Mười Đạo Lôi Kiếp.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Bỉ Ngạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Trong nháy mắt đó, Tề Hoan cảm thấy sinh sinh tử tử, thế nhưng chỉ là một vòng
Luân hồi, thế gian này nhân quả đều bởi vì Luân hồi mà định ra.

Thái Cực đồ trong cơ thể dường như cảm thấy điều gì đó, xoay tròn điên cuồng,
những linh lực trong cơ thể Tề Hoan ngưng tụ thành từng giọt, trong giây lát
bị Thái cực đồ hút rụng hơn phân nửa. Một nam một nữ kia dường như cảm thấy
thân thể Tề Hoan biến hóa, kinh hãi không thôi nhìn về phía Tề Hoan.

“Ngươi….” Nữ tử vừa định thò tay kéo Tề Hoan, kết quả bị nam tử trẻ tuổi bên
cạnh ngăn cản, “Đừng động vào nàng, nàng giống như bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Cũng không trách nam tử này hiểu lầm như vậy, dù sao chưa từng có ai ở Kết Đan
kỳ lại có thể có năng lượng linh lực lớn như thế.

Giờ phút này Tề Hoan căn bản không thể cảm nhận được tình huống bên ngoài,
thần thức của nàng đã hoàn toàn đắm chìm vào trong Thái cực đồ ở đan điền, cảm
thụ linh lực thiên địa tinh khiết bị hút điên cuồng vào cơ thể. Cũng may hôm
nay trời âm u, cho nên Tề Hoan cũng không hấp thu vào bao nhiêu Thái Dương
Tinh Hỏa, bằng không dạ linh thể của nàng căn bản không có biện pháp chịu
đựng.

Thời gian trôi qua, một nam một nữ Ma Tu kia phát hiện đỉnh đầu Tề Hoan xuất
hiện mây đen cuồn cuộn tụ lại, nhìn thấy phiến mây đen kia, khẳng định lôi lực
chắc chắn không nhỏ. Quy mô này so với lúc trước Hư Không Tử độ thiên kiếp còn
lợi hại hơn, cũng không biết Tề Hoan có chịu nổi hay không.

Hơn nữa Tề Hoan hấp thu linh lực quá nhiều, không riêng gì trấn Thanh Đường ở
gần đó mà ngay cả phụ cận núi Côn Luân cũng chịu ảnh hưởng. Trên đỉnh Côn
Luân, nơi mà ngay cả Thanh Tiêu cũng không có quyền tiến vào, một gã trung
niên bề ngoài chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi mở mắt ra, trong mắt có kim quang
bắn xa một trượng, “Lại có người tự ý nhập trần gian? Lại còn ngu xuẩn đến nỗi
dẫn động cửu trọng lôi kiếp, quả nhiên là muốn chết.” Nam tử thấp giọng nói
một câu, rồi lại nhắm mắt lại, vững như bàn thạch (bàn đá), không hề nhúc
nhích.

Nếu như hắn biết ai là kẻ chính thức dẫn động lôi kiếp, thì đoán chừng căn bản
sẽ không ngồi yên nổi.

“Nàng ở Kết Đan kỳ.” Hai người ra khỏi khu vực lôi vân (mây tích sét), đứng ở
xa xa nhìn Tề Hoan. Nam tử kia một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.

“Coi như Huyết Ma Kết Đan kỳ năm đó, cũng không có động tĩnh lớn như vậy,
phiến lôi kiếp lớn như thế, nàng rốt cuộc đã giết bao nhiêu người?” Người
chính đạo căn bản sẽ không độ loại kiếp như vậy, chỉ có ma kiếp mới có uy lực
như thế, cho nên nữ tử kia nghĩ vậy cũng không có vấn đề gì.

Chỉ có điều không ai biết rằng, kỳ thật chuyện này đúng là không liên quan gì
đến Tề Hoan. Nàng vừa mới lĩnh hội được đạo lý Luân hồi, cho nên bản thân có
đột phá, thế nhưng Thái cực đồ nhiều nhất cũng chỉ hấp thu thêm khá nhiều linh
khí trời đất thôi, lúc này chúng đã ngưng kết thành Kim Đan một đen một trắng
khảm trong Thái Cực đồ, tuy không biết thế nào lại là hai cái, nhưng nhiều hơn
cũng không phải không tốt, nên Tề Hoan cũng không quá để ý.

Khiến nàng không ngừng kêu khổ chính là tiểu hồ ly trong ngực nàng, cái vật
nhỏ này không biết làm sao vậy, vốn còn che dấu mấy cái đuôi vậy mà lúc này
tất cả đều vươn ra rồi, ngay cả da lông trên người cũng biến trở về màu đen.
Hơn nữa, nếu như Tề Hoan không có đoán sai, thì phiến lôi kiếp trên bầu trời
kia dường như là do vật nhỏ trong ngực này dẫn tới.

Hiện tại Tề Hoan đang cân nhắc, có nên ném tiểu hồ ly này ở đây hay không, còn
mình xách đồ chạy trốn. Đáng tiếc, không đợi nàng hành động, vật nhỏ kia đã
dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, trong hốc mắt còn tụ lại rất nhiều hơi
nước, móng vuốt nhỏ bé vẫn ôm lấy vạt áo Tề Hoan, rõ ràng là đang lên án Tề
Hoan không có lương tâm.

Cuối cùng Tề Hoan ngửa đầu nhìn phiến lôi trên bầu trời kia, cũng chết tâm
rồi, sét đã sắp đánh xuống, ngay cả muốn chạy cũng không kịp nữa, được rồi, dù
sao tiểu hồ ly cũng đã giúp mình, cùng lắm thì mình cùng chết với nó, ai sợ ai
chứ! Không phải chỉ là một mảnh lôi vân lớn thôi sao, trong bụng mình cũng đã
có vài nhóm rồi.

Tề Hoan xuất động toàn bộ lôi lực trong cơ thể, chuẩn bị chống lại lôi kiếp,
đột nhiên nàng cảm thấy trong đan điền hình như thiếu cái gì đó, xem xét nội
thị lại phát hiện Thái Cực đồ không biết đã biến mất từ lúc nào. Cái này làm
Tề Hoan ngây người một lúc, thì lôi kiếp đã đến rồi.

Cũng không biết có phải do ông trời mở mắt hay không, vốn là một đạo thiên lôi
thô nhám như thùng nước từ trong lôi vân đánh xuống, thế nhưng khi đến chỗ của
Tề Hoan cùng tiểu hồ ly, lại biến thảnh mảnh như cổ tay vậy. Tiểu hồ ly thấy
đạo lôi nhỏ hơn, cũng không phát run nép trong ngực Tề Hoan nữa, tự mình nhảy
ra ngoài, xông vào bên trong lôi kiếp.

Một đạo lôi bổ xuống, vậy mà tiểu hồ ly không một chút tổn hại nào, chỉ là da
lông màu đen trên người dần dần nhạt đi, hơi biến thành màu xám rồi.

Lại một đạo lôi nữa, một đạo rồi lại tiếp một đạo, thẳng cho đến khi được chín
đạo, dường như uy lực của chín đạo lôi này đều như nhau, vậy mà một mình tiểu
hồ ly gánh hết. Cuối cùng, màu lông trên người nó đã biến thành trắng phau,
chỉ có cái đuôi vẫn là màu đen thôi.

Tề Hoan cẩn thận đánh giá cái đuôi nhỏ của tiểu hồ ly một phen, phát hiện cho
dù độ lôi kiếp, nó vẫn không có xu thế lớn lên. Tề Hoan hơi nản lòng, người ta
nuôi thú sủng đều có thể dùng làm tọa kỵ (thú cưỡi), bây giờ nàng làm sao đem
tiểu hồ ly này làm tọa kỵ đây, có chủ nhân nào bi thảm như vậy sao.

Vốn tưởng rằng tiểu hồ ly đã độ kiếp xong, lão thiên cũng có thể thu binh rồi,
ai ngờ trên trời vậy mà lại lăn tới một mảnh mây đen, ngay cả thời gian chuẩn
bị cũng không có, liền bổ về phía đầu Tề Hoan. Cho dù Tề Hoan đã từng hấp thu
lôi kiếp, nhưng một phát bổ này cũng là muốn lấy nửa cái mạng nhỏ của nàng
rồi, khiến nàng trực tiếp ngã thẳng cẳng xuống.

Phiến lôi vân kia cũng dần tiêu tán sau khi Tề Hoan té xỉu. Trên trời, Lôi
Thần một thân mang giáp xích kim quang vẻ mặt khó chịu. “Xú nha đầu này cũng
dám thay Cửu Vĩ Thiên Hồ kia ngăn cản lôi kiếp, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ,
không giáo huấn một chút thì chẳng nhẽ để nàng coi Lôi Thần ta là kẻ dễ bắt
nạt à.”

“Nha đầu kia nói thế nào cũng có quan hệ sâu xa với ngươi, ngươi làm gì lại
muốn gây khó dễ cho nàng.” Một lão giả râu dài một thân vũ y màu lam đứng bên
cạnh Lôi Thần lắc đầu cười khổ.

“Đừng vũ nhục lôi thể (*)trời sinh của chúng ta, ta chưa từng thấy qua tiểu
bối nào yếu bóng vía như vậy.” Giọng Lôi Thần lớn tiếng truyền xa thật xa….

(*)Lôi thể: Thể chất có thể hấp thụ sét, phóng sét bẩm sinh.

Ngay sau khi Tề Hoan té xỉu, một đạo Thái Cực đồ giữa không trung bay vào cơ
thể nàng, trở lại bên trong đan điền một lần nữa chậm chạp quay vòng. Một màn
này phát sinh ở trước mắt đôi nam nữ Ma Tu, song bọn hắn cũng không trông
thấy, chỉ có tiểu hồ ly lấy đầu dò xét, vẻ mặt nghi hoặc.

“Nàng…không phải đã chết chứ?” Thời điểm tiểu hồ ly độ kiếp, chung quanh thân
thể Tề Hoan được một đạo lôi mang màu tím bạc bao quanh, một nam một nữ kia
căn bản không nhìn thấy lôi kiếp lớn nhỏ ra sao, bọn hắn cũng cẩn thận đếm số
đạo lôi kiếp, phát hiện tổng cổng có mười đạo, chuyện này thật không thể tưởng
tượng nổi, dù sau nếu Tề Hoan còn là người mà nói, thì nàng hẳn là một mảnh
vụn cũng không còn mới đúng, nhưng bây giờ ngoại trừ bên ngoài nhìn bất động,
thân thể nàng căn bản không có bất kì tổn thương gì.

“Chúng ta đi qua nhìn xem.” Nam tử đi qua trước, thẳng khi đến bên người Tề
Hoan hắn mới thấy rõ tiểu hồ ly trong ngực nàng, nhưng tiểu hồ ly đã biến trở
về bộ dáng bình thường, nam tử chỉ hơi kinh ngạc, dò xét mấy lần thế nhưng vẫn
phát hiện nó cũng chỉ là một con hồ ly bình thường, về phần vừa rồi nó không
có chuyện gì, chắc hẳn là được Tề Hoan bảo vệ rồi. Nếu như hắn biết, độ kiếp
vừa rồi chính là vật nhỏ này, đoán chừng sẽ bị dọa tới trực tiếp phát ngốc
luôn.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #47