Tư Cách Rất Quan Trọng


Người đăng: dauphaivay

Edit: Asita Nguyễn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Quả thật là tiên khí đỉnh cấp, nhưng theo ta được biết, ngay cả thiên tướng
cũng không thể phá vỡ thứ này, không biết con trai ba tuổi nhà ta đã dùng
tuyệt thế thần công gì mà có thể phá vỡ nó đây?” Tề Hoan cười như không cười,
nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Là do tiểu hắc long này dùng long giác (sừng rồng) đánh vỡ đấy, tiểu hắc long
này nghe con ngài sai bảo.” Kẻ cầm đầu lạnh lùng nói.

Tề Hoan cầm tiên khí lên cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, đây là một cái
chuông vàng lớn cỡ bàn tay, bên trên đỉnh chuông quả thực bị thủng một lỗ,
nhưng nói là Tiểu Long đụng vỡ thì hiển nhiên là nói sai sự thật rồi.

Tề Hoan dùng tay thử qua, thứ này cho dù là nàng ra tay cũng không thể khiến
nó bị hư, long giác của Tiểu Nghiệt Long dù lợi hại hơn nữa thì e rằng cũng
không thể làm hỏng được cái chuông này.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Giờ vấn đề không phải thật sự do ai đánh vỡ mà là Tề
Hoan muốn biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

“Chúng ta có thể bỏ qua cho con trai của ngài, nhưng Tiểu Long này làm sai
phải để ta mang nó về thỉnh tội với cha ta.” Rốt cuộc đã nói đến trọng điểm
rồi, khóe miệng Tề Hoan khẽ nhếch lên, ném cái Chuông vàng cho kẻ từ đầu đến
giờ chỉ đứng im bên cạnh là Mặc Dạ.

“Dựa vào cái gì mà ta phải đáp ứng ngươi? Con của ta mới ba tuổi ngươi cũng
không đối phó được, tài nghệ không bằng người còn dám tìm tới tận cửa gây sự.
Ta thật ngạc nhiên, làm sao ngươi có thể vô sỉ như vậy, thời điểm ngươi sinh
ra không bị thiên lôi đánh xuống sao?” Đi một vòng quanh người cầm đầu, Tề
Hoan mới chậm rãi mở miệng châm chọc.

Những người bị nàng mắng lập tức mặt mày khi đỏ khi trắng, bọn họ trước đây
chưa từng gặp loại người như Tề Hoan, trước khi động thủ còn cố ý châm chọc
một chầu cho thoải mái, quả nhiên không nên đắc tội với nữ nhân.

“Ngươi… Nữ nhân này thật sự không biết phân biệt tốt xấu… Hừ, chúng ta đi.”

“Giác Khôi đại nhân, tộc trưởng đã dặn không thể…” Thấy người dẫn đầu muốn đi,
kẻ phía sau hắn vội vàng đứng ra ngăn cản, nhưng cũng không có nhiều tác dụng,
Giác Khôi hung dữ trừng mắt liếc người nọ.

“Cứ việc đi, nhưng để Tiểu Long nhà ta lại.” Tính toán của mấy người này quả
là không tê, ném Mặc Tích lại còn muốn bắt tiểu Nghiệt Long đi.

“Ta cho ngươi biết, Tiểu Long này là tộc nhân của ta, ngươi không có tư cách
lưu nó lại.” Bị Tề Hoan nhục nhã một trận, còn bị giữ lại, kẻ tâm cao khí ngạo
như Giác Khôi làm sao có thể nhịn được, đã sớm quên hết nhiệm vụ chính của
mình.

“Tộc nhân? Đừng nói ta xem thường ngươi, với cái đức hạnh này của ngươi thì
kiếp sau cũng không thể thành được Nghiệt Long đâu.”

Cái kẻ không có khả năng này chỉ là một con hắc long mà thôi, đừng nói là hắn
nghĩ Hắc Long và Nghiệt long có cùng màu thì sẽ thuộc về một tộc nhé?

“Ngươi…” Giác Khôi hiển nhiên không ngờ Tề Hoan biết rõ chủng tộc của tiểu
Nghiệt Long, kể cả ở Long tộc cũng không có mấy người biết rõ về sứ mệnh của
Nghiệt Long này.

“Tướng công, trả tiên khí lại cho bọn hắn, đừng để họ nói là chúng ta khi dễ
người.” Tề Hoan nói xong, Mặc Dạ nghe lời vươn tay, người nọ thật sự thò tay
đón lấy.

Nhưng thứ hắn đón được là ‘chất lỏng màu vàng’, cái chuông đã bị nung chảy
thành nước, Tiên khí đỉnh cấp lại bị luyện chế thành nước dễ dàng như vậy, mấy
tộc nhân từ nãy đến giờ vẫn im lặng đều nhìn Mặc Dạ bằng ánh mắt tràn đầy
hoảng sợ.

Giác Khôi nghe lệnh cha đến tìm Nghiệt Long, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể mang
tiểu Nghiệt Long đi luôn, nhưng hắn phát hiện Nghiệt Long và đứa bé có khế ước
linh hồn. Vốn hắn định mang cả tiểu Nghiệt Long và Mặc Tích trở về, nhưng
Nghiệt Long nói phải đem đứa nhỏ này về nhà nó mới cam tâm tình nguyện đi theo
bọn họ.

Giác Khôi đưa Tiểu Mặc trở về là vì để tiểu Nghiệt Long có thể cam tâm tình
nguyện, dù sao nếu đăc tội với Nghiệt Long thì cho dù mang được nó về hắn cũng
sẽ không thể trải qua những ngày tốt lành.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, cha của tiểu hài tử này tu vi lại khủng bố đến vậy.
Tiên khí đỉnh cấp bị hắn ta dùng tay không luyện hóa, mà bọn họ không hề có
chút cảm giác nào.

“Ngươi muốn thả Tiểu Long mà nhà ta đã khó khăn nuôi lớn xuống, hay muốn ở lại
đây luôn?” Không để bọn họ khiếp sợ quá lâu, Tề Hoan liền cho bọn họ hai con
đường lựa chọn, nhưng con đường ‘ở lại’ mà nàng nói chỉ sợ cũng có nghĩa là
mạng nhỏ không dễ giữ.

“Ngươi dám… Cha ta chính là Hắc Long vương”.

“Mẹ ta còn là thần tướng đây này!” Bạn nhỏ Mặc Tích đang vắt vẻo cười trên cổ
lão cha mình, vẻ mặt kích động khoe. Tề Hoan tức giận trừng mắt lườm con trai,
còn nhỏ như vậy đã biết dùng tên tuổi của mẹ để đàn áp người khác, hôm nào
nàng phải giáo dục lại nó thật tốt mới được.

Kỳ thật điều Tề Hoan lo lắng chính là nếu đứa con trai ngu ngốc này gặp phải
cao thủ mà báo tên mình ra chỉ sợ sẽ chết đến cả xương cốt cũng không chừa,
lật lật mấy ngón tay tính toán, ở trong Lục Đạo số người nàng đắc tội cũng
không ít đâu.

Người trước mắt cũng không khác con mình bao nhiêu, Tề Hoan không đành lòng
tiếp tục khi dễ tiểu bối, khoát tay áo nói: “Cha ngươi đã lợi hại như vậy, thì
ta đây chờ hắn đến đón ngươi trở về.” Nói xong, năm ngón tay Tề Hoan hơi cong
lại, mười tia sét màu bạc từ không trung đánh xuống tạo thành một nhà tù xinh
xắn, mấy người kia ngay cơ hội chạy trốn cũng không có đã bị giam giữ trước
cửa.

“Mẹ ơi, Long Long…”

Thuận tay kéo tiểu Nghiệt Long ra, nhìn con trai từ trên người cha mình bò lên
thân rồng, lúc này Tề Hoan mới kéo Mặc Dạ trở về tiểu lâu.

Nàng không hề lo lắng vị Hắc Long Vương kia sẽ không biết tin tức mà đến. Cái
này gọi là tiếng xấu truyền xa, tuy không ai dám tới quá gần nơi nàng ở, nhưng
có vô số ánh mắt của Tiên giới đều chú ý đến mỗi sự việc nhỏ ở nơi này, không
riêng gì Tiên giới, chỉ bằng Mặc Dạ ở đây đã khiến lão đại các nơi khẳn trương
nhìn chằm chằm vào từng động tác của hắn rồi.

Hơn nữa hiện tại có người tìm tới, chỉ sợ không bao lâu Long tộc liền biết
Nghiệt Long đang ở chỗ nàng, khi đó không chỉ Hắc Long vương đích thân tới mà
còn có Long Ẩn… Nếu biết trứng Nghiệt Long lúc trước bị nàng giữ, sợ là sẽ có
trận chiến lớn xảy ra.

Trước sau đều có phiền toái, chi bằng giải quyết dứt điểm một lần là được rồi.

“Mẹ, bọn họ muốn bắt Long Long đi, mẹ diệt khẩu hết đi nha.” Con trai ở phía
sau phát biểu ý kiến khiến Tề Hoan lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp mặt
xuống đất.

Con trai nàng mới ba tuổi đã biết giết người diệt khẩu rồi? Không khoa trương
như vậy chứ?

“Có phải chàng dạy con hay không?” Tề Hoan hung dữ trừng mắt hỏi tướng công
nhà mình.

Mặc Dạ mười phần vô tội, không phải nương tử vẫn lo lắng an nguy của con sao,
hắn chỉ dạy cho con trai một vài quy tắc sinh tồn thôi, không nhiều lắm, ví dụ
như giết người hay bị người giết mà thôi. Ở phương diện này, tiểu tử kia quả
thật học rất nhanh.

Dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Mặc, vẻ mặt Tề Hoan
tươi cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tiểu Mặc Mặc, nếu con còn dám chạy
loạn, ta sẽ đem con diệt khẩu trước.”

Đưa mắt nhìn mẹ đang rời đi, Tiểu Mặc mới vô cùng nhỏ giọng nói thầm với tiểu
Nghiệt Long: “Lão già nói sai rồi, mẹ so với Dạ Xoa còn đáng sợ hơn nhiều.”

Tiểu Nghiệt Long gật gật đầu, nó cũng cảm thấy như vậy, cho nên tiểu chủ nhân
chỉ dám khi dễ cha mình chứ không dám khiến mẹ tức giận nha. Hiện tại nó quyết
định, cha của tiểu chủ nhân sẽ là người nó bội phục nhất, thật vĩ đại, có thể
cưới người như nữ chủ nhân về nhà cần bao nhiêu dũng khí a.

Lúc Hắc Long Vương chạy tới liền phát hiện con trai và thủ hạ nhà mình cùng
mấy vị bằng hữu Tiên giới đều vô cùng chật vật, bị nhốt trong một lồng giam
xinh xắn tinh xảo trước tiểu viện.

Hắn ở cửa tiểu viện đợi nửa canh giờ vậy mà không có ai ra đón, ngược lại “bạn
cũ” của hắn cũng chạy đến đây.

Một người toàn thân đen xì, một người toàn thân lập lòe kim quang, hai người
đứng chung một chỗ lại rất xứng đôi, con mắt màu đen của Hắc Long Vương – Giác
Dã ánh lên tia sáng lạnh, sắc mặt âm trầm nhìn người được công nhận là Long
Vương – Long Ẩn đang đi về phía hắn.

Cái gọi là cừu nhân gặp mặt vô cùng đỏ mắt, ngay cả Long Ân bình thường đã rèn
luyện được vẻ mặt bất biến cũng trở lên âm lãnh.

Giác Dã không khách khí mở miệng hỏi: “Các ngươi tới nơi này làm gì?”

“Nghiệt long xuất thế, đây là đại sự của Long tộc, ta tới nơi này tất nhiên là
vì Long tộc.” Long Ẩn không khách khí mở miệng nói.

“Lúc trước trứng Nghiệt Long luôn do Hắc Long tộc giữ, Nghiệt Long xuất thế
đương nhiên cũng chính là chuyện của Hắc Long tộc chúng ta.” Giác Dã mặc kệ
người trước mắt là ai, quan hệ của Hắc long tộc và Long tộc cũng như giao tình
của bọn họ đã sớm không còn gì hết, hôm nay ngoại trừ thù hận ra thì không còn
gì khác.

“Từ sau khi Yên nhi gả cho ta, Nghiệt Long đã không thuộc về Hắc Long tộc
rồi.”

“Từ khi Yên nhi chết, tất cả đều đã thay đổi.” Hai người vừa nhắc tới Yên nhi
liền có chút không khống chế nổi tâm tình của mình. Trong mắt Long Ẩn hiện lên
một tia đau đớn, Giác Dã thì là lửa giận ngút trời. Long Yên là muội muội mà
hắn đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, sau khi gả đến Long tộc lại chết
không rõ ràng, ngay cả thi thể Long Ẩn cũng không cho hắn nhìn, từ lúc đó trở
đi, Hắc Long tộc mới hoàn toàn quyết tuyệt với Long tộc.

“Hai vị, muốn cãi nhau xin mời đến chỗ khác, con của ta còn đang ngủ trưa.”
Cửa lớn đình viện mở ra, Tề Hoan từ bên trong đi tới, ánh mắt đảo qua cả hai
người, ngữ khí cực kỳ không khách khí.

“Chính ngươi đã bắt con của ta?” Giác Dã trông thấy Tề Hoan cũng bực tức hỏi.

“Con của ta mới ba tuổi hắn còn không buông tha, ta không giết hắn đã xem như
tích đức rồi.”

Người nên đến đều đã đến, Tề Hoan cũng không định khách khí với bọn họ. Nhưng
hai vị này đều là lão đại của Long tộc, mà hình như lại là kẻ thù, nếu như
không phải ở đây không thích hợp thì chỉ sợ hai người bọn họ đã quyết đấu sinh
tử rồi.

“Ngươi có ý tứ gì?”

“Phụ thân, nữ nhân này lợi dụng lúc chúng con không chú ý ra tay ám toán.” Vì
muốn bảo vệ chút mặt mũi, Giác Khôi liền cất tiếng chặn trước khiến khuôn mặt
Tề Hoan hiện lên vẻ giễu cợt, đối phó với loại này còn cần ám toán? Thật đúng
là biết tự sơn son thiếp vàng vào mặt mình.

Trái lại Long Ẩn có vẻ thân thiện hơn nhiều, cho dù biết rõ lúc trước trứng
Nghiệt Long bị Tề Hoan cầm đi, nhưng Long Ẩn cũng không có ý định nói ra.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu khiến Tề Hoan bực mình thì cho dù hắn dốc hết sức
lực toàn tộc cũng chưa chắc đã có thể chiếm được lợi thế.

“Ngươi câm miệng!” Hiểu con không ai ngoài cha, Giác Dã cũng biết rõ con mình,
nhưng ở trước mặt người ngoài hắn đương nhiên không thể chất vấn con trai,
tiếp tục bảo trì thái độ cứng rắn: “Thế thì xin hỏi lệnh công tử có bị tổn
thương gì hay không?”

“Nếu như nó bị thương, hiện tại con ngươi chỉ là người chết.”

“Đã không bị thương, vậy mời thả con của ta ra.” Thái độ Tề Hoan thật sự quá
hung hăng càn quấy, Hắc Long vương này cũng không phải quả hồng mềm, muốn hắn
mấy câu liền chịu thua là tuyệt đối không thể.

“Xin mời.” Tê Hoan cũng dễ nói chuyện, trực tiếp thu lồng giam lại, trở tay
muốn đóng cửa.

“Khoan đã…” Thấy Tề Hoan muốn rời đi, Giác Dã quýnh lên thò tay kéo lại cửa
lớn, “Còn một chuyện.”

“Ngươi cảm thấy mình có tư cách bàn bạc điều kiện với ta sao? Cút xa một chút
cho ta!” Tề Hoan hừ lạnh một tiếng, một bàn tay lớn chừng một trăm trượng đập
về phía Giác Dã đang đứng.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #245