Xuyên Qua


Người đăng: hagiangphan_2702

Mĩ Hề nhớ bản thân mới thu phục xong một nam người mẫu Châu Âu cực kỳ tuấn tú,
vừa xxoo không bao lâu, như thế nào chỉ trong nháy mắt, chính mình lại nằm gọn
trong quan tài ? Ah, nam người mẫu Âu Châu thế nào không thấy? Chỉ thấy nơi
này xung quanh những dãi lụa trắng tung bay, tại sao nàng lại có thể nằm ngủ ở
trong quan tài? Ah, cổ của nàng đau quá! Trời ạ, cái cổ xinh đẹp của nàng bị
làm sao vậy? Nâng tay sờ thử, càng đau!
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Là ngươi sao?” Tử Vân khóc hai mắt sưng đỏ, thành
một đôi màu đỏ hạch đào mắt, nhìn thấy Phong Chỉ Dao tỉnh lại, kinh hô.
“Nơi này là chỗ nào? Thật sự ầm ỹ muốn chết! Không được khóc!” Mĩ Hề ngồi dậy,
hướng tới đám nha hoàn gã sai vặt rống lớn nói.
“Dao nhi, con còn sống? Thật sự quá tốt! Hảo nữ nhi của ta!” Phong Vô Tài nhìn
nữ nhi nhà mình đã chết đột nhiên sống lại, vội vàng kích động tiến lên ôm lấy
Mĩ Hề.
“Ngươi…… Các ngươi là ai?” Mĩ Hề trợn tròn mắt, nàng không nhớ rõ nàng đoạt
quyền, thành “Dạ Sát” Tổ chức cầm quyền Đại tiểu thư, như thế nào cô gái xinh
đẹp này lại kêu nàng là Đại tiểu thư đâu? Còn có nàng nhưng là cô nhi, không
có cha a? Ai nha, lão soái ca này là ai a?
“Lão gia, Đại tiểu thư tựa hồ quên hết chuyện cũ trước kia, ngay cả nô tỳ cũng
không nhớ rõ, ô ô ô……” Tử Vân siêu cấp nước mắt siêu cấp bạo phát, bắt đầu
khóc rống lên.
“Dao nhi, ta là phụ thân của con a! Con còn không nhớ sao?” Phong Vô Tài thấy
Mĩ Hề một bộ biểu tình mờ mịt, lớn tiếng kêu to nói.
“Phụ thân? A, ông là phụ thân ta?” Mĩ Hề như thế nào cũng tiêu hóa không được
chuyện này, nàng đang êm đẹp ở hiện đại làm làm sát thủ, vui đùa cùng mĩ nam,
như thế nào lập tức đến địa phương cổ kính này? Chẳng lẽ chuyện của nàng cùng
với tiểu thuyết tình huống giống nhau, cũng hoa hoa lệ lệ xuyên qua sao?
“Đúng vậy, Dao nhi a, con cư nhiên vì tiểu tử Tề Vương kia muốn từ hôn, thế
nhưng luẩn quẩn trong lòng thắt cổ tự sát, vi phụ quyết định, sẽ cho tên tiểu
tử kia đẹp mặt! Nữ nhi ngoan của ta ! Khổ cho con!” Phong Vô Tài nghĩ đến
chuyện Tề Vương nói muốn từ hôn, liền nổi trận lôi đình, lão lệ tung hoành.
Được rồi, ký đến chi, tắc an chi! Mĩ Hề là loại người luôn thích ứng trong mọi
tình cảnh, rất nhanh nàng đã tiêu hóa xong sự thật nàng đã xuyên qua, nhìn đến
hoàn cảnh trước mắt, nàng đã xuyên qua vào gia đình phú quý, nàng đưa tay sờ
sờ quan tài xem thử chất lượng, ân, không sai, quan tài này được làm từ gỗ tử
đàn tốt nhất, xem ra thân phận lão cha rất nhiều tiền a! Không sai, không sai!
“Phụ thân, mau làm cho bọn họ đều lui xuống, con muốn ngủ, nếu có vấn đề gì,
chờ con tỉnh đậy rồi hỏi lại, được không?” Mĩ Hề cái gì cũng tốt, chính là rất
lười, này không, mới cùng Phong phụ thân nói được mấy câu, nàng liền vù vù
ngủ. Trời ạ, nàng cư nhiên nằm trong quan tài cũng có thể ngủ!
“Đại tiểu thư! Nô tỳ dìu người lên giường ngủ, được không?” Tử Vân đau lòng
thân thể Phong Chỉ Dao, liền lau nước mắt, muốn hét tỉnh Phong Chỉ Dao.
“…… Không…… được…… Ầm ỹ……” Phong Chỉ Dao đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục vù
vù ngủ.
Tử Vân đột nhiên cảm thấy Đại tiểu thư nhà mình bổng chốc trở nên đáng yêu rất
nhiều, chẳng lẽ chết một hồi, có thể khiến cho người ta trở nên đáng yêu như
vậy sao?
“Tốt lắm, nếu Đại tiểu thư tỉnh, liền đem đồ dùng trong tang lễ đốt sạch sẽ
hết cho ta! Việc Đại tiểu thư chết bỗng nhiên sống lại không được phép nói
lung tung ra bên ngoài! Ai để bí mật này lộ ra, gia pháp gấp bội, không chết
không ngừng!” Phong Vô Tài đảo mắt qua đám hạ nhân, lạnh giọng tàn khốc nói.
“Lão gia, đám nô tỳ có chết cũng không dám làm trái!” Ở đây tất cả mọi người
gật đầu liên tục như gà mỗ thóc.
“Tốt lắm! Đều lui ra đi! Tử Vân ở trong này hầu hạ Đại tiểu thư!” Phong Vô Tài
thầm nghĩ, may mắn hắn còn chưa phát tang, bằng không đại sự không ổn!
“Dạ, Lão gia, nô tỳ muốn chờ Đại tiểu thư tỉnh lại!” Tử Vân cúi đầu nhìn vẽ
mặt nằm ngủ ngọt ngào của Phong Chỉ Dao, nghe được tiếng nàng hít thở đều đều,
Tử Vân vui mừng nở nụ cười, thật tốt quá, Đại tiểu thư không có chết.
“Ân!”
Phong Vô Tài cũng cúi đầu nhìn nữ nhi bảo bối đang nằm trong quan tài ngủ say,
đáy lòng có một tia ôn nhu, Dao nhi a Dao nhi, thật hy vọng ngươi là thật sự
quên trước kia chuyện cũ. Mĩ Hề này vừa cảm giác ngủ thẳng ngày hôm sau sáng
sớm, thả vẫn là thái dương phơi nắng mông thời điểm. Nắng dương quang nhỏ vụn
theo hiên cửa sổ một đường chiếu đến trên mặt của Phong Chỉ Dao, nắng ấm dào
dạt.
“Đại tiểu thư, ngươi tỉnh a! Thật sự là quá tốt!” Tử Vân nhìn thấy Phong Chỉ
Dao đã tỉnh, vội vàng tươi cười sáng lạn nói.
“Tiểu nha đầu, muội tên gì?” Mĩ Hề vươn vai, ngón tay ngọc nhéo nhéo gương mặt
phấn nộn của Tử Vân, cười trêu tức nói.
“A? Đại tiểu thư, tiểu thư thật sự mất trí nhớ a?” Tại sao ngay cả tính cách
cũng thay đổi? Trước kia Đại tiểu thư chưa bao giờ sờ mặt nàng!
“Ai, lúc trước nô tỳ được tiểu thư ban thưởng tên là Tử Vân!”
“Ừ! Ta thật sự mất trí nhớ, đại khái lão thiên gia không muốn ta chỉ vì một
người nam nhân thương tâm mà chết đi, Tử Vân, muội có thể đem chuyện tình của
ta từ nhỏ đến lớn đều nói hết được không?” Mĩ Hề mỉm cười rút tay trở về, nha
đầu Tử Vân này làn da rất mịn màng, vuốt thật thoải mái.
May mắn nàng thoáng nghe được phụ thân của khối thân thể này nói cái gì từ hôn
linh tinh, sau đó nàng kết hợp với vết dây hằn trên cổ chính mình, lập tức
nghĩ tới khối thân thể này đoán chừng có lẽ bởi vì tình mà chết! Ai, nữ hài tử
chết thật đáng thương! Vì một nam nhân không thương mình mà đáng giá phải trả
giá bằng cả sinh mệnh sao? Mĩ Hề đối với việc này nàng chỉ cười lạnh! Nhớ đến,
bản thân nàng chính là đệ nhất sát thủ mị thuật, chưa bao giờ tin rằng trên
thế giới này có thứ gọi là chân ái, nam nhân, chỉ có thể dùng để chơi đùa, ăn
tuyệt đối không phụ trách! Tiếp theo Tử Vân gật gật đầu, nàng đem chuyện từ
nhỏ đến lớn của Phong Chỉ Dao, kể không sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Phong
Chỉ Dao, trưởng nữ Phong phủ, đệ nhất mỹ nữ, đối với tin tức này, Mĩ Hề cảm
thấy rất vừa lòng, nghỉ đến kiếp trước nàng còn là“Dạ Sát” nhan sắc cũng thuộc
dạng nhất. Đối với tư sắc bản thân luôn đặt lên hàng đầu! Nếu là đệ nhất mỹ
nữ, hẳn nhan sắc sẽ không kém. Cái gì? Bởi vì không trinh, Tề Vương mới muốn
từ hôn? NND, biến đi! Biến đi! Nàng Mĩ Hề còn chưa để hắn vào mắt đâu !
“Đại tiểu thư? Tiểu thư không cảm thấy tức giận sao?” Tử Vân thật cẩn thận khi
nói đến chuyện Tề Vương muốn từ hôn, thấy Đại tiểu thư vân đạm phong khinh
đang vuốt vuốt những sợi tóc dài, khiến Tử Vân cũng rất tò mò.
“Không tức giận, ta đã chết qua một lần, cớ gì phải vì hắn mà sinh ra tức
giận? Ha! Ha! Hắn không xứng!” Mĩ Hề đứng lên, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi quan
tài, thản nhiên nở nụ cười.
“Đại tiểu thư, tiểu thư muốn đi đâu vậy?” Trời ạ, Đại tiểu thư còn chưa có rửa
mặt, Tử Vân lập tức hoang mang rối loạn nói.
“Ta đi tìm phụ thân bàn một chút về việc từ hôn !” Mĩ Hề xoay người, kiều mỵ
cười, trên mặt tràn đầy tự tin tươi cười.
“Nhưng Đại tiểu thư, còn chưa có rửa mặt!” Tử Vân lập tức đuổi theo.
“Hảo, trước rửa mặt, đổi một bộ quần áo thật đẹp rồi đi!” Mĩ Hề rất đồng ý với
ý tứ của Tử Vân, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nàng nhủ thầm trong lòng, Phong Chỉ
Dao, về sau ta chính là ngươi, người mà ngươi để ý, ta sẽ thủ hộ thay cho
ngươi, người đã hại ngươi, ta sẽ báo thù cho ngươi! Sau khi rửa mặt thay một
bộ váy Tử Sắc, Phong Chỉ Dao [ vì để tiện, từ nay về sau Mĩ Hề liền viết Phong
Chỉ Dao ] cố ý đứng trước gương đồng cẩn thận nhìn khắp toàn thân mình, rốt
cuộc tư sắc ra sao ? Không xem thì thôi, sau khi vừa nhìn thấy, nàng lập tức
chậc chậc chậc say mê nhìn chính mình, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành a!
Đôi tay mềm mại, nõn nà, lĩnh như ấu trùng thiên ngưu, xỉ như hồ tê, trán Nga
Mi, dung nhan tinh xảo, đôi mắt đẹp như biết cười. Nàng thích nhất là đôi con
người, trong suốt, như ánh sao trên bầu trời, mỉm cười, ánh mắt híp lại như
hình trăng non, linh vận cũng tràn đầy đi ra. Mỗi động tác nhăn mày mỉm cười
trong lúc đó, để lộ ra thần sắc cao quý tự nhiên của nàng, làm cho người ta
không thể không sợ hãi than, quả thật là một giai nhân tuyệt sắc, trăm năm khó
gặp! Thật xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ ! Xem ra bản thân xuyên về cổ
đại, với nhan sắc bậc này, nhất định cũng có thể ăn được rất nhiều mĩ nam, sau
đó tuyệt không phụ trách! Ha ha, tư sắc thân thể này rất tốt! Tử Vân thấy
Phong Chỉ Dao mỉm cười kiều mỵ, đến mức nàng nhìn vào không khỏi ngây ngốc một
phen, thầm nghĩ, Đại tiểu thư thật xinh đẹp a! Tề Vương kia đúng là một đại
ngốc tử, Đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người như vậy, thế mà hắn lại muốn từ
hôn, không phải ngốc tử thì là cái gì?
“Đại tiểu thư, nhìn tiểu thư thật đẹp!” Ngây ngốc hơn nửa ngày, Tử Vân mới kịp
hoàn hồn, cười hì hì nói.
“Tử Vân, Tề Vương đã đến, Lão gia lệnh cho ta đến mời Đại tiểu thư ra đại sảnh
gặp Tề Vương.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Phong quản gia.
“Tốt, đã biết.” Tử Vân lo lắng nhìn về phía Phong Chỉ Dao, Đại tiểu thư sẽ đi
sao?
“Muội báo lại cùng Phong quản gia, nói ta lập tức đến!” Nha, đã từ hôn còn dám
vác mặt đến trước cửa nhà gái, nam nhân này thật sự không biết xấu hổ sao !
Phong Chỉ Dao nghe vậy, khép hờ đôi mắt run rẩy, môi đỏ mọng khẽ mở nói.
“Phong quản gia, Đại tiểu thư lập tức sẽ đến, ông đi trước bẩm báo lại cùng
Lão gia đi!” Tử Vân đến gần cửa, đẩy cửa ra nhìn Phong Quản gia vẻ mặt khẩn
trương đang đứng trước cửa nói.
“Đại tiểu thư, lão nô xin phép được cáo lui.” Phong quản gia cung kính hành lễ
nói.
Qua một hồi lâu, Tử Vân thấy Phong Chỉ Dao vẫn là vẫn không nhúc nhích vấn
ngồi ngay ngắn trước gương đồng, vẻ mi, tô son môi, vì thế nàng khó hiểu hỏi.
“Đại tiểu thư –” Chẳng lẽ Đại tiểu thư không dám đi gặp Tề Vương?
“Cứ để cho hắn chờ!” Phong Chỉ Dao chậm rãi hóa trang.
Phong Chỉ Dao vừa dứt lời, bên ngoài giống có người hô to truy đuổi thích
khách, còn có tiếng binh khí va và nhau leng keng.
“Đại tiểu thư, làm sao bây giờ, trong phủ chúng ta có thích khách!” Khuôn mặt
nhỏ nhắn của Tử Vân sau khi nghe được bên ngoài hô thích khách hai chữ, khiến
nàng bị dọa không ngừng run rẫy.
“Đừng sợ, đi, chúng ta ra ngoài nhìn thử xem!” Bên môi Phong Chỉ Dao hàm chứa
một chút ý cười, lười biếng ngáp một cái, bình tĩnh nói.
“Đại tiểu thư, bên ngoài có thích khách –” Tử Vân nghĩ rằng tiểu thư không sợ
chết, nhưng ta sợ, vì thế nàng dùng sức hướng về phía Phong Chỉ Dao lắc đầu.
Bỗng nhiên cửa bị nam hắc y nhân dáng người cao to che mặt một cước đá văng,
cầm trong tay trường kiếm, toàn thân đi tới phía sau lưng Phong Chỉ Dao, tay
trái hắn nhanh chóng đem trường kiếm chói lọi đang dính đầy máu tươi đặt ngay
trên cổ Phong Chỉ Dao. “Muốn sống thì không được phép kêu! Nếu không chỉ có
một con đường chính là chết!”
Một cánh tay khác của nam hắc y nhân che mặt không ngừng chảy ra nhiều máu đỏ
sẫm, tình huống đột phát như vậy, Tử Vân bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn,
hoa hoa lệ lệ ngất xỉu. Phong Chỉ Dao nghe vậy, nụ cười bên môi bỗng chốc biến
mất, lạnh lùng nói,
“Ta còn muốn nhìn một chút, thử xem ngươi có cái bản sự đó hay không!”


Nương Tử Ăn Xong Không Được Trốn - Chương #2