Người đăng: medoctruyencom
“Rốt cuộc bắt được Cổ Ngọc cưới vợ rồi, thật hết nói nổi thằng này, hơn 18
tuổi không chịu lấy vợ, em giữa cùng em út của hắn lúc 17, 16 tuổi đã lập gia
đình, còn thằng này lại muốn ở giá, nếu không phải hôm nay bổn vương dùng vũ
lực cùng đặt bẫy hắn, làm hắn chấp nhận hôn lễ, thì không biết khi nào tên
tiểu tử này mới chịu lập gia, bổn vương cạn lời, hết nói nổi.”
Trung niên ngồi trên ghế nói chuyện, ngồi bên cạnh tuyệt sắc mỹ phụ.
Hai người đều là tai trai gái sắc, thuộc dạng tuấn mỹ, song đồng ngọc nữ. Nam
vẻ mặt trầm ổn như núi, thần sắc uy nghiêm, khí chất vương giả khiến vạn người
run sợ. Nữ phong hoa tuyệt sắc, khí chất lãnh diễm, cử động giơ tay nhấc chân
đều mang theo một loại thần thánh bất khả xâm phạm khí tức.
Trung niên nói xong, hắn vẻ mặt tức giận, tại khi nói, âm thanh vang lên, đem
không khí vặn vẹo điên cuồng.
Trung niên mỹ phụ vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng thở dài nói: “Dù sao cô nàng kia
đúng là con cọp cái, khắc tinh của Cổ Ngọc nha.”
Trung niên nghe vậy rùng mình, nhớ đến hành động vợ sắp cưới của Cổ Ngọc không
khỏi dựng lên tóc gáy.
Hắn thở hổn hển đập bàn nói: “Ta mặc kệ, hắn đã 18 tuổi, sắp đến 20, lông chim
đều mọc dài, còn chưa chịu cưới vợ?”
Mỹ phụ gò má đỏ lên, mắt trắng liếc nhìn trung niên nói: “Hừ hừ, ngươi không
phải ngày trước như hắn sao, thấy ta liền như thấy quỷ, cha nếu không phải bắt
ngươi lại chắc…”
Mỹ phụ còn chưa nói xong, lúc này cửa phòng mở ra, một người dáng vẻ hấp ta
hấp tấp chạy vào, quỳ xuống đất báo.
“Lão gia, không xong, xảy ra đại sự, đại thiếu gia chạy trốn rồi.”
Trung niên cùng mỹ phụ đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ, trung niên gào lên một
tiếng, âm thanh chấn tai nhức óc người quỳ dưới đất: “Cái gì, ** tiểu tử này
dám trước ngày tân hôn chạy trốn, cả gan bằng trời, ngươi mau chóng đem người
bắt đến cho bổn vương!!!”
“Vâng lão gia.” Quỳ dưới đất người run sợ, vội vàng chạy đi.
Trung niên xoa xoa huyệt thái dương, thần sắc lo lắng, không nghĩ đến thằng
con trai ngoan này đột nhiên gan đến vậy, bình thường rất nghe lời, làm sao
lại làm ra chuyện này.
Cửa mở ra, hạ nhân lần nửa chạy vào bẩm báo: “Không xong rồi lão gia.”
“Còn chuyện gì nói mau, tiểu tử thúi đó làm sao, ngươi nói mau?” Trung niên
trong lòng dự cảm xấu, gấp đến dậm chân, rống giận nói.
“Thưa…thưa lão gia, đại thiếu gia ngày hôm qua uống rượu cùng đám bạn, sau khi
đi trở về hắn say khướt…”
“Nói nhiều, mau vào chủ đề chính!” Trung niên không kiên nhẫn, mặt lạnh lùng
nói.
“Là vậy lão gia, đại thiếu gia uống rượu say, sau đó hắn trở về, điều dáng nói
là đi vào nhầm phòng trang điểm cô dâu, cũng là Nguyệt Nương tiểu thư, đem
nàng cường gian xxx.”
“Ngày hôm sau, cũng là bữa hôm nay, đại thiếu gia đem toàn bộ hành lý gói vào
trữ vật giới chạy trốn đi.”
“Phốc.”
Trung niên vừa uống nước vào phun ra toàn bộ vào mặt hạ nhân dưới đất. Tuyệt
sắc mỹ phụ choáng váng, nàng gầm lên như con cọp cái bị dẫm đuôi: “Cái gì,
ngươi nói cái gì, thằng Ngọc Long kia trước đêm tân hôn xxx phá trinh con gái
người ta rồi phủi đít bỏ chạy à!!!”
“Vâng thưa phu nhân.” Hạ nhân không màng đến nước chảy trên mặt, hắn hiện tại
ước gì mau chóng rời khỏi đây a.
“Giỏi, Cổ Long giỏi lắm, không ngờ ngươi lại cả gan làm loạn, đừng để lão
nương bắt được.” Trung niên mỹ phụ đôi mắt toát lửa, giọng lạnh lẽo như băng,
làm trung niên ngồi bên cạnh không khỏi co đầu lại, hiển nhiên là một cái sợ
vợ.
“Ngươi bắt được hắn chưa?” Trung niên mỹ phụ tá hỏa lạnh lùng nhìn hạ nhân
hỏi.
“Thưa phu nhân, toàn bộ thánh giả đều phái ra ngoài tìm kiếm đại thiếu gia, có
thể lát nửa có thể bắt được đại thiếu gia.”
Trung niên mỹ phụ sắc mặt hòa hoãn, nàng nói: “Tốt lắm, ngươi lui ra đi.”
…
Một tiếng sau, trung niên và mỹ phụ thần sắc ngơ ngác nhìn đám thánh giả, run
run hỏi: “Ngươi nói sao, hắn…hắn…chạy thoát rồi hả?”
“Vâng lão gia, phu nhân.” Đám thánh giả run run quỳ dưới đất, đầu không dám
ngẩng lên, sợ mình vừa ngẩng lên cái đầu cũng bay luôn.
“** Người đâu, bằng mọi giá tìm kiếm hắn, phát động quan hệ mạng lưới, cho
ta bắt!”
“Vâng lão gia.” Đám thánh giả vẻ mặt khóc muốn chết, tựa như như chó nhà có
tang, lập tức cả đám chạy ào ra ngoài, lần này trong lòng âm thầm kêu khổ:
“Đại thiếu gia ơi, sao ngươi ác độc như vậy, đem chúng ta chịu khổ a…”
Mỹ phụ nhìn qua trung niên, lạnh lùng nói: “Lão gia, ngươi nếu không tìm được
hắn, hôm nay đừng lên giường với ta, xuống sàn mà ngủ.”
Trung niên cứng ngắt, trong lòng sợ hãi, thần sắc có chút nịnh nọt nói: “Phu
nhân nói quá, thằng nhóc kia chạy trời không khỏi nắng, dùng chúng ta mạng
lưới quan hệ, hắn làm sao có thể chạy thoát được.” Trong lòng chửi rủa liên
tục: “ Cổ Long, ngươi hại ta rồi, đừng để ngươi rơi vào tay ta, nếu không ta
sẽ róc thịt ngươi, vì ngươi mà ta không được lên giường với vợ a đồ con đ!~
chó **.”
….
Lĩnh Nam thôn, một thôn yên bình tĩnh lặng, không như phồn hoa thành thị náo
nhiệt. Thôn thuộc bộ phận lãnh địa Nam Việt đế quốc cai quản, nhưng là một nơi
xa xôi hẻo lánh nhất ở đây, cách thành thị rất xa, núi rừng trùng điệp bao
quanh, đường đi vô cùng hiểm trở, lại nơi này cách thành thị khá xa, cho nên
rất ít ai nguyện đến đây.
Thôn Lĩnh Nam có gần 300 miệng người, để duy trì lương thực qua ngày, người
đàn ông từ mười tám tuổi thường đi theo đội săn bắt thú, đem thịt thú về chia
cho dân làng.
Phụ nữ ở nhà lo việc bếp nút nuôi dưỡng con cái cùng làm ruộng lúa.
Tại một ngôi nhà lá giản đơn, một người thanh niên dáng vẻ tuấn tú, ăn mặc áo
trắng, làn da như ngọc, đôi mắt khép hờ, lông mày chỉa ra hai bên như thanh
kiếm, mũi cao, môi hơi trắng, khuôn mặt như từ trong bức tranh vẽ ra, khí chất
phong độ, cho người ta cảm giác ấm áp, có một loại nhẹ nhàng của người thư
sinh tuấn tú vô hại.
“Cạch.”
Cửa mở ra, một nữ hài tử chạy vào, khuôn mặt phấn nộn béo mập, đôi mắt tròn
long lanh, trên người không tự chủ toát ra một cỗ ngây thơ ý vị của bé gái.
“Ca ca.”
Người thanh niên nghe bé gái kêu mở mắt ra, hắn mỉm cười như gió xuân bay đến,
làm bé gái cảm giác vui vẻ, hắn ôn nhu hỏi: “Có gì không tiểu Phương.”
“Ta muốn ca ca dẫn ta đi chơi.” Gọi là tiểu Phương thần sắc vui vẻ nói, nàng
nắm áo thanh niên nói.
“Được rồi, tiểu Phương ngoan, ta sẽ dẫn muội đi chơi.” Thanh niên cưng chiều
nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.
Tiểu Phương thưởng thụ thanh niên xoa đầu, mắt híp lại thành đường nguyệt nha,
môi cười vui vẻ không ngừng.
“Chúng ta đi.” Thanh niên áo trắng nắm tay tiểu Phương nói.
“Yah, Cổ Ngọc ca ca thương muội nhất.” Tiểu Phương vui vẻ ngây ngô nói ra lòng
mình.
Thanh niên mỉm cười, dắt tay bé gái bước ra ngoài.
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu lên mặt người thanh niên, càng làm khuôn
mặt tuấn mỹ của hắn thêm tuấn tú, như vòng thái dương chiếu sáng bốn phương.
“Tiểu Phương, hôm nay muội muốn ca dẫn đi đâu?” Thanh niên ôn nhu nhìn qua bé
gái hỏi.
“Để muội suy nghĩ.” Bé gái mím môi nói.
Thanh niên không tỏ vẻ gì, kiên nhẫn đợi nàng.
“Buổi sáng tốt lành nha Cổ Ngọc.”
Thanh niên quay lại, nhìn tuổi tầm 35 trung niên mỹ phụ khom người nói: “Chào
buổi sáng Tuyết di.”