Phản Công


Người đăng: dtuan802

Chát!!!

“Cậu đừng có quá đáng.”

Alvida tức giận tát Koby một cái thật mạnh rồi đẩy hắn ngã sang một bên.

Koby ngơ ngác xoa bên má sưng tấy. Vừa rồi hắn cảm giác như đang say rượu,
không thể khống chế được bản thân.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào ?

Chẳng lẽ do dạo gần đây quá mệt mỏi.

“Cậu muốn gì ?” Yuki, Ume bước đến gác kiếm lên cổ hắn lạnh lùng hỏi.

“Tôi…. Vừa nãy đầu óc tôi rất mơ hồ… nên…” Koby lúng túng nói không trọn lời,
hắn nào biết mình bị cái gì.

“Thôi được rồi.” Alvida xoa xoa gương mặt còn hơi đỏ, lên tiếng ngăn cản đôi
song sinh tiếp tục truy cứu.

“Nhưng mà….” Yuki không cam lòng phản bác.

“Chuyện đó tính sau đi, hiện tại trốn thoát trước đã rồi nói. Còn Koby, rốt
cuộc thứ cậu cho bọn tôi uống là gì ?”

“Đó là…” Koby hơi sượng, hắn như nghĩ ra cái gì nhưng mãi không nắm bắt được.

“Thứ mà Yuki và Ume uống có khả năng trị thương đồng thời tăng sức mạnh lên
rất nhiều. Còn thứ mà cô uống tăng thể lực, hình như còn có khả năng tăng độ
phản ứng.”

Ba cô gái ngạc nhiên thử vung vẩy tay chân một hồi mới tin tưởng.

“Koby, thứ này cậu lấy đâu ra ?”

“Cậu còn dư lọ nào không ?”

Hàng loạt câu hỏi ập đến doạ Koby choáng váng đầu óc, nhưng hắn cũng chỉ có
thể cười khổ.

“Tôi có bấy nhiêu thôi.”

Ba người kia tiếc hận thở dài một hơi sau đó mừng rỡ nói loạn.

Yuki –“Hiện tại chỉ cần phục hồi một phen thực lực tuyệt đối tăng lên gấp mấy
lần.”

Ume –“Lúc trước chúng ta thua thiệt đàn ông ở chỗ sức mạnh còn giờ thì không
sợ chúng nữa.”

Alvida –“Tôi hiện tại có thể yên tâm phát huy toàn bộ khả năng của mình.”

Ba người ríu rít không ngừng, Koby chỉ có thể tạm lánh lui sang một bên dưỡng
thương đồng thời suy nghĩ nguyên do đầu óc mơ hồ.

Chẳng lẽ là do hệ thống ?

Một ý nghĩ xẹt qua đầu doạ Koby hoảng hốt không ngừng. Vốn có tâm đề phòng nó
nhưng nếu nó có khả năng ảnh hưởng trực tiếp thậm chí là điều khiển hắn thì
lại là một chuyện khác nữa.

Koby lo lắng suy nghĩ liên tục, nhưng một lúc sau hắn đành thở dài cam chịu.

Hắn không đủ sức chống lại hệ thống.

Chưa nói đến gì khác, cái mạng hắn hoàn toàn tồn tại dựa vào hệ thống.

“Koby.” Alvida đột nhiên bước đến gọi.

“Chuyện gì vậy ?” Koby nhẹ tránh ánh mắt đối phương, thoát khỏi trạng thái vừa
rồi hắn lại trở thành một Koby nhút nhát.

“Chúng ta tìm Koba báo thù.”

“Cái gì ?” Koby giật nảy người, vừa bị đánh một trận chạy trối sống trối chết
giờ còn dám quay lại ?

“Tên khốn đó điều động đông người đến đây không phải chỉ để tìm kiếm chúng ta,
vừa lúc hắn đang lo lắng đủ điều chúng ta liền bất ngờ giết trở về.” Alvida
tràn đầy tự tin nói.

“Ở vùng biển này còn ai dám chống với chúng ? chẳng lẽ là hải quân ?” Koby
nghi ngờ hỏi lại.

“Ai biết được. Miễn là có lợi cho chúng ta là tốt rồi.” Alvida trừng mắt.

“Tuỳ cô thôi, nhưng không thể cứ ầm ầm xông lên.” Koby vừa nói vừa chỉ chỉ một
rừng đuốc lửa trên bờ biển.

Thực lực bọn họ tăng mạnh cũng chẳng cần phải sợ đám Koba, nhưng nếu chúng
đông quá thì dù đứng yên cho giết cũng đủ mệt chết.

“Cứ xông thẳng lên giết là được.” Alvida tự tin nói một câu doạ Koby suýt nữa
đứng tim.

“Cô đừng có làm bậy.”

“Tôi nói sai sao ?” Alvida ngờ nghệch nhìn đôi song sinh hỏi.

“Cứ đánh thẳng vào ổ chúng là được.” Yuki chắc chắn đáp, Ume một bên gật đầu
phụ hoạ.

“Một đám hiếu chiến.” Koby gục ngã chịu thua.

…………………………………………………………………

“Mau gọi ngài Koba!!!!”

“Chạy đi!!!!”

Từng tiếng la thảm liên tục vang vọng giữa đêm.

“Khốn kiếp, đã nói đừng có đánh kiểu này.” Koby tức giận mắng một câu, chém
giết nửa tiếng cả người hắn muốn mệt lả.

“Quá đã, quá đã.” Alvida cười ha ha dẫn theo đôi song sinh, bộ dạng hung thần
ác sát tiếp tục giết chóc.

“Đừng hòng làm loạn!!!!!!”

Một tiếng gầm chấn động hàng ngàn người xuất hiện.

Sau đó, một thanh cự phủ từ trên trời giáng thẳng xuống Alvida.

“Đến tốt lắm!!” Cô nàng cuồng chiến này hứng thú hừng hực vung chuỳ đón đánh.

Ầm!!!

Một tiếng va chạm inh ỏi nhức óc, cả hai đánh ngang nhau, đều lui về sau một
đoạn.

Thuốc của hệ thống tăng chủ yếu vào một thuộc tính nào đó, nhưng đồng thời
cũng trên diện rộng tăng lên một ít năng lực, cho nên hiện tại Alvida không
chút nào kém cạnh đối phương, thậm chí là mạnh hơn.

“Koby, ba người tiếp tục đi đi, để gã này cho tôi.”

“Được.” Koby còn chưa kịp lên tiếng đôi song sinh đã giành trước đáp ứng, sau
đó mạnh mẽ lôi hắn đi.

Đúng nghĩa của từ mạnh mẽ, Koby không có cách nào chống cự nổi.

Ba người tiếp tục một đường tàn sát, nhưng thiếu “cỗ máy nghiền” Alvida nên
khí thế có phần hạ thấp.

“Yuki, Ume.”

Một gã tóc đuôi ngựa cao lớn bước ra khỏi hàng lâu la lên tiếng gọi.

“Ginko ?” Ba người đồng thanh thốt.

“Cảm ơn lần trước hai đứa nương tay cho anh.” Ginko cười khà khà đắc ý nói.

“Koby, cậu đi trước đi, để hắn cho bọn tôi.” Ume hai mắt lạnh lẽo.

“Có được không đó ?” Koby nghi ngờ hỏi, ai biết được hai người này có lại bị
lừa hay không.

“Bọn tôi không thất bại đâu.” Yuki tràn ngập tự tin đáp.

Nghĩ một lúc, Koby thở dài

“Trông cậy vào các cô…. Hắn… có thể chính là kẻ giết cha của các cô… cho
nên……”

Hắn còn chưa nói hết lời, đôi song sinh đã điên cuồng lao lên tấn công đối
phương.

Sức mạnh tăng cao cộng với việc Ginko thương còn chưa khỏi, hai người dễ dàng
chiếm thế thắng, Koby nhẹ nhàng thả tâm tiếp tục đánh thẳng vào sâu trong thị
trấn.

“Koba, mau cút ra đây.” Koby nóng máu gào lên.

Mất đi ba “trợ thủ” đắc lực, Koby giết đám người trước mắt không nổi. Đối với
cái gã tên chỉ khác mình một chữ, Koby hận đến run người.

“Tất cả quay trở lại vị trí phòng thủ, tên này để cho ta.”

Koba bễ nghễ đứng trên một mái nhà ra lệnh, đám lâu la lập tức lớn tiếng đáp
rồi nhanh chóng rút lui.

Vẫn cái gương mặt điển trai, vẫn cái tướng đứng đó, Koby nhìn âm thầm nghiến
răng nghiến lợi.

Có thể là ganh tị đi ?

“Koba, chịu chết đi!!!”

“Ngông cuồng.”

Gã thuyền trưởng bạo chúa khinh thường cười nhạt, nhưng ngay sau đó cả gương
mặt bao trùm bởi sự kinh hãi.

Koby dùng một tốc độ nhanh khủng khiếp xé phá không khí chém tới.

Koong!!!

Koba miễn cưỡng dốc tận khả năng bình sinh giương kiếm đón đỡ, nhưng ngay sau
đó gã cảm nhận hai tay mình tê dại không còn cảm giác, trên ngực lại xuất hiện
thêm một vết kiếm, vừa vặn chèn lên vết cũ.

Nén đau mượn lực, Koba nhanh chóng lui về sau, Koby lập tức vung kiếm công
kích.

Hai người một đánh một lùi liên tục va chạm toé lửa giữa thị trấn. Từ mái nhà
đến đường phố, không nơi nào không có dấu vết của trận chiến.

“Hôm nay mày chết chắc.” Koby ha hả cười lớn.

“Mày đừng có nằm mơ.” Koba không chịu thua phản bác.

Chỉ có điều trận chiến lại không được như lời gã, Koba một mực bị đè lên đánh.
Gương mặt trắng nõn của gã cũng đã nhanh thấm nhuộm màu đỏ.

Koby càng đánh càng đắc ý, không thèm để đối phương vào mắt. Chỉ một lọ thuốc
sức mạnh đã đủ khiến hắn càn quét bốn phía, hiện tại lại thêm một lọ, đặc biệt
là tăng tốc độ lên khủng khiếp, Koby hiện tại có thể ở một trình độ nào đó mặc
kệ kỹ xảo của đối phương.

Koby một mực tiến công, nhưng không để ý đến trong mắt Koba loé lên một vài
tia sáng âm hiểm.

Đánh được một lúc, ngay khi Koby cầm chắc giết được đối phương, Koba lập tức
có hành động.

Gã mạnh mẽ xoay người, xoã hoàn toàn áo khoác ngoài, theo đó, một loại bột màu
trắng ập thẳng về phía Koby.

Bất ngờ không kịp tránh né, tên tóc hồng toàn thân dính phải thứ bột kỳ lạ.

Sau đó….

Toàn thân hắn cảm thấy đau rát tột độ, tựa như bị axit ăn mòn.

“Mày làm gì tao ?” Koby hai mắt đỏ ngầu, gục người xuống một góc tường, hận ý
tràn ngập hỏi.

“Chỉ là chút đồ chơi khiến mày bị hành hạ khoảng ba giờ thì thành một bãi thịt
nhão thôi.” Koba cười tàn nhẫn nói.

“Mẹ kiếp, thằng hèn.”

“Chửi đi, chửi lớn vào.” Koba cười càng sảng khoái.

“Còn ba giờ phải không… đủ để tao giết mày rồi.” Koby nổi điên gầm lên sau đó
bất chấp vung kiếm công kích.

Nhưng dưới tác dụng của thứ bột kia, thực lực hắn trên diện rộng giảm mạnh,
không thể nào tập trung toàn bộ tinh thần được. Koba một bên kích tướng một
bên phản công, thoáng chốc người Koby đã dính không dưới chục vết kiếm.

Lại đánh thêm nửa giờ, da trên người Koby đã dần dưới tác dụng của bột nứt
toát ra, máu chảy ướt đẫm cả người.

Koba cũng không tiếp tục công kích nữa, gã ngồi chễm chệ trên một mái nhà, đắc
ý nhìn con mồi đang thoi thóp.

“Koby!!!!”

Alvida gọi to lao tới.

Cô nàng này ngoài sắc mặt tái nhợt, cơ thể hơi run cùng bộ đồ rách rưới ra thì
chẳng có một vết thương nào, xem chừng cô ta đã điều khiển hoàn hảo trái Sube
Sube.

Koby như bắt được cọng rơm cứu mạng, đầu óc thoáng chốc bình tĩnh lại.

Alvida không nói nhiều, trực tiếp lao tới tấn công Koba.

Nhưng trái Sube Sube dường như không có khả năng làm trượt vật nhọn. Thoáng
chốc Alvida đã bị trúng vài kiếm.

“Mẹ kiếp!!!” Koby nổi giận mắng, lần nữa cầm vũ khí lao lên.

Nhưng dù cả hai có cố gắng cách mấy vẫn bị Koba nghiền ép. Cũng may gã này có
tâm tình trêu đùa con mồi nên không lập tức hạ sát thủ.

“Koby, Alvida, bọn tôi tới đây.”

Hai tiếng quát hùng hổ cùng lúc vang lên, Yuki, Ume “hào hùng” xuất hiện.

Chỉ có điều hiện tại người họ đầy rẫy vết thương, ít nhiều có chút phá hoại
hình tượng.

Bốn người cộng đồng hợp sức nhưng vẫn không cách nào đánh thắng được đối
phương.

Được một lúc, phe Koby đồng loạt nằm gục trên đất.

Thời gian bột hoàn toàn phát huy tác dụng còn một giờ rưỡi.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #27