Đại Tướng? Đem Đi Hầm!


Trong một ngôi nhà lớn ở Kinh Thành Phú Xuân, nếu ai ở xa mới đến có chút tò
mò chỉ cần hỏi han chút người đứng bán hàng bên vệ đường liền biết đây là tư
dinh của Bùi Đắc Tuyên cậu ruột của đương kim Hoàng Thượng.

- Thái Sư! Người cam lòng để quyền bính lọt khỏi tay mình sao?- một người
đứng bên cạnh Bùi Đắc Tuyên tên là Vũ Càn lên tiếng.

Nói đến Vũ Càn, hắn vốn là một hoạn quan dưới triều vua Thái Đức, có quen biết
với Bùi Đắc Tuyên từ khi lão còn là một quan nho nhỏ. Vũ Càn thường nịnh hót,
hay nói leo bị Nguyễn Huệ khi đó còn là long nhương tướng quân quở trách vài
lần, hắn ôm lòng mà sinh hận, từ đó vẫn thường xuyên ở bên cạnh vua Thái Đức
nói xấu Nguyễn Huệ. Sau này khi triều đình Quy Nhơn tan rã Bùi Đắc Tuyên đem
lão về bày trò cho Quang Toản được Quang Toản ưa thích. Lần trước khi Quang
Toản bị lên cơn sốt hắn có chuyện phải đi ra ngoài một thời gian, khi trở về
liền hay tin Bùi Đắc Tuyên bị cắt chức.

- Hừ, cũng là tại ngươi, đang trong lúc mấu chốt ngươi lại bỏ đi đâu. Công
sức bao nhiêu năm nay đành bỏ trôi sông.- Bùi Đắc Tuyên hậm hực nói.

- Thái Sư bớt giận! Tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ, lần này có mang về một đám
gà đá rất cừ, ngày mai tiểu nhân sẽ vào yết kiến Bệ Hạ xem sao- Vũ Càn tỏ vẻ
khúm mún nói với Bùi Đắc Tuyên.

- Ta đã thử vào gặp mấy lần nhưng không được đấy! Ngươi cứ thử xem sao?

- Đại nhân không cần quá lo lắng, không có cách này ta lại bày cách khác
chẳng phải ……

Vũ Càn nói đến đây âm thanh nhỏ xuống như đang thầm thì bên tai Bùi Đắc Tuyên,
chỉ thấy được sắt mặt của Tuyên mỗi ngày một khó coi.

00000----00000

Nội Cung, kinh đô Phú Xuân

- Khải bẩm Hoàng Thượng, có Vũ Càn xin ra mắt!

Quang Toản nghe cái tên này thấy khá ngạc nhiên, trong đầu nhanh chóng hồi
tưởng lại, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Vũ Càn này, đây chẳng phải là người
trước đây vẫn hay vào cung dạy hắn cách chơi trọi dế đá gà hay sao? Tay này
không biết biến đi đâu mất tăm mấy tháng nay giờ bỗng dưng quay lại, Quang
Toản cũng có chút tò mò về mấy cái trò này.

- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Đứng lên đi!

- Tạ ơn Hoàng Thượng! Nô tài có thể được hầu hạ Hoàng Thượng là phước đức
không biết bao nhiêu đời để lại, mấy tháng nay nô tài đã cất công lặn lội từ
bắc chí nam tìm về cho ngài được mấy con “đại tướng” xin Hoàng Thượng xem.

Phượng Hiền đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, Quang Toản nghe vậy tỏ ra thích thú
nói.

- Nhanh cho trẫm xem!

Quang Toản ra đến sân đã thấy ở đây bày mấy chiếc lồng, mấy chú “ đại tướng”
đứng ở bên trong chú nào chú đó oai vệ, bắp đùi đỏ chắc…

- Hoàng Thượng đúng là anh minh thần võ, chỉ có ngài mới xứng sở hữu mấy con
“ đại tướng” này thôi, Hoàng Thượng xem nô tài đã phải tốn bao công sức ngày
đêm khổ cực không quản ăn ngủ giữa trời để tìm ra chúng…

- Hoàng Thượng xem… đây.. đây.. con này… cả con này nữa.

Hắn ngó ngang ngó dọc từ con này đến con kia, gật đầu liên tục miệng không
ngừng nói được được, trong lòng thầm nghĩ, “đám này đem đi hầm thuốc bắc thì
đúng là rất được” mắt nhìn theo sự giới thiệu chuyên nghiệp của Vũ Càn.

- Hoàng Thượng! Còn đây nữa ngài xem, mấy con dế này thần cũng tỉ mỉ lựa chọn
khắp… Hoàng Thượng chỗ đây… nom bắp chân nó kìa… mấy cọng gai trên chân…..

Quang Toản quay sang hỏi nói với Vũ Càn.

- Mấy con này rất được, vất vả cho ông rồi, tiền bạc…

- À không! Đây là tấm lòng thành kính của nô tài đối với Bệ Hạ. Bê Hạ vui tức
là người trong thiên hạ vui, tấm lòng tận trung của nô tài mong bệ hạ chứng
giám.

- Vậy tốt, ngươi đúng rất hợp lòng trẫm, nhớ sau này phải tiếp tục cố gắng,
trẫm sẽ nhớ công của ngươi. Giờ hãy về tiếp tục chuẩn bị, tháng sau trẫm còn
cần một đám “đại tướng” như vậy.

- Ơ, còn…

- Còn không mau đi! Người đâu, đem đám “đại tướng” này xuống ngự thiện phòng
hầm dần cho Thái Hậu tẩm bổ.- Quang Toản thốt ra mấy lời cuối làm cho Vũ Càn
đang bước xuống bậc sân giật mình té ngửa

Phượng Hiền đứng bên cạnh nghe vậy không kìm được mà bật tiếng cười khanh
khách, mấy nàng Băng Tuyết Xuân Hạ Thu Đông và đám hầu cận sau chút bất ngờ
thấy Phượng Hiền cười cũng cười nghiêm ngả.

- Toản đệ…huynh, muội thấy huynh thật biết đóng kịch đấy!

- Lão Phúc! Thánh chỉ đã truyền tới nơi cho Tuyên?

- Dạ bẩm! Đã truyền đến phủ từ hôm qua.

- Ừm! Nhớ cho người hối thúc để lão đi càng nhanh càng tốt. Khởi giá đến cung
Trường Thọ.

-0-0-0-0----

Trong sân vườn Hoàng Cung Phú Xuân, Quang Toản cùng ngồi đối ẩm “đám gà hầm”
với mấy người Lê Văn Hưng, Phan Văn Lân, Nguyễn Văn Tuyết, Nguyễn Văn Lộc,
Đặng Văn Bảo còn Phượng Hiền đứng bên cạnh thỉnh thoảng rót rựu. Đây là cách
làm việc mà cả kiếp trước và kiếp này hắn tôn sùng, chẳng có chuyện gì là
không thể bàn bạc giải quyết trên bàn nhậu, tuy rằng sẽ chẳng giải quyết triệt
để nhưng sẽ là nơi dẫn đường chỉ lối cho mọi khó khăn tìm được hướng giải
quyết, cũng sẽ là nơi phát sinh tình hữu nghị gắn bó keo sơn giữa người với
người, cho họ có cơ hội cùng đứng trên một chiếc thuyền…(vấn đề này cần được
nghiên cứu sâu rộng hơn ở những tác phẩm khác, bạn đọc có thể tìm đến với tác
phẩm kinh điển như bí quyết kiếm lịch đếm ngày trên bàn nhậu).

Hiện tại thủy quân Tây Sơn đã tập trung lại cửa biển Thuận An để chịu phân
chia huấn luyện, bổ sung quân số, công việc này giao cho ba người Nguyễn Văn
Tuyết, Nguyễn Văn Lộc, Đặng Văn Bảo.

- Ba vị tướng quân, thủy quân của trẫm hùng mạnh như thế nào đều trông cả vào
ba vị.

- Tạ ơn Hoàng Thượng tin cậy giao phó, xin ngài cứ tin ở chúng thần, chỉ có
điều chiến thuyền hiện nay đang rất thiếu thốn xin nhanh chóng bổ sung.

- Chuyện chiến thuyền trẫm đã tính đến, nếu không có gì thay đổi, cuối năm
nay thủy quân sẽ được bổ sung thêm một loạt chiến thuyền cấp Định Quốc. Các vị
muốn nhanh hơn thì hãy tự mình đến gặp Vũ Huy Tấn mà hối ông ta, biết đâu
chừng vì thế mà có thể nhận thuyền sớm hơn.

Quang Toản nói vậy khác nào kêu bọn họ nếu còn muốn kêu gào chuyện thiếu chiến
thuyền thì đi gặp Vũ Huy Tấn mà đòi, hắn chẳng có liên quan gì ở đây cả. Đám
đô đốc ngồi bên dưới nghe hắn phủi trách nhiệm như vậy liền trợn mắt, đi hối
lão già “ chết tiệt” kia sao? Họ chưa phải chưa làm đấy, bị lão ta quát thẳng
vào mặt

– mấy ông ngon thì cầm búa ra đó mà làm!

Mấy lão cũng đành chịu. Việc đóng thuyền bị đình trệ mấy năm nay, vừa được
chỉnh chu lại đi vào hoạt động, nghe đâu bốn năm ngày trước mới bắt tay vào
đóng trên ụ đầu tiên. Với tiến độ như vậy chắc phải còn lâu mới có chiến
thuyền mới.

Nghe Hoàng Thượng nói thì đợt này tuy lâu bổ sung chiến thuyền nhưng khi được
bổ sung lại là loại cấp Định Quốc trở lên, khiến đám đô đốc Tuyết mong chờ
từng ngày, bất chấp lão già Vũ Huy Tấn kia quát mắng thế nào cũng phải thường
xuyên ghé qua “thúc dục” phát, phải biết hiện tại thủy quân Tây Sơn chỉ có một
chiếc cấp Định Quốc thôi đấy. Đợt này Vũ Huy Tấn dự tính mở một lúc mười ụ
chuyên đóng thuyền chiến, vậy chẳng phải tương lai số lượng cấp Định Quốc sẽ…
nghĩ đến đây mấy lão không kìm được mà sáng hết mắt.

- Khởi bẩm Hoàng Thượng! Thần nghĩ nên chia thủy quân hiện thời ra làm các
đạo đóng lần lượt theo thứ tự từ Quy Nhơn về Thuận An, làm như vậy vừa có thể
huấn luyện thủy quân tốt hơn vừa đảm bảo an toàn tránh bị thủy quân giặc Ánh
theo đường biển đem quân chặt mất đường lương của Vũ Văn Dũng. – người lên
tiếng là Nguyễn Văn Lộc (một trong thất đại hổ tướng nhà Tây Sơn, kể từ khi
tham gia khởi nghĩa ông liên tiếp lập được công trạng lớn, được Quang Trung
tin dùng cùng theo nam chinh bắc chiến như hình với bóng, trong lúc phản kích
quân Thanh năm đó sử cũ còn ghi lại “..Từ Biện Sơn, Đô đốc Lộc cho quân thủy
vượt biển tiến vào sông Lục Đầu, rồi lên Phượng Nhãn, Lạng Giang, Yên Thế để
chặn đường về của quân Thanh.”)

- Lộc nói phải, thần cũng cho làm như vậy sẽ hợp lý hơn- người lên tiếng tỏ ý
tán đồng chính là Đặng Xuân Bảo (Bảo ít đọc sách nhưng rất trung liệt và giàu
mưu lược hơn người. Ông thường dùng đức để trị nên ai cũng theo” đây là lời
nhận xét xúc tích nhất về của con người này mà sử cũ ghi lại.)

Kể ra việc chia thủy quân cũng có cái hay, tuy rằng hiện tại không đủ sức
chống lại thủy quân Ánh nhưng cũng không thể vì vậy mà rụt đầu, chờ chúng cho
người bí mật tập kích bất ngờ đường lương từ phía sau của Vũ Văn Dũng. Không
phải không có chuyện đó, hiện tại chưa có nhưng lo xa chút không phải là không
được, dù không thể ngăn cản thủy quân của địch nhưng sẽ loại bỏ được tính bất
ngờ của đối phương.

- Được, rất hợp ý trẫm, nay chia thủy quân ra làm ba, Lộc tướng quân lĩnh
thủy quân đóng tại Quy Nhơn, Bảo tướng quân lĩnh thủy quân đóng tại Mỹ Khê,
tại Thuận An giao cho Tuyết tướng quân, cả ba nơi nhớ phải giữ liên lạc thường
xuyên với nhau, tránh để thủy quân giặc Ánh bất ngờ tiến ra mà không biết.

- Chúng thần tuân chỉ, xin bệ hạ yên tâm.- ba người đồng thanh đáp

Quang Toản không uống được rựu nên ngồi tận hưởng mỹ vị “đại tướng” hầm, mấy
người đẹp bên cạnh phục vụ chu đáo thiếu mỗi chuyện đưa đến tận miệng, đơn
giản vì hắn thấy như vậy chẳng tiện chút nào. Còn mấy lão ngồi bên dưới ai mà
không phải là hũ rựu di động, mấy khi được vua mời tiệc, chẳng chút khách khí
ăn uống tự nhiên như ở nhà, thực tế chưa bao giờ trong đầu mấy lão có khái
niệm khách khí trước mặt hắn, thậm chí cả đối với Quang Trung.

Đang lúc này lão Phúc chạy vào báo Trần Quang Diệu đã dẫn quân về đến kinh,
đang đứng bên ngoài chờ gặp.

Lão này thật đúng lúc a, như thường lệ, khi đại tướng dẫn quân đánh trận trở
về sẽ có một màn đón tiếp long trọng, nhưng riêng nhà Tây Sơn từ khi dựng cờ
khởi nghĩa đến giờ có lúc nào ngừng chiến, nhiều đến nỗi mọi người đã coi
không có cái lệ này từ lâu.

- Nhanh mời Diệu tướng quân vào! Về rất đúng lúc a.

Hắn quay sang nói với đám Lê Văn Hưng

- Chúng ta chịu khó đi xem Diệu tướng quân nào, không nên để ông ấy vừa về
lại hay tin chúng ta nấp ở nhà ăn uống một mình.

Cả đám nghe vậy cười to, đứng lên theo Quang Toản đi ra gặp mặt Trần Quang
Diệu. Kể ra hai người có qua lại thư từ không ít nhưng gặp ông ta thì đây là
lần đầu tiên.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Quang Toản là một người cao khoảng mét bảy, thân
hình lực lưỡng trên mình khoác giáp mềm. Khuôn mặt lộ rõ sự cương trực cộng
thêm cặp mày dài làm cho người khác cảm nhận được sự sắc bén mang theo sát khí
của một dũng tướng sa trường. Trần Quang Diệu không phải chỉ đến một mình,
theo sau ông còn mấy người nữa, trong đó làm chú ý nhất là nữ tướng đứng bên
cạnh Diệu, tóc bối cao thân hình gọn gàng nghiêm trang từ xa đã dõi về phía
hắn mà mỉm cười, không khó để đoán biết đây là vị nữ tướng trong trong truyền
thuyết Bùi Thị Xuân. Vừa đến nơi đám người liền đứng ra làm lễ

- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Các ái khanh bình thân! Vất vả cho các vị rồi! Đi đường chắc rất khổ cực.
Người đâu! mau dẫn chư tướng xuống dưới tắm rửa thay y phục, chờ trẫm mở tiệc
tẩy trần.

- Tạ ơn Hoàng Thượng! Đám chư tướng đứng sau Trần Quang Diệu nghe vậy mừng rỡ
cất tiếng tạ ơn.

(Mấy hũ rựu nhà Tây Sơn với nhược điểm có rựu vào là nói bậy chữ đầu câu là
“đi..t.” ảnh hưởng lớn đến thuần phong mỹ tục nên xin cắt bỏ. Phần ăn nhậu
(uống bia ôm của Quang Toản ) cũng xin cắt bỏ… anh em nào không cam lòng xin
liên hệ với tổng đài 1080 để cập nhật địa chỉ quán bia gần nhà nhất.)

Cầu thanks, vote, like


Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Chương #37