Làm Loạn


Người đăng: dtuan802

“Thật đáng sợ….”

Koby ngồi trên thuyền không ngừng run lẩy bẩy.

Chiếc thuyền chở hắn và Alvida lênh đênh giữa biển, xuôi theo dòng nước trôi
đi. Rất may là cả hai trốn thoát được băng hải tặc Koba.

Nhưng chiếc thuyền của bọn họ là thuyền nhỏ nên không cách nào chuyển hướng
giữa biển rộng được, bởi vậy cuối cùng đâm ra lạc mất.

Trời về đêm, bốn phía cứ tối hù hù, bụng thì đói, Koby không ngừng nằm dài
trên thuyền than thở.

“Thuyền trưởng, chúng ta đang đi đâu vậy….”

“Thuyền trưởng,... tôi đói…”

“Thuyền….”

“Câm mồm!!!” Alvida trán nổi gân xanh quát lớn “Còn nói tiếng nữa tôi quăng
cậu xuống biển.”

“Vâng, tôi xin lỗi.” Koby rụt cổ đáp.

Alvida thở dài một hơi. Đêm nay trời không trăng, tối đến mức bọn họ ngồi cách
nhau hai mét mà chỉ thấy một cái bóng mờ. Tình trạng của cô ta hiện tại cũng
không kém Koby là bao, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

“Này….”

“Sao….” Koby giật nảy mình đáp.

“Cậu… cậu nói gì đi….” Alvida ngập ngừng nói nhỏ.

Koby trố mắt, cái giọng nói này… Té ra cô ta cũng chẳng hơn gì mình. Hắn cười
một chút rồi tiếp tục than thở.

“Đói quá…..”

“Mệt quá….”

“Thôi im đi….”

…………………….

“Này nói gì đi chứ………..”

……………………………

………………….

………….

……….

“Thuyền trưởng thuyền trưởng dậy mau, phía trước có một hòn đảo, mau dậy đi.”
Koby gằn cổ họng gào thét.

“Im nào.” Alvida khó chịu gắt rồi từ từ tỉnh giấc, đêm qua cái thằng này lải
nhải riết cô ta không chịu được ngủ mất.

Trời đã tờ mờ sáng, bốn phía cũng có thể thấy rõ ràng. Alvida đảo mắt nhìn một
vòng lập tức mừng rỡ.

Trước mắt họ một hòn đảo nhỏ hoang sơ, có vẻ ít người đang chễm chệ giữa biển.

“Nhanh, nhanh chèo quá đó.” Alvida lấy lại tinh thần, đứng bật dậy tràn đầy bá
khí hô to.

“Biết rồi.” Koby càu nhàu một tiếng, hắn đã chèo từ nãy giờ rồi.

Alvida hơi choáng một chút liền chuyển thành xấu hổ, cuối cùng bắt tay vào
chèo phụ.

“Sống rồi!!!!!”

Vừa nhảy lên bờ cát, Koby liền hét lớn.

Alvida cũng cười nhạt bước lên, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

“Đi tìm thứ gì ăn đi.”

Koby sụ mặt lại, vốn định từ chối nhưng hắn đột ngột khựng lại rồi vui vẻ đáp.

“Tôi đi ngay.”

Dứt lời liền nhanh chân chạy một mạch vào rừng.

Nhìn bóng lưng của Koby, Alvida dần cảm thấy không ổn. Đứng ngây người năm
phút, cô ta liền chạy nhanh vào rừng. Nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng
hắn đâu nữa.

“Koby!!!!!!!!!”

………………………..

“Hắc hắc, cuối cùng cũng thoát.”

Ở một nơi sâu trong rừng rậm, Koby trốn dưới một tán cây cười cợt.

“Tiếp theo làm gì nhỉ ?”

“Tìm cái gì ăn trước đã.”

Koby bắt đầu đi dạo trong rừng, cũng may trái cây ở thế giới này cũng tương tự
trái đất nên Koby miễn cưỡng kiếm được vài thứ bỏ bụng.

“Koby!!! Mau ra đây!!!”

Tiếng của Alvida lại vang vọng khắp khu rừng. Koby sợ hãi chọn một hướng chạy
mất, theo cường độ âm thanh này thì khoảng cách hai người rất rất gần.

Chạy một lúc lâu, Koby đuối sức tựa vào một thân cây nghỉ ngơi.

Toóc!!

Mưa sao ? Koby lau giọt nước trên vai rồi tự hỏi.

Toóc!!

Nước lại rơi xuống, hắn theo thói quen đưa lên ngửi.

Tanh hôi....

Koby mặt tái ngắt ngước đầu nhìn lên.

Grừ!!!

Một con báo đen to gấp mấy lần loài báo trong nhận thức của Koby nằm trên cành
cây thô to, nhe cái miệng đầy răng nanh tởm lợm nhìn chòng chọc vào “con mồi”.

Ahhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!

Koby sợ hãi hét to sau đó xoay người bỏ chạy. Con báo gầm nhẹ một tiếng lập
tức lao xuống truy theo.

“Lần này tiêu rồi…..”

“Tiêu rồi…..”

“Tiêu……….”

Koby vừa chạy vừa mếu máo, vừa tránh một con quái vật lại bị báo rượt, chẳng
lẽ trời muốn diệt hắn hay sao chứ.

Tốc độ của con báo rất nhanh, Koby dựa vào rừng cây rậm rạp tránh né nhưng chỉ
một chút, con báo đã bắt kịp.

Xoẹt!!

Lưng Koby bị móng vuốt con báo xé ra một mảng lớn.

Đau quá!

Thống khổ kích thích thân thể, tốc độ của Koby tăng lên rất nhiều, phút chốc
vượt mặt kẻ thù.

Con báo vụt mất con mồi liền tức giận gầm nhẹ một tiếng rồi nhanh chân đuổi
theo.

Koby dốc sức liều mạng nhưng cũng không được lâu lắm, hắn mang theo hàng trăm
vết thương ngã gục dưới chân con ác thú.

Nhìn cái miệng tanh tưởi như chậu máu ngày càng phóng to, Koby nhắm mắt thở
dài, phó mặc số phận.

“Súc sinh, cút ra.”

Một tiếng quát lớn vang lên, cùng đó là tiếng đập mạnh vào thịt và tiếng kêu
đau đớn của con báo.

Không cảm nhận được áp lực trên thân, Koby kinh ngạc mở mắt.

“Cậu không ở yên được à.” Alvida đứng trước mặt hắn cáu giận.

Grào!!!

Con báo vừa ổn định lập tức nổi điên gào thét tấn công.

“Cút!!!” Alvida hai mắt rét lạnh thốt ra một tiếng rồi trở tay vung chuỳ phản
kích.

Trận đánh hoàn toàn nghiêng về một phía, Alvida đem con ác thú hành hạ đến
chết, thậm chí thân thể nó không một chỗ nào là không bị dập nát.

Xoạt! xoạt! xoạt!

Tiếng bước chân trên nền lá dày dần dần đến gần. Koby bất đắc dĩ nhắm mắt cam
chịu, hắn không còn chút sức nào để chạy nữa.

“Hả ?” Koby ngạc nhiên mở mắt nhìn Alvida đem mình vác lên vai, vô cùng ngạc
nhiên than nhẹ.

“Về thôi.” Alvida mặt không biểu tình, tay còn lại kéo lê xác con báo quay về
bờ biển.

……………………..

“Nấu gì ăn đi.” Vừa đến nơi Alvida liền vứt Koby xuống nói một câu rồi tìm một
chỗ gần đó ngồi nghỉ.

“Vâng….” Koby vô thần đáp lại, hắn đã cam chịu số phận của mình.

Thế giới này quá nguy hiểm, dường như số phận đã định đoạt thân phận của hắn.

Trên thuyền có một ít đá đánh lửa và một thanh kiếm do bọn hải tặc bỏ lại,
Koby nhanh chóng làm xong nhiệm vụ rồi chán nản ngồi cạnh đống lửa.

“Không ăn sao ?” Alvida vừa nhấm nháp thịt nướng vừa hỏi.

Koby không nói lời nào, ủ rũ lắc đầu.

Rầm!!!

Alvida đột ngột lao lên, đè hắn xuống đất tức giận mắng

“Chẳng lẽ cậu muốn lánh xa tôi tới mức đó sao.”

“Tôi muốn được tự do.” Koby hai mắt mờ mịt đáp, trong lòng hắn lúc này trống
rỗng, không hề có tí sợ hãi nào.

“Tự do ? Nếu muốn vậy sao lúc trước còn tỏ tình với tôi làm gì.” Alvida như
nổi điên gầm lên, gương mặt tràn ngập buồn bã uỷ khuất.

“Khoan… khoan đã, tôi tỏ tình khi nào ????” Koby giật mình tỉnh lại, hoang
mang lắp bắp.

Trước đó……………

………………………………………..

Giữa một rừng hải tặc bao vây, Koby ôm vai phải trúng đạn, một mặt kiên định
quát lớn

“Đừng nói nhiều, cô chết tôi cũng không sống được.”

………………………………………………..

Rất bi thương, rất lãng mạn, rất đáng ngưỡng mộ, nhưng mà có gì đó không đúng.

“Đây… đây là hiểu nhầm….” Koby bật dậy, dở khóc dở cười giải thích.

“Hiểu nhầm, cậu đừng giả vờ nữa, tôi hiểu tình cảm của cậu mà.” Alvida hai tay
bụm gương mặt đỏ chin, nhắm mắt ngượng ngùng nói.

Bà nội nó, chuyện này đi hơi xa rồi, Koby đớ lưỡi không nói được câu nào.

“Cậu đưa tôi trái ác quỷ, đi dạo phố cùng tôi, lại còn đưa thân mình đỡ đạn.
Tình cảm này không cách nào che lấp đi được.” Alvida hai mắt biến thành hình
trái tim, tràn đầy si tình lẩm bẩm.

“.......” Koby triệt để bó tay. Hắn không cách nào bắt kịp diễn biến câu
chuyện nữa.

“Cô nghe này, thật sự thì không phải vậy.”

“Không phải vậy.” Alvida giật mình, sau đó hai mắt ẩm ướt, gương mặt thảm hề
hề nấc nghẹn.

“Chẳng lẽ cậu lừa tình tôi sao ?”

Lừa tình……. Koby giương cờ trắng đầu hàng, trí tưởng tượng của vị nữ thuyền
trưởng này hình như hơi phong phú.

“Tôi không có lừa cô……..”

“Vậy là cậu thừa nhận tình cảm rồi, thật tốt quá.” Alvida lần nữa ngắt lời rồi
tiếp tục ngượng ngùng lảm nhảm một đống lớn.

Koby âm thầm lau mồ hôi trên trán, chuyện lần này hắn triệt để bó tay. Nếu
hiện tại nói thẳng ra chọc giận cô nàng này trở mặt chỉ sợ hắn chết chắc.

Hơn nữa cái ý nghĩ này hình như khiến hắn trong thời gian ngắn rất tự tại,
không gặp nguy hiểm gì.

Đoàng!!!

Tiếng pháo ầm vang giữa biển đánh tỉnh hai con người suy nghĩ lung tung.

Alvida nhanh chóng thoát khỏi cái trạng thái mà Koby cho là “điên khùng” sau
đó nghiêm túc nhìn ngoài xa.

Một chiếc thuyền ngang tầm Miss Love Duck đang liên tục bắn phá một chiếc
thuyền đánh cá tầm trung.

Hai chiếc thuyền nhanh chóng tiếp cận nhau sau đó dường như diễn ra đánh nhau
rất ác liệt.

“Hình như chiếc thuyền kia đang bị hải tặc tấn công.” Koby ngờ nghệch nói, hắn
cũng không quan tâm nhiều lắm, chuyện này hắn thấy nhiều đến phát chán rồi.

“Sao im lặng vây.” Koby nghi hoặc xoay đầu sang.

Alvida gương mặt nghiêm trọng cùng do dự đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm vào
chiếc thuyền hải tặc

“Có gì đặc biệt sao ?”

“Đó là thuyền của băng Koba.”

“Koba ? Bọn chúng đến rồi sao, mau chạy thôi.” Koby quýnh quáng nhảy dựng lên,
nhanh chóng chuẩn bị thuyền.

“Không, đó chỉ là một chiếc tàu tuần tra của chúng. Hẳn là không biết chúng ta
ở đây.” Alvida nhẹ giọng nói.

“Không phải tìm chúng ta ?” Koby thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhảy dựng
“Chuyện đó có khác gì đâu, rồi chúng sẽ tìm thấy chúng ta.”

“Chuẩn bị thuyền đi.” Alvida ra lệnh, Koby cực kỳ tán đồng tăng nhanh tốc độ.

“Chúng ta sẽ tấn công con tàu đó.”

“Khoan khoan…” Koby giật bắn mình, ở với người này tim hắn ngừng đập không
biết bao nhiêu lần rồi.

“Cô nói cái gì!!”

“Dám gây tổn thương cho anh yêu, tuyệt đối không để chúng sống yên được.” Hai
mắt Alvida tràn đầy lửa giận, kiên quyết quát lớn.

Anh yêu ?

Mí mắt Koby giật giật vài cái, vết thương được băng bó trên vai phải cũng cảm
thấy hơi nhoi nhói.

“Được rồi, đi thôi.” Alvida hô một tiếng rồi xách Koby vứt lên thuyền, sau đó
nhanh chóng chèo ra biển.

“Cô có biết mình đang làm gì không vậy ?” Koby mếu máo nói vội.

“Kẻ nào gây tổn thương cho cậu đều phải chết.”

Koby suýt cắn trúng lưỡi. Hắn bị thương là do thuộc hạ cô ta bắn, liên quan
quái gì đến Băng Koba.

Rõ ràng là nói bừa một cái lý do.

Koby nhìn chiếc thuyền hải tặc ngày càng gần, trái tím như muốn nhảy khỏi lồng
ngực.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #7