Thiếu Niên Thiên Tài


Người đăng: AnhhYeeu

“Gr...àa..ooo...!!”

“What the fuck!?? Tiếng gì vậy?” Vô Cực giật mình nghe thấy tiếng dã thú cảm
thán.

Định đứng dậy chạy thì Vô Cực mới phát hiện ra cậu không có cách nào cử động
được. Vì là một sinh viên khoa tâm lý học nên Vô Cực rất nhanh lấy lại bình
tĩnh phán đoán tình huống hiện tại.

Vô Cực nhớ rõ mình là một sinh viên khoa tâm lý học trường Đại học Y Hà Nội.
Tuy mới 22 tuổi nhưng cậu lại giành được nhiều giải thưởng về y học và được
giới truyền thông rất quan tâm và để ý...

Từ nhỏ Vô Cực đã mồ côi cha mẹ nên khi cậu 5 tuổi đã đi làm thuê cho người ta
từ việc rửa chén cho tới dọn dẹp... Có lẽ nhờ việc sống 1 mình từ bé nên Vô
Cực có suy nghĩ và khí chất vượt xa tuổi tác hiện tại của mình.

3 năm sau khi Vô Cực 8 tuổi thì cậu đã toát ra khí chất của 1 người trưởng
thành và cậu đã được vị hiệu trưởng của trường Đại học Y Hà Nội nhận nuôi khi
thấy sự kiên định và khí chất của cậu.

Sau 10 năm nỗ lực học tập dưới sự chỉ dẫn và huấn luyện của người cha nuôi mà
Vô Cực đã thi đỗ vào trường Đại học Y Hà Nội nơi cha nuôi của cậu làm hiệu
trưởng. ( Vào trường nhờ có địa vị của thằng cha mà cứ tỏ vẻ !!!(`_´)!!! )

Và chỉ sau 4 năm học tập mà cái tên Vô Cực đã nổi lên và được lan truyền rộng
rãi với nhiều tấm bằng xuất sắc khi chưa tốt nghiệp đại học. ( Được trường cho
tốt nghiệp sớm nhưng thằng main thích ở lại để lấy được cái danh thiên tài
( ̄▽ ̄)!!! ) Điều đó khiến cho Vô Cực trở thành vị bác sĩ trẻ tài năng được chủ
tịch nước và các giáo sư công nhận.

Nhưng có 1 sự thật phũ phàng là thiên tài thường chết sớm.. và main của chúng
ta đã được chọn -.- A main Vô Cực đã trượt vỏ chuối khi đang đi ra cửa trường
và đập đầu vào viên sỏi dưới đất...
“Ta thảo!!!”

”Lão thiên khốn nạn.. xuống đây cho tao.. hôm nay tao quyết sống chết với
mày!!!..” Vô Cực giận hét ầm lên nhưng chỉ nghe thấy được tiếng trẻ con lèm
bèm: “babobibo...tatabana...”

“!!!” Nghe tiếng trẻ em khiến Vô Cực giật mình và quay đầu tứ phía xem xét sự
tình... Sau 10p đồng hồ cuối cùng vị bác sĩ tâm lí của chúng ta đã bình tĩnh
và đưa ra kết luận: “Đù má!! Ta thật sự là xuyên Việt rồi! (°O°)”

Vô Cực tức giận gầm lên: “Fuck lão thiên!! mày xuống đây.. tao thề tao không
xé xác mày ra thì tao không phải là Vô Cực!!”

Xuyên việt thì không nói nhưng mà Vô Cực tức giận chỗ mình lại bị xuyên việt
thành 1 đứa bé chưa đầy 1 tuổi.. Và sau khi quan sát xung quanh một vòng thì
Vô Cực lại giận gầm lên lần nữa: “Dmm lão thiên!! Cho tao xuyên không thành
đứa trẻ sơ sinh thì tạm bỏ qua.. Nhưng gia thế của tao đâu? Phụ mẫu bá đạo của
tao đâu? Ngón tay vàng của tao đâu? Tại sao lại thả tao xuyên không để rơi
giữa một cánh rừng bao vây là dã thú chứ!!!!”

Vô Cực khóc hết nước mắt vì tình cảnh của mình.. Nhưng với tư cách là 1 bác sĩ
tâm lý thiên tài và có tâm hồn, khí chất của 1 thằng đàn ông trưởng thành thì
rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại.
Đầu óc Vô Cực rất nhanh chuyển động để suy nghĩ làm gì trong cái tình cảnh
khốn nạn mà lão thiên ban tặng thì bỗng cậu nghe thấy tiếng hú trói tai:
“A..húuu...uuu..”

Vô Cực giật mình chưa kịp làm gì thì trên người cậu đã có một con sói trắng
đang nhìn cậu.. Con sói trắng này hình thể to cỡ một con chó Becgie, toàn thân
lông trắng muốt và có một vệt màu đen giữa trán trông giống một tia sét làm
điểm nhấn. Điều kì lạ là mắt của con bạch lang này lại có màu tím và tròng mắt
có hình chữ nhật ngang giống như mắt của tiên nhân ếch trong bộ anime Naruto.
Vì trong 10 năm học tập rèn luyện cũng có thời gian nghỉ ngơi và không biết
làm gì nên Vô Cực đã cày nát mấy bộ anime nổi tiếng. Trong đó có mấy bộ Vô Cực
thích nhất như: To Love ru, One Piece, Naruto... nên khi nhìn thấy tròng mắt
của con bạch lang thì Vô Cực nhận ra ngay.

“Lão thiê.. à không... thiên đại gia ơi!! Làm ơn giúp con với con sắp bị ăn
thịt... con chỉ mới được xuyên không chưa tới 20p mà đã chết thì nhục lắm..
với lại thiên đại gia cho con xuyên không thì chắc phải giao cho con sứ mệnh
gì chứ.. làm ơn giúp con lần này.. con hứa nếu qua khỏi con sẽ ngày ngày cũng
bái tạ ơn ngài..!!”

Trong lòng đang chảy máu không biết làm gì, Vô Cực bối rối bởi chạy thì không
chạy được, hét thì cũng chỉ ra mấy câu của trẻ sơ sinh lít nha lít nhít nên
chỉ biết cầu trời khấn phật.

Đang rối loạn thì có một luồng nước mát lướt qua mặt của Vô Cực khiến cậu khóc
hận. “Omg!! Nó đang nếm thử vị thịt của mình.. nó đang trêu ghẹo con mồi trước
khi ăn.. chả nhẽ nó định vờn mình đến lúc chết thì mới ăn??!!”

”Dmm lão thiên!!! Tao cầu xin hết nấc rồi mà mày không thể cứu giúp tao 1 lần
à??!! Tao mà chết thì có chuyển kiếp tao cũng xé xác mày raaaaa...!!” ( Thằng
main tại từ bé sống 1 mình lăn lộn nên đã vô tình học hư mấy lời nói của các
bà bán cá bán rau ngoài chợ bởi dù gì main cũng mới có 5 tuổi đã lăn lộn kiếm
ăn =)))) )

Vô Cực bất lực đành nhắm mắt lại. 1p.. 2p.. 5p.. 10p.. Vô Cực trong lúc nhắn
mắt thì cảm thấy mình đang bị con bạch lang gắp đi.. trong lòng nôn nóng không
biết con bạch lang định ăn mình bằng cách gì: “Xào? Nấu? Nướng? Hay ăn gỏi?..”
Nghĩ tới đây Vô Cực liền gạt bỏ luôn ra khỏi đầu: “Ta thảo! Nó là sói thì chỉ
có ăn gỏi thôi chứ nấu với chả nướng cái gì!.. Đầu óc mình bị ngu đi rồi
sao??”
”Không! Có lẽ lúc sắp chết con người đầu óc sẽ ngẩn ngơ.. suy nghĩ trái với
thực tế.. “

”Mà khoan!!..”


One Piece: Hành Trình Của End - Chương #1