Của Ta!


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Mặc sư đệ, chàng cũng thật chiếu cố tiểu đồ đệ nhà mình nha.” Mặc dù hình như
Tề Hoan đang bị làm sao, nhưng cử chỉ thân mật của hai người vẫn làm giọng
điệu Yêu Nhiêu chua loét.

Tề Hoan tựa trong ngực Mặc Dạ, giận chó đánh mèo véo hông hắn một cái, thuận
tiện còn phóng ra một chút lôi điện. Ghen cơ đấy! Nam nhân của lão nương, nàng
ta ăn dấm cái rắm, ai cho nàng ta tư cách này!

Đột nhiên cảm thấy trên người đau nhức, Mặc Dạ nhướn nhướn mày không lên
tiếng. Thời điểm Tề Hoan không nói đạo lý liền mặc kệ mình theo phe nào, cho
nên không nói gì mới là lựa chọn tốt nhất.

“Nếu không còn vấn đề gì, chúng ta cáo từ trước.” Mặc Dạ quét mắt nhìn mọi
người ở đây một cái, căn bản không hề trưng cầu ý kiến ai.

Cảm thấy bị coi thường, Cô Nhai rốt cục không nhịn được, trực tiếp nhảy tới
trước mặt Mặc Dạ, chỉ một tay vào hắn nói, “Mặc Dạ, chuyện của Lang Huyên Kiếm
chúng ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm với lời nói
của đồ đệ ngươi.”

“Nha? Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?”

“Ngươi phải bồi thường tổn thất cho Thiên Đạo Các chúng ta.”

Cô Nhai cứng rắn nói xong, Tề Hoan liền không nhịn được buồn cười, trí tuệ của
cổ nhân quả nhiên vô cùng vô tận, đến bây giờ còn có thể đòi bồi thường tổn
thất tinh thần, Cô Nhai này quả nhiên có tiền đồ phát triển, cảnh giới vô sỉ
đã luyện đến một trình độ nhất định rồi.

Trên thực tế, mặc dù thoạt nhìn Cô Nhai làm vậy rất quá đáng, nhưng thật ra
tất cả các môn phái tu tiên đều có bộ dạng này, dường như đã trở thành một
loại quy tắc. Đáng tiếc Tề Hoan trước kia ở phái Thanh Vân được bảo hộ quá
tốt, căn bản chưa từng nhìn thấy một mặt u tối của các môn phái tu tiên, loại
chuyện vô lý như thế này vẫn còn là nhẹ.

“Tổn thất của các ngươi? Một câu vừa rồi của đồ đệ ta làm tức chết toàn bộ đệ
tử Thiên Đạo Các các ngươi sao? Nếu đúng như vậy thì ta cũng không ngại để
nàng nói thêm mấy câu.” Mặc Dạ nhìn Cô Nhai, rõ ràng không có biểu lộ gì đặc
biệt nhưng vẻ mặt bình tĩnh một cách quá đáng kia ở trong mắt người khác lại
khiến người ta muốn hung hăng cho hắn một quyền.

“Mặc sư đệ, cần gì phải náo đến như vậy, Cô Nhai lão đạo cũng chỉ bất mãn
chàng quá sủng ái đồ đệ mà thôi, cho nàng ta một chút trừng phạt nho nhỏ coi
như xong, ngươi thấy sao, Cô Nhai?” Yêu Nhiêu nhìn lướt qua Cô Nhai, đột nhiên
mở miệng nói.

Mặc dù ra vẻ hòa giải, nhưng lại đem mũi nhọn chĩa về phía Tề Hoan.

Cô Nhai tất nhiên không thể không nể mặt Yêu Nhiêu, trên thực tế, hắn làm tới
nước này cũng chỉ bởi vì không nhịn được mình bị mất mặt, thật ra cũng không
phải muốn gây chuyện với Mặc Dạ, dù sao Mặc Dạ vẫn là người của phái Thanh
Vân, hiện tại hắn không thể trực tiếp khai chiến với phái Thanh Vân được, dĩ
nhiên thái độ không thể quá đáng.

“Chuyện nhà chúng ta, từ lúc nào tới phiên ngươi quản?” Từ khi Yêu Nhiêu xuất
hiện, Tề Hoan đã không vừa mắt nàng ta, nghe nàng ta nói xong lại càng cảm
thấy chán ghét. Chủ yếu là bởi vì nam nhân của mình bị người ta mơ tưởng đến,
cho nên trong lòng nàng không thoải mái.

Tề Hoan vừa thốt ra, Cô Nhai cảm thấy run run một trận, lá gan của Tề Hoan này
cũng quá lớn đi, ngay cả Yêu Nhiêu cũng dám đắc tội, cho dù nể mặt Mặc Dạ thì
Yêu Nhiêu kia chưa chắc đã bỏ qua cho nàng. Nhưng đây chẳng phải là kết quả
hắn mong muốn sao, tuy gây sự với một tiểu bối là rất mất mặt, nhưng Tề Hoan
này đích thực cần phải dạy dỗ.

“Mặc sư đệ, ta là nể mặt chàng. . . . . . . .” Tề Hoan vừa nói xong, sắc mặt
Yêu Nhiêu lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại
dáng vẻ mỉm cười, chẳng qua ánh mắt nhìn Tề Hoan ít nhiều mang thêm chút ẩn ý
hàm xúc khác.

“Không cần nể mặt hắn, ta cho ngươi biết, nam nhân này là của ta, ngươi dù có
nhìn hắn thế nào đi nữa thì hắn cũng chỉ là của ta.” Tề Hoan thề, vừa rồi
tuyệt đối là nàng nhất thời xúc động, đại não bị chập mạch rồi. Những lời như
thế làm sao lại có thể do nàng nói ra chứ. . . . . . . Trời ạ. . . . . . ..

Lời Tề Hoan nói khiến khóe miệng Mặc Dạ cong lên, quả nhiên, bất luận trải qua
bao nhiêu năm thì cái tính dễ xúc động của Tề Hoan đúng là khó thay đổi. Mặc
Dạ sảng khoái ở trong lòng, Tề Hoan thì ảo não, về phần Yêu Nhiêu, nàng ta bị
câu nói của Tề Hoan làm cho tức đến mức suýt nữa trụy tim. Những người khác
đều u mê không hiểu gì.

Bọn họ không phải là thầy trò sao, vậy thì tuyên bố kia của Tề Hoan là có ý
gì, hơn nữa Mặc Dạ cũng căn bản không hề có ý giải thích.

Đều nói bát nước hất đi thì không thể lấy lại được, ánh mắt Tề Hoan hung dữ
nhìn Mặc Dạ một cái, nếu không phải tại nam nhân này, thì làm sao mình có thể
mất mặt như vậy được. Sau đó chuyển hướng sang Cô Nhai, “Không phải ngươi muốn
xem thứ phá hủy Lang Huyên kiếm sao, ta thành toàn cho ngươi, ngươi cũng đừng
hối hận.”

Có một số người căn bản là không thể nhẫn nhịn được, chỉ cần ngươi nhượng bộ,
bọn họ sẽ không biết xấu hổ tiến tới, biện pháp hữu hiệu nhất, chính là cho
bọn họ một lần giáo huấn cả đời khó quên.

Cô Nhai vừa nghe Tề Hoan nói, ánh mắt lập tức sáng lên, tầm mắt mọi người
thoáng cái đều tập trung đến trên người Tề Hoan.

Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn cả đời khó quên, một Tu Chân
giả hậu kỳ Hóa Thần thế mà bị một thứ màu xám tro trực tiếp đánh văng ra xa
trăm mét, toàn thân cháy đen, trong miệng còn nhả ra một làn khói trắng. Mà
bản thân hắn đã sớm trợn mắt bất tỉnh nhân sự.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nghẹn họng trân trối, Tề Hoan giống như chưa
từng có chuyện gì xảy ra, thổi thổi một ít lôi ti còn lưu lại trên tay, cười
đến không có ý tốt nói, “Còn ai muốn xem, ta sẽ cho các ngươi nhìn đủ.”

Mọi người nhìn nhau.

Không ai có dũng khi đi lên, phần lớn những ai tinh mắt đều nhìn ra được, Tề
Hoan vốn không dùng bất kỳ pháp khí nào, cái mà nàng đánh ra là một quả cầu
sét.

Tuy rằng trong giới tu tiên có không ít người tu luyện lôi thuật, nhưng không
ai có thể đánh ra một kích mạnh như vậy. Có thể khiến Cô Nhai chưa kịp đánh
trả đã hôn mê, đây là loại trình độ gì?!

Cũng khó trách Tề Hoan dám làm ra chuyện lớn lối như thế, người ta là có năng
lực để đi ngang a. Rất nhanh, mọi người đều điều chỉnh tốt tâm tình, đồng loạt
cho rằng Tề Hoan là cao nhân ẩn sĩ. Cho nên mới nói, chỉ cần có thực lực, ai
thèm quản ngươi là người tốt hay người xấu, đã từng làm chuyện gì, cái họ quan
tâm chỉ là thực lực của ngươi mà thôi.

Sắc mặt Minh Hồi lúc này đã sớm trắng bệch, y cảm thấy, ý nghĩ ngu xuẩn nhất
đời mình chính là muốn dùng Tề Hoan để uy hiếp Mặc Dạ. Cũng may y chưa hề làm
gì, nếu không, sợ rằng kết cục tuyệt đối không tốt hơn Cô Nhai là bao.

Trong Thiên Đạo Các, ngoại trừ mọi người đang ngây ngẩn thì kẻ bị rung động
nhất e rằng chính là Lôi Minh trong Tế Thần điện. Bản thân nó vốn là lôi thú
có thực lực Tiên Tôn, đương nhiên có thể cảm giác được lực lôi điện ẩn chứa
trong chiêu thức của Tề Hoan.

Tiên thú tu hành vốn không dễ, lực lôi điện tinh khiết nhất trong thiên địa
lại chỉ tháp Lôi Thần mới có, đó là bởi vì tháp Lôi Thần chứa lực khởi nguyên
(năng lượng từ căn nguyên, nguồn gốc), có thể tạo ra các loại lôi điện tinh
thuần nhất. Nhưng tháp Lôi Thần đã đóng cửa mấy ngàn năm, ngay cả Thiên Phạt
trong coi tháp cũng không thể tiến vào, dĩ nhiên một tiên thú như nó càng
không có biện pháp đi vào hấp thu lôi điện, điều này làm cho nó đã đạt tu vị
Tiên Tôn suốt mười vạn năm mà không cách nào thăng tiến hơn được.

Nhưng trước mắt, thậm chí lại có người có thể phóng ra cầu sét hàm chứa lực
khởi nguyên, điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ chỉ cần khống chế
được người này, mình sẽ trở thành tiên thú duy nhất có thể lên cấp liên tục
trong Tiên giới thậm chí là trong lục đạo!

Nghĩ tới đây, trong mắt Lôi Minh hiện lên một tia quyết tuyệt (quyết đoán,
tuyệt tình). Bết kể người ở Minh giới kia có quan hệ thế nào với nữ nhân này,
bất kể hắn tới vì cái gì, thì nó cũng tuyệt đối phải lưu nữ nhân này lại.

Tu vi của Lôi Minh so ra cao hơn Tề Hoan, tất nhiên nó có thể nhìn ra tu vi Tề
Hoan đã đến ngũ trọng thiên, mặc dù không biết vì sao một tiên nhân ngũ trọng
thiên lại chạy đến Nhân Gian, còn ở chung với người của Minh giới, nhưng điều
này cũng không cản trở đến kế hoạch của nó.

Mọi người có lẽ đã bị một chiêu kia dọa sợ, ngay cả Yêu Nhiêu cũng không nói
gì, ánh mắt phức tạp nhìn Tề Hoan và Mặc Dạ rời đi.

Sau đó Tề Hoan có thật sự coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hay không? Điều
này hiển nhiên là không thể, tính nàng nhỏ mọn đã không phải mới ngày một ngày
hai. Cho nên, Mặc Dạ đáng thương, lúc nửa đêm đang ôm Tề Hoan ngủ say thì bị
Tề Hoan một cước đạp xuống giường, thuận tiện liên tiếp thưởng cho hắn những
quả cầu sét to như chậu nước rửa mặt.

“Tiểu Hoan. . . . . . Để ta vào đi. . . . . . .” Mặc Dạ đáng thương đứng ngoài
cửa phòng, trong ngực còn ôm cái gối bị Tề Hoan ném ra cùng. Hắn nghĩ thế nào
cũng nghĩ không ra, lúc về vẫn còn tốt mà, tại sao nửa đêm đang ngủ, mình lại
bị đuổi ra ngoài đây?

Hơn nữa. . . . . . . Cúi đầu nhìn toàn thân xanh tím, Mặc Dạ không nhịn được
thở dài, đây có tính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn không.

Nói thật thì, cầu sét của Tề Hoan không có uy hiếp gì cho hắn, nhưng mấu chốt
là thứ đó đánh vào người cũng cảm thấy rất đau.

Về phần tại sao Tề Hoan tự dưng nổi đóa lúc nửa đêm, chỉ có thể nói là Mặc Dạ
tương đối xui xẻo, ai bảo lúc ngủ Tề Hoan nằm mơ, mơ thấy Mặc Dạ ở cùng Yêu
Nhiêu tình chàng ý thiếp, sau khi tức giận tỉnh mộng lại thấy nam nhân này ngủ
ngon như thế, trong lòng nàng tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu rồi.

“Ngươi ở ngoài cố gắng mà kiểm điểm lại cho ta!” Giọng Tề Hoan từ trong nhà
truyền đến.

Mặc Dạ gãi gãi đầu, rốt cục là muốn hắn kiểm điểm cái gì a? Dù sao cũng phải
nói chút lý do cho hắn chứ.

Cố gắng đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị Tề Hoan dùng lôi phong kín rồi, hắn bất
đắc dĩ thở dài, được rồi, lời nương tử nói luôn đúng, hắn phải kiểm điểm.

Nhưng Mặc Dạ há có thể hết hy vọng dễ như vậy sao? Điều này hiển nhiên không
phù hợp với tính cách của hắn, ngay lúc Tề Hoan đang an an ổn ổn chuẩn bị ngủ
lại, giọng Mặc Dạ truyền vào, “Tiểu Hoan, tâm sự với ta đi. . . . . . . . .”

Tề Hoan trầm mặc, không thèm nhìn hắn, tiếp tục ngủ.

“Tiểu Hoan, bên ngoài lạnh lắm a ~” Tựa trên cửa, ngẩng đầu nhìn mặt trăng
lưỡi liềm trên bầu trời, Mặc Dạ thuận tay biến ra một bộ xiêm y mặc trên
người, lại không biết từ đâu biến ra một bầu rượu, ừ, thuận tiện còn thêm một
bàn thịt bò nhắm rượu.

“Tiểu Hoan, thịt bò này mùi vị rất khá. . . . . . . .” Đúng lúc Tề Hoan buồn
ngủ, giọng Mặc Dạ lại một lần nữa xuyên qua não, Tề Hoan trực tiếp bật dậy,
hung dữ nhảy xuống gường kéo cửa ra.

Sau đó một vòng tay ấm áp bao quanh nàng, “Ta biết nàng không có ta là không
ngủ được mà ~” Ôm Tề Hoan về giường, một cước đá cửa, cho nên mới nói, muốn
sống hài hòa thì cần phải tranh thủ.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #171