Nàng, Không Thể Lưu!


Người đăng: dauphaivay

Edit: Leticia

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Gần đây dường như nhiệt độ của Tiên Giới hơi cao. Ngay cả bên trong Lôi Thần
Điện cũng như lồng hấp, Tề Hoan mềm nhũn nằm trên phiến đá hàn ngọc bên cạnh
hồ, một đôi chân nhỏ trắng nõn đung đưa trong nước, quấy đến con cá cũng phải
chìm xuống tận đáy hồ.

Tiểu hồ ly bị con rắn vạn ác kia bắt cóc rồi, thứ duy nhất có thể chống nóng
trong nhà đã chạy, nàng chỉ có thể ở ven hồ hóng chút gió mát thôi, ai, ngay
cả nước trong hồ cũng nóng đấy. Càng ngày càng nhớ Mặc Dạ rồi, loại thời tiết
này ôm hắn ngủ mới là hạnh phúc nhất, nàng có một tướng công đông ấm hè mát
nha.

Hình như trời càng ngày càng nóng. Thở dài thật dài, Tề Hoan đưa tay lên đỉnh
đầu sờ cây quạt vừa bị mình ném đi, không sờ đến quạt, ngược lại mò tới một
cánh tay cứng rắn.

Ngẩng đầu lên nhìn, Tề Hoan bất mãn hừ hai tiếng, “Đừng tưởng rằng làm như vậy
thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

“Nương tử nói đều đúng.” Nam nhân cụp mắt xuống, giọng nói ôn nhu dị thường.
Trong tay hắn cầm cây quạt, ngồi ở bên cạnh Tề Hoan quạt mát cho nàng.

“Nhẹ quá, dùng thêm chút sức đi.”

“Nương tử nói đều đúng.”

“Ngươi không thể nói câu gì khác sao?” Cảm xúc bất mãn của Tề Hoan lại bốc
lên.

“Nương tử nói đều đúng.”

“Mặc Dạ, ngươi là một tên khốn kiếp!”

“Nương tử, không được nói xấu sau lưng vi phu.” Lần này, rốt cục đã đổi câu
rồi, tên nam nhân gian trá này.

Trước khi Mặc Dạ rời đi, Tề Hoan bảo hắn làm con rối cho mình chơi đùa, về
sau, Tề Hoan lại khuyến khích Mặc Dạ làm con rối thành bộ dáng của hắn, nói là
lúc nhớ hắn thì có thể tùy thời nhìn thấy, trên thực tế Tề Hoan là muốn khi
tâm tình không tốt còn có thể khi dễ một chút, người trong cuộc lại không
biết, đúng là hạnh phúc mà.

Kết quả, ‘Mặc Dạ’ này căn bản chính là bà mụ già. Sáng sớm nàng dậy chậm một
chút liền có người vo ve bên tai giống như con ruồi. Một buổi sáng ngày nào
đó, cuối cùng đã thực sự chọc giận Tề Hoan, nàng đánh tới một đạo sét, thế mà
con rối kia lại sững sững không bị sét bổ đôi.

Hoá ra, Mặc Dạ vì tra tấn nàng đã đem tất cả nguyên liệu dùng để chế tạo hình
nhân biến thành Kinh Lôi Mộc – loại gỗ mấy vạn năm cũng không mọc ra được một
tấc, chuyên môn hấp thu lôi điện. Thứ quý ra như vậy mà hắn lại dùng để luyện
chế hình nhân, đúng là nam nhân phá sản mà. Tề Hoan rốt cục hiểu ra, vì sao
lúc ấy Mặc Dạ lại sảng khoái đáp ứng yêu cầu cố tình gây sự của nàng, hắn đây
là muốn khiến mình không thoải mái thì có.

Cây quạt mang đến gió mát khiến Tề Hoan hơi buồn ngủ, nhưng không đợi nàng
hoàn toàn ngủ say, không khí chung quanh hình như còn nóng hơn vài phần.

Không đầy một lát, mồ hôi trên trán Tề Hoan đã rơi xuống, nàng chịu đựng trong
chốc lát rốt cục không nhịn được từ phiến đá ngồi dậy.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một nam nhân đứng cách đó không xa. Không tính là
người thật, chỉ là hư thể ngưng tụ mà thôi. Nhưng trên đời này người có thể
làm được như thế thì thật đúng là không nhiều lắm.

“Tiểu Hoan, chúc mừng nàng đã đứng hàng thần tướng.”

Khuôn mặt tươi cười cùng với mái tóc dài màu đỏ khiến Tề Hoan hơi híp híp mắt,
trách không được trong Lôi Thần Điện lại đột nhiên trở nên nóng như vậy, nhiệt
độ Tiên Giới biến hóa chắc là có liên quan đến hắn. Minh Hỏa dường như có chút
khác với lần gặp mặt trước, cho dù chỉ là hư thể nhưng Tề Hoan vẫn có thể cảm
giác được sự tinh khiết của nguyên lực hỏa kia.

Tề Hoan ngay cả nói cũng không thèm nói với hắn, một đạo sét trực tiếp đánh
tới, hư thể được ngưng tụ thành rất nhanh bị đánh tan. Chỉ có điều một hư thể
bị đánh tan, cái khác lại xuất hiện. Hắn dường như có ý thề không bỏ qua.

“Bằng hữu cũ gặp mặt, làm gì tức giận như vậy.” Nụ cười trên mặt Minh Hỏa vẫn
như trước, không hề bởi vì hành động của Tề Hoan mà tức giận.

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Lời này, thật làm ta thương tâm.” Minh Hỏa cười khẽ, nguyên tố hệ hoả xung
quanh thân thể ngày càng dày đặc, thậm chí khiến cho cây cỏ xung quanh bắt đầu
chậm rãi biến thành màu đen, giống như muốn bốc cháy.

“Ngươi tới làm gì?” Bởi vì bản thể không vào được đây, cho nên dùng loại biện
pháp này sao? Như vậy, hắn hao tổn tâm cơ rốt cuộc là muốn làm cái gì?

“Tông Lão Hội tìm rất nhiều cao nhân Tiên Giới đang chạy đến đây.”

“Mắc mớ gì tới ngươi.” Chỉ cần không đi ra ngoài, người của Tông Lão Hội sẽ
không vào được, Tề Hoan cũng không lo lắng. Nhưng nàng không nghĩ tới tên Đại
trưởng lão kia vẫn không chịu buông tha, xem ra là chịu kích thích chưa đủ
lớn.

“Mặc Dạ bố trí Tà Linh Tru Tiên Trận rất lợi hại, ta không phá được, nhưng
không có nghĩa là bọn họ cũng không phá được. Nàng quá coi thường thực lực của
Tông Lão Hội rồi.”

“Thật không, ta lại muốn nhìn một chút xem bọn hắn phá trận như thế nào đấy.”
Tề Hoan cười lạnh, rũ mắt xuống nhìn dưới chân Minh Hỏa, chẳng biết từ lúc nào
mà địa võng đã rải đầy trên đất, lôi điện từ phía trên toát ra. Minh Hỏa dường
như đã nhận ra có chuyện không ổn, hắn cúi đầu nhìn lôi ti màu đỏ gắt gao cuốn
dưới chân mình, mặt tràn đầy vẻ cười khổ.

“Không đến mức đó chứ.”

“Ta chán ghét người khác xâm nhập vào địa bàn của ta.” Đối với nàng mà nói,
Minh Hỏa đã sớm là người khác.

“Tạm thời ta còn chưa muốn đi.”

“Không sao, vậy ngươi cứ ở đây chậm rãi chơi.” Tề Hoan trừng mắt nhìn hắn một
cái, biết rõ cho dù đánh tan hư thể cũng vô dụng, trừ phi giết chết bản thể
của hắn, hoặc là khiến nguyên lực hệ hoả nồng đậm trong Lôi Thần Điện biến
mất.

Nhìn bóng lưng của Tề Hoan, Minh Hỏa nghiêng đầu, mắt nhìn hình nhân ‘Mặc Dạ’
vẫn còn cầm cây quạt thẳng tắp đứng ở một bên, khóe miệng hơi cong lên: “Ta
còn chưa chết tâm, nàng nói đi, phải làm sao bây giờ?”

Đám người của Tông Lão Hội đến cực kì nhanh, hơn nữa không chỉ bọn hắn mà còn
có rất nhiều người lạ hoắc Tề Hoan chưa từng gặp. Sau khi bọn hắn đến, chuyện
đầu tiên bọn hắn làm quả thật như Minh Hỏa nói – phá trận.

Trận pháp mà Mặc Dạ bố trí ngay cả thần tướng cũng có thể ngăn cản, bọn hắn có
hơn mười người liên thủ cũng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại bảy kiện bảo
vật cổ xưa thiếu chút nữa bị số oan hồn trong trận pháp làm bẩn.

Tề Hoan ở trong phòng cũng không nhẹ nhõm chút nào, trận pháp không phải là
dạng đã hình thành thì không thay đổi, nó cần phát triển thì mới có thể biến
ảo liên tục, đảm bảo không bị phá vỡ một cách dễ dàng. Nhưng một mình nàng
biến ảo trận pháp đối kháng với hơn mười người bên ngoài cũng không hề thoải
mái.

Sau khi giằng co một lúc, nguyên tố hệ hoả trong sân đột nhiên tụ tập hướng về
phía Minh Hỏa, sau đó ngưng tụ thành một hạt châu màu đỏ lớn cỡ nắm tay vọt
lên trời.

Hạt châu kia nổ tung trên không, hoả hoa phóng ra y hệt pháo hoa. Tề Hoan đang
biến ảo trận pháp đột nhiên phát hiện mình không thể nào khống chế được đại
trận nữa, hơn nữa, trận pháp này dường như có dấu hiệu sụp đổ.

Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vã đẩy cửa muốn đi ra ngoài.

Minh Hỏa đứng ở ngoài cửa cười nhìn nàng, lần này, không phải hư thể, mà bản
thân hắn.

“Vì phá trận, ngươi thật đúng là hi sinh khá lớn đấy.” Nếu Minh Hỏa đã ở đây,
rốt cuộc Tề Hoan cũng suy nghĩ cẩn thận việc gần đây tại sao khí trời lại phải
nóng như vậy rồi.

“Ta cảm thấy đáng giá là tốt rồi.” Vì phá trận, hắn đem hỏa nguyên linh tinh
khiết trong cơ thể mình dung nhập vào đại trận, chậm rãi rót vào Lôi Thần
Điện, theo như Tề Hoan nói, sự hi sinh của hắn đúng là không nhỏ, dùng xong
chút hỏa nguyên linh tinh khiết kia chỉ sợ phải tu luyện ít nhất trăm năm mới
có thể bổ sung trở về, hơn nữa, hắn còn tổn thất một giọt máu tinh, vĩnh viễn
không có biện pháp lấy lại.

Nhưng không sao, đã được đứng ở trước mặt Tề Hoan thì không có gì đáng kể. Lúc
này, hắn sẽ không thất bại nữa.

Trận pháp bị Minh Hỏa phá vỡ từ bên trong, rất nhanh đám người của Tông Lão
Hội đã hoàn toàn phá vỡ được đại trận.

Cảm giác được hơi thở lạ lẫm của từng người từng người, trong mắt Tề Hoan hiện
lên một tia lo lắng.

Tiểu Ngân bế quan, tiểu hồ ly tự hộ pháp cho hắn, tiểu tử Thuần Vũ có lẽ cũng
ở cùng một chỗ với tiểu hồ ly, tạm thời đám người này sẽ không tìm thấy bọn
họ. Nàng không nghĩ tới Tông Lão Hội sẽ mang đến nhiều người như vậy, một mình
nàng căn bản không ngăn được, huống chi bây giờ còn có thêm một Minh Hỏa phá
rối.

“Bái kiến Minh Hỏa thần tướng.” Ngoại trừ Lâu La, sau khi tất cả mọi người
nhìn thấy Minh Hỏa đều dùng lễ nửa quỳ, đây là lễ tiết đối với thần tướng.

Nhưng thần tướng Tề Hoan này đã trực tiếp bị tất cả mọi người bỏ qua.

“Đại trưởng lão, ngươi tới đây là có chuyện gì phải làm sao.” Nếu không biết
tình huống còn tưởng rằng Minh Hỏa mới là chủ nhân của Lôi Thần Điện đây này.

“Minh Hỏa đại nhân, nàng. . . . . . không thể lưu.” Đại trưởng lão duỗi tay
chỉ Tề Hoan, ánh mắt nhìn về phía Minh Hỏa có thêm vài phần lợi hại. Lão biết
rõ, Minh Hỏa khẳng định rõ ràng mọi chuyện, nhưng vì sao hắn vẫn luôn không
chịu ra tay với Tề Hoan, đây mới là vấn đề cần phải cân nhắc.

Minh Hỏa nhướn mày: “Cho nên, ngươi định làm thế nào?”

“Dựa theo quy củ của Tiên Giới, câu hồn nhiếp phách vĩnh viễn không được siêu
sinh.”

Đây là đang ở trước mặt mình tuyên bố phương thức chết của mình sao? Tề Hoan
cảm thấy có chút buồn cười.

Câu hồn nhiếp phách, một biện pháp không tệ, nhưng mà, bọn hắn có năng lực này
sao?

“Đại trưởng lão, đừng quên thân phận của mình.” Nụ cười trên mặt Minh Hỏa càng
sâu, thoạt nhìn càng làm cho người ta cả kinh. Vẻ kinh hoàng chợt lóe trên mặt
Đại trưởng lão, thật sự là lão đã đắc ý quá độ nên quên mất, có Minh Hỏa ở
đây, lời này còn chưa tới phiên lão nói.

“Minh Hỏa, đừng khiến cho mọi chuyện phức tạp như vậy, ta nghe nói nữ nhân này
có chút quan hệ với Quỷ Tiên. Không bằng để ta tới xử lý nàng, thế nào?” Nhắc
tới Mặc Dạ, trong lòng Lâu La tràn đầy oán hận không sao phát tiết được, Mặc
Dạ dám ném mình tới mười tám tầng địa ngục, làm hại một thân tiên khí tinh
thuần của hắn bị những ác quỷ làm bẩn mất hơn phân nửa, nếu không kịp thời rời
khỏi chỗ đó, chỉ e hắn đã sớm bị đồng hóa rồi.

“Xin cứ tự nhiên.” Minh Hỏa cong khóe miệng lên, quay đầu nhìn về phía Tề
Hoan.

Tề Hoan nhìn lướt qua Minh Hỏa, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâu la, trên mặt
mang theo vài phần mỉa mai. “Khí sắc của Lâu La thần tướng không tệ, thoạt
nhìn mười tám tầng địa ngục không khiến ngươi ăn đủ đau khổ nhỉ.”

“Hừ, miệng lưỡi bén nhọn, Mặc Dạ dám dùng mười tám tầng địa ngục đối phó ta,
ta sẽ dùng thủ đoạn đồng dạng như vậy để tra tấn ngươi, cho ngươi cũng nếm thử
tư vị đó xem thế nào!” Lâu La hừ lạnh nói, hắn và Đại trưởng lão đều chưa thấy
Tề Hoan ra tay nên bọn hắn căn bản không cho rằng Tề Hoan có năng lực chạy ra
khỏi nơi này, vì thế giọng điệu đương nhiên không hề cố kỵ.

Trên thực tế, Tề Hoan thật sự không nắm chắc sẽ chạy đi được, nhưng không sao,
ai khiến nàng sống không vui thì nàng cũng sẽ không để hắn sống tốt, chút tự
tin này nàng vẫn phải có.

Sau khi nói xong, Lâu La đưa tay chộp tới Tề Hoan. Một lực hút đan xen một
loại linh lực quỷ dị từ tay Lâu La truyền đến, Tề Hoan vung tay phóng ra hai
luồng lôi trụ.

Lôi trụ rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng ngón cái mà thôi, Lâu La cũng không để tâm tới,
định dùng tay đón lấy, đầu năm nay dốt đặc quả nhiên rất đáng sợ. Đợi đến khi
hai đạo lôi trụ lớn bằng ngón cái khiến tay Lâu La tản ra mùi thơm của thịt
nướng, lúc này hắn muốn buông tay ra thì đã chậm.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #229