15 : Nghề Nghiệp Hộp Quà ?


Shiki mời một luật sư làm hợp đồng thuê đất, trong lúc rảnh rỗi,
Shiki cũng ngồi xuống nói chuyện với Tokeru..

“Tokeru, cậu rất thích nghề rèn kiếm à ?”.

“Đúng , thêm nữa tôi đã hứa với ông nội sẽ trở thành thợ rèn kiếm
xuất sắc nhất, một lần nữa làm rạng danh gia tộc Kitetsu “

Tất nhiên cũng hoàn thành nghề nghiệp nhiệm vụ… Tokeru cũng thầm
nói

Shiki cũng không hiểu ‘kitetsu’ có ý nghĩa thế nào trong nghề rèn
kiếm, mở miệng lần nữa :

“Tôi cũng có biết mấy người thợ rèn kiếm, đa số đều trên 35 tuổi,
tuổi của cậu ở chỗ họ chỉ là học đồ “.

“Ở Logue Town này cũng có xưởng rèn kiếm sao ?“.

“Có, xưởng nổi tiếng và có chất lượng tốt nhất là xưởng của gia
tộc Ishida, chuyên môn cung cấp kiếm cho các cửa hàng kiếm lớn nhất
tại đây, tộc trưởng của họ cũng là một kiếm sĩ nổi tiếng nhất ở
đây“.

“Kiếm sĩ sao ?”.

Tokeru cũng có hứng thú lớn đối với xưởng rèn này đặc biệt tại
đây còn có một kiếm sĩ, mặc dù không biết đã có thể lĩnh ngộ
‘vạn vật hô hấp’ chưa nhưng thật sự rất đáng quan tâm. Tìm cơ hội
giao hữu một ít cũng không tệ.

“Đúng rồi Shiki bác trai, nghe nói bác làm thợ kim hoàn phải không ?
“.

“Đúng rồi, ta là thợ kim hoàn số 1 tại đây “.

Shiki lập tức hào hứng trả lời .

Yuba ở bên cạnh cũng nói chen vào :

“Tokeru senpai, Shiki tiền bối chính là vua của nghề này, đặc biệt
tiền bối rất giỏi về làm trang sức liên quan đến bạc, biệt danh là
‘Sư tử bạc’ “.

Gì ? cái đệt….’ Sư tử bạc Shiki’ . Tokeru trợn tròn mắt nhìn Shiki,
mẹ nó… chẳng lẽ ông chú này cũng là một nhân vật trong truyền
thuyết ? Có cùng đẳng cấp với ‘sư tử vàng Shiki’, từng thống trị
tân thế giới ?

Lúc đầu, Tokeru cũng không suy nghĩ gì nhiều, người trùng tên chỗ
nào mà chẳng có, thậm chí trùng tên trùng họ cũng không ít, tên ‘
Shiki’ cũng vậy. Nhưng bây giờ Tokeru không thể không để ý… mẹ nó đến
cả biệt danh cũng tương tự, cũng không rõ là ‘sư tử bạc Shiki’ có
cái bánh lái nào cắm trên người không ?

‘Sư tử bạc’ Shiki đang rất đắc ý về tên tuổi của mình, đặc biệt là
khi thấy Tokeru bộ dáng về sau lại càng thoải mái. Ánh mắt đây ngợi
khen nhìn về Yuba, Shiki hắng giọng :

“Ừ…ừm…không cần nhắc lại chuyện cũ “.

Tokeru nghệt ra một lúc mới lấy lại tinh thần, mở miệng thăm dò :

“Kaido, Impel Down”.

“Cậu đang nói cái gì vậy ?”.

Shiki khó hiểu nhìn về phía Tokeru.

Xem ra không phải cao thủ …. Tokeru cũng tự buồn cười, trùng hợp lớn
như vậy xem ra về sau có gặp Shiki ‘xịn’ thì trêu chọc ông ta mấy câu
cũng không tệ a .

“Không có gì, là thế này, cháu có một bộ răng hổ, định nhờ bác
gia công một phen làm thành vòng cổ “.

Yuba bên cạnh lập tức hóa thân thành MC chuyên nghiệp, khoa môi múa
mép kể về chiến tích của Tokeru, bộ dáng tuyệt đối là ‘fan cuồng’.

“Nhìn không ra cậu lại mạnh như vậy, cũng được, đưa nó đây, 3 ngày
sau tôi có thể làm xong cho cậu “.

Tokeru giả vờ giả vịt móc móc trong túi đồ, vụng trộm lấy bộ răng
ra từ hệ thống kho đồ, đưa cho Shiki.

“Bộ răng rất đẹp, tôi đã có ý tưởng đầu tiên cho nó”.

“Cảm ơn “.

Luật sư cũng làm xong một phần hợp đồng mang ra, sau khi đọc kỹ
lưỡng điều khoản, Tokeru cùng Shiki cũng kí tên và điểm chỉ vào hợp
đồng. Cuối cùng cũng coi như hợp tác thành công.

Shiki khá hào hứng, thứ nhất cũng coi như xử lí xong khu đất, lại
có thêm chút tiền. Thứ hai, không hiểu sao Shiki rất thích kết giao
với Tokeru, nụ cười của cậu thanh niên này thật sự rất cuốn hút
người khác.

Ngay sau khi kí xong hợp đồng, thanh âm của hệ thống vang lên :

“Chủ nhân đã quyết định hoàn thành nghề nghiệp nhiệm vụ, nghề
nghiệp hộp quà đã kích hoạt “.

“Nghề nghiệp hộp quà ? có thể mở ra cái gì “.

“Kỹ năng, công cụ, nguyên liệu, công thức ,… liên quan đến nghề nghiệp
nhiệm vụ đang thực hiện “.

“Mở ra bản đồ “.

Tokeru lập tức tra xét bản đồ, quả nhiên đã xuất hiện thêm tương đối
nhiều chấm sáng có màu xanh trên bản đồ.

Vị trí này là ?... trong khu đất này… trong lò nung cũ. Tokeru lập
tức phát hiện ra có một chấm sáng xanh đang ở gần ngay trước mặt.
Không chút do dự, Tokeru bước ngay vào lò nung cũ, nhẹ nhàng ôm rương
màu xanh lá vào trong ngực, Tokeru cười cười xoa tay.

Đây cũng coi như lần mở hộp quà nhẹ nhàng nhất, các lần trước phải
đối mặt với con hổ, tiếp theo là Seaking. Đương nhiên, mở ra đồ cũng
không có gì cao cấp, một thanh kiếm gỉ bây giờ vẫn là vũ khí tiện
tay của Tokeru, một cái thiên phú nụ cười gì đó, hiện nay không thấy
có tác dụng gì.

“Mở ra nghề nghiệp hộp quà “.

“Đã mở ra nghề nghiệp hộp quà, thu được ‘rèn kiếm sách kinh nghiệm’
Thuyết minh : những kinh nghiệm cũng như công thức bí truyền của
những đại sư luyện thép, những đại sư rèn lưỡi kiếm, những đại sư
mài kiếm, những đại sư tạo ra vẻ ngoài của thanh kiếm “.

Rất tốt, rất mạnh…. Đây tuyệt đối là một báu vật trong nghề rèn
kiếm. Không nói đâu xa, nếu nắm giữ được tinh túy trong sách kinh
nghiệm này, Tokeru lập tức sẽ có trình độ đứng đầu trong nghề rèn
của thế giới này.

Nhưng…. Đến khi nào Tokeru mới có thể nắm giữ được tinh túy đây ?
Các công thức bí truyền còn đơn giản, khéo léo một chút là điều
chế được, cái khó ở đây lầ kinh nghiệm. Kinh nghiệm có thể học
được hay sao ? nói đơn giản như câu : thời gian nung nóng thích hợp.
Tokeru làm sao biết như thế nào là thích hợp ?

Không nói đâu xa, Tokeru cũng có một bản Kitetsu đại sư truyền lại,
trong đó có những phần vô cùng khó hiểu, mang tính chủ quan của
người viết. Thêm nữa mỗi vị đại sư đều có những ý tưởng táo bạo
thậm chí là điên cuồng, Kitetsu chính là một người như vậy, muốn
tìm hiểu được kinh nghiệm cả đời của một vị đại sư thật sự là
quá khó.

Khi một người được gọi là đại sư nghĩa là họ đã đứng trên đỉnh cao
nhất của nghề nghiệp, mỗi một vị thậm chí được coi là truyền
thuyết. Và dù họ có nhận bao nhiêu đồ đệ, truyền dạy tận tâm như
thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể phục chế truyền thuyết của
họ, đó là duy nhất .

Bây giờ Tokeru đang có tập hợp của các truyền thuyết, tuy nhiên không
biết bao lâu mới có thể lĩnh hội được một chút.

“Hệ thống, có bao nhiêu vị đại sư ? “.

“Mỗi loại 5 người, không phải tất cả đều được ghi nhận trong lịch
sử “.

“Vậy là sẽ có 20 vị. Hệ thống, ngươi ước tính ta sẽ mất bao nhiêu
lâu để tiếp thu tất cả kiến thức ?”.

Tokeru buồn buồn hỏi, có lẽ sẽ mất vài trăm năm…. hoặc vài nghìn
năm. Dù sao cũng rất lâu.

“Khoảng 24 giờ đồng hồ “.

“Ta không có hứng đùa “.

“Không phải đùa, nghề nghiệp hộp quà thu được các loại kinh nghiệm
sẽ trực tiếp được hệ thống ghi tạc vào trong đầu chủ nhân “.

Tokeru lập tức mừng đến run rẩy cả người, cơ bắp không thể tự khống
chế, nói như vậy nghĩa là Tokeru sẽ lập tức có được lí luận và
kiến thức tốt nhất của nghề rèn. Chỉ nghĩ đến mình sắp đứng đầu
một lĩnh vực, Tokeru lại không thể kiềm chế, cảm giác đứng đầu
thật sự là qúa thoải mái.

Tokeru lập tức tưởng tượng ra lúc những thanh kiếm của mình cắt gọt
cực phẩm đại bảo kiếm như gọt bút chì, các thợ rèn kiếm đều phát
điên muốn bái mình làm sư phụ, mấy vị nam kiếm hào thì chạy theo
như vịt, nữ kiếm sĩ thì cuồng loạn muốn hiến thân …. nước dãi đều
sắp rơi ra ngoài.

“Hệ thống, tiếp thu nhiều như vậy, não bộ của ta có thể chịu nổi
không ? “.

“Trước kia thì không “.

“Nghĩa là bây giờ có thể, nếu trước kia ta tiếp thu số kinh nghiệm
này thì sao ? “.

“Não chết “. Hệ thống lạnh lùng nói.

Hô… Tokeru cũng thở dài một tiếng, não chết, đồng nghĩa với tử
vong. Giờ Tokerru mới biết học nhiều quá chết là có thật.

Tokeru chạy ra ngoài, mua đầy các loại đồ ăn mang về, sau khi bỏ vào
hệ thống kho đồ, Tokeru mới về phòng, đóng cửa cẩn thận, lên giường
rồi mưới ra lệnh :

“Sử dụng sách kinh nghiệm “.

Lập tức Tokeru cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra, vô số các loại kinh
nghiệm, các loại công thức tràn đầy vào não bộ, rất nhanh Tokeru
ngất đi. Các loại kiến thức vẫn tràn vào đầu Tokeru, gân xanh nổi
lên nhìn rất dọa người.

….

Tokeru mơ mơ màng màng tỉnh lại, đúng 24h đồng hồ, Tokeru đã ngủ mất
thời gian rất dài. Lắc lắc đầu, Tokeru hứng thú đánh giá kiến thức
trong đầu. Hộp quà nghề nghiệp thật sự quá mạnh mẽ, đơn giản thô
bạo, là vật phụ trợ tốt nhất cho Tokeru trên con đường chinh phục
nghề nghiệp này.


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #15