Lênh Đênh


Người đăng: dtuan802

“Yuki, ăn đi này.”

“Tên thô lỗ.”

“…”

“Ume, của cô đây.”

“Nếu có một vết sẹo nào tôi không để cho cậu yên.”

“…”

“Alvida, ăn lại sức nào.”

“Tên phụ tình.”

“…”

Làm một tên đàn ông tốt, Koby quyết tâm không chấp nhặt với phụ nữ.

Nhưng… ăn thì ăn, làm quái gì phải chửi hắn một câu mới chịu được chứ ? chẳng
lẽ làm vậy ăn ngon hơn sao ?

Nếu điều này là thật thì Koby nghĩ mình có thể ứng cử vào Paratie làm đầu bếp
một phen.

Bỏ qua chuyện đó một bên, Koby ngồi xuống ngấu nghiến ăn thịt đồng thời đánh
giá cặp song sinh ngồi đối diện.

Hai người thật sự giống nhau như đúc, lúc này họ không cầm kiếm khác nhau nên
hắn chẳng thể nào phân biệt được.

Cũng may vết thương mỗi người mỗi khác nên hiện tại Koby miễn cưỡng phân biệt
được, còn chuyện sau này thì chưa đoán trước được.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Yuki bị hắn nhìn hoài liền nổi nóng mắng.

Ume yên lặng vớ thanh kiếm duy nhất ở đây, một bộ sẵn sàng chiến đấu.

Koby lựa chọn nhượng bộ lui binh nhìn sang chỗ khác. Nói đến hắn còn có một
biện pháp phân biệt là tính cách của họ.

Yuki có vẻ biểu hiện nhiều hơn, thậm chí bất cứ lúc nào cũng lầm bầm chửi mắng
hắn. Ngược lại Ume có vẻ trầm tĩnh, nhưng tính nguy hiểm lại cao hơn rất
nhiều, ít nhất hiện tại cô ta đang cầm kiếm.

Koby thoải mái suy nghĩ mà không biết bên cạnh hắn, Alvida hai mắt đã bén nhọn
như hai viên đạn.

“Khát quá…” Ăn một hồi Koby liền than thở, thức ăn có thể tận dụng trước đó
nhưng nước uống thì không biết xử lý thế nào.

“Vào rừng tìm nước uống đi.” Alvida bình thản nói.

“Cô nói gì ?” Koby trố mắt hỏi lại.

“Cậu mau đi tìm nước đi, nếu không tất cả đều chết khát.” Alvida rét lạnh lặp
lại.

“Trời muốn mưa sao ?” Cảm giác toàn thân lạnh ngắt, Koby ngạc nhiên lẩm bẩm
nhưng ngay sau đó lập tức tỉnh lại kháng nghị

“Nếu vào rừng ngộ nhỡ lại gặp thú dữ thì sao ? chúng sẽ ăn thịt tôi mất.”

“Tự tìm cách giải quyết.” Alvida hừ một tiếng rồi xoay người đi chỗ khác,
không lý đến hắn nữa.

Koby bất đắc dĩ nhìn sang hai người còn lại.

“Chẳng lẽ cậu muốn hai người bị thương đi tìm nước uống sao.”

“…”

Koby không còn gì để nói nữa, cúi mặt cầm kiếm đi vào rừng.

……………………………..

“Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì ?”

Koby vừa nâng một chén gỗ uống nước vừa hỏi.

“Cậu chẳng những thô lỗ mà còn rất ngu ngốc.” Yuki không cần nói nhiều, trước
tiên mắng một câu rồi tính tiếp.

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao.” Ume hiển nhiên đáp.

“Tìm đánh bọn khốn Koba thôi.” Alvida ra quyết định.

“…”

Koby không nói gì được nữa, hắn vừa đi lấy nước một hồi bỗng dung xuất hiện
chị em sinh ba, thế giới này thật kỳ diệu.

“Thôi được rồi, vậy chúng ta đi bằng gì để tìm hắn, thuyền hỏng hết cả rồi.”

“Thì đóng một chiếc khác là được rồi.” Ume thản nhiên đáp, cô ta cảm thấy
chuyện này chẳng có gì phải bàn cả.

“Đúng là ngu ngốc.” Yuki đệm theo.

“Vậy ai đóng thuyền ?” Koby vội chuyển đề tài.

“Cậu…” Alvida nhìn hắn chằm chằm thốt ra một tiếng.

“Tôi ?” Koby đứng bật dậy kinh ngạc kêu lên rồi vội vàng nói tiếp “Nhưng tôi
không biết đóng tàu.”

“Vậy cậu tính để ba người phụ nữ bị thương làm hay sao ?” Alvida hỏi ngược
lại.

“Nhưng tôi cũng bị thương mà.” Koby trực tiếp cởi áo chỉ thân thể đầy rẫy vết
máu.

Đây là thành quả khi hắn đánh nhau với vài con thú rừng khi đi tìm nước, may
mắn là dựa vào sức mạnh miễn cưỡng giành chiến thắng.

“Ghê tởm…” Ba người đồng loạt mắng một tiếng rồi xoay người mặc kệ hắn kháng
nghị.

Nói khản cả cổ vẫn không được gì, Koby bất đắc dĩ xoay người đi chặt cây đóng
thuyền. Hắn cũng không muốn cả đời ở lại cái đảo này.

Hơn nữa ai biết được sau khi thoát khỏi vòng vây hải quân, tên Buttler có quay
trở lại hay không.

Vì đủ thứ lý do, Koby bắt buộc phải động thủ.

Một hồi gà bay chó chạy, chim bay vượn hú, Koby đem khu rừng tàn phá một mảng
lớn, thẳng đến lúc thanh kiếm không chịu nổi mà gãy mất thì mới thôi.

Koby không biết đóng tàu, những người còn lại càng không. Thuyền độc mộc là
một lựa chọn khá tốt, chỉ tiếc lần này là ra biển, thuyền độc mộc rất dễ lật
nên hắn lựa chọn dùng dây leo kết nối hàng loạt thân cây dễ nổi lại với nhau.

“Xong rồi!!!”

Koby mừng rỡ quát lớn, hài lòng đánh giá thành quả của mình.

“Thứ này… ra biển được không vậy.” Alvida giật giật mí mắt, lo lắng hỏi.

“Hay chúng ta ở lại một thời gian nữa đi.” Yuki gật gật đầu đồng tình.

“Chắc chắn sẽ có cách xử lý khác.” Ume tỏ vẻ trầm tư.

“Này, các cô nói vậy là thế nào, tôi đã rất vất vả làm ra nó đấy.” Koby tức
giận quát, nhưng sau đó không nói gì được nữa.

“Cái bè” mà hắn đóng nhìn vô cùng đáng sợ, các thân cây rời rạc với nhau, nhìn
lắc lư như có thể bung ra bất cứ lúc nào. Mỗi lần có sóng, nước biển trực tiếp
đem nó nhấn chìm. Cũng may Koby lựa gỗ khá tốt nên nó lại nổi lên.

“Tôi mặc kệ, giờ các cô có đi không.” Đuối lý, Koby liền dùng thủ đoạn áp bức.

Hòn đảo này tràn ngập thú dữ, nguy hiểm rình rập bốn phía, đã vậy ai biết có
côn trùng hay muỗi gì đốt không.

Cái thế giới này không thiếu hải tặc bị muỗi cắn chết, Koby không muốn nối
bước những tiền nhân đó.

Điều quan trọng nhất là ba người kia, tuy Koby đã xử lý sơ qua nhưng nhiễm
trùng hay lở loét gì đó có thể dễ dàng đoạt mạng. Bọn họ cần tìm gấp một bác
sĩ.

“Thôi được rồi.” Alvida thở dài một hơi, gói một ít thịt rồi dốc hết dũng khí
bước lên “bè”.

“Đừng làm vẻ nghiêm trọng vậy chứ, nhìn nó vậy thôi chứ rất an toàn.” Koby bất
mãn nói.

Dứt lời hắn liền bước xuống đỡ Yuki và Ume lên, hai cô gái này vẫn chưa thể
hoạt động bình thường được.

“Xuất phát!!!”

Koby tràn đầy khí thế thuyền trưởng quát lớn rồi tự mình động thủ chèo đi.

Mái chèo được đặt phía sau nên công việc của hắn dễ dàng hơn rất nhiều.

“Ướt hết rồi.” Yuki tức giận gõ đầu hắn một cái.

Nước biển ngập đến mắt cá, vô cùng khó chịu.

“Ai cho cô đánh Koby.” Alvida cũng nổi điên lên mắng.

“Thôi được rồi, cố chịu đi!” Koby bị bọn họ ép đến phiền lòng, trầm giọng gắt.

Bốn người lâm vào yên tĩnh, Koby dốc sức chèo đi. Cũng may hôm nay nước biển
khá yên nên mọi việc dễ dàng hơn nhiều.

………………………………

Mất hơn nửa ngày, thẳng đến lúc Koby nghe lải nhải đến ù tai, cuối cùng bọn họ
đã thấy được một hòn đảo.

Nhìn đủ loại tàu thuyền đậu kín bến, Koby mừng rỡ hoan hô một tiếng.

Hòn đảo này có khá nhiều tàu hải quân neo đậu, đoán chừng bọn hải tặc Koba
không vươn tay tới được, thuận tiện để họ nghỉ ngơi một thời gian.

“Yuki, Ume, mau dậy đi, phía trước có đảo.” Koby mừng rỡ gọi bọn họ dậy.

Cặp song sinh mặt mày tái nhợt đã sớm không chịu được sóng biển mà ngất đi.

“Koby, tôi không gặp hải quân được.” Alvida lo lắng nói.

“Sao vậy ?” Koby kinh ngạc hỏi lại rồi giật mình hiểu rõ

“Hiện tại không ai biết cô là ai đâu, nói cách khác thân phận cô hoàn toàn
trong sạch. Tên Buttler kia cũng không cách nào nói rõ cho hải quân được,
không cần phải sợ.”

“Cũng đúng.” Alvida mỉm cười rạng rỡ, đúng là cô ta nghĩ nhiều rồi.

……………

“Sống rồi!!!!!”

Bè vừa cập bến, Koby liền nhảy cẫng lên cầu tàu hô to, doạ đến người xung
quanh một hồi giật mình.

Bốp!!!

Alvida mạnh mẽ gõ đầu hắn một cái rồi mắng

“Thật mất mặt, mau tìm bác sĩ đi.”

“Ồ!!!!”

Toàn bến tàu khi thấy Alvida liền đồng loạt kêu lên.

Trải qua hàng loạt trận chiến, quần áo của cô ta bị phá nát bấy, lội ra nhất
nhiều mảng da trắng nõn.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Koby nổi điên quát lớn, rất có một bộ sẵn sàng cắn
người.

Không thể tiếp tục được nữa, ba người này muốn nhìn thì chỉ có hắn được nhìn.
Koby xoay người nhấc Yuki và Ume lên vai, sau đó cầm chặt tay Alvida xoay
người chạy vào thị trấn.

Chạy một lúc lâu cuối cùng cũng tìm ra một nơi treo to hai chữ bệnh xá, Koby
trực tiếp chui vào.

Bốp!!!

“Cô làm gì vậy ?” Koby mếu máo ôm đầu nhìn Alvida kháng nghị.

“Hừ!” Alvida ôm tay ngang ngực, xoay mặt sang hướng khác không thèm nhìn hắn.

Không làm được gì cô ta, Koby xoay người quát lớn

“Bác sĩ đâu, bác sĩ mau ra đây.”

“Vâng, vâng, tôi đây.” Một tên tuổi chừng ba mươi, trông khá thư sinh chạy ra
đón.

Koby nhìn hắn hồi lâu rồi lần nữa quát

“Bác sĩ, tôi cần bác sĩ.”

“Ở tiệm này chỉ có tôi là bác sĩ.”

“…”

Koby yên lặng nhìn gã một hồi rồi hỏi

“Vậy trên đảo này có nơi nào có bác sĩ nữ không ?”

“Không có đâu.” Tên thư sinh thành thật đáp.

“…”

“Thôi được rồi, anh chỉ tôi cách xử lý vết thương bị súng bắn với bị chém đi.”

“Cái gì ? Việc này không làm ẩu được đâu, để tôi làm mới được.” Tên bác sĩ
quát lớn, lúc này hắn mới chú ý hai người đầy rẫy vết thương trên vai Koby.

“Còn lâu, mau hướng dẫn tôi nhanh lên.” Koby trực tiếp cãi lại.

“Cậu đừng có đùa….” Tên bác sĩ còn định nói gì thì bị ánh mắt rét lạnh của
Alvida chế trụ, ngoan ngoãn cúi đầu.

“Thôi được rồi, đưa họ vào trong phòng bệnh đi. Tôi sẽ đứng ngoài hướng dẫn.”

“Tốt.” Koby mừng rỡ đáp ứng rồi nâng hai người vào trong.

Vừa nằm xuống giường, Yuki liền vội nói

“Cậu ra ngoài đi.”

“Nếu tôi đi ai giúp hai người xử lý vết thương, chẳng lẽ để tên bác sĩ kia
làm.” Koby cực kỳ khó chịu hỏi.

“Alvida, cô giúp bọn tôi được không ?”

“Không.” Alvida thẳng thừng từ chối.

“Thấy chưa.” Koby nghe xong liền hớn hở ra mặt.

“Chị, cố một chút đi.” Ume cắn răng khuyên nhủ Yuki.

“Đành vậy, cứ xem như bị chó cắn là được.” Yuki nhắm mắt lẩm bẩm.

Koby triệt để bó tay, hắn thật sự là có ý tốt mà.

Không dông dài thêm, Koby nhận một đống đồ từ tay tên bác sĩ rồi theo chỉ dẫn
từng bước cẩn thận xử lý vết thương cho bọn họ.

P/s:

- Cái gì cũng có lần đầu, mà lần đầu có lẽ sẽ hơi "thốn". Từ từ rồi cũng sẽ
cảm nhận được tư vị tuyệt vời của nó... khựa khựa...

-Koby vốn dĩ nhát, không biết lão Garp làm gì nhưng từ từ Koby sẽ bá.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #10