Anh Hùng.


Người đăng: TouhouchiGensokyoThời gian trôi qua đã rất lâu, tựa như chớp mắt trăm năm, nhưng cũng tựa như chỉ mới trôi qua đúng 1 phút mà thôi.

Bởi vì ở đây vốn không có khái niệm thời gian tồn tại.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, thế nhưng Tô Ảnh cảm thấy, chết tựa hồ không có quá nhiều đau đớn hay là ngạt thở như mình nghĩ.

Tất cả quy về, vốn chỉ là một màu tối tăm.

“.... Đây là đâu?”

Hắn không thể nhìn thấy gì, kể cả chính mình.

Không phải chỗ này là Địa Ngục à?

Âm Phủ? Thiên Đường trong truyền thuyết? Địa Ngục tầng bí mật thứ 19?

“Nếu như ngươi muốn thành thật trả lời, thì đây chính là bệnh viên.”

Một âm thanh thản nhiên đáp lại.

“Ân... ?!”

Tô Ảnh theo bản năng ừ một tiếng.

Nhưng ngay lập tức sau đó, hắn chợt tỉnh ngộ lại, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Cái quái gì?

“Đấy, như ngươi muốn.”

Tựa hồ biết trước hắn sẽ phản ứng như vậy, thanh âm bắt đầu có chút thở dài.

“.... Ngươi nói, bệnh viện?”

Trầm mặc một lúc, Tô Ảnh mới bắt đầu mở miệng, chậm rãi đưa ra nghi vấn.

Mặc dù không rõ đang nói lại là người nào, thế nhưng Tô Ảnh biết, cho dù tốt hay xấu, đối phương chắc chắn sẽ không có ý động tay động chân gì với hắn, chí ít là hiện giờ.

Bởi vì nếu vậy, thì hẳn Tô Ảnh đã muốn xuống đất mẹ nghỉ dưỡng.

“Đúng vậy, là bệnh viện.”

Thanh âm đáp lại, mang theo chắc chắn giọng điệu.

“Vậy thì...”

“Vậy thì tại sao ngươi không nhìn thấy cái gì, đúng không?”

Không đợi Tô Ảnh nói cái gì, đối phương trực tiếp cắt đứt lời.

Thay vào đó, chính là nói toạc ra trong lòng hắn nghi hoặc.

“....”

Tô Ảnh cũng không tỏ rõ ý kiến, im lặng.

Đúng vậy, nếu là bệnh viện mà nói, hẳn không phải là nơi tràn ngập bóng tối như thế này mới đúng.

“Đó là, ân, phải nói thế nào đây?”

Lúc đầu nói còn rõ ràng, nhưng lần này, thanh âm hiện lên có chút khó khăn, liên tục lẩm bẩm.

Hiển nhiên, hắn đang gặp cản trở trong quá trình giải thích.

“...?”

Tô Ảnh chờ thật lâu, vẫn không thấy đáp lại.

Trong lòng, bắt đầu nổi lên nghi hoặc.

Chẳng lẽ hắn đang nói dối?

“.... Chậc, mặc dù biết sẽ rất sốc, thế nhưng coi như vì giải đáp nghi hoặc, ta bí mật nói cho ngươi vậy.”

Không lâu lắm, thanh âm bắt đầu bỏ cuộc.

Cùng với đó, âm điệu trở nên lãnh tĩnh.

Đúng như mong đợi, hắn bắt đầu kể lên.

“Chúng ta tóm tắt như thế này... Do thương thế trên người ngươi vô cùng nghiêm trọng, các cơ quan nội tạng đã cháy hỏng hết, ngoại trừ tứ chi còn chút nguyên vẹn, còn lại không một chỗ nào không hỏng...

... Tuy chúng ta đã cố gắng hết sức, thế nhưng dây thần kinh quan sát của ngươi, vẫn vô tình bị ảnh hưởng một chút.”

“Ân.”

“Cũng chính vì vậy, con mắt của ngươi đã mất đi khả năng...”

Đối phương nói đến đây, chợt ngừng lại, ấp úng.

“.... Có ý gì?”

Tô Ảnh bản năng cảm giác có gì đó không ổn.

“Nói trắng ra, chính là mù lòa.”

Rất bất đắc dĩ để nói ra, chí ít là như vậy.

“....”

Tô Ảnh trầm mặc.

Trầm mặc đến có chút đáng sợ.

“Không cần phải suy nghĩ tiêu cực. Đây chỉ là tạm thời mà thôi, có rất nhiều cơ hội để ngươi có thể khôi phục thị giác trở lại. Th..”

“Ân.”

Định khuyên nhủ đối phương một cách nhẹ nhàng, thế nhưng ngay lập tức bị Tô Ảnh một câu “ừ” chấn trụ.

“Vân vân, ngươi không ngạc nhiên?”

Đối phương giật mình, xem ra rất kinh hãi với Tô Ảnh biểu hiện.

“...?”

Tô Ảnh nhíu mày, tỏ vẻ không rõ.

“Ngươi không cảm thấy tiêu cực? Tỷ như giận dữ, đau khổ.... các loại cảm xúc?”

“Không.”

“Thậm chí không cảm thấy bực bội?”

“Ân.”

“.....”

Không gian bất chợt trở nên yên tĩnh.

“... Ngươi thật sự là một người có tính chịu đựng rất tốt.”

Nín được một lúc lâu, âm thanh rốt cuộc cũng thở mạnh ra, mang theo đó là một tia cười khổ, cùng với thán phục.

“Mặc dù vậy, nói chung là, hiện tại ngươi đang ở bệnh viện.”

“....”

“Ta không nhất thiết phải lừa ngươi, ít nhất là bây giờ. Nếu ngươi cố ý, sẽ nghe thấy tiếng quạt trần ngay trên đầu.”

“Hiểu rồi.”

Tô Ảnh gật đầu, xem ra đối phương nói không sai, thật sự là tiếng quạt trần đang vì vù ngay bên tai hắn lúc này.

“Biết thế là tốt, tiếp tục nằm nghỉ trên giường bệnh, ta đi trước.”

“Đợi.”

Ngay tại lúc tiếng bước chân đang đi xa, Tô Ảnh đột nhiên gọi lại.

Hắn vẫn còn có sự tình muốn giải đáp.

“Có chuyện gì? Không lẽ ngươi đau bụng?”

Tô Ảnh lập tức cảm giác bàn tay của chính mình đang bị nâng lên.

Đối phương thật dự định kiểm tra thân thể của mình.

Cho nên hắn nhanh chóng phất tay, ý nói không cần.

“Không.”

“Vậy thì mau nói, thời gian rảnh của ta không còn nhiều..”

Tô Ảnh mặc tầm nhìn của mình đang mù lòa, ngẩng đầu lên, cảm nhận gió thổi qua mái tóc.

Sau đó, chính là nghi vấn.

“Ngươi... có phải là bác sĩ?”

“A... Ân! Đúng vậy, ta chính là bác sĩ.”

Đối phương thật giống như ngẩn người ra một lúc, rồi mới vội vã trả lời.

Kỳ lạ.

“Vậy thì có phải ngươi, cứu ta?”

Được rồi, đây mới là vấn đề Tô Ảnh quan tâm nhất.

... Nếu hắn nhớ không lầm mà nói, xung quanh hiện trường trước lúc ngất đi, hẳn không có ai, hay bất cứ khu bệnh viện gần đó.

Vậy thì rốt cuộc chính mình nằm ở đây vì lý do gì?

Chắc chắn, phải có nào đó người, đã mang hắn đến bệnh viện này.

Và duy nhất nhân vật Tô Ảnh có thể đoán được là...

“A không. Về việc đó thì, không phải là ta cứu ngươi.”

Bác sĩ ngạc nhiên đáp lại.

“... Cái gì?”

Tô Ảnh một lần nữa cảm giác có chút rối ren.

“Lúc đó à, ta vẫn đang ở trong phòng làm việc mà thôi.”

Nếu nói cái này bác sĩ vẫn đang trong văn phòng, vậy thì ai có thể tại đó mang hắn đến bệnh viện?

“Nếu ngươi thắc mắc, thì đó là một tên mặc quần áo thể dục, rất thông thường thanh niên.”

“Thanh niên?”

“Ừ, tầm 22-23 tuổi khoảng chừng.”

Tô Ảnh trầm ngâm suy tư.

Chính mình dường như cũng không quen biết người như vậy thời gian gần đây.

Chắc là thân thể kiếp này người quen? Dù sao hắn cũng đã mất đi hầu hết ký ức.

“Lúc đầu mới gặp hắn, ta còn tưởng đây chỉ là một cái người trong lúc chạy trốn đi ngang qua, vô tình phát hiện ngươi mà thôi...

... Thế nhưng đợi đối phương nói ra một câu này, ta mới phát hiện mình hiểu nhầm.”

Bác sĩ không hiểu lý do cười gượng một tiếng.

“Là câu gì?”

Tô Ảnh mở miệng hỏi.

“Ta, là một anh hùng.”

Hắn giọng nói đột nhiên nghiêm chỉnh hẳn lên, tựa hồ đang diễn lại cảnh tượng lúc đó.

“Anh hùng?”

Cũng là khi đó bác sĩ, khuôn mặt có chút ngơ ngác nhìn trước mặt mình ăn mặc bình dị thanh niên.

“Đúng vậy, ta chỉ là một cái hứng thú cho phép anh hùng mà thôi.”

Đối phương lấy như vậy tràn ngập thoải mái trả lời, sau đó nhanh chóng đi mất.

Chỉ để lại, một cái trọng thương người đang nằm trên cán xe.


One Punch Man Chi Cực Hạn - Chương #7