Người đăng: dauphaivay
Edit: Khuê Loạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Ba ngàn năm trước khi lục đạo sụp đổ, Tề Hoan mạnh mẽ thay đổi lục đạo, bức tử
bốn thần thú, mặc dù nàng đã thành lập trật tự mới nhưng vẫn cần chịu trách
nhiệm với đại kiếp này, cũng may kiếp số của nàng được bốn thần thú và Mặc Dạ
mạnh mẽ chia ra.
Khi đến phiên nàng thì chỉ phải chịu tâm kiếp. Loại kiếp này được coi là loại
ảo diệu nhất, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó khăn thì cũng khó khăn,
tu đến Tiên Tôn cũng cần độ tâm kiếp một lần, phần lớn tiên nhân bát trọng
thiên đều bị hỏng ở chỗ này. Mà tâm kiếp của Tề Hoan tổng cộng có ba đạo, đạo
thứ nhất chính là sát kiếp.
Đại khái do thần kinh của Tề Hoan thô hơn người bình thường một chút, nên sau
khi tỉnh lại, đống phiền não trong lòng liền thoáng cái mất sạch, nàng hoàn
toàn quên mất trước khi ngủ rốt cuộc mình đang hậm hực cái gì.
Kết quả Mặc Dạ vẫn luôn hốt hoảng lo sợ vì thế mà suýt chút nữa tức đến hộc
máu bỏ mình, ngươi nói xem hắn lo lắng suốt một đêm rốt cuộc là vì cái gì đây!
Trong Hội Minh, hấp dẫn người ta nhất chính là chuyện tỷ thí của các tân đệ tử
nội môn, Tề Hoan là đệ tử phái Thanh Vân, dĩ nhiên cũng phải ra sân, hơn nữa
đối thủ của nàng là đệ tử đích truyền duy nhất của chưởng môn Thiên Đạo các.
Phải nói rằng vận khí của nàng đúng là không ra gì, trận đầu tiên đã gặp phải
kẻ mạnh nhất.
Đối thủ của Tề Hoan tên là Lãnh Nhiêu, một cô gái hơn hai mươi tuổi, thái độ
đối với người khác vô cùng lãnh đạm, ngay cả với đệ tử trong môn phái dường
như nàng ta cũng không hề tiếp xúc.
Bởi vì là tuyển thủ nổi danh, cho nên Tề Hoan chỉ cần hỏi thăm một chút liền
biết được phần lớn tin tức về nàng ta. Năm tuổi nhập môn, mười sáu năm tu đạo
đã đạt hậu kỳ Kết Đan, nói thế nào nhỉ, đây chính là một nhân vật thuộc loại
yêu nghiệt mà.
Luôn luôn có những người như thế, từ nhỏ đã đả kích người khác. Cũng không
biết nàng ta có thể đi trên con đường này bao lâu, tu tiên cũng không phải chỉ
cần thiên tư đã là vô địch.
Lần tranh tài này, chưởng môn trưởng lão các đại môn phái đều tới xem, cho dù
Tề Hoan có tự luyến hơn nữa thì nàng cũng không cho rằng họ đến xem nàng, nói
thật, trừ Mặc Dạ ra, làm gì có ai quan tâm đến sự sống chết của một đệ tử nho
nhỏ ở phái Thanh Vân chứ.
Tề Hoan quyết định sau khi lên đài liền xin bỏ cuộc, chỉ cần bỏ cuộc lần tranh
tài đầu tiên, thì về sau cũng mất đi tư cách tranh tài. Nàng không có tâm tư
thi đấu, đi tìm bảo bối mới là quan trọng.
Nhưng mà, nàng không muốn thi, không có nghĩa là người ta sẽ bỏ qua cho nàng.
Sau khi Tề Hoan và Lãnh Nhiêu lên đài, trọng tài vừa ra lệnh một tiếng, chưa
đợi Tề Hoan kịp mở miệng, Lãnh Nhiêu đã phi kiếm nhào đến trước mặt Tề Hoan.
Lực công kích mười phần của tu sĩ hậu kỳ Kết Đan, đối phó với một đệ tử không
có chút tu vi nào như nàng, thật đúng là đủ nể tình a. Xem ra việc Mặc Dạ giết
Hải Nhai, tuy Thiên Đạo các không phải không có ý kiến gì, nhưng bọn hắn kiêng
kỵ Mặc Dạ, nên mọi sự oán giận đều trút hết lên người nàng.
Cũng đúng, nếu thật sự nàng bị làm sao, ai cũng không thể nói được gì. Thi đấu
kiểu này vốn luôn có tỷ lệ tử vong, có nói thì cũng chỉ có thể nói nàng xui
xẻo thôi.
Tề Hoan dường như cảm thấy kiếm khí đánh về phía mi tâm mình, trong lúc nhất
thời không biết nên phản ứng thế nào, ở trong mắt mọi người xung quanh thì Tề
Hoan đang bị sợ đến choáng váng. Trên thực tế thì Tề Hoan đang suy nghĩ, nàng
nên ngăn cản phi kiếm trước, hay đối phó với Lãnh Nhiêu trước đây?
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tề Hoan nhất định phải chết, trên mặt
Lãnh Nhiêu cũng đã lộ ra vẻ mặt sung sướng của người thắng cuộc, thì phi kiếm
đang bay kia đột nhiên bị ép dừng lại, cách đầu Tề Hoan còn chưa tới một ly.
Kiếm bị một tầng lôi võng màu xám rất mỏng cản lại, Tề Hoan bình tĩnh nhìn
thanh kiếm kia, vừa liếc nhìn Lãnh Nhiêu đang sững sờ, không mặn không nhạt
nói một câu, “Kiếm này có chất gỗ không tệ.”
Lấy Tinh Sa làm chủ, bên trong còn có không ít Bí Ngân, trong kiếm mơ hồ còn
nghe thấy tiếng thú rống, xem ra đây là một thanh phi hồn kiếm cực phẩm. Sau
khi Cửu U Tà Lôi dính vào mũi kiếm, nào phải quản bên trong là phượng hoàng
hồn hay là long hồn, cứ thế nuốt trọn. Phi kiếm cứ thế bị ăn mòn, dùng tốc độ
mắt thường có thể nhìn thấy, vài giây sau, trừ tua kiếm không có chút giá trị
gì ra thì những bộ phận khác đều biến mất.
“Đó là cái gì?” Dưới đài đã bắt đầu hỗn loạn, thậm chí ngay cả vũ khí đứng
hàng thứ hai Tu Chân giới – Lang Huyên Kiếm cũng bị nuốt trọn, thứ gì mà lại
có uy lực kinh khủng như thế.
Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng trên tay Tề Hoan nhất định phải có một
Tiên khí. Lòng tham của con người vốn không thể kiềm chế được, cho dù là tu sĩ
chính đạo có tu vi cao thâm cũng vậy.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Tề Hoan đều cực kỳ tham lam, chỉ kém không
đem nàng ăn tươi nuốt sống. Dù sao Lãnh Nhiêu cũng là người thừa kế được
chưởng môn một lòng bồi dưỡng, xảy ra chuyện thế này, cho dù bình tĩnh nhưng
sự hoảng sợ không thể tin được trong mắt vẫn khiến nàng ta đánh mất tất cả sự
tự tin vốn có.
Tề Hoan nhìn Lãnh Nhiêu hồi lâu, rốt cục lắc đầu nghĩ, dù sao nàng ta cũng chỉ
là bị người khác lợi dụng, không cần thiết phải động thủ. “Ta bỏ cuộc.” Tề
Hoan nhìn trọng tài đang sững sờ một cái, trực tiếp bước xuống khỏi lôi đài.
Tề Hoan quét mắt qua một vòng, không thấy bóng dáng Mặc Dạ, chỉ có Minh Hồi
đến đón nàng. Lúc này, thái độ Minh Hồi nhìn Tề Hoan đã sớm có biến hóa
nghiêng trời lệch đất, giống như hoàn toàn không để ý chuyện nàng bỏ cuộc. Nói
cũng đúng, ngay cả Lang Huyên kiếm Tề Hoan cũng có thể làm cho biến mất, ai
còn quan tâm đến hư danh kia. Tề Hoan không nói gì yên lặng đi theo Minh Hồi,
trở về phía khán đài của phái Thanh Vân.
Kết quả, không đợi Minh Hồi đi được hai bước, Thiên Đạo các rốt cục đã ngồi
không yên.
Lang Huyên Kiếm trông vậy nhưng lại là Tiên kiếm, khắp Nhân Gian nhiều lắm
cũng chỉ có năm cây Tiên kiếm mà thôi, đến cấp kiếm hồn thì chỉ có hai cây. Tề
Hoan phá hủy Lang Huyên kiếm, chính là cho Thiên Đạo Các một đả kích khổng lồ,
người Thiên Đạo Các làm sao có thể bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy được.
Nhưng tình huống lần này lại có chút quỷ dị, chưởng môn Thiên Đạo Các – Cô
Nhai chặn đường Minh Hồi, “Minh Hồi đạo hữu, ngươi chắc hẳn biết giá trị của
Lang Huyên Kiếm này.”
Nghe câu này Tề Hoan không nhịn được cảm thấy buồn cười, trên quy tắc tranh
tài giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, bất cứ chuyện gì phát sinh trên lôi
đài đều không cần phải chịu trách nhiệm, nhưng trước mắt chưởng môn Thiên Đạo
Các lại nói như vậy, chỉ có thể nói, quy củ quả nhiên do cường giả định ra, mà
bọn họ có thể không cần tuân thủ.
“Vậy thì sao?” Minh Hồi cười lạnh hỏi ngược lại, phái Thanh Vân và Thiên Đạo
các vốn là đối thủ một mất một còn, không cần phải khách khí, Minh Hồi cũng
không có ý nể mặt Cô Nhai.
“Minh Hồi đạo hữu hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn biết đệ tử quý phái đã dùng bảo
bối gì để nuốt bảo kiếm trấn phái của Thiên Đạo các ta.” Nói đi nói lại, vẫn
là vì bảo bối trên tay Tề Hoan.
Minh Hồi nghe vậy sửng sốt, sau đó quay người nhìn Tề Hoan, y thấy yêu cầu này
cũng không quá đáng. Dĩ nhiên, nếu nói không quá đáng thì chỉ là đứng trên góc
độ của bọn hắn mà thôi, đối với Tề Hoan, yêu cầu này cực kì vô lễ. Nếu là đệ
tử khác có lẽ bọn họ chỉ có thể làm theo, đáng tiếc lần này Cô Nhai đã tìm
nhầm người.
“Tiểu hữu, có thể cho lão đạo xem một chút không?” Minh Hồi không muốn trở mặt
với Cô Nhai, cho nên ngầm đồng ý hành động của hắn.
Cô Nhai cũng hiểu ý thuận theo. Kế hoạch của hai người không tệ, nhưng lại đem
người khác thành bù nhìn.
“Nếu ta cự tuyệt thì sao?” Tề Hoan nháy mắt mấy cái, cười rất là vô tội.
Lời Tề Hoan nói thành công khiến nụ cười Cô Nhai cố gắng nặn ra bị chặn cứng
nơi khóe miệng, hắn nhìn thoáng qua Minh Hồi, Minh Hồi ho khan hai tiếng, “Tề
Hoan, lấy ra cho Cô Nhai sư bá xem một chút.”
“Chưởng môn sư bá, có rất nhiều thứ không thể tùy tiện nhìn.” Lòng hiếu kỳ quá
nặng rất dễ liên lụy mạng nhỏ, đáng tiếc, trên đời này vĩnh viễn luôn có người
không sợ chết.
“Tề Hoan!” Tề Hoan từ chối không nể mặt khiến Minh Hồi cũng không nhịn được
sắc mặt trầm xuống, trong giọng nói mang theo uy hiếp, vang vào tai khiến lòng
người cả kinh.
“Minh Hồi chưởng môn cần gì chấp nhặt một tiểu nha đầu, huynh nói đúng không
Mặc sư đệ?”
Một giọng nữ đột nhiên chen vào khiến nhân tâm nhộn nhạo, các đệ tử bị tiếng
âm vang của Minh Hồi làm cho kinh sợ bỗng nhiên hoàn hồn. Ánh mắt mọi người
chuyển về phía cửa ra vào, Mặc Dạ thờ ơ lạnh nhạt đứng đó, bên cạnh hắn là nữ
tử yêu diễm ăn mặc hở hang, nàng ta mặc một thân áo váy lụa mỏng màu đỏ, hai
bên ngực lộ hơn phân nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bắp đùi tuyết trắng thon dài
nơi tà váy xẻ, trên gương mặt xinh đẹp là một đôi mắt phượng dài hẹp ngập nước
như sương mù, phảng phất có thể câu dẫn hồn phách người ta đi mất.
Những tu sĩ kia chưa từng gặp qua loại chuyện này, ai định lực kém đã sớm chảy
máu mũi, ngay cả những người tu vi cao thâm như Minh Hồi cũng đỏ bừng mặt.
Tề Hoan nhìn nữ nhân này một cái, cũng cảm thấy khí huyết dâng trào, không
nhịn được nhíu mày, cưỡng chế sự khó chịu trong cổ họng xuống. Trong lòng âm
thầm than thở, người này không chỉ có một thân mị cốt, mà mị thuật tu luyện
cũng là hiếm có trong thiên hạ, nếu nàng ta cố ý câu dẫn người, chỉ sợ rất ít
người có thể nhịn được.
Nghĩ tới đây, Tề Hoan thâm ý nhìn Mặc Dạ một cái, hừ hừ, dám giả bộ thâm trầm
với nàng.
“Khụ, Yêu Nhiêu tiên tử sao lại có thời gian đến Thiên Đạo Các chúng ta thế
này.” Cô Nhai khó khăn lắm mới phản ứng lại, lúng túng ho khan một tiếng, vẻ
mặt cung kính.
Yêu Nhiêu, yêu tu Đại Thừa kỳ, nhưng theo nguồn tin nho nhỏ, tu vi của nàng ta
rất có thể đã đạt đến một tầng của Tiên nhân. Nghe nói một thân mị thuật của
nàng ta thậm chí tiên nhân không khó mà chống đỡ được, hơn nữa tính tình nàng
ta bất định, số yêu tu ma tu cùng tu sĩ chính đạo chết trong tay nàng không
sao đếm xuể, nhưng vì e ngại thực lực của nàng nên cho tới nay chưa từng có kẻ
nào dám ra tay đối phó nàng.
Tính ra, chết nhiều nhất trong tay Yêu Nhiêu chính là đệ tử Thiên Đạo các,
hiện tại Cô Nhai nhìn thấy nàng còn không phải thành thành thật thật sao.
“Làm sao, ta không thể đến được Thiên Đạo Các này của các ngươi sao!” Lời của
Yêu Nhiêu không chút lưu tình, vẻ mặt Cô Nhai biến sắc, cuối cùng lại cố nặn
ra vẻ tươi cười.
“Tất nhiên không phải.”
“Được rồi, ta cũng không phải tới thăm ngươi, chẳng qua ta nghe nói Mặc sư đệ
đến chỗ này nên mới tới đây, ngươi còn tưởng Thiên Đạo các có thứ gì hay ho
lắm sao.”
Tề Hoan nghe vậy, chân mày nhảy lên, vừa tiễn một Hắc Duẩn Nhi, giờ lại nhảy
ra một người. Mặc sư đệ, nàng ta gọi cũng đủ thân mật đi! Nam nhân vô liêm sỉ
này nở hoa đào quá nhiều rồi.
Hơn nữa Yêu Nhiêu vừa nói vừa áp sát về phía Mặc Dạ, mắt thấy hai tay sắp bám
vào tay hắn, Mặc Dạ lại đột nhiên giơ tay lên, hướng về phía Tề Hoan ngoắc
ngoắc, “Tiểu Hoan, tới đây.” Động tác này rất tự nhiên, không có bất kỳ ai có
thể tìm ra sai sót gì, lại vừa vặn tránh được Yêu Nhiêu. Yêu Nhiêu không nhịn
được bĩu cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tức đến dậm chân. Cho dù là bộ dạng tức
giận cũng khiến mọi người không nhịn được hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
Tề Hoan bĩu môi, hừ, coi như cho hắn mặt mũi một lần.
Vừa rồi Yêu Nhiêu lên tiếng nói chuyện, nhưng là vì cố ý chèn ép Cô Nhai nên
nàng ta cũng không chú ý tới Tề Hoan, cho đến khi Mặc Dạ mở miệng gọi Tề Hoan,
nàng ta mới chuyển tầm mắt về phía nàng.
Tướng mạo của Tề Hoan tất nhiên không thể nào so được với nàng ta, trên người
khoác một tấm đạo bào không chút mỹ cảm, hoàn toàn không nhìn được những chỗ
quan trọng, nhưng Yêu Nhiêu chưa từng thấy Mặc Dạ cười với bất kỳ ai, trừ Tề
Hoan này.
Tề Hoan rất tự nhiên đi tới khoác tay Mặc Dạ, hai người vừa định xoay người
rời đi, thì Cô Nhai chưa từ bỏ ý định mở miệng một lần nữa: “Mặc Dạ đạo hữu,
kính xin ngươi cho Thiên Đạo các chúng ta một công đạo.”
Tề Hoan nghiêng đầu nhìn Cô Nhai, suy nghĩ có nên cho hắn một đạo lôi để hắn
mở mang tầm mắt hay không. Mặc Dạ ác hơn, trực tiếp coi như không nhìn thấy Cô
Nhai, cũng không thèm liếc một cái đã xoay người rời đi.
Cô Nhai là chưởng môn Thiên Đạo Các, vừa rồi thái độ của Tề Hoan đã khiến hắn
tức giận đầy bụng, giờ lại thêm Mặc Dạ, dù tính tình hắn có tốt hơn nữa cũng
không thể nhịn được mà bộc phát.
“Mặc Dạ, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Mặc Dạ dừng bước, quét qua Cô Nhai một cái, “Chỉ bằng ngươi?”
“Bằng ta là chưởng môn Thiên Đạo các!” Lúc Cô Nhai nói những lời này, trong
giọng nói mang theo lực công kích nguyên thần, Tề Hoan vừa nhìn Yêu Nhiêu một
cái, tâm hồn có chút không yên, lại bị Cô Nhai kêu một tiếng, đáy lòng không
khỏi dâng lên một luồng sát ý mãnh liệt.
Nàng quay đầu nhìn Cô Nhai, “Thiên Đạo Các thì tính gì.”
Tuy lời này đã có không ít người nói, nhưng cỏ trên mộ họ cũng đã cao hơn đầu
người rồi, cho nên, những lời này vừa ra khỏi miệng Tề Hoan liền khiến mọi
người yên tĩnh trở lại.
“Mặc sư đệ, đồ đệ này của huynh có lá gan không nhỏ nha.” Yêu Nhiêu hứng thú
dạt dào đứng một bên nhìn Tề Hoan, nếu những lời này do nàng ta nói ra, có lẽ
sẽ không có việc gì, nhưng lại do Tề Hoan nói. . . . . . . . . Mặc Dạ có thể
che chở cho nàng bao lâu?
“Tiểu Hoan, ngoan, chúng ta trở về.” Mặc Dạ cảm nhận được thân thể Tề Hoan khẽ
run, nhiều tia Cửu U Tà Lôi xông ra khỏi đầu ngón tay nàng, phát ra âm thanh
bùm bùm giòn vang. Hắn biết Tề Hoan có lẽ vừa chịu ảnh hưởng của sát kiếp, vội
vã muốn đem nàng rời khỏi nơi này.
Tề Hoan trong quá khứ chưa từng giết bao nhiêu người, một khi nàng không nhịn
được, rất có thể sẽ chìm vào ma chướng, đến lúc đó thì cho dù là Mặc Dạ cũng
không có biện pháp cứu nàng.
“Ta. . . . . . . Mặc. . . . . . . Ta khó chịu.” Hai tay Tề Hoan không nhịn
được run rẩy, một luồng sát khí bạo ngược trực tiếp xông ra từ trong thần
thức, thoáng cái khiến cho đôi mắt vốn trong trẻo tràn đầy tơ máu.
Tề Hoan cắn chặt môi dưới, nàng căn bản không hiểu, chỉ mấy câu nói mà thôi,
tại sao mình lại có ý muốn giết hết mọi người ở đây.
“Không sao, một lúc là tốt rồi.” Mặc Dạ ôm chặt Tề Hoan, đầu ngón tay chạm vào
mi tâm của nàng, truyền một luồng linh khí tinh thuần vào trong đầu nàng. Một
lúc lâu sau, cảm giác khó chịu mới bị đè ép xuống, toàn thân Tề Hoan ướt đẫm,
vô lực dựa vào trong ngực Mặc Dạ, không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.