Người đăng: love_trap2001@
Trở về đến phòng Cát Tường quay đầu sang hỏi
-Hôm nay ba làm sao vậy chị ? Đang vui vẻ mà tự nhiên tức giận đuổi khách đi là sao ? Lần đầu tiên em thấy ba tức giận như vậy đó !
-Chị cũng ko biết nữa !
Như Ý trầm tư lắc đầu . Cát Tường đưa tay lên cằm nhíu mày suy nghĩ cố tìm ra
lý do, 1 lúc sau
-Kệ đi ! Ko nghĩ nữa ,khi nào ba nguôi giận em đi hỏi biết ngay thôi . Ừm ... mà công nhận hôm nay ngày xui xẻo gì ko đâu ý, vừa thoát được bọn bắt cóc về đến nhà đã bị ba la rùi . Đã xem bói hum nay ko nên ra đường rùi mà .....haiz.
Như ý quay sang đưa ngón tay lên trán Cát Tường ấn nhẹ mỉm cười
-Do ai cứ nằng nặc mún đi mua túi xách mới ra.
Cát Tường lè lưỡi cầm tay chị
-Thì như vậy chúng ta mới quen anh Thời Thiên chứ . Nhìn ảnh cũng đẹp trai đó chứ nhưng vẻ mặt cứng ngắc quá à ,cười lên xấu quắc mất hết hình tượng.
-Em nữa ...! Người ta là ân nhân của chị em mình đó . Chưa gì đã phê bình người ta rùi, em na ,chỉ giỏi bới lông tìm vết thôi !
-Her ! Em gái chị hông bênh lại bênh trai kìa . Á à ! Chị khai mau ,để ý anh ta rùi đúng ko ?
Cát Tường cười híp mắt thành hình trăng khuyết với nụ cười tinh quái
-Em cứ nói bậy ! Chị làm gì ý gì . Chỉ là thấy có lỗi với anh ấy thôi.
Như ý lườm nguýt Cát Tường nhưng trên đôi má cô lại ửng hồng
-Đôi má chị ửng hồng bán đứng chị rồi kìa . Cần em làm ba mai hok ?
Cát Tường nhẹ bước lùi lại quay đầu và .... chạy
-Đứng lại Cát Tường !
-Hihihi !
Tiếng cười đùa của 2 chị em vang vọng khắp phòng.
Cách đó ko xa ,trong căn phòng được bố trí theo kiểu thư phòng thời cổ có
người đàn ông trung niên đang ngồi xem sách ,đang khom người đứng trước mặt
ông ta là ông lão mặc áo xanh
-Điều tra được rồi chứ ?
Hàn Tùng Lâm hỏi
-Vâng thưa lão gia ! Kẻ đứng đằng sau tổ chức bắt cóc 2 vị tiểu thư là Phong Chi Giao, môt tên dòng thứ Phong gia được cử đến lập công ty ở thành phố X.
Lão Ngô cung kính trả lời :
-Hay cho Phong gia, 1 tên chi thứ giờ cũng có gan to như vậy . Đã hơn 20 năm ta ko ra mặt bọn chúng tưởng ta là cọp giấy sao ? Dám cả gan bắt cóc con gái ta trên địa bàn Hàn gia ta . Được lắm !
Ông ta bỏ sách xuống cười gằn với đôi mắt lạnh như băng :
-Điều tra cho ta Phong Thời Thiên.
-Lão nô đã có thông tin luôn rồi . Phong Thời Thiên sinh ngày 22 tháng 9 năm 1990 . Cha là Phong Túc ,mẹ là Dạ Đàm . Gia đình là 1 tiểu phú thương, ko có quan hê huyết thống với Phong gia ở thành phố Z.
-Trùng họ ? Ta tưởng bọn hắn lập vở kịch để dàn dựng anh hùng cứu mỹ nhân lừa con gái của ta ? Trách lầm cậu ta rồi . Haiz ! Khi nào đền bù cho cậu ta ít tiền đi . Ngươi lui xuống đi.
Lão Ngô cung kính cúi đầu lui ra
-Hừ ! Các ngươi Phong gia hậu sinh khả úy thật đó.
ông ta ngồi đó ,con mắt lãnh lẽo sát ý nồng đậm ,thi thoảng trên người ông ta
toát khí tức vương giả ẩn hiện
Trong căn phòng trọ đơn sơ ,hắn ngồi đó nhìn ra cửa sổ ,tiếng chuông điện
thọai vang lên :
-Thưa cụ tổ ! Tất cả những điều cụ muốn đã hoàn thành rồi ạ.
-Đừng để xảy ra sai sót ! Điều người dòng chính về thành phố X và tăng thêm áp lực với Hàn gia đi.
-Vâng thưa cụ tổ ,3 ngày nữa người sẽ đến ,có cần đưa đến cụ tổ sai sử ko ạ ?
-Ko cần ! Cho hắn xem ảnh ta để hắn nhận biết . Khi cần ta sẽ gọi ,ko nên làm phiền ta.
Hắn cúp máy nhìn phía chân trời xa xa trên môi mỉm cười :
-Ông muốn cản ta sao ? Để xem ai là người thắng !
Phía bắc ngoại ô thành phố X, một ngôi biệt thự màu xanh được xây phong cách
đặc biệt như ẩn như hiện hòa mình với rừng cây sau lưng tạo cho người xem 1
cảm giác mông lung . Bên trong phòng khách xa hoa 6 người áo vét đen đang quỳ
gối trước 1 người thanh niên tuấn tú đang ngồi trên ghế xalon :
-Thất bại ? Đi bắt 2 cô gái yếu đuối mà cũng ko làm được . Gia tộc nuôi các ngươi có ích lợi gì ?
1 ngươi áo đen trong 6 người nói :
-Thiếu gia ! Bọn nô tài sắp thành công thì tự nhiên ko bít ở đâu nhảy ra 1 kẻ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân . Bọn nô tài sợ bị bại lộ ảnh hưởng đến kế hoạch của thiếu gia và gia tộc nên .....