Chết


Người đăng: medoctruyencom

Mộc Tuyết gật đầu nhìn qua bé gái xoa đầu nàng, đôn hậu cười hỏi: “Ngươi lại
dẫn tiểu Phương đi chơi à?”

“Đúng vậy Tuyết di, ta định dẫn tiểu Phương đi chơi.” Thanh niên gật đầu nói.

“Các ngươi đi cẩn thận, dạo này trong rừng hung thú hay manh động.” Mộc Tuyết
dặn dò hai người.

Thanh niên cười nói: “Tuyết di yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Chào tạm biệt Mộc Tuyết, người thanh niên dắt tiểu Phương vào rừng chơi.

Bên cạnh thôn là khu rừng thường có hung thú, cũng là chỗ để săn bắt thú, duy
trì sinh hoạt cho người dân trong thôn.

Đi đến cửa thôn, hai người hùng tráng nam tử mỉm cười nhìn nam tử chào hỏi:
“Chào Cổ Ngọc, dẫn tiểu Phương đi chơi hả?”

Cổ Ngọc gật đầu, như thư sinh chấp tay đáp lễ, nói: “Đúng vậy

Khu rừng xanh mát, hoa thơm cỏ lạ, bươm bướm bay đầy trời.

“Hoa này thật đẹp ca ca.” Tiểu Phương ngắt lấy một đóa hoa màu tím mộc gần đó
cười nói.

Cổ Ngọc đứng đó mỉm cười quan sát không nói, ánh mắt ôn nhu nhìn Tiểu Phương,
ánh mắt không tạp chất, một mảnh thuần khiết, như ca ca nhìn tiểu muội của
mình.

“Em cũng đẹp không kém Tiểu Phương.” Cổ Ngọc cười nói.

“Hì hì.” Tiểu Phương rất thích ca ca khen mình, nàng đôi má trắng nhỏ nhắn đỏ
lên

“Xẹt.” Gió thổi qua, lá rơi xuống, Cổ Ngọc đứng thẳng người, thần sắc nghiêm
nghị nhìn Tiểu Phương dặn dò nói: “Em đứng ở đây chờ anh, không được đi lung
tung, biết chưa?”

Tiểu Phương thấy ca ca sắc mặt nghiêm túc nàng nhẹ gật đầu, chớp đôi mắt dễ
thương nói: “Tiểu Phương nghe lời ca ca không đi xằng bậy.”

“Tiểu Phương ngoan.” Cổ Ngọc xoa xoa đầu nàng khen ngợi, sau đó nhanh chóng
hướng về rừng sâu chạy đi.

“Ra đi.”

Cổ Ngọc thần sắc ôn nhu biến mất, thay vào đó lạnh lùng băng hàn sát khí đằng
đằng nói.

“Đại thiếu gia ngươi khỏe, không ngờ ngươi trốn đến tận đây, thật làm người
ngạc nhiên.” Trước mặt Cổ Ngọc xuất hiện người trung niên áo đen, quỳ dưới
đất, vẻ mặt cung kính nói.

Cổ Ngọc ngạc nhiên nhìn trung niên nói: “Ngươi là Diệp Minh, tam đại thánh
nhân kiếm?”

“Là ta thưa đại thiếu gia.” Trung niên gật đầu nói.

Cổ Ngọc sắc mặt âm trầm, lạnh lùng hỏi: “Cha mẹ ta có biết ta ở đây không?”

Trung niên lắc đầu nói: “Không đại thiếu gia, ta vừa một lần tình cờ đi ngang
qua mới biết ngươi sống ở đây.”

Cổ Ngọc nghe vậy thở phào, hắn nói: “Bây giờ…cha mẹ ta còn tìm kiếm ta không?”

Trung niên gật đầu nói: “Có đại thiếu gia, cha mẹ bọn họ rất nhớ thương ngươi,
mong ngươi trỏ về nhà, bọn họ không ép buộc ngươi kết hôn nửa.”

Cổ Ngọc kinh ngạc nói: “Thật sự?”

“Từ trong miệng cha mẹ ngài nói ra, đương nhiên là thật.” Trung niên vẻ mặt
thành thật gật đầu.

Cổ Ngọc thở dài, nói: “Tốt, lâu rồi mười năm chưa trở về nhà thăm bọn họ, có
điều ta sẽ dẫn một bé gái trở về, chắc không sao?”

“Thiếu gia cứ tự nhiên. Thuộc hạ đi thông báo lão gia cùng phu nhân tin này,
chắc hai người bọn họ vui lắm. Thuộc hạ xin đi trước.” Trung niên biết trong
miệng Cổ Ngọc bé gái là ai hắn gật đầu nói, cung kính cúi người một cái cả
người như quỷ thân hình bỗng nhiên biến mất.

Cổ Ngọc trở lại bên người tiểu Phương, dắt nàng đi chơi một hồi, nhìn qua nàng
ôn nhu nói: “Tiểu Phương, ngày mai ta đi một nơi rất xa, không biết muội có
muốn đi theo ca không?.”

Tiểu Phương vậy mà không chút do dự gật đầu, nàng dùng âm thanh dễ nghe như
chim yến oanh oanh nói: “Muội từ lúc nhỏ đã mất đi cha mẹ, không có người thân
nào bên cạnh quan tâm muội, cho đến khi ca ca mấy năm nay xuất hiện, lúc này
muội muội mới cảm nhận lại lần nửa tình cảm thân nhân vốn đã mất từ lâu kia.
Ca ca hiện tại chính là người thân nhất của muội, ca ca đi đâu muội nguyệt đi
theo, dù xa cách mấy!” Giọng nói kiên định lạ thường, không ai nghĩ một cô bé
chỉ mười mấy tuổi có thể nói ra lời kiên định đến như thế.

Mà lúc này tiểu Phương bộc bạch toàn bộ tình cảm của nàng, càng nói, giọng nói
trở nên khàn khàn, đôi mắt ngọc đỏ lên, từng giọt nước mắt lăn dài xuống má.

Cổ Ngọc trên mặt hiện lên kinh ngạc, sau đó hắn nhanh tay lau đi nước mắt trên
mặt nàng, xoa đầu, một bên dỗ dành nàng: “Tiểu Phương đừng khóc, ca ca thương
muội, ca ca cả đời sẽ bảo vệ muội, không bao giờ rời xa muội.”

“Xem ca ca mặt quỷ nè…”

“Hì hì.”

Một hòi an ủi, chọc cười tiểu Phương, nàng rất nhanh vui vẻ trở lại.

Sau đó hai người nắm tay nhau trở về thôn làng, sau lần này, hai người càng
thân hơn trước, trình độ có thể so với anh em ruột sánh bằng.

Cổ Ngọc hướng thôn trưởng nói một tiếng về việc mình đem theo tiểu Phương đi
xa.

Thôn trưởng là một lão già tuổi tầm 70, mặc áo trắng giản dị, mặt mũi hiền
lành, nghe xong Cổ Ngọc nói hắn thở dài, vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Phương đã muốn
đi theo ngươi ta không cản, nhưng nàng dù sao còn nhỏ, so với trong thôn làng,
bên ngoài xã hội nhân tâm hiểm ác, người hại người, mong ngươi chiếu cố nàng
nhiều hơn.”

Lão ít gì cũng từng ở thời trẻ đi ra ngoài kìa thành đô, trải qua nhiều thứ,
cho nên không thể không lo lắng.

“Ta hiểu thôn trưởng, có ta bên cạnh, nàng sẽ an toàn.” Cổ Ngọc cung kính đáp.

Thôn trưởng gật đầu, dặn dò Cổ Ngọc một chút chiếu cố Tiểu Phương em gái tội
nghiệp, cuối cùng nói: “Mấy chục năm trước, một đêm mưa, trời sấm chớp, bỗng
nhiên có người gõ cửa, ta lúc đó trong phòng còn chưa ngủ, mở cửa nghiêng đầu
nhìn ra ngoài, đáng tiếc lúc đó có thể quá tối hoặc người đó đã đi, cho nên ta
không thấy ai, ngược lại truyền đến tiếng em bé kêu, thì ra dưới đất đặt một
cái noi, bên trong nằm một em bé vừa chào đời, mắt còn nhắm lại, em bé này
không ai khác chính là tiểu Phương…”

“Ta nhìn qua, biết ngươi không phải người thường, cho nên hi vọng ngươi tương
lai có thể dựa vào gia tộc sau lưng, tìm kiếm cha mẹ nàng…”

Cổ Ngọc trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, bình tĩnh đáp: “Ta sẽ cố gắng, cám ơn
thôn trưởng...Và ngươi đi chết được rồi!”

Nói xong, một tia sáng đầu ngón tay bắn ra, trong nháy mắt nơi trán của thôn
trưởng già xuất hiện lỗ máu tươi, ánh mắt của hắn trừng ra, không thể tin được
nhìn chằm chằm Cổ Ngọc, miệng há ra, như đang muốn hỏi “Tại sao ngươi làm
vậy.”

Đáng tiếc, giờ phút này óc đã chết, các hoạt động cơ thể trong một giây này
gần như ngừng lại, miệng nhấp nháy lại không thể nói được lời nào.

“Ta nói cho ngươi một người chết cũng được, coi như cho ngươi thỏa mãn câu trả
lời có thể nhắm mắt. Tiểu Phương nàng thể chất cực hiếm thấy, vạn năm có một
thánh thể, cho nên ta phải có được nàng, và cách tốt nhất để che dấu, tất
nhiên phải giết ngươi.” Cổ Ngọc trên mặt cung kính giữ nguyên, ôn nhu mỉm cười
như gió xuân không thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Người chết không cần biết, chuyện
này chỉ có ta, trời, đất biết, ha ha ha.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Ngọc mỉm nhìn tiểu Phương nói: “Chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, phía xa xa truyền đến âm thanh tuần lộc hí lên như ngựa, sáu con tuần
lộc cao to kéo xe chạy tới, từ khoảng cách nào, tiểu Phương có thể thấy một
lão giả ngồi trên xe kéo đanh roi điều khiển sáu con tuần lộc ở trước.

Sáu con tuần lộc chạy trên trời, vang vọng tiếng chuông dễ nghe, dù cách xa
mấy người trong thôn dân đều có thể nghe được. Nơi sáu con tuần lộc chạy qua,
nơi đấy xuất hiện bảy sắc cầu vòng rực rỡ.

Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, tầm một phút sau sáu con tuần lộc theo sự điều
khiển của lão giả ngoan ngoãn hạ xuống đất, cách gần Cổ Ngọc vài mét.

“Thiếu gia, mời lên!” Lão giả nhìn Cổ Ngọc cung kính nói.

Cổ Ngọc gật đầu, bế tiểu Phương lên, chân nhấn một cái, nhẹ nhàng bay đến chỗ
ngồi xe kéo.

Lúc này đám dân nghe tiếng tuần lộc hí sớm tò mò đua theo chạy ra ngoài nhìn
xem. Khi thấy sáu con tuần lộc từ phương xa chạy tới, cả đám như nhìn thấy
vùng đất mới, há hốc mồm chấn kinh, rung động nhìn xem.

“Đi!”

Lão giả đánh roi một cái, sáu con tuần lộc theo đó hí lên một tiếng, tiếng hí
dài như ngựa, xe kéo chầm chậm bay lên trời rời đi thôn trang nhỏ này.

Tiểu Phương quay đầu lại, nhìn xuống dưới nơi mình gắn bó hơn chục năm, không
khỏi rơi vài giọt nước mắt, cuối cùng giơ tay chào tạm biệt với đám người
trong thôn, dùng sức hét lên một tiếng to: “Tiểu Phương tạm biệt mọi người!”

Đám thôn dân chất phác nghe vậy giật mình, dù biết ngày hôm qua thôn trưởng có
thông báo, bọn hắn chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao Tiểu Phương ở lâu vậy đã quá
quen thuộc, lúc này thấy nàng đột ngột rời đi bọn hắn tâm tình không khỏi buồn
bã vô cớ, cùng nhau hướng lên bầu trời vẫy tay hét lớn: “Tạm biệt, giữ gìn sức
khỏe, tiểu Phương!”

Tiểu Phương mỉm cười ngọt ngào, nhìn thôn dân ngày càng xa, nàng thu hồi ánh
mắt, nhìn qua bên cạnh Cổ Ngọc nói: “Ca ca, có dịp chúng ta trở về thôn thăm
mọi người nha.”

Cổ Ngọc thần sắc ôn nhu chiều chuộng gật đầu đáp ứng, nói: “Ùm, có dịp chúng
ta sẽ về thăm, muội muội nhớ phải mang quà cho mọi người nhé.” Nói xong, môi
hơi động, tựa như nói gì đó, bên cạnh tiểu Phương không nhìn ra chi tiết nhỏ
này, nàng gật đầu thật mạnh, ngọt ngào nói,: “Vâng ca ca!”

Ngồi điều khiển tuần lộc lão giả bỗng nhiên khóe miệng giật một cái, nở nụ
cười bí hiểm…

Xe tuần lộc ngày càng đi xa, mãi cho đến khi biến mất nơi chân trời thôn dân
mới dần tán đi, bọn họ làm công việc riêng như ngày thường của mình, đáng
tiếc, bọn hắn không biết kiếp số của mình sắp đến...

“A!”

“Cứu…”

“Các ngươi là ai?”

“Phốc!”

Một phút sau Cổ Ngọc vừa rời đi, Lĩnh Nam thôn lửa bùng lên, trong thôn không
người dân nào cháy thoát khỏi ngọn lửa như ma quỷ thôn phệ người này.


Ôn Nhu Âm Hiểm Đại Sư Huynh - Chương #2