Chương 1


Người đăng: hagiangphan_2702

Mưa gió đầy trời, sợi tóc Phong Chỉ Dao ướt át, làn da trắng nõn nà, gương mặt
thuần khiết không phấn son, thanh thuần thanh nhã, lông mì dài uốn cong khẽ
chớp, che lại đôi mắt tròn xoe ngập nước, giờ phút này, nàng như một đóa hoa
diếm lệ, mặc dù đứng trong vũng bùn nhưng không chút nào làm ảnh hưởng đến vẻ
đẹp vốn có của nó, đẹp đến mức không có ngôn từ nào dùng để hình dung. (đoạn
này ta chém) Tử Vân nhìn tiểu thư nhà mình mặc dù đang rất thương tâm, nhưng
quanh thân vẫn không ngừng phát ra khí chất tuyệt mỹ, nhịn không được, nhìn
đến ngây người. Bỗng nhiên, nàng chợt nhớ tới lời Lão gia dặn, vội vàng tiến
tới, nhẹ giọng an ủi khuyên nhủ tiểu thư,
" Đại tiểu thư....Đại tiểu thư, người mau vào nhà đi, nô tỳ cầu xin người,
đứng ngoài mưa ướt sũng khó chịu lắm, ngộ nhỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao
bây giờ a ?" Lời nói chất chứa nồng đậm lo lắng, thân thiết.
" Tử Vân, ta yêu hắn, ta thật sự trong sạch, vì sao hắn không tin tưởng ta ?
Vì sao hắn lại muốn hủy hôn ước với ta ?" Phong Chỉ Dao sâu kín nói, nước mắt
rơi như mưa, trên mặt không còn phân biệt rõ đâu là nước mưa còn đâu là nước
mắt.
" Đại tiểu thư, tục ngữ có câu ' thiên hạ đâu đâu cũng có nam nhân ', người
tội gì phải đơn phương yêu mến một nam nhân như Tề Vương điện hạ !" Tử Vân
nghiến răng nghiến lợi khi nói ra hai chữ Tề Vương, nếu như không phải hắn
kiên trì muốn từ hôn, thì vì cớ gì sáng sớm tiểu thư nghỉ quẩn trong lòng đứng
trong mưa.
" Tử Vân, nhưng ta làm không được !" Phong Chỉ Dao càng lúc càng điên cuồng
gào thét trong mưa, " Ta rất yêu hắn ! Từ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy hắn,
ta đã điên cuồng yêu hắn, đó cũng là năm ta vừa tròn mười hai tuổi !" Trước
mắt Phong Chỉ Dao hiện lên một màn Tề Vương ôn nhu nói chuyện với nàng, rất
nhiều lần nàng cố gắng khiến bản thân phải quên đi nhưng trong đầu của nàng
không kiềm chế được vấn nhớ tới.
Thời khắc này, mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm nổ vang, bầu trời rất nhanh
chuyển thành một màu đen. Bầu trời u ám, tiếng sấm từng đợt từng đợt đánh
xuống, tia chớp chợt lóe trên bầu trời. Gió không ngừng thổi mạnh, tiếng cây
răng rắc gãy đôi khi từng cơn gió mạnh thổi qua, khoảnh khắc đó, mưa càng lúc
càng lớn, nước mưa trên không trung ào ào đổ xuống như thác nước. Một trận
cuồng phong kéo tới, những giọt mưa, như bay lượn uốn quanh.
" Từ hôn, ha, ha, ha !" Phong Chỉ Dao đứng đưới mưa to gào khóc, vừa cười bản
thân mình, không khác nào một người điên. " Đại tiểu thư ? Không cần tự hành
hạ bản thân mình như vậy ?" Tử Vân khóc thét, hô to " Người đâu, nhanh đi bẩm
báo Lão gia !"
Không lâu sau, Tướng gia Phong Vô Tài vội vàng xuất hiện. " Dao nhi, không nên
hành hạ bản thân mình, Tử Vân, mưa to như vậy, còn không mau dìu tiểu thư vào
nhà !" Phong Vô Tài thấy Phong Chỉ Dao vì bị Tề Vương từ hôn cho nên sáng sớm
dầm mưa ướt sũng, ông giận dữ, hướng Tử Vân hét to. " Vâng, Lão gia !" Tử Vân
thấy Phong Vô Tài tức giận, chạy nhanh đến dùng sức dìu Phong Chỉ Dao trở về
phòng. " Cha, nữ nhi không có việc gì, sau khi con phát tiết xong tâm tình tốt
lên rất nhiều rồi !"
Sau khi Lâm Chỉ Dao bị cường thế ép nàng thay đổi xiêm y, thấy Phong Vô Tài bộ
dáng ủ rũ không vui, vì muốn làm cho Phong Vô Tài bớt lo lắng, lặp tức thản
nhiên nói, kỳ thực trong lòng nàng có bao nhiêu thống khổ, chỉ có chính nàng
biết rõ. " Dao nhi, tiểu tử Tề Vương kia, nếu hắn thật sự dám hủy hôn ước của
con, nhất định phụ thân sẽ cho hắn cả đời này chỉ có thể làm Tề Vương !" Phong
Vô Tài thấy nữ nhi mình bộ dáng thương tâm khổ sở, tâm không khỏi nhói đau, đó
là nữ nhí do chính nữ nhân mà hắn yêu thương nhất sanh ra, ai làm cho Dao nhi
thống khổ, người làm phụ thân như hắn cũng cảm thấy thống khổ.
" Phụ thân, nữ nhi hiểu, người bận rộn nhiều việc, không cần phải lo lắng cho
con!" Phong Chỉ Dao biết Phong Vô Tài thân là Tướng quân ngày ngày bề bồn công
việc cần phải xử lý, cho nên, sau khi nàng tiếp nhận khăn lụa từ tay Tử Vân
đưa đến, lau mặt, nhẹ nhàng nói. " Dao nhi, con triệu triệu lần không được
nghỉ quẩn trong lòng có biết không, chẳng lẽ con đã quên, từ đời tổ phụ nhà ta
được tiên hoàng truyền lại một đạo thánh chỉ hay sao ?" Phong Vô Tài đưa tay
nhẹ nhàng xoa xoa đầu Phong Chỉ Dao, không ngừng an ủi khuyên giải.
" Phụ thân, nữ nhi không sao !" Phong Chỉ Dao tùy tiện ứng phó, đôi mắt ảm
đạm, nàng miễn cưỡng gượng cười đáp lại.
" Dao nhi, vậy con phải hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt, bên ngoài mưa rất lớn,
không thể lại đi ra dầm mưa, phụ thân sẽ rất lo lắng cho con !"
Sau khi Phong Vô Tài dặn đi dặn lại thêm vài câu, liền đứng dậy ly khai Hải
Đường Uyển. Tử Vân nhận thấy cảm súc của Phong Chỉ Dao có vẻ tốt hơn, vì vậy
nàng mỉm cười cẩn thận dò hỏi, " Đại tiểu thư, người vừa mới mắc mưa, để nô tỳ
xuống bếp dặn dò người làm một bát canh gừng nóng đưa tới được không ?"
Hết mưa ... .... " Ai nha, tỷ tỷ, muội nghe nói mới vừa rồi tỷ đứng dầm mưa
trong Hải Đường Uyển, sự thật có đúng như vậy không ?" Thứ nữ Phong phủ -
Phong Chỉ Quỳnh mang vẻ mặt đắc ý đứng ngay cửa, trên tay nàng còn cầm một cây
sáo lục phỉ thúy nhỏ, lúc này nàng nhẹ nhàng tiến vào, cố ý làm như vô tình
cầm cây sao nhỏ quơ quơ trước mặt Phong Chỉ Dao. Mỗi khi Tử Vân nhìn thấy
Phong Chỉ Quỳnh trong lòng sẽ sinh khí, nha đầu đi theo phía sau Phong Chỉ
Quỳnh càng thêm sinh khí, hiện giờ Đại tiểu thư mới vừa bị Tề Vương từ hôn
thương tâm muốn chết, đám người Phong Chỉ Quỳnh lại còn dám vác mặt đến diễu
võ dương oai.
" Phong Chỉ Quỳnh, nơi này của bổn tiểu thư không chào đón ngươi !" Phong Chỉ
Dao lạnh lùng nói, nàng lười quan tâm đến đám thứ muội, nhất là người chiếm
đoạt mất người trong lòng của nàng - Phong Chỉ Quỳnh.
" Tỷ tỷ, ngươi khóc có ích lời gì a ? Nếu không phải bởi vì tỷ không trinh, Tề
Vương làm sao lại hướng tỷ từ hôn ? Muội nói chính là sự thật, bởi vì Tề Vương
không thích bộ dáng giả vờ thanh cao của tỷ cho nên mới từ hôn đấy ! Tỷ nhìn
thử xem, đây là cây sáo nhỏ chính tay Tề Vương tối hôm qua đã đưa cho muội,
chỉ vì muội bảo muội thích, chàng ấy không chút do dự liền tháo xuống đưa tận
tay cho muội đấy !" Phong Chỉ Quỳnh càng nói càng đắc ý, nàng nhìn thấy trên
gương mặt Phong Chỉ Dao ngập tràn nước mắt, thật ra thì nàng chỉ nói quá vấn
đề, kỳ thật, cây sáo này là nàng sống chết quấn quýt muốn mượn vui đùa trong
hai ngày.
" Ha, ha, không chút do dự !" Ngay khi Phong Chỉ Dao nghe Phong Chỉ Quỳnh nói
bốn chữ ' không chút do dự ', tâm không khỏi co rút đau đớn, xót xa. Phong
Chỉ Quỳnh làm sao biết được cây sáo phỉ thúy nhỏ kia nàng phải dùng thời gian
ba ngày ba đêm không ăn không ngủ tỉ mỹ khắc ra, mỗi một dao hạ xuống đều chứa
đựng tâm huyết của nàng, đều là nồng đậm tình yêu ! Hắn được lắm, lại đối với
nàng như vậy, lại có thể nhẫn tâm đến mức độ đó sao, chẳng lẽ tình cảm của hắn
dành cho nàng bỗng chốc tan thành mây khói sao ? Lúc trước hắn còn nắm tay của
nàng, lời thề son sắt, " Dao nhi, đời này có được nàng, ta còn cầu gì hơn !"
Phong Chỉ Quỳnh thấy Phong Chỉ Dao gương mặt ngập tràn nước mắt, nàng thấy mục
đích của mình đã đạt thành, nhanh chóng mang theo nha đầu đắc ý của mình rời
khỏi.
" Đại tiểu thư, người đừng nghe những lời Nhị tiểu thư nói bừa, cây sáo kia
chỉ là đồ giả thôi !" Tử Vân không muốn Phong Chỉ Dao tiếp tục thương tâm, vội
vàng khuyên bảo.'
' " Tử Vân, quả thật cây sao nhỏ trong tay Phong Chỉ Quỳnh chính là vật đính
ước mà ta đã tặng cho Tề Vương, trên đó ta có khắc hình huyết hồ điệp, không
nhầm lẫn đâu !" Phong Chỉ Dao nhắm mắt lại, nước mắt tùy ý chảy xuống hai gò
má trắng nõn tinh xảo, lòng đau vỡ nát.
" Tử Vân cô nương, canh gừng chuẩn bị cho Đại tiểu thư đã làm xong !" Ngoài
cửa truyền đến tiếng hô của nha đầu Tiểu Hồng.
" Đại tiểu thư, nô tỳ lặp tức đi bưng tới, người đừng lẫn quẩn trong lòng a !"
Tử Vân lo lắng nhìn Phong Chỉ Dao.
" Tử Vân, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm những chuyện điên rồ !" Phong Chỉ Dao
thản nhiên nói.
Sau khi Phong Chỉ Dao uống xong bát canh gừng nóng, vẽ mặt nàng bỗng nhiên có
chút cô đơn đối với Tử Vân dặn dò thêm mấy câu, " Tử Vân, ta mệt mỏi, muốn
nghỉ ngơi một lúc, ngươi lui xuống đi !"
Tử Vân không thể nào đoán được, nàng vừa mới đóng lại cửa phòng không lâu,
trong phòng Đại tiểu thư liền truyền đến âm thanh đá ghế, đầu óc nàng lặp tức
thoáng giật mình, không xong rồi, thế nhưng Đại tiểu thư lại nghỉ quẩn trong
lòng a ! Tử Vân hoảng hốt đẩy cửa phòng, nhưng nàng nhìn thấy Đại tiểu thư
luôn đối với nàng thân như tỷ muội đang treo lơ lững trên cao bằng một sợi dây
lưng tinh xảo.
" Đại tiểu thư.....không cần a a a...người đâu mau tới....Đại tiểu thư treo cổ
!" Tử Vân bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, nàng vừa kinh hô tê tâm liệt phế
vừa ôm chặt lấy hai chân của Phong Chỉ Dao...


Nương Tử Ăn Xong Không Được Trốn - Chương #1