Tướng Công, Ta Sẽ Không Quấy Rầy Nữa.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Nương tử, cẩn thận răng của nàng.” Mặc Dạ ôm Tề Hoan trở về phòng, đặt nàng ở
phía dưới, trên mặt nở nụ cười, cho nàng tùy ý gặm tay mình.

Đây là tình thú phu thê giữa hai người, Mặc Dạ nhìn dáng vẻ kiên nhẫn của Tề
Hoan, không nhịn được bật cười. Sau khi hắn dùng xác Mặc Ngự lưu lại để ngưng
tụ thân thể, mức độ cường hãn có khả năng sánh bằng cương thi, chỉ cần hắn
không muốn thì căn bản không ai có thể gây tổn thương cho bản thể của hắn.

“Không cho phép, ngươi tự kiểm điểm lại cho ta!” Tề Hoan tính đạp Mặc Dạ xuống
giường, đáng tiếc chân nàng còn chưa giơ lên đã bị Mặc Dạ chen vào giữa.

“Chậc, chảy máu, đau quá nha ~” Mặc Dạ rên rỉ nhìn máu chảy trên tay, hắn cố ý
lắc lắc trước mặt Tề Hoan, muốn lừa gạt chút đồng tình, đáng tiếc Tề Hoan lại
không mắc mưu.

“Đáng đời!” Tề Hoan quay đầu đi, biết rõ hắn chỉ giả vờ, tuyệt đối không thể
dễ dàng tin tưởng. Nhưng . . . . . . Đúng là chảy máu thật, Tề Hoan liếc trộm
một cái, hơi do dự, rồi lập tức quay cái đầu nhỏ lại.

“Tàn nhẫn như vậy à . . . . . . . .” Mặc Dạ cúi đầu, ngậm hai cánh môi Tề Hoan
nhẹ nhàng cắn, hai tay từ từ trượt lên dọc theo đường cong duyên dáng của
nàng. Ngón tay hơi thô ráp tiếp xúc với da thịt non mềm, làm cho nàng không
nhịn được run run, phần dưới nóng bỏng của Mặc Dạ dường như muốn thiêu đốt cả
người Tề Hoan.

“Ta cảnh cáo ngươi. . . . . . . .” Tề Hoan cũng không biết, giọng điệu cảnh
cáo này rốt cuộc có bao nhiêu mê người, khiến ngọn lửa cháy trong mắt Mặc Dạ
bùng lên.

“Vâng. . . . . . . Mời nương tử ra chỉ thị.” Mặc Dạ cắn nhẹ vành tai Tề Hoan,
nhẹ nhàng gặm một chút lại một chút, mơ hồ nói không rõ. Hơi thở ấm áp phun
vào tai nàng, nàng muốn trốn cũng không cách nào động đậy nổi.

“Ngươi, ngươi là tên hỗn đản dính đầy hoa đào, thừa dịp ta không có ở đây liền
thông đồng với đám yêu tinh xung quanh.” Tề Hoan lôi chuyện cũ ra, nữ nhân
luôn cực kỳ hẹp hòi, mà Tề Hoan so với những nữ nhân khác thì càng hẹp hòi hơn
không biết bao nhiêu lần.

“Ta vô tội mà.” Mặc Dạ trợn trắng mắt, trời đất chứng giám, hắn thật sự không
hề làm gì, ngày ngày chỉ nghĩ tới nàng nhớ tới nàng, hắn nào có thời gian nhìn
những nữ nhân khác, hơn nữa kể từ sau khi có nàng, không một nữ nhân nào có
thể lọt vào mắt hắn. Nghĩ tới đây, Mặc Dạ không nhịn được cười khổ, đời này
của mình coi như thua thảm trong tay Tề Hoan rồi.

Khi ở Nhân Gian, hắn cũng đã được lĩnh giáo sức ghen của Tề Hoan lớn đến thế
nào. Vì bọn họ không thể vừa sinh ra đã gặp nhau, nên bở lỡ nhân sinh của mỗi
người, nhưng hắn có thể bảo đảm, từ sau một khắc bọn họ gặp nhau, trong tính
mạng của hắn chỉ có một nữ nhân là Tề Hoan.

“Ta không cần biết! Dù sao cũng là lỗi của ngươi!” Tề Hoan trừng to mắt hạnh,
còn dám mạnh miệng à, không thể tha thứ! Dĩ nhiên, đôi khi cố tình gây sự cũng
là cần thiết, nàng đây là tranh thủ phúc lợi cho bản thân.

“Được rồi, đừng nóng giận, đều là lỗi của ta.” Biết không thể nói lại được Tề
Hoan thì cứ theo ý nàng là tốt nhất.

“Hừ, đúng rồi, thế nên ngươi phải biết điều một chút, tiếp nhận trừng phạt
đi.” Tề Hoan rốt cục né được ma trảo của Mặc Dạ, tung mình đè Mặc Dạ ở phía
dưới, dùng cả tay lẫn chân bò dậy, ngồi trên bụng hắn, trên mặt nở nụ cười như
kẻ trộm.

Được rồi, nương tử thích chủ động, hắn có thể tiếp nhận được. Mặc Dạ ngoan
ngoãn nằm trên giường, chờ hành động tiếp theo của Tề Hoan. Kết quả là, Tề
Hoan dùng hai vòng lôi cột chặt hai tay hắn, đây là tình thú trong truyền
thuyết sao? Mặc Dạ lắc người một cái, không nhúc nhích được, đúng là rất bền
chắc a.

“Tướng công ~~” Nàng thuận tay xử lý bộ xiêm y được biến ra trên người Mặc Dạ,
hai tay tỉ mỉ vuốt ve người hắn, xẹt qua lồng ngực trơn nhẵn, vùng bụng chắc
nịch, ngón tay nhỏ bé mềm mại tinh xảo từ từ đi xuống, làm cho Mặc Dạ hít vào
một ngụm khí lạnh.

Tay trái ở phía dưới trêu chọc như có như không, Tề Hoan gục nửa người trên
người Mặc Dạ, đầu lưỡi không ngừng liếm yết hầu đang chuyển động của hắn.

“Ưm. . . . . . .” Mặc Dạ híp mắt, trong lòng đột nhiên giật thót, theo hiểu
biết của hắn về Tề Hoan. . . . . . . Nàng nhất định sẽ không nhanh chóng rơi
vào tình trạng như vậy mới đúng. Có lẽ là tâm ý tương thông, ý nghĩ của Mặc Dạ
vừa hiện lên, thì Tề Hoan đột nhiên rút tay nhỏ bé về.

“Tướng công ~ chàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe một lúc đi, ta sẽ không quấy rầy.”
Cắn môi Mặc Dạ một cái, Tề Hoan nhanh chóng ngồi dậy, dùng khí thế sét đánh
không kịp bưng tai chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Mặc Dạ bị trói thành bánh chưng
nằm trên giường không nhịn được than thở.

Hắn biết ngay mà. . . . . . ..

Hơn nữa lúc nãy khi Tề Hoan dùng sắc dụ hắn, thừa dịp hắn không để ý đã cột
chặt cả hai tay hai chân hắn, hắn nên làm gì bây giờ?

Chịu đựng đau đớn vì điện giật, Mặc Dạ xé rách từng lớp lôi ti trên người, sau
đó ngồi dậy liếc nhìn bộ vị nào đó mới được an ủi một nửa còn đang kích động,
chống tay lên trán thở dài một hơi. Đợi lâu như vậy, thân thể Tề Hoan chắc hẳn
đã không còn gì đáng ngại, hắn không cần phải tiếp tục chờ đợi nữa.

Nếu cứ kéo dài tình trạng này, hắn sợ rằng mình sẽ bị bóng ma tâm lý vô cùng
nghiêm trọng. Bất luận thế nào, hôm nay không thể bỏ qua cho Tề Hoan dễ dàng
như vậy, không thể để nửa đời sau bị người nào đó đè lên trên. Hắn cũng không
muốn sau này mới làm được một nửa đã bị bà xã ném lên giường.

Đang lúc Mặc Dạ ngồi ngẩn người, suy nghĩ xem nên chờ Tề Hoan về rồi tiếp tục
hiệp đấu hay là đi ra ngoài bắt người, thì đột nhiên cảm thấy không gian bị
chấn động, trong nháy mắt một luồng tiên lực cường đại phóng ra.

Nhưng hơi thở này biến mất rất nhanh, ngay sau đó hơi thở của Tề Hoan cũng
biến mất không thấy đâu. Mắt Mặc Dạ chợt lóe lên ánh sáng lạnh, thân ảnh lập
tức biến mất khỏi giường.

Tề Hoan vốn cố ý làm chuyện xấu chọc tức Mặc Dạ, nhưng nàng đã đánh giá định
lực của mình hơi cao rồi, đi ra ngoài dạo một vòng vẫn không thể đè nén được
luồng nhiệt trên người, cho nên nàng quyết định trở về gây sự với Mặc Dạ. Ai
ngờ nàng còn chưa trở về, đã nhìn thấy một đạo lôi điện màu tím phóng tới,
ngay sau đó, một con thú chưa từng nhìn thấy bao giờ đột ngột hiện thân trước
mặt nàng, bắt lấy nàng rồi dùng đạo lôi điện kia trói chặt nàng lại.

Ngay thời khắc bị mang đi kia, Tề Hoan đột nhiên ngộ ra, mình bị bắt cóc rồi
sao?

“Ta tên là Lôi Minh.” Cùng lúc Tề Hoan bị ném xuống nền đất lạnh như băng,
nàng nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

Ngẩng đầu lên nhìn theo hướng giọng nói, phát hiện con thú kia đang nói với
mình. Tề Hoan gật đầu, nàng mới không thèm quan tâm nó tên gì, nàng chỉ muốn
biết lý do vì sao mình bị bắt cóc thôi.

“Ngươi là Tiên nhân, vì sao không phi thăng?” Trong giọng nói của Lôi Minh
mang theo ý chất vấn, nó cũng không muốn làm gì Tề Hoan, cứ phải hiểu rõ về
nàng trước đã.

“Bộ dạng của ta giống Tiên nhân lắm sao?” Tề Hoan cười mỉa mai, Tiên nhân, một
từ ngữ quá xa vời, nàng còn tưởng rằng cả đời này sẽ không cần liên quan gì
đến tiên nhân nữa chứ.

“Tiên nhân có tu vi đạt từ tam trọng thiên trở lên thì phải phi thăng Tiên
giới, nếu không sẽ bị lôi phạt, ngươi không biết sao?”

“Cho nên ngươi trói ta đến đây chỉ vì thảo luận chuyện này?” Tề Hoan nhướng
mày, lời này nói ra sẽ có người tin sao? Chẳng qua, trên người nàng hẳn là
không có thứ gì khiến nó thèm khát mới phải.

“Không, ta chỉ muốn dẫn ngươi trở lại Tiên giới, sự tồn tại của ngươi đã uy
hiếp đến trật tự của Nhân Gian.” Lôi Minh đường đường chính chính nói, không
ai có thể tìm ra lỗi gì, đáng tiếc nó lại gặp phải Tề Hoan, Tề Hoan chưa bao
giờ phân rõ phải trái với người khác, huống chi nó còn không phải con người.

“Trật tự của Nhân Gian là do ngươi định ra sao, vì sao lại nói ta uy hiếp trật
tự của Nhân Gian?” Tề Hoan đại khái đã đoán được thân phận của Lôi Minh, tu vi
của nó cao hơn nàng rất nhiều, hơn nữa còn là tiên thú, khẳng định nó chính là
tiên thú có thực lực tiên tôn mà Mặc Dạ từng nhắc tới.

Không biết vì sao, thời gian qua lâu như vậy, người trên Tiên giới cũng thay
đổi gần hết, nhưng những lời bọn họ nói ra vẫn khiến người ta không sao thoải
mái nổi.

“Nếu ngươi không chịu, vậy thì ta chỉ có thể cứng rắn dẫn ngươi rời đi.” Lời
nói của Lôi Minh có chút bất thiện, nó không hề có ý định cãi nhau với Tề
Hoan, trên bốn chân dần dần hiện ra luồng lôi điện màu tím, một luồng lôi lực
yếu ớt tỏa ra từ trên người nó.

Thật ra, đối với người khác, lôi điện trên người Lôi Minh cực kì kinh khủng,
nói sao thì cũng sánh ngang với tứ cửu lôi kiếp, nhưng ở trong mắt Tề Hoan lại
có chút chưa đủ tầm.

Tề Hoan không ngờ nó cũng chơi lôi, đáng tiếc, hình như nó tìm nhầm đối tượng
rồi. Hơn nữa, mình tạm thời vẫn chưa tính đến chuyện trở lại Tiên giới. Nếu
tính ra, Tiên giới là nơi nàng chán ghét nhất, những chuyện không vui trong
quá khứ phần lớn đều xảy ra ở đó. Nếu có thể, Tề Hoan tình nguyện sống cả đời
ở Nhân Gian với Mặc Dạ.

Phút chốc khi Lôi Minh tới gần Tề Hoan, đột nhiên nó cảm giác được mình dường
như mất đi sự khống chế với lực lôi điện trên người, ngay cả Lôi Tâm mảnh như
sợi tóc mà nó tu luyện được trong nội đan cũng bị chấn động.

“Ngươi đã làm gì?” Nơi này chỉ có hai người, ngoại trừ Lôi Minh, thì kẻ động
chân động tay sợ rằng cũng chỉ có Tề Hoan.

Tề Hoan trưng ra vẻ mặt vô tội, nàng thật sự không hề làm gì. Muốn trách chỉ
có thể trách nàng quá mê người. Mặc dù không thể tùy ý phóng ra các loại lôi
điện khác, nhưng Tề Hoan phát hiện nàng vẫn có thể khống chế chúng, lực khống
chế thậm chí còn mạnh hơn chính kẻ tu luyện ra chúng, Lôi Minh chính là một ví
dụ tốt nhất.

Thật ra thì cái này chính là công lao của tháp Lôi Thần. Tháp Lôi Thần kia dù
sao cũng do nàng luyện ra, phàm là người tu luyện thuộc tính Lôi trong lục đạo
đều cần phải hấp thu lực lôi điện trong tháp, nói cách khác, chỉ cần là Tiên
nhân hấp thu lôi điện chạy đến trước mặt Tề Hoan, bọn họ sẽ mất đi quyền khống
chế lực lôi điện trong cơ thể.

Lúc đầu không phải là không có ai nghĩ đến vấn đề này, nhưng tất cả bọn họ đều
cho rằng Tề Hoan đã lấy thân hóa đạo rồi, không ai nghĩ tới sẽ có một nam nhân
khăng khăng một mực chờ đợi nàng suốt mười ba vạn năm, đơn giản chỉ cần làm
cho nàng sống lại một lần nữa.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #172