Người đăng: Bigboy195
Đi dọc theo sườn dốc xuống tới bìa rừng, cảnh tượng dần dần hiện ra, cũng càng
làm Túc Hoàng tròn mắt.
Chỉ thấy trước mặt hắn là từng hàng cây cổ thụ cao tới ba chục trượng, thân
cây hàng chục người ôm không hết, thậm chí có cây cao vượt lên năm chục
trượng, sừng sững như một đỉnh núi không lồ.
Hắn dừng bước chân, tìm được một cành cây khô to bằng cổ tay rồi mới bước vào
rừng.
Dù sao nơi này xa lạ, hắn không biết bên trong rừng sẽ có thứ gì nguy hiểm, vì
vậy liền mang theo để phòng thân.
Đi qua từng hàng cây hắn mới thấy mình nhỏ bé.
Bây giờ mặc dù là giữa trưa, phía trên đầu còn có tận ba mặt trời nhưng chỉ có
ít ánh sáng chiều được xuống dưới tán cây.
Bất quá hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng mọi thứ.
Từng loại cây khác nhau bắt đầu xuất hiện bên dưới tầng lá của đại thụ.
nhưng chúng chỉ là các loại dây leo hoặc bụi cây lá rộng mà thôi, hoàn toàn
không có quả.
Mặc dù đã kiệt sức, nhưng hắn vẫn cố đi sâu vào rừng.
Bống nhiên con mắt Túc Hoàng sáng lên, phía trước hắn không xa là một cái cây
nhỏ cao quá đầu người, trên cây treo từng quả lạ đỏ mọng to như quả táo.
Nước dãi hắn chảy ra, vội chạy lại muốn hái xuống.
Bông nhiên bất ngờ xảy ra.
Hắn vừa tới gần định quăng viên đá và cành cây sang một bên thì chợt có sinh
vật lạ nhảy ra chặn đường hắn.
Theo phản xạ hắn nắm chặt lấy cành cây, bày ra tư thế cảnh giác.
Phía trước là một sinh vật giống con chồn, chỉ cao tầm bốn thước, bất quá
khuôn mặt đầy dữ tợn, hai chân trước móng vuốt dài đến một thước, cái đuôi thì
dài cả trượng.
Nó cũng chỉ bày ra tư thế cảnh giác, con mắt thì nhìn chằm chằm vào mắt Túc
Hoàng.
Túc Hoàng đối mắt với nó thì chợt rùng mình.
Con thú trước mặt tỏa ra đầy sát khí khiến hắn cảm thấy lạnh cả xương sống,
nhất là hai móng vuốt của nó, khiến hắn không nhịn được nắm thật chặt lấy cành
cây.
Con thú phía trước chưa thấy Túc Hoàng bày ra phản ứng gì, nó cũng bất động
nhìn hắn.
Bất quá con mắt Túc Hoàng chịu hết nổi, không dám nhìn vào nó nữa, mà quay đầu
nhìn ra xung quanh.
Con thú vừa thấy hắn quay mặt đi, giống như mèo thấy mỡ vậy, liền nhảy bổ ra
vồ lấy hắn.
Túc Hoàng quay mặt lại vừa thấy nó nhảy tới thì rùng mình, theo phản xạ vung
cây gậy lại, bất ngờ lại đánh trúng vào nó.
"Bịch" một tiếng.
Con thú bị bay ra một trượng thì rơi xuống mặt đất, bất quá cành cây của hắn
cũng bị gãy làm đôi.
Túc Hoàng thấy vậy thì tiếc nuối, trong tay viên đá cũng chuyển sang tay
thuận.
Dù sao hắn không biết con vật đã chết chưa, nên vẫn phải đề phòng.
Con thú vẫn nằm yên dưới đất, khiến hắn tò mò định bước lại xem.
Bất quá hắn linh cơ sáng lên, con thú này còn chưa giẫy chết, nó trông linh
tính như vậy có thể là đang giả chết lừa gạt hắn.
Vì vậy hắn quyết định lùi lại vài bước, tạo khoảng cách an toàn.
Con thú này mặc dù khó đối phó, nhưng cũng không phải không đối phó được.
Phía trước là nguồn thức ăn rồi, nếu bây giờ hắn còn bỏ đi thì không biết bao
giờ mới tìm được một cây khác có quả.
Hơn nữa con thú này liều mạng giữ đống quả lạ thế này, ắt hẳn thức ăn ở đây
rất khan hiếm.
Túc Hoàng nhìn con thú thêm lần nữa, rồi tiếp tục lùi lại.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cái cành cây gãy của hắn, xung quanh
ngoài lá còn lại không thấy bất cứ thứ gì có thể dùng được.
Hắn nhìn lại viên đá trong tay, đặt hết niềm tin vào nó.
Con thú vẫn nằm yên bất động, khiến Túc Hoàng dần dần mất cảnh giác với nó.
Hắn tiến về phía cái cây, cũng không quên đi cách xa con thú thêm vài trượng.
Đến khi đứng cạnh cái cây rồi, hắn mới thở ra một hơi.
Coi như không đánh lại được mà phải chạy, hắn cũng có thứ để lót dạ.
Đưa tay lên với lấy một quả lạ gần nhất rồi ôm vào trong người, đang định với
tới quà thứ hai thì dị biến xảy ra.
Chỉ thấy quả lạ mà hắn vừa ngắt bỗng nhiên héo rũ ra, sau đó nhanh chóng teo
tóp lại, cuối cùng khô quắt rồi tan thành bụi.
Túc Hoàng thấy thế theo bản năng liền thu tay lại, nhảy ngược ra, đứng xa cái
cây.
Con mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, mặc kệ cái cây mà nhìn sang phía con thú.
Chỉ thấy nó bất ngờ đang đứng dậy, con mắt cũng đang xoay sáng nhìn hắn.
Lần này Túc Hoàng không dám quay mặt đi chỗ khác, hai con mắt chằm chằm nhìn
nó.
Bất quá nó nhìn lướt qua hắn, sau đó lại quay mặt về phía cái cây, chỗ hắn vừa
mới ngắt mất quả.
Khuôn mặt nó tỏ vẻ đầy tiếc nuối, sau đó đưa mắt trở lại nhìn Túc Hoàng kẻm
theo vẻ giận dữ.
Túc Hoàng rùng mình, con thú này biểu cảm không khác gì con người, linh trí
cao như vậy thì quả thật rất khó đối phó.
Hắn thầm nghĩ tới thứ quả lạ vừa hái, rồi nắm chặt bàn tay.
Thật kì lạ, hắn vừa ngắt lấy thì nó bỗng nhiên héo rũ ra, hơn nữa còn tan
thành cát bụi, lẽ nào trong tay hắn có chất kích độc.
Bất quá con thú này không có biểu hiện ngạc nhiên khi loại quả lạ này bốc hơi,
chứng tỏ là loại quả lạ này nó như vậy.
Nếu không thể cho vào mồm cắn được thì có được cũng vô nghĩa hay sao, đánh
nhau với con thú này chỉ là nhọc hơi.
Không biết con thú này bảo vệ chúng làm cái gì, có lẽ nó biết cách sử dụng.
Mặc kệ thế nào thì loại quả lạ này thật vô dụng với Túc Hoàng, hắn bắt đầu
nghĩ đến việc bỏ đi.
Bước chân hắn lùi lại, dần dãn khoảng cách với con thú và cái cây, thế nhưng
con thú cũng tiến lên đi về phía hắn.
Không hề kéo dãn khoảng cách.
Túc Hoàng muốn quay đầu chạy thật nhanh, nhưng vừa nghĩ đến chuyện vừa nãy,
hắn chỉ còn nước nhìn chằm chằm vào nó, cũng không thể quay lại sau để nhìn
đường.
Con thú vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, mang theo đầy sự tức giận và tiếc nuối.
Hắn biết bây giờ con thú sẽ không cho hắn đường lui.
Bỗng nhiên con mắt Túc Hoàng trợn ngược lên, hai tay đưa ra hai bên.
"Gào!" một tiếng.
Hắn dùng hết sức gào lên, bất quá con thú vẫn không có phản ứng gì, không có
chút gì là sợ hãi, giống như vừa mù vừa điếc vậy.
Dọa con thú này là điều vô dụng.
Hắn lại trở lại tư thế ban đầu, đối mắt nhìn nó.
Từng kế sách hiện lên trong đầu Túc Hoàng, bất quá chưa có kế nào là hợp lý
cả.
Hiện giờ không có vũ khí, chỉ có viên đá bằng nắm đấm, chắc chắn không thể làm
tổn thương nhiều tới nó.
Cành cây vừa nãy mặc dù chỉ là củi khô, bất quá dù sao nó cũng to bằng cổ tay,
hơn nữa vừa nãy vì hắn dùng lực quá mạnh nên mới gãy.
Nếu là đánh chó mèo bình thường thì không thể gãy được rồi.
Sức chịu đựng của con thú này hơn xa động vật ở trái đất.
Bỗng nhiên con mắt Túc Hoàng lóe lên, đưa mắt nhìn về phía cái đuôi của con
thú.
Cái đuôi này rất dài, nếu nắm được vào nó rồi quăng con con thú vào gốc cây,
có lẽ nó sẽ bị nát đầu mà chết.
Suy nghĩ chợt hiện lên khiến con mắt Túc Hoàng cũng hiện ra một chút tham lam.
Con thú chú ý tới ánh mắt của hắn, thấy hắn tham lam nhìn đuôi của mình thì
khuôn mặt lại giận giữ, bất quá không tấn công luôn mà càng làm ra vẻ đề
phòng.
Túc Hoàng thấy vậy thì hài lòng, con thú này mạnh mẽ thế, hẳn cái đuôi này là
điểm yếu duy nhất của nó.
Hắn chầm chậm tiến gần con thú, tay cầm viên đá cũng đưa về sau chuẩn bị lực.
Con thú thấy vậy vẫn bất động cảnh giác, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Cách con thú khoảng một trượng thì hắn dừng lại, tay phải dùng lực quăng viên
đá về phía nó.
Người hắn theo đà cũng cúi thấp xuống.
Con thú thấy vậy mắt sáng lên, bỗng dưng nhảy chồm lên, muốn vồ lấy đầu hắn.
Bất quá lúc này Túc Hoàng liền cuộn người lại, cái đầu tránh được móng của con
thú, khiến nó vồ hụt vào lưng hắn.
Túc Hoàng ngã nhào xuống đất, con thú cũng bị lưng hắn đè lên.
Móng vuốt của nó thực sự sắc nhọn, cả hai bộ móng gần như đâm hết vào hai bên
eo hắn.
"Áaaa...." Túc Hoàng đau đớn kêu lên một tiếng.
Hắn tưởng như cú đâm này sẽ giết chết hắn vậy.
Bất quá hiện giờ đứng giữa sự sống và cái chết khiến hắn mạnh mẽ lên.
Hắn ngồi thẳng dậy, một tay cầm lấy đuôi con thú, một tay đưa ra sau kéo nó ra
khỏi người.
Có lẽ vì bị Túc Hoàng đè lên nên con thú cũng bị đơ một chút, bất quá cặp móng
nó đâu sâu vào eo hắn.
"Aaaaaaa.........."
Túc Hoàng kêu lên một tiếng, móng vuốt con thú vừa bị rút ra thì máu từ vết
thương cũng ứa ra thấm đẫm áo hắn.
Giận dữ ném con thú xuống đất, lúc này con thú cũng vừa kịp hồi tỉnh.
Hai bên đối mắt nhìn nhau.
Con thú đang muốn nhảy bổ lên vồ lấy hắn.
Tức thì hắn giật cái đuôi nó một nhát, cũng thuận theo đứng phắt dậy, mặc kệ
vết thương ở eo, hai tay cầm cái đuôi đưa lên trên cao.
Con thú chuẩn bị nhảy lên vồ hân thì bị kéo lên không trung liền mất đà, đang
muốn ôm lấy chân Túc Hoàng thì lại bị hắn vung ra xa.
Hai tay hắn đưa lên đầu, vung con thú quay tròn trên đầu..
Con thú này không nặng lắm, chỉ khoảng chục cân.
Nhưng nếu cầm đuôi vung nó thì cũng khá tốn sức, hơn nữa vung thành hình tròn
thì cũng khiến hắn phải uốn éo phần eo đang chảy máu.
Hắn trợn mắt lên, cắn răng chịu đựng.
Con thú bị vung trên cao đành bất lực, vì đuôi nó dài nên không thể với lấy
người của Túc Hoàng được.
Túc Hoàng chập chững bước tới cái cây gần nhất, hai tay thêm lực càng ngày
càng mạnh, cả người uốn éo càng lúc càng nhanh, khiến vết thương như thêm sát
muối.
Chỉ nghe thấy "Bụp" một tiếng, con thú "Ắng" lên một tiếng rồi im bặt.
Nó bị quăng đầu vào gốc cây, cái đầu bị nát ra be bét máu.
Chắc chắn chỉ có chết chứ không thể sống được.
Cả quá trình nói thì lâu chứ thực ra từ lúc hắn tiến tới gần con thú tới lúc
con thú bị đập đầu vào gốc cây chỉ có hơn chục giây,
Bất quá chục giây này cũng khiến Túc Hoàng mất hết sức lực.
Hắn thả cái đuôi nó ra rồi vô lực ngồi phịch xuống đất, vết thương cũng thuận
theo dấy lên.
Hắn nhịn đau cởi cái áo đầy máu, xé ra làm hai buộc vào eo.
Không biết hắn đã chảy bao nhiêu lít máu rồi, khuôn mặt hồng hào giờ trắng
bệch, đờ đẫn.