Quỷ Vực Có Quỷ


Người đăng: dauphaivay

Edit: Leticia

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Sau khi Tháp Lôi Thần trở về trong cơ thể, thời điểm Tề Hoan tu luyện cũng đã
phát hiện lực khống chế của nàng đối với Tháp Lôi Thần vậy mà đã cao thêm một
tầng, thậm chí nàng có một loại cảm giác, chính mình có thể thông qua Tháp Lôi
Thần sáng tạo ra một loại lôi điện có thuộc tính mới cũng không chừng.

Nhưng bây giờ vẫn chỉ đang thử nghiệm mà thôi, mà khoảng cách đến ngày thành
công vẫn là một con đường rất dài. Tề Hoan cũng không biết điều này có ý nghĩa
gì, nàng chỉ vô thức tìm kiếm loại lôi điện tương xứng với mình mà thôi.

Hai lôi trụ đối phó Lâu La đều do nàng dùng vài loại lôi điện hỗn hợp tạo
thành, Tề Hoan cảm thấy không phải là việc khó gì, nhưng nếu Thiên Phạt còn ở
đây, hắn nhất định sẽ rất kinh hãi.

Trên thực tế, bất luận người tu luyện lực lôi điện nào cũng biết rõ lôi điện
vốn không thể hỗn hợp, một chút sai lầm thôi là khó giữ được mạng nhỏ rồi.

Nhưng ngược lại, một khi hỗn hợp thành công thì uy lực của lôi điện cũng tăng
lên gấp bội, bằng không thì cũng không có cách nào tổn thương đến thân thể của
Lâu La rồi. Tuy không phải vết thương lớn gì, nhưng cũng đủ khiến Lâu La mất
hết thể diện.

“Ngại quá, không biết thân thể của Lâu La thần tướng yếu như vậy, ngay cả hai
đạo lôi điện cũng không tiếp nổi, ta thấy ngươi vẫn nên về nhà tĩnh dưỡng cho
tốt đi. Đừng sinh bệnh gì ở trong Lôi Thần Điện của ta, ta sẽ không chịu trách
nhiệm đâu.” Tề Hoan có ý xấu khiêu khích, nàng muốn nhìn xem Lâu La có thể
nghẹn tới khi nào.

Minh Hỏa ở đây, nếu Tề Hoan không động thủ, người của Tông Lão Hội tuyệt đối
sẽ không dám động thủ với nàng, những người kia trông cậy vào Lâu La, nhưng
Lâu La lại quá mức cẩn trọng, muốn hắn động thủ, độ khó hình như có chút lớn.

Người Tề Hoan lo lắng kỳ thật cũng chỉ có Minh Hỏa mà thôi, nếu Minh Hỏa thật
sự muốn đối phó nàng, Tề Hoan thật sự không có bao nhiêu nắm chắc.

“Ngươi chỉ là thần tướng mới tấn cấp mà lại dám làm càn ở trước mặt ta!” Mặt
Lâu La đỏ lên vì một câu nói của Tề Hoan, Minh Hỏa nhìn ở trong mắt, lông mày
hơi nhăn lại.

Trước kia tính tình của Lâu la không nóng nảy như vậy, sao bây giờ chỉ vì một
câu nói của Tề Hoan đã có thể khiến hắn tức giận thành cái dạng này, thật sự
làm cho người ta khó hiểu, đạo tâm của hắn hình như có chút bất ổn.

“Ngươi ngay cả một chiêu của thần tướng mới thăng chức như ta cũng không đỡ
nổi, vậy cũng xứng làm thần tướng sao!” Khóe miệng Tề Hoan giương lên, trên
mặt là nụ cười châm chọc không hề che giấu.

“Tốt, khá cho nữ nhân miệng lưỡi bén nhọn như ngươi, ta lại muốn nhìn xem
ngươi có bao nhiêu năng lực.” Cuối cùng, Lâu La vẫn không thể nào nhịn được,
động thủ trước rồi. Hắn nện mạnh chân phải, Tề Hoan đột nhiên phát hiện cảnh
sắc xung quanh thay đổi, trước mắt là sương mù trông không thấy điểm cuối, bốn
phía yên tĩnh đến mức dọa người. Đột nhiên một tiếng nước vang lên, giống như
rơi vào trái tim nàng, khiến Tề Hoan cả kinh.

Đây là lĩnh vực của Lâu La, Tề Hoan biết rõ, nhưng lĩnh vực này vô cùng quỷ
dị, nàng thế mà không có cách nào mạnh mẽ đột phá. Hơn nữa âm thanh nước nhỏ
giọt rõ ràng, mỗi khi nó vang lên, nàng lại cảm thấy trên lưng như cõng thêm
một tầng trọng áp.

Khi Lâu La vận dụng lĩnh vực thì thân ảnh của hắn và Tề Hoan đồng thời biến
mất trong Lôi Thần Điện, Minh Hỏa dường như đã nhận ra cái gì, sắc mặt trở nên
khó coi.

Lĩnh vực của Lâu La tên là Sâm La Vực, không chỉ cắn nuốt nguyên thần mà còn
cắn nuốt cả thân thể, nếu Tề Hoan không có cách nào thoát ra, thì nhục thể của
nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong Sâm La Vực, trở thành con rối ở trong đó.

Lâu La trở thành thần tướng nhiều năm, từng có rất nhiều người chết trong Sâm
La Vực của hắn, mặc dù không có thần tướng, nhưng thực sự có một vài tu sĩ đạt
tu vi tương đương thần tướng cũng sớm bị hắn luyện thành con rối, thay hắn
canh gác Sâm La vực.

Cho nên Lâu La vô cùng tự tin, hắn căn bản không cho rằng Tề Hoan có thể còn
sống mà phá vỡ được lĩnh vực của mình.

Tề Hoan vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thời điểm nàng muốn đi mới
phát hiện, mình vậy mà không nhúc nhích được rồi, tiếng nước càng ngày càng
dồn dập, trên người nàng giống như bị phủ lên một tầng một tầng gông xiềng,
ngay cả Tháp Lôi Thần trong cơ thể cũng bị áp chế gắt gao.

Tề Hoan chậm rãi hai mắt nhắm lại, âm thầm đè nén tâm thần. Trong lĩnh vực
quyết đấu biện pháp tốt nhất là sử dụng lĩnh vực, tuy lực lôi điện bị áp chế,
nhưng lĩnh vực của nàng còn có thể sử dụng, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh
rồi.

Nghĩ vậy, nàng lập tức phóng thích mở ra lĩnh vực của mình, cảnh sắc xung
quanh vị trí của Tề Hoan lại thay đổi một lần nữa, vô số khô lâu bị máu nhuộm
đỏ bò ra từ trong lòng đất, oan hồn phiêu đãng trên không trung, ngẩng đầu
nhìn bầu trời, chim chóc bay lượn toàn bộ đều là xương khô.

Tuy rất mất mặt, nhưng Tề Hoan thật sự bị lĩnh vực của mình hù dọa, không
đúng, đây hẳn là lĩnh vực của Mặc Dạ mới phải.

“Nương tử, nhanh như vậy đã nhớ vi phu rồi hả?” Bên hông đột nhiên nhiều thêm
một đôi bàn tay lớn, Tề Hoan sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nàng
mạnh mẽ quay đầu lại, phát hiện Mặc Dạ đang mỉm cười nhìn nàng.

“Tại sao chàng lại ở chỗ này?”

“Nương tử, vẻ mặt của nàng làm cho ta rất thương tâm đấy.” Mặc Dạ cười như
không cười hôn trộm lên môi Tề Hoan.

“Đừng làm rộn, nói mau.” Tề Hoan há mồm định cắn hắn, kết quả bị Mặc Dạ xem
thấu ý đồ, nhanh chóng rời khỏi môi của nàng.

“Ý niệm trên hình nhân mà ta bố trí đã bị huỷ rồi, có kẻ nào xông vào sao?”
Mặc Dạ đã sớm biết sau khi hắn rời khỏi, lập tức sẽ có người đánh chủ ý lên Tề
Hoan.

Trận pháp hắn bố trí tuy lợi hại nhưng không phải vạn năng, vẫn có khả năng bị
phá vỡ.

Nhưng điều hắn may mắn đoán trúng chính là, thần tướng đánh nhau đều sử dụng
lĩnh vực, lĩnh vực của hắn và Tề Hoan thông nhau, ai dùng lĩnh vực đối phó Tề
Hoan thì chẳng khác nào trực tiếp khiêu khích hắn, hành vi đó thuần túy là
muốn chết, cũng bởi vì điểm này nên Mặc Dạ mới dám rời đi.

Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có kẻ đầu tiên chịu chết xuất hiện.

“Chàng còn dám nói, là ai thề son sắt nói cho ta biết trận pháp mình bố trí
lợi hại cỡ nào, kết quả thì sao? Ta mới an ổn ngủ được hai ngày thì đã có
người đến tìm phiền toái rồi!” Tề Hoan bất mãn trừng mắt nhìn Mặc Dạ, thuận
tiện đem bàn tay nhỏ bé mò lên eo hắn, chọn chỗ mềm mại nhất hung hăng véo một
cái.

“Đây là sơ sót, tuyệt đối là sơ sót/”

“Lần sau mà sơ sót nữa, buổi tối chàng ôm tiểu hồ ly ngủ đi!”

“. . . . . .” Trở về phải đem con hồ ly kia hầm cách thủy mới được, Mặc Dạ hơi
híp mắt lại, hung dữ nghĩ. Dỗ dành cả buổi cuối cùng mới khiến Tề Hoan vui vẻ
lên, lúc này Mặc Dạ mới nhớ tới Lâu La.

Thoải mái vây khốn Tề Hoan, Lâu La bày ra vẻ mặt đắc ý, nhưng khi hắn chậm rãi
phát hiện lĩnh vực của mình thậm chí có thời điểm không bị khống chế, thì
trong lòng đột nhiên bắt đầu hốt hoảng.

Bởi vì hắn cảm thấy một luồng hơi thở làm cho hắn vừa quen thuộc lại sợ hãi.
Quỷ vực. . . ..

Khi cảnh vật trước mắt toàn bộ hóa thành huyết sắc, Lâu La rốt cục kinh hoảng.
Hắn biết rõ quan hệ giữa Mặc Dạ và Tề Hoan không bình thường, nhưng làm sao
cũng không ngờ lĩnh vực của nữ nhân này lại là quỷ vực, đây không phải là lĩnh
vực mà chỉ Quỷ Tiên mới có sao?

Chẳng lẽ Tề Hoan cũng là Quỷ Tiên? Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

“Lâu La, đã lâu không gặp.”

“Mặc Dạ?! Hai người các ngươi. . . . . .” Nhìn thấy Tề Hoan và Mặc Dạ cùng lúc
xuất hiện trước mặt mình, một chút hi vọng xa vời còn sót lại của Lâu La cũng
biến mất. Hắn và Mặc Dạ đã từng giao thủ, đương nhiên biết rõ Quỷ vực của Mặc
Dạ có bao nhiêu đáng sợ, hắn tưởng rằng lĩnh vực của Tề Hoan chỉ có chút tương
tự với Quỷ vực mà thôi, nhưng khi Mặc Dạ xuất hiện ở đây, mọi chuyện hiển
nhiên đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn rồi.

“Lâu La, ta đã nghĩ ngươi là người thông minh.”

“Rất hiển nhiên, ánh mắt nhìn người của chàng còn cần phải bồi bổ.”

Tề Hoan không khách khí nói, lúc trước nếu vẫn nhốt Lâu La ở mười tám tầng địa
ngục chẳng phải tốt rồi sao, thả hắn ra làm gì để hắn gây phiền toái.

“Mặc Dạ, đừng cho là Lâu La ta sợ ngươi.” Biết rõ đánh không lại, nhưng vì cái
mạng nhỏ của mình, Lâu La cũng muốn liều một phen.

“Hì hì, Lâu La thần tướng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Đột nhiên vang lên
tiếng cười, Tề Hoan sững sờ, còn sắc mặt Lâu La lại càng ngày càng khó coi.

Trong Quỷ vực của Mặc Dạ có nuôi một diễm quỷ tu vi thập phần khủng bố, Lâu La
đã từng thấy qua một lần, nếu như không phải hơi thở trên người nữ quỷ quá mức
tà ác thì hắn cũng không xác định mình có thể cầm giữ được hay không.

Đúng như Minh Hỏa sở liệu, tính tình Lâu La dường như càng ngày càng kém, đó
là bởi vì khi ở bên trong Quỷ vực, đạo tâm của Lâu La đã từng bị phá, chính là
bị nữ quỷ này phá hỏng.

Không đợi Lâu La nhớ lại, hai cái đùi tuyết trắng thon dài từ phía sau quấn
lên eo hắn, một nữ nhân gần như trần truồng cứ như vậy lăng không xuất hiện ở
sau lưng Lâu La, hơn nữa dưới tình huống hắn không hề cảm nhận được mà quấn
lên người hắn.

Theo lý thuyết lúc này Tề Hoan nên kinh ngạc trước thực lực của nữ quỷ kia,
nhưng chuyện mà nữ nhân để ý luôn khác nam nhân, đặc biệt là nữ nhân đã có
chồng.

“Trong Quỷ vực của chàng còn có diễm quỷ?” Tề Hoan cười như không cười nghiêng
đầu nhìn về phía Mặc Dạ, nàng nhớ rõ nam nhân chết tiệt này từng nói với nàng,
chỉ cần là nam nhân thì diễm quỷ sẽ không bao giờ buông tha, thời điểm nữ quỷ
chết tiệt kia vừa mới xuất hiện đã ném cho Mặc Dạ một cái mị nhãn rồi, thoạt
nhìn quan hệ của hai người bọn họ không tệ a.

“. . . . . .” Mặt Mặc Dạ cứng đờ, hắn cảm thấy bây giờ trả lời Tề Hoan là hành
vi vô cùng không lý trí, bởi vì hắn đã cảm giác được đầu của Tề Hoan bốc khói
rồi. Nhưng nhìn biểu lộ này của nàng, nếu như hắn không nói, kết cục chỉ sợ
sẽ càng bết bát hơn. “Nàng chỉ ở trong Quỷ vực của ta tu hành mà thôi.” Mặc Dạ
thở dài, khai thật.

“A, chỉ đơn giản như vậy?”

“Đương nhiên.” Mặc Dạ trả lời gọn gàng linh hoạt, về phần quá trình diễm quỷ
đã từng câu dẫn hắn, hắn trực tiếp tỉnh lược đi, cho dù cái gì cũng không phát
sinh, nhưng một khi bị Tề Hoan biết được thì nhất định sẽ có người trở mặt.

Hơn nữa, người vô tội là hắn nhất định sẽ bị giận chó đánh mèo.

Mặc dù Lâu La không bị diễm quỷ mê hoặc, nhưng hắn thực sự không dám hành động
thiếu suy nghĩ, thực lực của diễm quỷ hắn đã được chứng kiến, bên trong Quỷ
vực khắp nơi đều là nguy hiểm, hắn phải tìm được một cơ hội tốt nhất thì mới
có thể thoát khỏi vây khốn.

Chỉ cần thoát ra khỏi lĩnh vực, Mặc Dạ tất nhiên sẽ không thể làm gì được hắn.
Nghĩ tới đây, Lâu La cắn răng vận dụng bí pháp chịu đựng đau nhức kịch liệt
cường ngạnh tách thần hồn và thân thể ra.

Sau đó ngưng tụ tất cả linh lực của mình, phóng về một điểm. Ở đây vốn cũng
không phải Quỷ vực chân chính, độ bền vững tất nhiên không thể nào đánh đồng
được với Quỷ vực, một kích này vậy mà lại khiến hắn thực hiện được rồi.

Khi thân thể bị đưa ra ngoài, Lâu La chỉ cảm thấy một trận trời đất quay
cuồng, mở mắt ra đã gặp phải một đôi mắt xinh đẹp mê hoặc nhân tâm, “Đại
nhân~” giọng nói mềm mại vang lên bên tai, một mùi hương ngọt ngào truyền đến
từ trên người nữ tử quấn trên người mình, đôi mắt Lâu La bắt đầu trở nên tan
rã.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #230