Kết Thúc Thực Sự.


Người đăng: TouhouchiGensokyoCái quái gì? Nước sốt tương cà? Lại còn Axit?

Tô Ảnh sửng sốt trong nháy mắt, căn bản không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.

Những gì hắn có thể thấy được hiện giờ, chính là Hamburger Monster đang từ từ há miệng của chính mình.

Giống như mở miệng đại pháo vậy, chậm rãi mà nặng nề, cảm giác thật trầm trọng.

Ở phía bên trong đó, chỉ có âm u sâu thẳm, tựa hồ sâu không thấy đáy.

Một cỗ băng hàn đột nhiên xuất hiện từ sống lưng, truyền đến não bộ.

Lạnh buốt, chẳng khác nào đang tự mình cảm nhận hơi thở của tử vong.

Không hiểu vì sao có cảm giác như vậy, thế nhưng Tô Ảnh biết, chỉ cần dính đòn “sát kỹ” của đối phương, chắc chắn sẽ chết.

Hơn nữa, chết còn là rất thảm.

Thế nhưng, cho dù Tô Ảnh biết được, thì cũng đã quá muộn.

Bởi vì, tuyệt kỹ đã bắn ra rồi.

“Thổ!”

Chỉ thấy miệng Hamonster phun thẳng ra một loại chất lỏng.

Đặc sệt, mang theo lục sắc đáng sợ chất màu độc dược, theo tốc độ không tưởng phi đến.

Chỗ nào thủy dịch đi qua, đều là khiến cho không gian có chút vặn vẹo.

Đáng sợ cỡ nào sát chiêu!

“...!!!” Tô Ảnh rùng mình, cố gắng dùng hết sức lôi kéo cánh tay, ý đồ tránh thoát khỏi Hamburger Monster giam giữ.

Thế nhưng, đối phương thật giống như một cái gọng kìm vậy, cố gắng thế nào cũng không thể gỡ ra nổi.

“... Có vẻ, lần này xong thật rồi.”

Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, lòng chợt hiểu ra cái gì.

Tay theo đó cũng buông lỏng, giống như mất đi sức sống đồng dạng.

.... Hắn, xem như đã bỏ cuộc.

Cho nên, Tô Ảnh chỉ trơ mắt nhìn màu xanh chất lỏng bắn về phía mình, không tỏ ra chút nào phảng kháng.

Sau đó...

“Xèo xèo....”

Tiếng ăn mòn bắt đầu vang lên.

Rán gà chảo mỡ âm thanh cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Đồng thời, một đoàn khói trắng dần dà lan tỏa từ người hắn.

“Ha hả....! Thế nào? Đây chính là đối đầu với Hamburger thế giới phẫn nộ kết cục.”

Hamonster ngậm miệng lại, sau đó cười lớn tiếng.

Tay vốn khóa chặt Tô Ảnh, cũng vô ý thức buông ra.

Mặc dù vậy, trông hắn bề ngoài cũng không khá hơn một chút nào, ngược lại càng thêm yếu ớt.

Cả người khô quắt, tứ chi lẩy bẩy, tựa hồ có thể lúc nào cũng ngã xuống.

Cái này làm cho người ta liên tưởng đến một câu “Đèn cạn dầu”.

...........

Nước sốt tương cà Axit.

Đây là trong lúc tâm tình phẫn nộ đối với nhân loại tiến hành “ăn thịt” đồng loại Hamburger của mình sau đó, hắn vô tình sở hữu được này sát kỹ.

Bằng cách tập trung ½ “máu tươi” của chính mình, ngưng tụ, áp súc trong cổ họng thành một bãi thủy dịch, không ngừng mài dũa đến cho đến khi “máu đỏ” biến dạng “máu xanh”.

Khi đó, thủy dịch xưng vì “Axit”.

Đây là một loại Axit hỗn hợp, tính ăn mòn không nói là cực mạnh, nhưng cũng đủ để cho một cái sống sờ sờ người chết ngay tức khắc.

Và “huyết dịch” của Hamonster vốn chính là nước sốt tương cà.

Cho nên, tuyệt kỹ gọi “Nước sốt tương cà Axit”.

Rất khủng bố công kích, tùy tiện vào người là chết 100%.

Thế nhưng, mất đi ½ số lượng huyết dịch trong cơ thể, đó không phải chuyện đùa.

Mặc dù đối với Monster, thân thể cấu tạo có lẽ sẽ khác xa với bình thường nhân loại.

Thế nhưng tốn tận đến khoảng ½ HP, cho dù bất tử cũng phải mất nửa cái mạng.

Dở sống dở chết, suy yếu cực độ.... Có thể nói cái nào cũng được.

Nhưng mà nhìn chung, Hamburger Monster tình trạng hiện tại, đã muốn yếu hơn cả một cái hài tử 5-6 tuổi.

“Hô hô.”

Cười lớn một tiếng, rốt cuộc Hamonster cũng ngừng lại.

Cuối cùng, lại hóa thành từng tiếng thở dốc.

... Hắn mệt mỏi.

Lần đầu tiên trong đời, hắn mệt mỏi đến như vậy.

Lần đầu tiên trong đời, hắn suýt chút nữa ngã xuống dưới nhân loại móng vuốt.

Và cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận nhân loại không giống như mình tưởng tượng như vậy yếu đuối.

.... Khói trắng vẫn tiếp tục bốc lên, giống như một đoàn sương mù, bao phủ tầm nhìn của hắn.

“Đến lúc đi về, mặc dù trận chiến với ngươi rất được a, nhân loại.”

Không cần nói cũng biết, ẩn dưới lớp khói trắng, chính là đối phương xác chết.

“Nhưng sau cùng, chiến tranh giữa quái nhân và nhân loại.... thắng lợi vĩnh viễn thuộc về Monster mà thôi.”

Hamonster quay người, dự định rời đi.

Một ngày này, hắn nhớ kĩ.

Ngày mà Hamburger Monster này, thất thủ trước một cái nhân loại.

Nhưng, không biết tên h...

Đang suy nghĩ đối phương danh tự, Hamonster đột nhiên cảm thấy má của chính mình đụng chạm cái gì đó.

Rất cứng rắn, rất ấm nóng.

Rất đau đớn.

Tựa như vừa lúc nãy nhân loại cú đấm.

“Cái... gì?”

Trong miệng vừa vặn hỏi xong một câu, sau đó chính là cảm giác thân thể mất đi thăng bằng, ngã xuống.

Mà lần này, cũng sẽ không đứng lên được nữa rồi.

“A... a.”

Mặc dù rất muốn đứng lên đấy, thế nhưng cho dù Hamonster cố gắng thế nào, thân thể cũng không nghe theo ý chí của hắn, vẫn nằm im tại chỗ.

“Đáng... giận.”

Biết chính mình đứng dậy lúc này đã vô dụng, hắn dùng trong người còn lại sức lực, miễn cưỡng nhìn lên.

Nhìn lên, thân ảnh đang đứng vững trước mặt mình.

“Ngươi...!”

“Ngạc nhiên?”

Đối phương vẫn cứ như vậy, ánh mắt bình thản, không chút nào gợn sóng.

Hắn còn sống.... Kia yếu đuối nhân loại, vậy mà còn sống.

“Ha...ha.” Cười khô khan một tiếng.

Hamonster cười thảm như vậy, trong lòng đột nhiên hiểu ra một điều.

Chính mình từ lúc đó, sớm thua rồi.

Tầm nhìn lúc này, cũng đã bị bóng tối xâm chiếm gần hết.

Nhưng trước khi chết, hắn cần phải hỏi.... một câu.

“Tại... sao?”

“Ngươi, còn... sốn...”

Câu hỏi đến đây, bất chợt ngừng lại.

Cùng lúc đó, Hamburger Monster đã không còn bất kỳ hơi thở nào nữa.

Hắn đã chết.

“....” Tô Ảnh nhìn chằm chằm vào Monster xác chết, không trả lời.

Bởi vì vốn dĩ, hắn cũng sắp đến suối vàng.

“Khục.”

Hắn khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.

Trên thực tế, cả người Tô Ảnh đều đã hỏng hết cơ quan nội tạng rồi. Vẫn có thể đứng đây, đã là trong truyền thuyết “hồi quang phản chiếu”.

“....”

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi dựa vào cánh tường bên cạnh, Tô Ảnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt vẫn không mang theo chút tình cảm dao động.

Có lẽ, đây mới thực sự là kết thúc chứ?

Nghĩ như vậy, trong khi đó hơi thở của hắn đã dần trở nên phù phiếm.

Bóng tối, dần dần hiện lên trước mắt.

Đây là dấu hiệu Tử Thần đang đến gần.

“Kết thúc như vậy, thật sự là một điều tốt...”

Tô Ảnh lẩm bẩm, mí mắt bắt đầu nhắm lại.

Không biết sau khi chết, mình sẽ đến nơi nào? Địa Ngục? Thiên Đàng?

Hay vẫn là....

“A a~ Tìm thấy rồi, một người còn sống, quá tốt!”

Âm thanh bỗng nhiên xuất hiện bên tai hắn, nghe có vẻ mang theo một chút mừng rỡ, cùng với hơi hơi thản nhiên khí tức.

.... Chẳng lẽ đây chính là sắp chết gặp phải ảo giác?

Mang theo ý nghĩ như vậy, Tô Ảnh tầm nhìn nhanh chóng rơi vào trong bóng tối.


One Punch Man Chi Cực Hạn - Chương #6