Một Đôi Song Sinh


Người đăng: dtuan802

Ầm!!!

Chiếc thuyền nhỏ mạnh mẽ đâm vào thuyền của băng hải tặc Koba.

“Giết!!!” Alvida hào hứng bừng bừng quát to rồi nhảy vào tham chiến.

Cô ta vừa tham gia, tình hình lập tức trở nên ác liệt.

Tiếng gào thét, tiếng kim loại va nhau lũ lượt vang lên khiến Koby run lẩy bẩy
co ro trốn ở góc thuyền.

Cầm thanh kiếm trên tay, hắn căng cứng tinh thần cảnh giác nhìn bốn phía.

“Có nên trốn không nhỉ ?” Koby chợt nghĩ đến.

Điều này vô cùng dụ hoặc, nhưng hắn lại nhớ đến việc bị con báo rượt đuổi
trong rừng.

So với con báo đó thì hiển nhiên lũ vua biển càng đáng sợ hơn nên Koby chẳng
thể ra quyết định được.

Đang đắn đo do dự, đột nhiên một bóng đen ở phía xa ánh vào mắt Koby.

Bóng đen dần dần đến gần, lộ rõ hình dạng một chiếc thuyền lớn.

Đầu lâu đỏ cùng với xương chéo in hằn trên lá buồm lớn.

Koby ngoác mồm nhìn biểu tượng này rồi lại nhìn lên buồm chiếc thuyền bên
cạnh.

Y hệt nhau….

Là băng hải tặc Koba….

“Bọn chúng đuổi tới rồi!!!!!!!!!!!!”

Koby quýnh lên vội leo lên thuyền hải tặc đồng thời la lớn.

“Chuyện gì thế này ?” Vừa đến boong thuyền, Koby ngây người đớ lưỡi không biết
phản ứng thế nào.

Alvida cùng với hai cô gái trông giống nhau như đúc bị dồn ở mũi thuyền, bọn
hải tặc lũ lượt xông lên tấn công, nhưng trong một lúc chẳng thể phân ra thắng
bại được.

Có điều Koby biết Alvida đã dần cạn thể lực, nhược điểm này của cô ta quá rõ
ràng.

Đang miên man suy nghĩ, một thanh kiếm liền chém thẳng về phía Koby.

Giật mình nằm xuống lăn qua một bên, hắn miễn cưỡng thoát chết.

“Chết đi thằng nhóc con.” Tên hải tặc đắc thế lại tiếp tục vung kiếm truy sát.

“Mẹ bà nó, liều mạng.” Tránh thêm vài kiếm, Koby bỗng nổi điên vung kiếm phản
kích.

Sức mạnh tăng cao làm cho hắn tự tin hơn rất nhiều.

Kiếm vung tuỳ ý chẳng có một hệ thống nào, nói trắng ra là chém bừa.

Keng!!!!!

Hai thanh kiếm mạnh mẽ chạm nhau, tên hải tặc dễ dàng đón đỡ được, chỉ có điều
hai tay hắn hiện tại đã tê rần không thể cử động.

Koby cũng không biết tình hình, vừa rồi không thành công lập tức bồi thêm một
kiếm chém tới.

Xoẹt!!

Một tiếng cắt ngọt như đường vang lên, thân thể tên hải tặc nọ bị chém đứt làm
đôi.

“…”

“Chuyện này…..”

Một kiếm trực tiếp chấn kinh toàn trường.

Ngược lại với họ, kẻ chủ sự gây ra mặt mày tái nhợt gục đầu xuống không ngừng
ói mửa.

Dù đến thế giới này đã thấy không ít cảnh chém giết đẫm máu. Nhưng lúc này hắn
lại là người ra tay nên cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Đây là lần đầu tiên Koby giết người.

“Giết nó!!!”

Thoáng một chốc kinh ngạc, vài tên hải tặc gần đó lập tức phản ứng lại đồng
loạt vung vũ khí tấn công.

“Koby! Chạy đi.” Alvida lo lắng quát lên đồng thời vung chuỳ tăng mạnh công
kích.

Hai cô gái lạ mặt kia nhìn nhau một cái rồi kiên định theo sát Alvida hỗ trợ
phản kích.

Koby tinh thần trong tình trạng không ổn định nên cũng không biết tình huống
xung quanh.

Kiếm của một tên hải tặc dần áp sát Koby.

Kiếm càng gần…

Gần….

Bộp!!!

Tên hải tặc bị một thanh chuỳ sắt mạnh mẽ đập vào người văng sang một bên.

“Koby, mau tỉnh lại.” Alvida nhanh tay đoạt một thanh kiếm gần đó rồi lại tiếp
tục hô.

Động tĩnh vừa rồi có chút lớn, Koby miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhưng khi
nhìn tên hải tặc bị chuỳ nện thành thịt nhão, hắn lại cúi đầu nôn thốc nôn
tháo.

“Chết đi.” Một tên hải tặc khác vung kiếm chém tới.

Koby cố gắng bình tĩnh vung kiếm đón đầu.

Keng!!!

Kiếm vừa chạm tên hải tặc liền thu lại đồng thời trở tay chém ngang, tấm gương
lúc nãy rõ rành rành ra đấy nên tên này không dại gì mà mắc phải.

Koby vội vàng thu kiếm đón đỡ, hai ba tên hải tặc gần đó trong thời gian ngắn
ngủi này vội tiến đến hỗ trợ.

Áp lực càng lúc càng lớn.

“Khốn kiếp!!!!!!”

Koby nổi điên gầm lên, tay mạnh mẽ đẩy văng tên hải tặc cản trở rồi mạnh mẽ
vung kiếm chém loạn xạ.

Thanh kiếm bén nhọn trong tay hắn chẳng khác nào một cây búa, đem đám hải tặc
đánh văng tứ tung.

Rắc!!!

Thanh kiếm không chịu nổi lực va chạm lớn liền gãy. Koby giật mình một thoáng
rồi lại vớ một thanh kiếm khác tiếp tục chém loạn.

Máu văng tứ tung, Koby nhắm mắt cắn răng cố nén cảm giác nôn mửa điên cuồng
thẳng tiến.

Đột nhiên hắn cảm giác kiếm của mình bị chặn lại.

“Koby, là tôi.” Giọng Alvida vang lên.

“Alvida ?” Koby nghi hoặc mở mắt rồi luýnh quýnh nói loạn “Mau cứu tôi với,
bọn chúng muốn giết tôi, tôi sắp chết rồi….”

Vừa nói, hắn vừa nôn thốc nôn tháo.

Đám người xung quanh nhìn một đường toàn máu và xác mà hắn đi qua không biết
phải nói gì. Hình như chính bọn chúng mới là kẻ mà than khóc thì phải.

Alvida mệt mỏi thở dốc rồi xoay người đứng chắn phía trước Koby, giương kiếm
chờ đợi.

“Alvida chúng ta đi thôi.” Koby đột nhiên nhớ đến chính sự liền vội vàng thúc
giục.

Alvida dửng dung không đáp.

“Có một chiếc thuyền rất lớn của bọn Koba đang đến gần.” Koby vội vàng giải
thích.

Alvida bí ẩn giật bắn người một cái, ánh mắt cảnh giác nhìn ra xa.

Chiếc thuyền, hay phải nói đúng là một chiến hạm to lớn đang đến gần, khoảng
cách hai bên còn khoảng hai cây số.

Cái đầu lâu đỏ như một con ác ma không ngừng ánh vào ấn tượng người khác.

“Viện binh đến rồi!!!” Một tên hải tặc cũng chú ý đến liền la to.

“Viện binh đến rồi! an hem xông lên giết chết con điếm này.” Bọn hải tặc lấy
lại tinh thần, dũng mãnh xông lên.

“Chạy.” Alvida cắn răng thốt ra một chữ rồi vung kiếm mở một đường máu trốn về
thuyền nhỏ.

Koby và hai cô gái kia vội vàng chạy theo sau.

Lần này bọn họ cũng không phải về chiếc thuyền bé tí của Alvida mà lên chiếc
thuyền đánh cá của hai cô gái kia.

Alvida vừa lên thuyền liền xoay người đánh bay đám hải tặc truy theo. Koby và
hai người kia tự giác chia ra người căng buồm người chèo thuyền.

“Mau đuổi theo chúng!!!” Bọn hải tặc tức giận gầm lên đồng thời lái thuyền
truy kích.

Chiếc thuyền đánh cá lướt nhanh trên mặt biển nhưng chẳng mấy chốc, hai chiếc
thuyền của băng Koba đã đuổi sát bên cạnh.

Chúng tách ra chặn phía trước và sau hình thành thế bao vây đối với đám người
Koby.

“Hiện tại chỉ có thể liều mạng.” Alvida thở dài một hơi rồi xoay sang hỏi

“Koby, cậu có sợ không.”

Koby nhìn chiếc chiến hạm to như ngọn núi đang ngày càng đến gần, trong phút
chốc không biết phản ứng thế nào.

“Sợ.” Koby thành thật đáp.

Alvida thở dài một hơi không nói gì thêm, cả chiếc thuyền lâm vào im lặng, im
lặng đến đáng sợ.

“Hai người này là ai vậy ?” Koby đột ngột chỉ vào hai cô gái lạ mặt kia rồi
hỏi.

Thẳng đến lúc này hắn mới có thời giờ đánh giá bọn họ.

Vóc dáng cao gầy, ít nhất phải trên mét tám, điều thường thấy ở cái thế giới
này. Đôi mắt trông rất quyến rũ nhưng không kém phần cứng cỏi. Sóng mũi cao,
đôi môi đỏ, một gương mặt hoàn mỹ nhưng cũng không kém phần thành thục.

Hai người đều để tóc tuỳ ý chải sang hai bên, ôm sát gương mặt đồng thời buột
đuôi ngựa phía sau.

Koby đánh giá một hồi trong phút chốc nhìn đến ngơ ngẩn.

Bốp!!!

Koby đau đớn gục xuống ôm đầu, đáng thương nhìn Alvida.

Alvida chẳng thèm để ý đến hắn, nghiêng đầu nhìn cặp chị em kia, hiển nhiên cô
ta cũng rất tò mò thân phận của đối phương.

“Bọn tôi sống ở một hòn đảo gần đây.”

“Bọn hải tặc Koba có thù với bọn tôi.”

Hai người luân phiên đáp.

Alvida nhoẻn miệng cười một cái rồi vươn tay ra nói

“Tôi là Alvida, rất vui khi được hợp tác tiêu diệt bọn Koba.”

Hai cô gái chần chờ một lúc rồi lựa chọn bắt tay.

“Tôi là Yuki.” Cô gái cầm thanh kiếm phương tây đáp.

“Tôi là Ume.” Đây là cô gái cầm thanh Katana.

Hai người trông giống nhau như đúc, Koby bất đắc dĩ chỉ có thể phân biệt bằng
thanh kiếm họ cầm.

“Này, hiện tại chúng ta phải tìm cách thoát mới đúng chứ.”

Ba cô gái tràn ngập suy nghĩ miên man bị tiếng kêu cảnh tỉnh, đồng loạt nhìn
về phía Koby.

“Cứ xông lên giết là được.”

“Các cô suy nghĩ lạc quan quá đấy.” Koby bó tay quát lớn, ý nghĩ điên rồ này
mà họ lại có thể thản nhiên nói ra, lại còn đồng loạt như vậy.

“Koby!” Alvida bước đến vỗ vai hắn một cái rồi nói “Ở trên biển có những lúc
cậu phải suy nghĩ điên rồ và liều mạng một chút mới tồn tại được.”

“Tôi…” Koby ngây người ra một lúc lâu rồi kiên định cầm chắc thanh kiếm.

“Dù gì cũng chết, liều mạng thì liều mạng.”

“Tốt lắm.” Alvida hài lòng cười.

Yuki và Ume yên lặng nhìn bọn họ rồi ngồi xuống băng bó vết thương đồng thời
hồi sức.

“Có chuyện gì đó rất kỳ lạ.”

“Tại sao chúng không dùng pháo tấn công chúng ta.”

Cặp chị em này lại đột nhiên nhíu mày luân phiên nói.

“Khả năng là chúng muốn bắt sống chúng ta.” Alvida nhíu mày nhìn đầu lâu đỏ ở
đằng xa đáp.

“Chuyện này rất không phù hợp.” Yuki lo lắng lẩm bẩm.

“Nhưng nó cũng là hi vọng cho chúng ta.” Ume an ủi.

Koby ngồi một bên không quan tâm bọn họ tiếp tục lải nhải cái gì. Hắn hiện tại
đang cố gắng ổn định tinh thần, thoát khỏi cảnh tượng ám ảnh đẫm máu trên
thuyền lúc nãy.

Tiếng rẽ nước cùng tiếng buồm phần phật gió dần vang lớn bên tai. Koby mở mắt
nhìn hai chiếc thuyền xoay ngang lộ hàng trăm họng pháo về phía mình rồi cầm
kiếm đứng dậy sẵn sàng chiến đấu.

Hắn phải thích ứng với thế giới này!

P/s: Cảm ơn hai bạn đã tặng Kim Phiếu cho mình nhé, hôm nay mình đăng thêm
2 chương vậy. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ^^


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #8