Người đăng: dtuan802
Ầm!!!
“Đứng lại!”
“Ngu sao đứng…”
“Mẹ kiếp, tao giết mày!”
“Tao thách á.”
“Súc vật!”
“Súc sinh.”
“…”
Một màn rượt đuổi “khốc liệt” diễn ra trên con tàu mũi kiếm kỳ lạ.
Koby sau hồi lâu “quyết chiến” với gã tóc đuôi ngựa, đánh mãi chẳng thắng được
ngược lại chỉ đem đến ức chế. Cuối cùng tên tóc hồng này thoải mái lựa chọn
chiến thuật mà hắn gọi là “du kích”.
Trên thực tế, chỉ là chạy trốn vòng vòng, vừa mắng chọc giận đối phương vừa
kiếm ít thứ gì bỏ bụng.
Nhìn Koby nhàn nhã ăn thịt uống nước, gã kiếm sĩ kia tức suýt chút nữa ói máu.
“Là thằng đàn ông thì đứng lại đánh.”
“Tao là đàn ông hay không vợ tao biết là được. Mày biết làm gì ? Tao cũng
không bị Gay.” Koby thẳng thắn phản bác, đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn
giữa hai đùi đối phương.
“Con chó này!”
“Con tôm.”
Ầm!!!
Lại một vách phòng bị chém nát, đám lâu la sợ hãi chạy tán loạn.
Gã kiếm sĩ thấy không ổn bèn dừng lại, thở hồng hộc nhìn chằm chằm vào Koby.
Mà tên tóc hồng này càng thản nhiên, trực tiếp ngồi xuống ăn uống đồng thiện
tiện miệng kích.
“Không đánh nữa à.”
“Bà mẹ nó.” Gã kiếm sĩ giận đến đỏ bừng mặt, tiếp tục xông lên tấn công.
Koby cười dài rồi tung người chạy tiếp, nếu xét về phương diện kiếm thuật hắn
thua kẻ trước mắt tít tắp. Nhưng nếu so về mặt thể chất thì thêm vài gã kiếm
sĩ này cũng chẳng bằng hắn.
Dây dưa hồi lâu, chiếc thuyền bị phá đến loạn thất bát tao, Koby thấy cũng đủ,
ăn cũng no liền cười ha hả quát
“Cảm ơn đã khoản đãi, tạm biệt.”
Dứt lời hắn búng người nhảy xuống biển.
“Khốn kiếp.” Gã kiếm sĩ nổi điên lao đến mạn tàu, nhưng đổi lại chỉ nhìn thấy
một đống bọt nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Đừng để tao gặp lại mày!!!”
Gã nổi điên gầm lên, sau đó chán nản thúc giục thuộc hạ sửa chữa tàu rồi tiếp
tục di chuyển.
……………………………………………………………
Dưới đáy tàu, Koby một tay bám vào thân gỗ, đầu ngoi lên mặt biển, bĩu mỗi thì
thầm
“Kiểu quái gì chả gặp, lần sau mày chết chắc.”
…………………………………………………………..
Lênh đênh trên biển ba ngày, Koby sáng lẻn lên tàu ăn ít đồ, tối lại tìm góc
ẩn nghỉ ngơi, cuối cùng hôm nay thuyền cũng chịu cập bến.
Nhân lúc bọn hải tặc tất bật chuẩn bị, Koby lập tức lén lút trốn lên bờ, ẩn
vào đám đông chuẩn bị tiếp tục theo dõi bọn người này.
Cả tháng nay chiến đấu liên tục, đây là lần đầu tiên hắn chịu thất bại thê
thảm, đã vậy còn rất ức chế. Hắn quyết tâm đánh gục gã kiếm sĩ mới hả dạ được.
Hòn đảo này là một tụ điểm của nhiều băng hải tặc, một dạng tương tự như đảo
Jaya ở Grand Line. Gã kiếm sĩ được rất nhiều nhóm khác trong băng Koba tiếp
đón, nhưng đại khái vẫn rất khiêm tốn, chúng chưa đến mức tứ phía gây chuyện.
“Bọn chúng tụ tập đông như vậy làm gì ? Tìm mình sao ?” Koby nghi hoặc lẩm
bẩm, ngoài bốn người bọn hắn ra thì đúng là băng Koba chẳng có đại địch nào.
Nhắc đến ba người kia, Koby đột nhiên cảm thấy lo lắng.
“Tuỳ duyên đi.” Koby thán một tiếng rồi tiếp tục theo dõi.
…………………..
“Ngài Ginko.” Một tên hải tặc cung kính chào gã kiếm sĩ.
“Ngài Koba triệu tập tôi đến làm gì.” Gã tóc đuôi ngựa Ginko nhàn nhạt hỏi.
“Bốn kẻ nổi loạn được phát hiện ở gần đây. Ngài Chinza đã hi sinh, Ngài Shoka
bận chỉnh đốn các đảo bị phá hoại, còn ngài Buttler đang bận đối phó hải quân.
Chỉ còn ngài nên….” Tên hải tặc căng thẳng ướt đẫm mồ hôi trình bày.
“Ồ…” Ginko ánh mắt lâm vào trầm tư, hồi lâu mới hỏi tiếp “Biết hướng đi hiện
tại của chúng sao ?”
“Theo dự đoán tầm trưa nay chúng sẽ đến nơi này.”
“Tốt, cũng đến lúc ta gặp lại cố nhân rồi.” Ginko hài lòng cười khà khà nói,
nụ cười trông có vẻ vô cùng dâm tiện.
Koby nấp ở xa nhìn gã cũng không nhịn được rợn tóc gáy, nhưng hắn cũng không
nghe được bọn chúng nói những gì nên không có hành động khác.
Bọn Ginko nói thêm vài câu liền dẫn nhau đi mất, Koby vội vã giữ một khoảng
cách bám sát phía sau.
……………………………………….
Vài giờ sau, cũng tại bến cảng đó, một chiếc thuyền buồm nhuộm một màu hồng
quanh mạn thuyền cập bờ.
“Koby, rốt cuộc cậu ta đi đâu rồi.” Alvida hầm hừ bước xuống thuyền, thần thái
vừa bực dọc vừa lo lắng.
“Tên ngốc đó, có chuyện gì phải nói chứ tự dung lại đi mất biệt.” Yuki tỏ vẽ
hụt hẫng.
“Hai người cả ngày lôi hắn ra làm trò thì hắn chẳng trốn mới lạ.” Ume lườm một
cái, trách cứ.
“Cô là người đánh cậu ta nhiệt tình nhất thì phải.” Alvida khó chịu phản bác.
“Thôi được rồi, tranh cãi làm gì, tìm ra cậu ta rồi muốn gì thì muốn.” Yuki
vội vàng can ngăn, tránh gây ra căng thẳng.
Alvida hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi sâu vào cảng.
Ba người ngang nhiên tranh cãi rồi để mất, mặc kệ một đám người hai mắt tràn
ngập cuồng nhiệt xung quanh.
Trong bóng tối, một vài tên ánh mắt khoá chặt ba người họ rồi âm thầm lẻn mất.
…………………………………..
“Đến rồi sao.”
Trong một quán rượu, Ginko nhâm nhi ly trên tay mình trầm ngâm.
“Chúng ta nên làm thế nào ạ ?” Một tên kiếm sĩ thân tín hỏi.
Ginko đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói
“Phân phó người chặn đánh chúng. Nhớ là cử những tên rác rưởi.”
“Sao ? Vâng ạ.” Tên kiếm sĩ nghi hoặc nhưng không dám cãi lời.
………………………………..
“Ra rồi sao, ăn uống quái gì lâu chết đi được.” Koby nấp ở một góc đối diện,
thấy Ginko dẫn người lũ lượt đi ra lập tức lấy lại tinh thần đuổi theo.
Trời về trưa, đủ loại thuyền hải tặc cập đến nơi này nghỉ ngơi, thoáng chốc
đem cả hòn đảo biến trở thành tấp nập, náo nhiệt.
Nhìn trước mắt người đông như kiến, Koby bất lực bị bọn Ginko bỏ rơi phía sau.
“Thật xui xẻo.” Tức giận mắng một tiếng, Koby gấp gáp len lỏi xuyên qua đám
người.
Cố gắng lần theo dấu hồi lâu, cuối cùng Koby may mắn tìm ra Ginko trên một con
đường đá vắng người.
“Ume, Yuki!” Koby giật nảy mình phát hiện hai người này liền vội nấp sang một
bên.
Trên đường, Ginko thả xuôi thanh kiếm, máu không ngừng trượt trên lưỡi kiếm
nhỏ xuống đất.
Dưới chân gã, vài chục tên mang tiêu chí hải tặc Koba nằm gục không nhúc
nhích.
“Chuyện này là…. Thế nào ?” Koby lắp bắp không hiểu, ánh mắt hắn dần chuyển,
sau đó giật mình khi thấy cặp song sinh tràn đầy ngỡ ngàng và vui mừng nhìn
Ginko,
“Anh hùng cứu mỹ nhân ? Đây là cái bẫy sao ?” Koby sợ hãi lẩm bẩm, trong lòng
âm thầm suy nghĩ bước kế tiếp, đồng thời một chút ghen ghét nổi lên.
Hắn cứu hai cô nàng này nhiều vậy vẫn chưa nhận được đãi ngộ này bao giờ.
Chẳng lẽ là do ăn ở ? hoặc cũng có thể là đẹp trai ?
Nhưng Koby tự nhận mình không khuyết thiếu hai cái này.
Chuyện đó không quan trọng, trở về con đường đá.
Ginko ưu nhã lau kiếm rồi tra vào vỏ, sau đó tiến đến trước mặt hai người kia,
ân cần hỏi
“Yuki, Ume, đã lâu rồi nhỉ ?”
“Gin… Ginko… là anh sao ?” Yuki lắp bắp.
“Cũng đã mấy năm rồi nhỉ.” Ginko “cưng chiều” vươn tay dự định đem cả hai
người trước mắt ôm vào.
“Đẩy hắn ra, đẩy ra.” Koby ngồi một bên xem, âm thầm sốt ruột thúc giục.
Nhưng hiện thực lại không như ý muốn. Yuki và Ume như chết lặng, tuỳ ý người
trước mắt tác quái.
Không chỉ tay, Ginko còn chậm rãi cúi đầu xuống.
Hôn ?
“Mẹ kiếp, hai người này điên rồi.” Koby quýnh lên rút kiếm lao tới.
“Thằng khốn, cút sang một bên!!!”
Ginko giật nảy mình, vội vã lui vài bước tránh một đường kiếm, nhưng Koby
không tha cho gã, tiếp tục một cước đạp tới.
Ầm!!!
Ginko mạnh mẽ lún sâu vào trong một toà nhà.
“Hai cô bị hâm à!!!” Koby xoay người, quát lớn vào mặt cặp song sinh.
“Ginko… Koby ?” Yuki ngơ ngác không bắt kịp tinh thần.
“Sao cậu lại ở đây ?” Ume luôn lạnh như băng nhưng lúc này cũng lộ vẻ kinh
ngạc.
“Chuyện đó không quan trọng, tên khốn đó…”
“Câm miệng!!!” Yuki quát lớn ngắt ngang.
“Tôi…”
“Cậu biết đó là ai không ?”
“Hắn là…”
“Tránh sang một bên đi.”
Koby trợn tròn mắt nhìn hai cô nàng này tự biên tự diễn sau đó chạy đến gần gã
tóc đuôi ngựa.
Bất giác, Koby phát hiện Ginko nhoẻn miệng cười đắc thắng.
“Bà mẹ nó, không giết thằng này không được.” Koby điên máu cầm kiếm lao vút
tới.
Ầm!!!
Ginko hiểm hiểm tránh một kiếm, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ. Tốc độ và sức
mạnh của Koby gã không cách nào đối chọi nổi.
“Đừng có chạy!!!”
Koong!!!
Kiếm của Koby đột ngột bị ngăn cản giữa không trung.
Mà người ngăn, chính là Yuki và Ume.
“Hai cô….”
“Cậu không được tổn thương anh ấy.” Yuki và Ume đồng thanh kiên định nói.
Đây là thế sự gì ? Chẳng phải họ rất ghét băng Koba sao ? Chẳng lẽ đẹp trai có
thể xoá nhoà mọi rào cản ?
Koby đột nhiên cảm thấy đầu óc mình không theo kịp cái thế giới này.
“Cút ra một bên.”
Trở sóng kiếm, Koby dễ dàng gạt phăng hai người này, sau đó tiếp tục truy
kích.
Ginko một mực né tránh, không cố gắng đối chọi với Koby.
Gã đang cố diễn kịch, Koby có thể khẳng định.
“Koby, cậu đừng có quá đáng!!!” Yuki quát lớn rồi xông tới cản một kiếm, sau
đó bị đánh văng ra.
Người này vừa đi, người khác lại đến.
“Koby, cậu đừng tưởng mới nắm chút sức mạnh là giỏi!”
Koong!!
Koby lần nữa đem Ume đánh văng sau đó đau đầu nhìn họ đứng chắn trước người
Ginko.
“Mày tính nấp sau phụ nữ hoài sao ?”
“Cậu là ai ? Tôi không hiểu tại sao cậu cứ tấn công tôi.” Ginko tỏ vẻ nghiêm
chỉnh hỏi.
“Giả ngu ?”
Cảm nhận hai đôi mắt tức giận nhìn mình, Koby lý trí trong phút chốc bay sạch.
Hai con ngươi đen nhánh nhanh chóng trở thành hai điểm sáng, từng hồi sát khí
toả ra từ người hắn.
“Mày…. Chết… Chắc!!!”