Thành Lập Lạc Việt Quân


Có thêm người trợ hứng, đời sống tinh thần được tăng gia vị, Phượng Hiền đi
theo hắn học được không ít bài hát, nàng còn hát cho mẹ hắn nghe khiến bà cười
không ít, bữa cơm thường ngày tại cung Trường Thọ tăng thêm người càng thêm
vui, hắn vốn định mời thêm cả Lê Ngọc Hân qua cùng dùng bữa cho ấm cúng nhưng
thấy tạm thời khoảng cách hai bên chưa phải quá gần.

Đám Trần Văn Kỷ và Phạm Viễn bận tối tăm mặt mũi, lão Kỷ bận không nói, còn
Lão Viễn đúng là bận tối mặt, may sao chuyện xuất nhập hàng, tính toán sổ sách
đã có con gái lão Phạm Hải Yến giúp dùm. Trước chuyến đi xa lão phải lo lắng
chu toàn cho công việc ở nhà, mở rộng thêm nhiều khung dệt, xây dựng kho bãi,
mướn nhân công, Quang Toản dặn lão Phúc mang thêm cho ông ta mấy tên thái giám
trong cung ra phụ giúp mới phần nào ổn định.

Sắp đến khi chưa thể đưa máy dệt hơi nước vào sản xuất, phải dùng tạm khung
dệt theo lối cũ, cộng với kĩ thuật dệt ba người do lão Viễn nghĩ ra để đáp ứng
nhu cầu trước mắt cung cấp sản phẩm cho đám thương buôn nhà Smith. vì nhu cầu
rất lớn không cung ứng đủ hàng Quang Toản nghĩ đến chuyện cho Phạm Viễn thành
lập hội nhà buôn tơ lụa mà thành viên chủ yếu là các ông chủ người Việt, bí
mật giới thiệu cho họ kỹ thuật dệt ba người để tăng nhanh sản lượng hàng hóa.
Tuy rằng về lâu dài bí mật này sẽ bị truyền qua nhà Thanh nhưng đến lúc đó
Quang Toản đã có thể cho xây dựng nhà máy dệt vải hơi nước năng suất hằng trăm
lần, khi đó cái kỹ thuật dệt hiện tại coi như không còn ý nghĩa nữa rồi.

Hiện đang lúc khuyến khích người dân trồng dâu nuôi tằm Quang Toản bỏ tiền túi
cho thu gom rất nhiều tơ với giá cao, khiến trong dân gian mọi người bắt đầu
có xu hướng trồng dâu để tăng thêm thu nhập, nhất là đám phú nông, vì có vốn
nên ra tay nhanh nhất, người dân cũng chẳng chậm chân, những người đang có đất
bỏ hoang không trồng trọt được lúa do thiếu nước thì nhanh chóng trồng cây
dâu, cây bông xen kẽ khoai lang. Chỉ tội giống cây bông hiện tại năng suất khá
thấp, Quang Toản nghĩ ngay đến giống bông ở Bắc Mỹ, nhưng hiện tại vẫn chưa
lấy được đành phải chờ một thời gian. Những hộ vừa được nhận đất cũng chẳng
chịu kém cạnh, có nơi chính triều đình chưa kịp phân đất người dân đã kéo lên
tận quan nha để đòi suýt nữa gây nên bạo loạn, may sao Ngô Thì Nhậm là người
cứng rắn lão tuyên bố ở huyện phủ nào không phân đất kịp thể để cho dân náo
loạn tất cả quan lại nơi đó sẽ bị cắt chức.

Tuy có chút vượt quyền nhưng Quang Toản đã giao hoàn toàn việc này cho lão,
cộng thêm trên triều lúc này Ngô Thời Nhậm là một trong những nhân vật thét ra
lửa có uy tín rộng khắp các tầng lớp sĩ phu Bắc Hà còn ai đứng ra chống đối
chuyện này. Quang Toản nhận được không ít tấu chương kể tội Nhậm vượt quyền
nhưng hắn không nói gì, xem như đang ủng hộ lão. Tuyên bố được phát đi khắp
nơi khiến cho đám quan địa phương không thể ngồi yên. Cũng có một vài nơi xảy
ra náo loạn nhưng không nhiều, chỉ chục vụ, vì thế số quan lại bị cắt chức
trong vụ này khá ít. May sao nội loạn không có tổ chức mà chỉ mang tính tự
phát tức thời nên không gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Qua chuyện này Quang Toản nhận ra được sự yếu kém trong hệ thống truyền đạt
thông tin từ trung ương đến các địa phương của nhà Tây Sơn, nhà Nguyễn sau này
tuy rằng chẳng phát triển công cụ truyền tin gì nhưng họ đã cho xây dựng hoàn
thiện các dịch trạm từ Bắc chí Nam, cứ năm mươi đến một trăm dặm lại có một
dịch trạm, như vậy thông tin truyền đi sẽ nhanh hơn. Khi có thiên tai hay
chiến tranh, sẽ giúp triều đình nhanh chóng nắm tình hình và cấp tốc chỉ đạo,
giống như lần trước, người dân bị bão lớn mất hết nhà cửa như vậy nhưng phải
gần hai tháng sau triều đình mới hay tin, cho thấy sự yếu kém của nhà Tây Sơn
trong việc này tương lai sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Hắn bàn chuyện với Nguyễn Thế Lịch, kêu lão nhanh chóng hoàn thiện các dịch
trạm theo mô hình như của Nhà Nguyễn sau này. Có chút hạn chế trong phần cung
ứng ngựa nhưng không phải là không thể giải quyết, lão định kèo nèo với hắn
chuyện kinh phí, bị hắn nhắc khéo đến món lợi sắp tới từ vụ phát hành tiền làm
lão nhanh chóng thụt lại. Sắp đến phát hành tiền đồng, Bộ Hộ của lão thu lợi
không ít lão còn phàn nàn chuyện gì nữa, kể ra đây là thông tin vui nhất mà
đám bộ hộ nhận được suốt mấy năm qua, khiến ai nấy đi làm mừng vui ra mặt,
nhất là công thần Nguyễn Tông Phú đi đâu cũng được đám Bộ Hộ tiếp đón tận tình
còn nồng nhiệt hơn tiếp đón lão thượng thư Nguyễn Thế Lịch.

Cũng không phải Nguyễn Tông Phú rảnh rang gì để đi đây đó chờ người khác chào
đón, lúc này lão chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhằm xây dựng hệ thống tiền trang,
công việc nhiều không thua gì Ngô Thì Nhậm, lấy đâu sức chú ý người khác tiếp
đón lão như thế nào.

Hôm nay hắn dời giá đi ra khỏi nội cung.

- Toản đệ.. ah không Toản ca, hôm nay huynh định đi chỗ nào?

- Cứ đi rồi biết, muội hỏi nhiều quá rồi đấy.

Thật khổ với cô nàng này, suốt ngày hỏi luôn mồm, nhất là mấy cái lời bài hát,
chẳng chịu ghi chép gì mỗi lần đều đi theo hỏi lại nhưng kỳ quái là chẳng bao
giờ thấy nàng hỏi một vấn đề đến lần thứ ba, đừng nói cô nàng này chỉ nghe hai
lần liền nhớ chứ. Hắn có chút thắc mắc nhưng chẳng muốn hỏi, vì chẳng muốn
thấy bộ mặt ra vẻ đàn chị của nàng lúc đấy, có một chuyện hắn đành công nhận
với lòng, nàng hát thật hay, hơn xa đám ca sĩ chỉnh âm ở thế giới trước nhiều.
May sao nàng chỉ biết hát đúng điệu mà hắn dạy, còn nếu nàng tự mình cover nữa
thì hắn chắc phải phục sát đất.

Cuối cùng cũng đến được chỗ công bộ, vũ khí ti Phan Thuận đứng sẵn đây đợi
hắn.

- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Các khanh bình thân đi.

- Tạ ơn Hoàng Thượng.

Quang Toản nhìn về phía Phan Thuận hỏi.

- Khanh cho người báo lựu đạn đang sản xuất khi đem ra thử nghiệm có vấn đề?

- Đúng vậy thưa bệ hạ, số lượng nổ khá ít, trăm quả đem ra thử nghiệm chỉ
khoảng bảy mươi quả phát nổ. Chúng thần đã cho làm cẩn thận nhưng tỉ lệ phát
nổ không tăng lên bao nhiêu.

Quang Toản nghĩ chuyện lựu đạn có nổ hay không chủ yếu phụ thuộc vào tỉ suất
nén và ngòi nổ, những vấn đề khác không ảnh hưởng là mấy. Hắn nhất thời cũng
không nhớ ra mình sai ở chỗ nào, phải biết lúc ra chiến trường tỉ lệ nổ của
đạn dược chính là máu và sinh mạng. Quang Toản kêu Phan Thuận đưa ra bãi thử
chỉ khi nhìn tậm mắt hắn mới chuẩn đoán được nguyên nhân.

Bãi thử phía sau xưởng sản xuất binh khí khá rộng, mười người cầm trong tay
lựu đạn tháo chốt ném mạnh về phía bãi đất trống, Quang Toản theo thói quen ở
kiếp trước dùng tay che tai cúi người thấp xuống, một phản ứng tự nhiên của
người lính khi lâu năm. Chờ một hồi chẳng thấy tiếng động gì cả đến khi hắn
buông tay xuống mới nghe tiếng nổ của lựu đạn, mấy lần thử sau cũng như vậy,
chỉ khoảng bảy tám quả phát nổ tầm sát thương giảm sút nhiều so với tính toán
của hắn, chỉ khoảng ba mét xung quanh mới tạo ra sát thương trí mệnh.

Ngoài hắn ra tất cả mọi người lần đầu trông thấy khả năng sát thương của đám
lựu đạn này đều ngạc nhiên không ngớt, cô nàng Phượng Hiền thậm chí lăng xăng
đòi ra tự tay thử nghiệm, bị hắn và đám Phan Thuận nhất quyết gạt đi mới chịu
thôi, chuyện nguy hiểm như vậy ai dám để nàng ta đi thử cơ chứ.

- Cái này chính là thứ ca gọi là lựu đạn sao?- cô nàng quay sang hỏi hắn, hắn
cũng gật đầu cho qua chuyện, hơi đâu đi trả lời mấy câu hỏi bất tuyệt của nàng

Quang Toản cẩn thận tháo gỡ một trái lựu đạn to như chai nước Dr. Thanh cẩn
thận xem xét cô nàng Phượng Hiền đương nhiên không bỏ qua cặp mắt hau háu nhìn
các thao tác kỳ lạ của hắn, cuối cùng đưa ra kết luận đây là do thuốc nổ mồi
không đủ tiêu chuẩn. Rất nhiều người không phải trong chuyên nghành nên không
biết trong một vỏ đạn không chỉ chứa một loại thuốc nổ( thường là TNT) thật ra
trong đó cần một số loại chất nổ khác có tính nhạy nổ cao để làm kíp nổ hay
lượng nổ mồi, làm cho quá trình nổ của lựu đạn xảy ra nhanh hơn cùng một lượt.

Tưởng tượng một cách dễ hiểu hơn, khi ta đi cắm trại muốn nhóm lửa, nếu chỉ có
những thanh củi to thì sẽ rất khó nhóm, trong trường hợp đó cần những thứ dễ
bén hơn để làm dẫn như giấy, lá cây… điều này cũng tương tự cho trong đạn
dược. Muốn hiệu quả phải có chất dẫn nổ hợp lý, nếu không lựu đạn ném ra cả
phút sau mới nổ như vừa rồi, lại còn quả nổ quả không thì chẳng có tác dụng gì
đáng kể của lựu đạn, nên dùng từ mìn hay địa lôi thì thích hợp hơn. Trước đây
hắn cứ nghĩ tại sao vào những năm này người ta ít sử dụng lựu đạn đến thế, bây
giờ mới hiểu được cái nguyên nhân sâu xa trong đó. Xem ra cái dự án lựu đạn
này đành tạm gác lại rồi.

- Khanh còn bao nhiêu quả như thế này?- Quang Toản quay sang hỏi Phan Thuận

- Khởi bẩm Hoàng Thượng! Còn khoảng năm ngàn quả?

Năm nghìn quả trong thời gian ngắn như vậy theo kiểu hoàn toàn gia công không
phải là ít, xem ra lão bỏ không ít công sức vào chuyện này, ngoài việc chế tạo
lựu đạn lão còn phải đáp ứng nhu cầu về công cụ khai mỏ ngày càng tăng của
Phạm Công Thiệu, tuy thời gian này thợ thầy trong xưởng của lão tăng không ít
nhưng khối công việc không hề đứng tại chỗ mà ngày càng tăng cao theo xu hướng
nhân rộng công việc khai khoáng mỏ.

- Khanh cứ tiếp tục cho người duy trì sản xuất, chuyện chậm nổ hay không nổ
trẫm sẽ có cách giải quyết sau, cứ mạnh dạn mở rộng khi thấy thiếu người,
chuyện tiền công khanh không cần lo nhiều.

- Tạ ơn Hoàng Thượng chỉ dạy!

Kể ra trong đám người thuộc hạ của hắn Phan Thuận là người câu nệ nhất, cũng
không trách lão được, số lần bàn chuyện giữa quân thần là không nhiều đấy. Đám
lựu đạn này tạm thời không thể ra chiến trường đánh công kiên nhưng sử dụng
vào mục đích thủ trận doanh hay dùng trong luyện tập cho tân binh sẽ không tệ
chút nào. Bởi vậy hắn vẫn muốn tiếp tục sản xuất.

Nhắc đến tân quân hắn mới nhớ, vì không thể chờ đợi quân của tướng Diệu trở về
để tuyển chọn binh lính nên Quang Toản cho Phan Văn Lân tuyển từ đám thành vệ
quân và cấm vệ quân ra thêm hơn ba trăm người, cộng thêm bảy trăm người trước
đó là được hơn ngàn người.

Quang Toản cho chia làm bốn tiểu đoàn tầm hơn hai trăm năm mươi người theo thứ
tự một lẻ một, một lẻ hai, mộ lẻ ba, một lẻ bốn, do bốn người làm tiểu đoàn
trưởng là Trần Quách Tĩnh, Đỗ Quốc, Hữu Nam, Dương Thiếc. Các vị trí còn lại
bên dưới tự mình bổ nhiệm phân chia. Đám người Trần Quách Tĩnh không mấy hài
lòng với cách đặt tên này, xin hắn cho đổi cái tên gì cho có khí thế hơn,
nhưng hắn chỉ cười nói chuyện này sẽ để sau, khi làm lễ thành lập tân quân sẽ
có đáp án

Sau một hồi bàn luận và tìm hiểu với đám Phan Văn Lân , Lê Quang Hưng cùng mấy
người Đỗ Quốc, Hữu Nam, Dương Thiết, Trần Quách Tĩnh. Cuối cùng quyết định lấy
biên chế theo đội hình năm năm cho dễ tính, lại phù hợp với lối cầm quân hiện
tại của các tướng soái Tây Sơn, theo đó:

Một tiểu đội có năm người trong đó có một tiểu đội trưởng

Năm tiểu đội hợp thành một trung đội

Năm trung đội hợp thành một đại đội

Trên đại đội là tiểu đoàn rồi trung đoàn và sư đoàn, tiếp diễn như thế..

………..

Cứ năm năm như vậy mà tính lên, nhưng hiện tại chỉ dừng ở cấp tiểu đoàn mà
thôi.

Sau khi phân chia xong Quang Toản tạm thời cho họ tập kết bên cạnh một mảnh
đất trống bên sông Hương gần Hoàng cung lệnh cho họ nhanh tự mình xây dựng
doanh trại sau đó sẽ làm lễ thành lập tân quân.

Ngày 10 tháng 2 năm 1795 bên bờ sông Hương êm đềm chứng kiến cảnh tượng một
đội quân mới ra đời mà sau này làm cho biết bao vùng đất đậy sóng.

Đến dự buổi lễ thành lập tân quân không nhiều chỉ có Lê Văn Hưng, Nguyễn Văn
Tuyết, Nguyễn Văn Lộc, Đặng Văn Bảo, Nguyễn Phượng Hiền với tư cách là khách
mời, còn chủ trì buổi lễ chính là Phan Văn Lân và Trần Quách Tĩnh. Một khán
đài lớn được xây dựng tạm thời để làm nơi an tọa và phục vụ buổi lễ.

Quang Toản đứng lên hỏi lớn.

- Các ngươi là ai?

- Là quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn!- mấy người có kinh nghiệm phục vụ trong quân
trại lâu ngày liền cất cao giọng trả lời.

- Sai! Kể từ hôm nay các ngươi không còn là quân Tây Sơn, kể từ hôm nay các
ngươi là binh sĩ Đại Việt ta, chiến đấu vì Đại Việt ta, nay ta ban cho các
ngươi cái tên mới, cái tên sẽ làm cho các ngươi kiêu hãnh. Từ hôm nay gọi các
ngươi là Lạc Việt quân.- nói đến đây Quang Toản vung tay lên một lá cờ lớn nền
đỏ, ở chính giữa có thêu hình cánh chim lạc màu vàng đang đuổi theo một ngôi
sao năm cánh cùng màu hướng về cán cờ.

- Từ nay ngọn cờ cánh chim lạc này đi đến đâu bước chân các ngươi quân Lạc
Việt sẽ đi theo đến đó bảo vệ quê hương, bảo vệ đồng bào.- hắn chỉ tay vào
ngọn cờ mà nói

- Bảo vệ quê hương, bảo vệ đồng bào, bảo vệ quê hương, bảo vệ đồng bào. – đám
quân sĩ phía dưới hô to, tất cả mọi người nhìn thật kĩ lá cờ bay phấp phới in
hình cánh chim lạc như để ghi nhớ nó trong lòng.

Sau đó Trần Quách Tĩnh lên đọc mười tám điều kỷ luật của quân Lạc Việt, những
cái này đa số hắn sao chép lại của QDND ở kiếp trước, có bổ sung thêm một số
điều bắt buộc như:

Quang Toản là lãnh đạo tối cao của quân Lạc Việt, mọi mệnh lệnh của lãnh đạo
tối cao chính là mệnh lệnh không thể trái.

Quân Lạc Việt trực tiếp nằm dưới sự chỉ đạo của nhà vua tối cao.

Trong quân Lạc Việt tất cả không phân biệt cấp bậc đều gọi nhau bằng hai tiếng
“đồng chí”.

Quân Lạc Việt chiến đấu dưới ngọn cờ cánh chim lạc khi có ngọn cờ vung lên là
vẫn còn chiến đấu, ở đâu có nó ở đó có sự bảo vệ của quân Lạc Việt.

Quân Lạc Việt từ nhân dân mà ra, sống và chiến đấu vì nhân dân, vì tổ quốc
thân yêu

……

Phần còn lại là ăn cắp bản quyền từ thế giới trước

Quân Lạc Việt tạm thời tại chỗ huấn luyện dưới sự chỉ đạo của Phan Văn Lân,
tập hành quân di chuyển và ném lựu đạn, đây là chương trình huấn luyện đầu
tiên trước khi súng đạn được mang về. Kể ra còn khá nhiều thứ cần hoàn thiện
từng bước, đầu tiên là mũ áo dày dép, sau là xây dựng hoàn thiện đội hình đội
ngũ, khẩu lệnh. Hắn quẳng cho Phan Văn Lân một cuốn sổ trong đó ghi mấy cái
khẩu lệnh mà hắn đã chỉnh sửa cho phù hợp với điều kiện hiện tại, dặn lão cứ
theo vậy mà làm.

Quân lệnh mới của quân Lạc Việt khiến nhiều người bất ngờ, nhưng tò mò nhất
trong đám người này vẫn là Phượng Hiền, nàng ta cầm lấy mà đọc lâu lâu nhíu
mày liếc nhìn sang hắn, khi biết quân lệnh này là do chính tay hắn viết ra.
Không biêt yêu tinh này có làm cái trò quỷ gì nữa không đây.


Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Chương #36