Made Đại Việt


Quang Toản vẫn còn cảm thấy choáng váng, đầu nặng trịch khó chịu, hôm qua mở
yến tiệc đón đám người Trần Quang Diệu trở về. Có thêm đám chư tướng dưới tay
Diệu tham gia nên hắn gắng uống đôi ba chén, khổ nỗi chỉ nhiêu đó đủ làm cho
hắn ê ẩm cả người đến hôn nay.

- Toản huynh tửu lượng kém như vậy! Nhớ khi ta bằng tuổi huynh đã có thể uống
hết một hũ Lệ Xuân rồi!- lệ Xuân, Hạ Vũ, Thu Sương, Đông Nồng là tên bốn loại
rựu mạnh do đám sâu rựu nhà Tây Sơn tự đặt, thực tế bốn loại rựu này chẳng có
gì khác nhau, đều nấu chiết từ gạo mà ra cả, chẳng qua họ đặt như vậy để biết
thời gian đang uống là lúc nào thôi.

Lúc này hắn mới biết người đẹp bên cạnh mình cũng là một hũ rựu. Quả không hổ
là con nhà nòi a.

- Cha muội không nói gì sao?- Quang Toản ngạc nhiên hỏi lại.

- Là cha muội tập cho muội uống mà, cha nói như vậy mới có khí sắc nam nhi,
từ nhỏ ông còn dạy ta cách hóa trang thành con trai nữa đấy!

Quang Toản chỉ nghe đến vậy liền hiểu ra vấn đề ở chỗ nào rồi.

0-----

Hôm nay thương thuyền nhà Smith nhổ neo trở về Anh Quốc, sứ đoàn Đại Việt do
Trần Văn Kỷ dẫn đoàn cũng xuất phát theo, Phan Viễn có vai trò vô cùng quan
trọng trông chuyến đi này đương nhiên không thể ở nhà, lúc chia tay Phan Hải
Yến khóc nức nở. Gia đình lão Viễn neo đơn chẳng có lấy họ hàng thân thích ở
gần, hai cha con thường ngày vẫn nương tựa vào nhau mà sống, nay bảo sao nàng
không khóc. Hắn và Phượng Hiền phải ra sức dỗ dành không ít.

- Yến muội ngoan, còn có ca ở đây chăm sóc cho muội mà, chẳng bao lâu cha
muội lại trở về thôi.

- Đúng vậy Yến muội! Có tỷ ở đây ai dám bắt nạt muội, muội cứ nói cho tỷ hay,
tỷ nhất định vì muội mà đòi lại công bằng. Muội đừng khóc nữa Chú Viễn sẽ rất
nhanh chóng trở về, lúc đó muội tha hồ có nhiều quà. – Phượng Hiền ra dáng
đàng tỷ dỗ dỗ cô em mấy tuổi, hắn nghe xong suýt nữa phì cười, may sao cố nhịn
được.

Cô nàng dựa vào người hắn mà khóc cho đến lúc thiếp đi vì mệt. Quang Toản đỡ
lấy cô nàng, nhìn sang thấy rõ từng chiếc lông mi còn đọng nước mắt, hắn nhủ
thầm “đúng là yêu tinh mà, khóc mà cũng hút hồn người khác như vậy, khiến
người khác yêu thích không rời mắt a, tim muốn tan chảy hết cả rồi này”

PhạmHải Yến khi tỉnh giấc đã thấy mình nằm trong Hoàng Cung, ngồi bên cạnh
mình là Quang Toản, khiến cô xúc động muốn nói gì đó nhưng lại chỉ bật được
tiếng.

- Toản huynh- đây là cách hắn dạy nàng gọi tên hắn, thấy Phượng Hiền cũng kêu
như vậy nên nàng cũng mạnh dạn gọi theo. Lúc mới đầu còn khiến nàng ngượng
ngịu không ít, lâu dần cũng thành quen, bây giờ nàng gọi hắn như vậy đã thành
quen.

- Ta đã bàn chuyện với cha muội, thời gian này muội cứ ở lại trong cung đừng
ngại, chúng ta là người một nhà cả- Quang Toản lên tiếng.

Câu “chúng ta là người một nhà” khiến Phạm Hải Yến mặt đỏ ửng, chỉ gật đầu nhẹ
một cái rồi cúi xuống đưa tay mân mê vạt áo, bẽn lẽn không dám ngẩm đầu lên
nói cái gì. Quang Toản thấy vậy biết mình nói hơi quá lời, đành lảng qua
chuyện khác, trong lòng thầm nói “ đến e thẹn cũng khiến tim người ta đập loạn
nhịp như vậy, tai họa nhân gian a”.

Từ đó bên cạnh Quang Toản lại xuất hiện thêm một bông hoa, mẹ hắn lần đầu gặp
Phạm Hải Yến liền yêu thích không rời, liên tiếp hỏi han, miệng không ngừng
cười, cứ như thể ngay tức khắc muốn bắt nàng làm con dâu vậy. Bữa cơm gia đình
lại thêm một thành viên càng thêm ấm cúng.

Hải yến tỏ ra rắt thông minh và hiếu học, vì để có lý do “danh chính ngôn
thuận” bên cạnh nàng, hắn chỉ chỉ dạy nàng các chữ số latinh rồi bảng cửu
chương, phép nhân chia cộng trừ, khổ sao nàng tiếp thu rất nhanh, chẳng mấy
chốc vốn liếng về số học của hắn bị nàng khai thác không ít. Đến ngay cả chữ
quốc ngữ cũng đem dạy cả cho nàng. Phượng Hiền lúc ban đầu không hứng thú lắm
với đám số học, về sau thấy hắn dạy chữ quốc ngữ cho Hải Yến liền đòi theo
học.

- Toản huynh, ta cũng muốn học loại chữ này, có thứ hay như vậy mà trước giờ
không đem ra cho muội xem- Phượng Hiền hờn dỗi nói

Hắn sao biết được nàng cũng thích loại chữ này, với lại ai biểu nàng đến không
đúng lúc. Phải công nhận trí nhớ của Phượng Hiền khiến hắn phải nể phục vượt
qua khỏi khả năng nhận biết của hắn ở kiếp trước, trí nhớ của nàng còn cao hơn
Hải Yến không chỉ một bậc, làm cô nàng khen Phượng Hiền không ngớt, rất lấy
làm hâm mộ. Hắn lại nhờ vậy được thêm một phen chứng kiến cảnh người đẹp ra vẻ
đàn chị.

Công việc quản lý xưởng dệt và thu mua tơ tằm vẫn do Hải Yến phụ trách, lão
Phúc cắt cử thêm người giúp đỡ cho nàng. Do vậy mọi việc vẫn hoạt động ổn định
như lúc lão Viễn ở nhà, chỉ có điều lượng sản phẩm tồn kho của thương hội buôn
bán tơ lụa ngày một nhiều, nhưng chẳng ai lấy đó làm lo lắng vì trước đó
trưởng hội Phạm Viễn đã lên tiếng đảm bảo sẽ không có chuyện hàng hóa tồn đọng
quá lâu, với lại bán cho đám người Tây Dương cũng được giá cao nên ai cũng tin
tưởng gắng sức mở rộng quy mô từng ngày. Hội trưởng Phạm Viễn là ai chứ, ông
ta là người của Hoàng Thượng đấy, chuyện này là bí mật mà ông chủ nào trong
thương hội cũng biết, có hậu trường lớn như vậy đảm bảo còn lo lắng gì nữa.

Quả thật vậy, sau đó mấy tháng đám thuyền buôn Tây Ban Nha do linh mục Sâm
giới thiệu cũng cập bến Đại Việt thu góp sạch sẽ đám tơ lụa chất lượng tốt do
thương hội dệt ra với giá cao, làm cho giá tơ tằm không ngừng tăng, thậm chí
còn thiếu tơ vì chính sách trồng dâu vừa đem ra còn cần hai ba năm nữa mới thu
hoạch được vụ đầu tiên. Một số thương nhân kết tóc bím, tìm cách kết nối với
Hải Yến để bán lại tơ, Quang Toản thấy việc này là chuyện tốt thu mua nguyên
liệu không cần suy nghĩ cũng biết đó là việc đáng khuyến khích nên bảo nàng
đồng ý. Thậm chí còn chủ động bắt tay chặt chẽ với đám nhà buôn lớn người Hoa
để tương lai có thể thông qua họ đi vào thị trường đám người kết tóc bím.

Đang lúc này Nguyễn Tông Phú báo về bắt đầu chính thức phát hành tiền mới và
thu hồi tiền cũ, cáo thị được dán đồng loạt khắp nơi thông báo đến từng làng
xã tiếp tục làm oanh động xã hội đến từng gốc rễ. Đám thương nhân tự đúc tiền
kém chất lượng thấy được nguy cơ bắt đầu chạy đôn chạy đáo liên hệ với các phe
cánh trong triều.

Mấy hôm nay từ trên triều, hàng tá tấu chương bàn về chuyện chỉ nên phát hành
tiền mới mà không nên thu gom tiền cũ, lại càng không nên quy định hạn sử dụng
của tiền cũ, theo họ nên để cả hai loại tiền cùng song song tồn tại là hay
nhất. Rất nhiều người biết cách xử lý tấu chương xấu tính của hắn nên tìm đến
đám biểu mẫu của Châu Văn Trai học cách viết mong sao từ đó lấy lòng Hoàng
Thượng được chút ít, mặc dù đây là thứ mà trước nay không ít người đứng ra
kịch liệt phản đối tẩy chay. Quang Toản đương nhiên sẽ không dừng lại việc thu
hồi tiền cũ, nhưng cũng không làm công sức viết tấu chương của quần thần.

Những tấu chương nào viết theo biểu mẫu đưa ra hắn sẽ đọc và phê đại loại như
sau ‘Ái khanh biết lo cho bách tính trăm họ như vậy thật đáng khen, bài tấu
chương của ái khanh trẫm đã đọc từng câu từng chữ, viết rất hợp ý trẫm, nhưng
việc thu hồi tiền cũ là chuyện đã được Bộ Hộ thông qua, trẫm đã giao toàn
quyền quyết định cho họ, ái khanh nếu còn thấy gì không đúng nên đứng ra góp ý
để họ kịp thời sửa chữa’. Còn đám tấu chương không viết theo quy cách mới thì
hắn sử dụng các con dấu có sẵn của mình để trả lời. Phượng Hiền lại có thứ để
tò mò

Quang Toản khéo léo chuyền quả bóng này qua bên Bộ Hộ. Người được lợi nhất
trong chuyến thu hồi tiền cũ đổi tiền mới lần này là mấy lão bên đó đương
nhiên họ phải tiếp rồi. Một cuộc tranh cãi ác liệt diễn ra giữa hai phe một
bên là quan lại làm trong Bộ Hộ một bên là đám người phản đối thu hồi tiền cũ
kéo từ trên triều ra đến cả bên ngoài triều, người dân cũng vì vậy mà bàn tán
xôn xao, đương nhiên phe Bộ Hộ được người dân ủng hộ hơn cả. Một ngàn đồng mà
họ đang có bỗng dưng biến thành một ngàn hai trăm đồng mà còn là loại đồng tốt
chất lượng, thử hỏi ngu sao không ủng hộ chuyện đổi tiền.

Quang Toản khéo léo đặt bản thân mình làm người không liên quan, qua mấy tháng
ngồi trên gế rồng hắn khôn khéo ra không ít, chẳng còn cái cảnh tượng tự mình
đứng ra nói lý với đám quan lại nữa. Đương nhiên trong lúc đám bộ hộ vất vả
chống chọi của đám quan lại trong triều thì người cười to nhất vẫn là Châu Vân
Trai, chưa bao giờ các quy ước viết tấu chương của lão lại được sử dụng nhiều
như vậy, bảo sao lão không đắc ý cho được.

Tại một quán nước cách điểm đổi tiền mấy trăm mét, một đoàn xe ngựa thồ trên
lưng nặng trĩu, nhìn là biết của một nhà giàu có đang chở tiền đi đổi.

- Này bá hộ Dần, lão cũng chở tiền đi đổi sao? Nom nhiều ấy nhỉ, đợt này đổi
xong, riêng số tiền lời cũng đủ cho lão cất được cái nhà to nhất vùng rồi.

- Hóa ra là bá hộ Mão, lão cũng vừa đổi tiền về phỏng? Sao có chục rương thôi
thế này, đừng nói là nhà lão chỉ có bấy nhiêu đây a. Xem ra nhà lão cũng chẳng
giàu có là mấy.

- Xì! Tại nhà ông trước đó không lâu lỡ đổi hết tiền ra bạc nén, nếu như biết
trước đã chẳng.- bá hộ Mão mặt mày ỉu xìu nói

- Oh! Tội nghiệp ông anh, tôi xin phép đi trước kẻo không lại phải về muộn..
tụi bây lên đường lẹ lên.- Lão bá hộ Dần nghe đến đó vội vàng chào tạm biệt
lão Mẹo rồi thúc ngựa đi mất.

Nhìn bóng lưng của bá hộ Dần khuất xa lão bá hộ Mão vẫn không hiểu được, thời
gian để đổi tiền đợt đầu kéo dài những ba tháng việc gì lão phải lật đật như
vậy, quay sang hỏi anh hầu kế bên.

- Mày thấy thằng bá hộ Dần có gì đó lạ lắm không

- Con thấy có gì lạ ở ông ấy đâu. Nhưng hình như trên ngựa của ổng có chở
theo cả bạc nén chứ không phải một mình tiền - anh người hầu đáp.

- Bạc nén sao? Lão chở bạc nén theo làm gì? Định đi đổi thành tiền sao? – Bá
hộ Mão thắc mắc không hiểu nổi, khi về đến nhà lão kể chuyện này lại cho mụ vợ
nghe.

- Úi trời ơi, sao ông đần đến thế, có vậy mà cũng không nghĩ ra, hôm nay một
ngàn đồng cũ đổi thành một ngàn hai đồng mới, vậy chẳng phải một lượng bạc
cũng đổi được một ngàn hai đồng hay sao. Mấy bữa nữa một ngàn đồng cũ chỉ đổi
được một ngàn đồng mới vậy chẳng phải giá bạc cũng giảm xuống chỉ còn mỗi
lượng một ngàn thôi sao? Đang lúc bạc lên giá ông còn không mang hết chúng đi
đổi về đây cho tôi.- Mụ vợ bá hộ Mão gắt lên, lúc đó mới lão mới biết tại sao
khi nói đến bạc tên bá hộ Dần lại bỏ đi nhanh như vậy, thì ra lão định ăn mảnh
một mình.

Thật ra không ít người biết mánh khóe này, chỉ mỗi đầu óc tên bá hộ Mão quá bã
đậu mà thôi, trước đây thương nhân người Thanh dùng không ít chiêu này để gom
bạc của Đại Việt, chỉ có điều tiền xu mà chúng đưa ra quá dỏm mới khiến tiền
tệ trên thị trường lộn xộn như bây giờ. Bây giờ Nguyễn Tông Phú cũng áp dụng
chiêu bài này đưa về cho Bộ Hộ một lượng bạc lớn, hỏi sao mấy lão bên đó không
đứng ra bảo vệ chuyện thu hồi tiền hết mình cơ chứ. Chỉ khổ đám người đúc tiền
lậu trước kia nay phải tìm cách chuyển nghề thôi.

Bên kia Nguyễn Tông Phú buông tay phát hành tiền mới bên này Quang Toản cũng
không ngồi yên, cùng Hải Yến và Phượng Hiền bàn chuyện tiêu thụ đám tiền nhà
Thanh. Hai nàng rất nhanh hiểu được ý đồ của hắn, nhất là Hải Yến. Nàng lấy
danh nghĩa thương hội thu mua sợi tơ của thương buôn người Hoa với giá gấp hai
thành (20%) giá thị trường với điều kiện dùng chính tiền đồng của nhà Thanh để
tiến hành giao dịch. Đám thương nhân người Hoa cũng không phải kẻ ngu gì nghe
vậy liền biết dụng ý sâu xa trong đó, nhưng khi nhìn thấy tiền đồng chất lượng
do đám Hồ Đồng đúc liền đồng ý ngay. Món lợi như thế trước mắt, tiền lại đúc
đúng chất lượng còn gì để chần chờ nữa.

Không chỉ dừng lại ở chuyện mua tơ mà còn cả giống cây tằm, con tằm, và các
mặt hàng khác, nên biết việc cùng lúc triển khai trồng dâu nhiều như vậy trong
nước sao đáp ứng đủ giống cây cùng một lúc, may mắn cây dâu được ươm trồng
theo kiểu dâm chiết cành nên không khó trong việc bảo quản và nhân giống nhưng
trong nước bây giờ đúng là rất thiếu hụt. Việc này nhanh chóng được đám thương
nhân người Việt lẫn người Hoa bắt mùi, không ngừng liên hệ với Hải Yến đem
tiền Càn Long thông bảo, Ung Chính thông bảo made in Đại Việt vào nhà Thanh
tiêu thụ.

Quang Toản vừa vét hết túi đem cho Phan Viễn qua Châu Âu mua sắm, thật chẳng
còn đồng nào, may sao qua đợt này đem đến cho hắn không ít bạc đủ để trang
trải cho phí hoạt động của quân Lạc Việt và mở thêm mấy ụ đóng tàu hàng chỗ Vũ
Huy Tấn.

Cầu thanks, vote, like


Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Chương #38