Biết Vậy Chẳng Làm


Người đăng: dauphaivay

Edit: Gà Rù

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Nói thế nào thì Giác Dã cũng là Hắc Long Vương, thực lực tất nhiên không thể
khinh thường, căn bản sẽ không bị một chiêu của Tề Hoan đánh lui, nhưng hắn
không ngờ sức mạnh Tề Hoan phát ra lại không hề tương xứng với dáng người nhỏ
nhắn của nàng.

Giác Dã bị đánh lui gần trăm mét, khuôn mặt không nén nổi cơn tức giận, mà vẻ
mặt mấy vị Hắc Long trưởng lão đi cùng hắn cũng trở nên âm u, lập tức định
liên thủ đối phó với Tề Hoan.

Tề Hoan ngược lại rất hứng thú với hành động này của bọn họ, giống nhau, đều
rất vô sỉ.

Bốn vị trưởng lão của Hắc Long tộc cũng không phải nhân vật dễ đối phó, thực
lực thực tế còn cao hơn một tầng so với Giác Dã.

Bốn người liên thủ, sức lực Tề Hoan có lớn đến đâu cũng không thể chống đỡ
được. Huống hồ, cơ thể nàng vốn chẳng cứng rắn gì, dẫu biết đánh nát rồi vẫn
có thể khôi phục, nhưng như vậy thì đau lắm.

Ngay khi Tề Hoan định ném Lôi Thần tháp ra ngăn cản, thì phía sau nàng đột
nhiên có thêm một cánh tay, trong chớp mắt phóng ra bốn chưởng, đến khi bốn vị
trưởng lão Hắc Long Tộc phải lùi về ba bốn bước mới ngừng lại.

Nhìn bàn tay vừa mới đẩy bọn họ ra, trong lòng bàn tay chẳng biết từ khi nào
đã xuất hiện một đường vân quỷ dị màu đỏ như máu.

“Đều giết hết đi.” Suýt chút nữa đã bị tổn thất nặng nề, Tề Hoan hậm hực nói.

Nam nhân phía sau chỉ cười khẽ, đưa tay ôm Tề Hoan đang tức giận vào trong
ngực, “Các vị, mời vào.”

“Ta đã nói cho bọn họ vào đâu.” Tề Hoan chọc eo Mặc Dạ, trong giọng nói tràn
đầy vẻ bất mãn.

“Nghe lời ta, được không?” Ở trước mặt mọi người, Mặc Dạ hạ xuống một nụ hôn
trên môi Tề Hoan, muốn trấn an tâm tình bất mãn của nàng.

Với tính cách của Tề Hoan, gặp phải chuyện gì không vừa ý nàng sẽ trực tiếp
động thủ. Trước kia thực lực không đủ nên khi chịu thiệt thòi gì nàng chỉ có
thể len lén đáp trả lại. Bây giờ nàng cũng coi như đã đứng ở chỗ cao nhất Lục
đạo rồi, kẻ nào gây bất lợi cho nàng, không bị ăn hành mới là lạ.

Nhưng dù sao chuyện này cũng có quan hệ tới Long tộc và Hắc Long tộc. Tuy nói
Mặc Dạ cũng không ngại đánh với bọn họ, nhưng đây chung quy vẫn là Tiên giới.
Hơn nữa gần đây đất Phong Thiện xuất thế, đệ nhất thần tướng lại không có bất
kỳ động tĩnh gì, Mặc Dạ không thể không giữ lại sức lực. Hiện tại đánh nhau
với bọn họ, không thể nghi ngờ chính là cho Đệ nhất thần tướng ngồi một bên
ngư ông đắc lợi.

Long Ẩn và Giác Dã tách ra dẫn người vào trong sân. Mặc Dạ vung tay lên, cột
đình bằng nước trong hoa viên cách đó không xa lập tức biến thành từng con
rồng nước bay tới, khi rơi xuống trước mặt họ liền biến thành từng chiếc ghế
dựa.

“Mời ngồi.”

Đám người nhìn mấy chiếc ghế do nước ngưng tụ kia, lại đưa mắt nhìn Mặc Dạ, cả
đám ngoan ngoãn ngồi xuống. Chỉ một chiêu thức này đã có thể nhìn ra sự chênh
lệch thực lực giữa bọn họ rồi. Muốn ngưng tụ nước thành đồ vật cũng không phải
chuyện khó khăn gì, nhưng nhất định phải liên tục chuyển vận linh lực mới
được, một tòa viện lớn như thế này, ngay cả phòng ốc cũng đều do nước ngưng tụ
thành, độ khó thì khỏi phải bàn. Dù sao Long Ẩn cũng biết rõ, bản thân khẳng
định không thể làm được.

“Mấy vị chắc là đến vì Nghiệt Long.” Mặc Dạ ngồi ở trên ghế, bình tĩnh ung
dung nhìn mấy người đối diện, hai tay Tề Hoan khoác lên vai hắn, đứng phía
sau.

“Đúng vậy, kính xin Quỷ Tiên đại nhân dàn xếp, Nghiệt Long có ý nghĩa rất lớn
với Long tộc ta.” Giọng điệu Long Ẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh, Giác Dã
mở miệng, nhưng cũng không phản bác lời nói của Long Ẩn.

Năng lực của Quỷ Tiên hắn đã từng nghe qua, chỉ là không ngờ Quỷ Tiên vốn phải
ở Minh giới vậy mà lại xuất hiện ở Tiên giới, hơn nữa còn đã thành thân? Hắn
cũng không muốn đắc tội Mặc Dạ, chuyện vừa rồi tuy bọn họ có chút hiểu lầm
nhỏ, nhưng chắc hẳn y cũng không để trong lòng. Chỉ cần mình không ăn nói lung
tung, hẳn là y sẽ không nhằm vào mình mới phải.

Mặc Dạ gật gật đầu, lông mày hơi nhíu lại. Thấy vẻ mặt này của hắn, hai vị tộc
trưởng Long tộc không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng. Nếu Mặc Dạ không đồng
ý, bọn họ ai dám ép buộc đây?!

“Sau khi Nghiệt Long sinh ra liền lập khế ước linh hồn cùng con trai ta,
chuyện này cứ để nó tự xử lý đi.” Chuyện khế ước Mặc Dạ hoàn toàn không để
tâm, tuy nhiên, dựa theo lý thuyết thì lấy tuổi tác của bạn nhỏ Mặc Tích căn
bản là không có khả năng hoàn thành loại khế ước này.

Linh hồn khế ước là gì, trong lòng mấy người kia đều rất rõ ràng, đó chính là
cùng sống cùng chết, không phải không thể giải trừ, nhưng cái giá phải trả
thực sự quá lớn, hơn nữa rất có thể sẽ hại chết một trong hai người định khế
ước kia.

Nếu đổi lại là người khác, Long Ẩn và Giác Dã khẳng định sẽ không mảy may suy
nghĩ, bất kể phải trả giá lớn đến đâu cũng nhất quyết phải giải trừ khế ước
này, nhưng hiện giờ thì khác, người lập khế ước với Nghiệt Long lại chính là
con trai của Mặc Dạ.

Con trai của Quỷ Tiên, dù có là một thẳng ngốc đi nữa thì bọn họ cũng không
dám tùy tiện ra tay. Đương nhiên, nếu Mặc Dạ không có ở đây, sự tình cũng khó
mà nói trước được.

“Đương nhiên rồi, kính xin Quỷ Tiên đại nhân mời lệnh công tử ra, chúng ta sẽ
tự mình giải thích.” Giác Dã vội vàng nói, câu đầu tiên đã bị Long Ẩn giành
mất, câu thứ hai thế nào cũng phải đến phiên hắn chứ.

“Tiểu Hoan, đi đánh thức thằng nhãi kia đi.” Mặc Dạ hơi nghiêng đầu, nhìn về
phía Tề Hoan.

Tề Hoan quét mắt nhìn mấy người đối diện, trông thấy vẻ vui mừng trong mắt họ,
nàng nhịn không được nhếch miệng cười khẩy.

Bọn họ chắc không biết con trai mình khó đối phó đến mức nào đâu, tên tiểu tử
thúi kia căn bản chính là sự kết hợp giữa thiên sứ và ma quỷ, nó hoàn toàn có
thể nở nụ cười đem người ta đẩy vào chỗ chết, so với người làm mẹ như nàng còn
ác hơn nhiều. Mới lớn bằng chừng ấy đã học nhuần nhuyễn công phu lật mặt của
cha hắn, nhớ lại lúc mới quen Mặc Dạ, Tề Hoan không khỏi rùng mình.

Nàng giờ cảm thấy bản thân đúng là tâm địa Bồ Tát. Nhìn xem, từ sau khi thành
thân, tính tình Mặc Dạ đã ôn hòa hơn rất nhiều, như vậy coi như nàng đã cứu
được tính mệnh của không biết bao nhiêu người, tích đức đó~

Giấc ngủ trưa bị cắt ngang, vẻ mặt bạn nhỏ Mặc Tích vô cùng khó chịu, nhưng
trông thấy người tới là mẫu thân mình, nó chỉ có thể chớp chớp đôi mắt đáng
yêu rồi chui vào trong lòng mẹ, “Mẹ, con còn chưa ngủ đủ.”

Tu vi thất trọng thiên vốn không cần ngủ, nhưng Tề Hoan lại nhất quyết muốn
con mình tuân theo quá trình phát triển của những hài tử bình thường, nếu ở
Tiên Giới mà có học đường, nàng chắc chắn sẽ đem con đến nhà trẻ để học.

“Ngoan nào, có mấy người muốn gặp con, đi gặp bọn họ xong rồi lại ngủ tiếp.”

“Dạ~. . . . . .” Bạn nhỏ Mặc Tích ngoan ngoãn gật đầu.

Khi Tề Hoan ôm con trai trắng trắng mập mập, trên người còn mặc chiếc yếm màu
đỏ ra ngoài, ngoại trừ Mặc Dạ, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng. Không
ai trong số họ nghĩ tới, con trai Mặc Dạ lại nhỏ như vậy, thoạt nhìn hình như
vẫn còn chưa hiểu chuyện?

Tề Hoan đặt con trai vào trong lòng Mặc Dạ. Bạn nhỏ Mặc Tích vặn vẹo uốn éo
trong ngực lão già nhà mình, tìm một tư thế thoải mái để ngồi, sau đó nhìn
phía mấy đại thúc đang đứng đực mặt phía trước, cười cười, “Xin hỏi mấy vị gia
gia tìm ta có chuyện gì thế?”

Gia gia. . . . . . Sống trên đời nhiều năm như vậy, họ còn chưa bao giờ nghe
qua loại xưng hô này. Long Ẩn và Giác Dã đều cảm thấy gân xanh trên trán giật
mãnh liệt, bọn họ vẫn đang tuổi xuân phơi phới mà~. Một nghìn tuổi, tính ra ở
trong Long tộc bọn họ mới là thanh thiếu niên thôi. Tiểu tử này thế mà lại gọi
bọn họ là gia gia. . . . ..

Bạn nhỏ Mặc Tích biết rất rõ, một câu nói này của mình đã khiến hai vị Long
Vương bị đả kích nặng nề rồi. Hừ, ai bảo bọn họ dám quấy rầy giấc ngủ của nó,
đáng đời!

“Khụ khụ, là về chuyện Nghiệt Long.” Long Ẩn giải thích cho Mặc Tích về sự tồn
tại của Nghiệt Long, ý nghĩa của nó đối với Long tộc, rồi thì ở chung với
Nghiệt Long thời gian dài sẽ sinh ra ảnh hưởng gì, blah blah…

Nhưng, mặc cho hắn nói đến nước miếng tung bay, bạn nhỏ Mặc Tích vẫn không có
chút phản ứng nào. Chờ sau khi hắn dừng lại mới phát hiện, người hắn đang nói
chuyện cùng đã ngủ từ đời nào rồi.

Bà nó chứ, cuộc đời hắn chưa bao giờ phải chịu nghẹn khuất như lúc này. Long
Ẩn trợn trừng đôi mắt màu vàng, nghiêm mặt lại. Nếu không phải Mặc Tích đang
nằm trong lòng cha nó, nếu cha nó không phải Quỷ Tiên, nếu không phải thấy nó
chỉ là đứa bé ba tuổi, thì mình nhất định phải giết nó!

Một lúc lâu sau, Mặc Dạ hơi híp mắt lại, đưa tay véo mạnh lên khuôn mặt mập
mạp của con trai, trực tiếp véo tỉnh thằng bé, “Lão già chết tiệt, ông vậy
mà lại dám véo ta!” Bạn nhỏ Mặc Tích nổi bão rồi.

“Nước miếng.” Mặc Dạ vẻ mặt chán ghét, tiện tay quệt nước miếng dây trên tay
vào mặt con trai.

Long Ẩn và Giác Dã hoàn toàn bó tay rồi, hai người bọn họ đã đến cả buổi nhưng
còn chưa nói xong thì hai cha con nhà này đã véo qua véo lại. Mà Mặc Dạ cũng
thật là, con trai mới có vài tuổi đầu, hắn đối với nó như vậy thật sự hơi quá
đáng.

Đương nhiên, nếu bọn họ biết được bản chất của bạn nhỏ Mặc Tích, chắc sẽ không
nghĩ như vậy đâu.

Tuy rằng vừa rồi Mặc Tích đang ngủ, nhưng những gì Long Ẩn nói nó đều nghe rõ.
Tiểu Mặc Tích tuy còn nhỏ nhưng đầu óc không hề ngu ngốc. Nếu lão già nhà mình
đã để mình đi ra, đương nhiên là có tính toán của lão. Nghiệt Long gắn liền
với linh hồn của nó, căn bản không có khả năng tách ra, nhưng nó vẫn có thể
giữ thể diện cho hai nhà, đồng thời, nó còn có thể ỷ vào thân phận và độ tuổi
đâm hai vị tộc trưởng Long tộc một đao thật đau.

Lão già này đúng là nham hiểm, bản thân muốn chiếm lợi lại để con trai đi ra
chịu tiếng xấu thay. Hiểu rõ âm mưu đen tối của lão cha, bạn nhỏ Mặc Tích
trắng trẻo mập mạp rốt cuộc mở miệng, “Hai vị gia gia, Long Long từ lúc sinh
ra đã ở cùng một chỗ với cháu, nếu đột nhiên bắt nó rời khỏi cháu, nó nhất
định sẽ tức giận. Hơn nữa, không có nó bên cạnh, cháu sẽ mất ăn mất ngủ, mất
ngủ rất đáng sợ đấy, mẹ nói ở quanh mắt sẽ xuất hiện hai cái vòng đen thật
to, đến lúc đó sẽ không có tỷ tỷ xinh đẹp nào chịu gả cho cháu đâu.”

Khẩu khí của bạn nhỏ Mặc Tích vô cùng nghiêm túc, Tề Hoan quay đầu đưa mắt
nhìn xa xăm.

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, bọn họ đã được lĩnh giáo rồi.

“Nhưng mà. . . . . .” Rất vừa lòng với hiệu quả mà mình tạo được, bạn nhỏ Mặc
Tích lại mở miệng lần nữa, “Dù sao Long Long cũng là người của Long tộc các
vị, nó quay về tộc một thời gian để giúp các vị cũng là điều nên làm.”

Lời này dễ nghe, mấy người dần khôi phục tinh thần.

“Thế nhưng. . . . . .” Âm điệu lại biến đổi khiến cho tâm trạng bọn họ như bị
xoay mòng mòng một trăm tám mươi độ.

Hiện tại, hai vị tộc trưởng Long tộc chỉ muốn quỳ xuống cầu xin bạn nhỏ Mặc
Tích, xin nó nhanh nhanh nói cho hết câu.

Mặc Tích giày vò người khác, ra tay cực kì chuẩn, hài tử mới bằng ấy tuổi sao
có thể giày vò người khác kinh khủng như vậy!

“Thế nhưng, Long Long bình thường không thích đến những nơi xa lạ, trừ phi có
người cho nó thật nhiều thật nhiều bảo bối.”

“Không thành vấn đề!” Hai vị tộc trưởng vui vẻ đồng ý, không phải chỉ là bảo
bối thôi sao. Thứ khác Long tộc không nhiều lắm, nhưng bảo bối lại nhiều vô
cùng nhiều, chỉ cần đưa được Nghiệt Long trở lại Long tộc một thời gian, muốn
bọn tặng cái gì cũng được. “Quyết định vậy đi, trước tiên cứ đưa tới mấy viên
Long tinh đã.” Bạn nhỏ Mặc Tích vội vàng nói, giống như sợ hai người đổi ý.

“. . . . . .” Biết vậy chẳng đồng ý.

Từ trong nhà Mặc Dạ đi ra, hai vị tộc trưởng đã vô lực tái chiến rồi, bọn họ
rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân (người giỏi còn có người
giỏi khác hơn), trong cái nhà này, đáng sợ nhất không phải Quỷ Tiên, mà là vị
Mặc Tích đại nhân kia.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #246