Tiếp Quản Điện Lôi Thần.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Minh Hỏa vẫn luôn nhìn Tề Hoan, nhưng trong mắt nàng căn bản không nhìn đến
bất kỳ ai trừ Mặc Dạ. Nắm chặt Đinh Diệt Thần trong tay, Minh Hỏa không biết
có nên hạ thủ hay không.

Nếu như giết Mặc Dạ, sợ rằng cả đời này Tề Hoan cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

“Minh Hỏa, mau động thủ.” Lôi Thần đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng, hắn thúc
giục khiến ánh mắt mê man của Minh Hỏa dần trở nên tỉnh táo. Chỉ cần Mặc Dạ
chết, hắn sẽ có cơ hội, cho dù phải dùng cả đời còn lại để cầu xin Tề Hoan tha
thứ, hắn cũng nguyện ý.

Trơ mắt nhìn chiếc đinh một lần lại một lần cắm vào thân thể Mặc Dạ, thân thể
hắn từ từ tiêu tán, hai tay Tề Hoan túm chặt Thiên Lôi, toàn thân run rẩy
không ngừng.

Ánh mắt cầu xin của Tề Hoan không phải Thiên Lôi không nhìn thấy, chẳng qua,
chuyện này hắn không thể giúp được. Thiên Lôi quay mặt đi, cho nên hắn đã bỏ
qua không nhìn thấy hận ý trong mắt Tề Hoan.

Tiên đạo, đây chính là cái mà bọn họ gọi là đại đạo vô tình. Ai cũng có thể vô
tình, nhưng, phá hủy tình yêu của nàng, nàng sẽ khiến tất cả mọi người sống
không thoải mái!

Tề Hoan nhắm mắt lại, không nhìn ai nữa. Hô hấp dần ổn định, không nôn ra máu,
giống như ngủ thiếp đi.

Thiên Lôi cúi đầu nhìn Tề Hoan trong ngực, vừa nhìn Mặc Dạ ánh mắt vẫn không
rời khỏi Tề Hoan khóe miệng mỉm cười, đột nhiên trong lòng sinh ra một nỗi bi
thương.

Đinh Diệt Thần trong tay Minh Hỏa một lần lại một lần cắm xuống, oán khí không
ngừng tan rã, thân thể Mặc Dạ chỉ còn lại một tầng hình bóng nhàn nhạt. Sau
chín chín tám mươi mốt đinh, cho dù Mặc Dạ có bản lĩnh lớn như thế nào, hắn
cũng nhất định phải chết.

Trong mắt Minh Hỏa không che dấu được vẻ vui mừng như điên, Tề Hoan, Tề Hoan
sẽ là của hắn. . . . . . . ..

Lúc đinh cuối cùng chuẩn bị hạ xuống, Tề Hoan trong ngực Thiên Lôi vốn không
hề có động tĩnh gì đột nhiên mở to hai mắt, hai con ngươi biến mất, một bên là
bát quái đồ, một bên là lưỡng nghi đồ, ánh mắt vừa mở ra, thì đồng thời một
hình ảnh của ngọn tháp cổ cao vút hiện ra trước mặt mọi người.

“Tháp Lôi Thần!” Lôi Thần không nhịn được kêu lên, Minh Hỏa cũng ngừng tay
kinh ngạc nhìn hư ảnh đang từ từ ngưng tụ lại trên không trung.

Là tháp Lôi Thần hoàn chỉnh, trên chín tầng cao nhất, cửu sắc lôi điện bắn ra
không ngừng, trừ việc tháp này hơi nhỏ một chút, nhưng nó giống hệt tháp Lôi
Thần đã bị hủy đi.

Tháp Lôi Thần không ngừng lấy ra các loại lôi điện từ trong cơ thể Tề Hoan,
sau đó “uỳnh” một tiếng, rơi xuống mặt đất. Đợi đến khi nó hoàn chỉnh, thì
năng lượng trong người Tề Hoan trên thực tế đã cạn kiệt, nếu không phải trong
lòng nàng còn một tín niệm, nói không chừng đã sớm từ bỏ.

“Này. . . . . .” Tháp Lôi Thần xuất hiện, làm cho Lôi Thần phút chốc không
biết nên phản ứng thế nào, có điều, không đợi hắn phản ứng, thì hắn đột nhiên
phát hiện, tầng phong ấn trong tiểu thế giới đã xuất hiện một khe hở.

Chỉ cần tiểu thế giới này bị phá, oán khí trong cơ thể Mặc Dạ sẽ từ từ khôi
phục, Lôi Thần kinh hãi, hoảng sợ kêu một tiếng, “Minh Hỏa.”

Minh Hỏa theo bản năng định cắm cái đinh trong tay xuống, nhưng đột nhiên có
một luồng gió mạnh đánh tới bên tai, trong lòng hắn cả kinh chợt lui lại, rồi
lập tức nhìn Mặc Dạ.

Thân thể Mặc Dạ vốn là oán khí, hơn nữa gần như đã tiêu tan hết, muốn chạm vào
hắn thì phải là tu sĩ dùng oán khí tu luyện mới có thể làm được. Chẳng lẽ lại
là một Quỷ Tiên khác sao? Trong lòng mọi người đều hiện lên một dấu hỏi lớn.

Sau khi Tề Hoan thấy rõ bóng người nọ, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nàng không còn
đủ thời gian để suy nghĩ nữa, có lẽ hắn là người duy nhất có thể cứu được Mặc
Dạ, nàng đánh cuộc!

Tề Hoan hít vào một hơi thật sâu, rút hết toàn bộ lực lôi điện trong cơ thể
ra, rót vào tầng thứ chín mươi mốt trên tháp Lôi Thần, Cửu U Tà Lôi mạnh mẽ
bắn ra khỏi tháp Lôi Thần, bao quanh lấy Mặc Dạ và người kia.

Sau một trận sấm sét, Cửu U Tà Lôi biến mất, tháp Lôi Thần cũng dần dần biến
mất giữa không trung, sau khi nhìn thấy Mặc Dạ được mang đi, Tề Hoan rốt cục
nhắm hai mắt lại.

Tám Tiên Tôn cùng xuất thủ, thế nhưng không thể ngăn được một mình Mặc Dạ. Đây
chắc chắn là một loại sỉ nhục, mặc dù tất cả mọi người đều biết, Mặc Dạ có thể
rời đi, tuyệt đối là do Tề Hoan động tay động chân. Nhưng Tề Hoan có thể xuất
ra tháp Lôi Thần, chỉ bằng chuyện này thôi, cũng đủ để không ai dám động đến
một cọng tóc của nàng.

Tề Hoan bị mang về Tiên giới, sau một đêm, phái Thanh Vân giống như chưa từng
xảy ra chuyện gì, khung cảnh yên bình, nhưng tân phòng kia trống không, giống
như đang đợi, đợi chờ chủ nhân quay trở về.

Tề Hoan tỉnh lại, gió nhẹ thổi qua cửa sổ luồn vào trong phòng, nhẹ nhàng trêu
chọc nàng, ngoài cửa sổ ngập tràn màu hồng phấn của hoa lưu ly, lúc trước Tề
Hoan rất thích ngắm loại hoa này, cánh hoa lưu ly giống hình trái tim, nhưng
khi đó, trong lòng nàng còn kỳ vọng vào tương lai tươi đẹp.

Khó nhọc quay đầu, Tề Hoan lại nhắm mắt lại. Nếu như, không tỉnh lại có phải
tốt không. Như vậy, tim, cũng sẽ không đau như vậy.

“Tiểu Hoan.” Giọng Lôi Thần vang lên bên tai Tề Hoan, vừa rồi hắn vẫn luôn ở
bên cạnh nàng, nhưng Tề Hoan dường như không hề nhìn thấy.

Cái gọi là tâm cháy thành tro bụi, sẽ có dáng vẻ như vậy sao? Lôi Thần không
hiểu, hắn căn bản không hiểu, tại sao Tề Hoan lại biến thành dáng vẻ như vậy.

“Ca, chúng ta ra ngoài trước đi.” Thiên Lôi thở dài một tiếng, kéo Lôi Thần ra
ngoài.

Lúc hai người sắp bước ra khỏi phòng, giọng nói khàn khàn không thể che dấu sự
suy yếu của Tề Hoan truyền đến từ phía sau, “Hiện tại ta đây, có tư cách trở
thành chủ nhân của điện Lôi Thần rồi đúng không?” Lôi Thần sửng sốt, chợt quay
đầu, vẻ mặt vui mừng, “Ngươi muốn ở lại điện Lôi Thần?”

“Hiện tại ta đây, có tư cách trở thành chủ nhân của điện Lôi Thần rồi đúng
không?” Tề Hoan không trả lời Lôi Thần, mà chỉ lập lại lời mình đã nói.

“Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi chịu ở, vị trí điện chủ điện Lôi Thần ta lập tức
nhường lại cho ngươi.” Thiên đạo vô tình, rất nhiều Tiên nhân phải trải qua
đại hỉ đại bi (vui, buồn đến tận cùng)mới có thể hiểu được thiên đạo, Lôi Thần
cho là Tề Hoan đã đại triệt đại ngộ (thông hiểu hết mọi việc), nhưng sự thật
thế nào, ai có thể biết được đây!

“Ta muốn tất cả mọi người trong Tiên giới đều biết.”

“Được, nhưng ta muốn ngươi thề, cả đời không được phản bội điện Lôi Thần.” Lôi
Thần dù sao cũng đã sống nhiều năm như vậy, đối với chuyện Tề Hoan đột nhiên
thay đổi thái độ, hắn không thể không đề phòng.

“Ta xin thề, suốt đời sẽ không phản bội điện Lôi Thần.” Cho đến khi điện Lôi
Thần bị hủy diệt. . . . . . . Những lời cuối cùng này bị Tề Hoan giữ lại trong
lòng.

Tề Hoan trở lại điện Lôi Thần, nhưng trong điện Lôi Thần đã không còn nghe
thấy tiếng cười của nàng nữa, giống như trong một đêm, Tề Hoan đã mất đi tất
cả tình cảm, mỗi ngày, trừ ngồi trong vườn hoa, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn
ra, nàng hầu như không làm bất cứ việc gì.

Nàng đang tìm, nàng muốn tìm khí tức của Mặc Dạ, nhưng bất luận thế nào, vẫn
tìm không thấy.

Vốn hai người bọn họ có cảm ứng tâm linh, cho dù không biết đối phương đang
thế nào, nhưng vẫn có thể biết được đối phương sống hay chết. Có điều hiện
tại, Tề Hoan không hề cảm nhận được bất cứ cái gì, giống như Mặc Dạ chưa từng
tồn tại.

“Tiểu Hoan, Minh Hỏa vẫn đang chờ ngươi.” Thiên Lôi nhìn Tề Hoan vẫn đang ngẩn
người, không nhịn được đi tới nhắc nhở một câu. Tề Hoan bày ra bộ dạng thế
này, khó mà không người ta lo lắng. Chẳng qua, Thiên Lôi càng để ý đến lời thề
của Tề Hoan và chuyện Tề Hoan làm cách nào tạo ra được tháp Lôi Thần hơn.

“Ta không muốn gặp hắn.” Giơ tay lên, vò nát những cánh hoa lưu ly trên bàn
đá, Tề Hoan đứng dậy định trở về.

“Tiểu Hoan. . . . . . . .” Hai canh giờ trước, Thiên Lôi đến nói với Tề Hoan,
Minh Hỏa muốn gặp nàng. Tề Hoan nói bảo hắn đợi, đợi hai canh giờ, lại nói
không muốn gặp hắn. Bộ dạng này của nàng. . . . . . . . Ai! Thiên Lôi nặng nề
thở dài.

Bộ dạng này của Tề Hoan, làm cho trong lòng hắn đột nhiên mơ hồ sinh ra cảm
giác bất an, Tề Hoan hiện tại khiến hắn không tìm ra được bất kỳ đầu mối nào,
thỉnh thoảng nàng nhìn Lôi Thần bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, làm cho người ta
kinh hồn táng đảm.

Mười năm sau, trừ dấu tay màu đen Thiên Vũ Tiên Tôn lưu lại sau lưng nàng,
thương thế của Tề Hoan đã khôi phục bảy tám phần. Nàng lúc ấy gần như đã tiêu
hao hết tất cả linh lực, cũng may khi đó có Thiên Lôi ở bên cạnh nàng, luôn
dùng lực lôi điện che chở nguyên thần, nên nguyên thần của nàng mới không bị
đánh tan ngay tại chỗ.

Khôi phục xong, trên mặt Tề Hoan cũng có thêm chút huyết sắc, có lẽ bi thương
đã bị thời gian xóa nhòa, Tề Hoan không còn ngồi ngẩn người một mình nữa, lại
trở thành bộ dạng giống như lần đầu tiên nàng tới điện Lôi Thần. Chẳng qua,
trong mười năm này, yêu cầu duy nhất của nàng đối với Lôi Thần chính là, không
được để Minh Hỏa bước vào nơi này nửa bước.

“Tiểu Hoan, đây là đại ca sai người đưa tới, ngày mai nhớ mặc vào.” Tề Hoan ở
điện Lôi Thần mười năm, địa vị của nàng đã từ từ thay đổi.

Trong mười năm này, các đệ tử trong điện Lôi Thần đều biết, Tề Hoan sẽ trở
thành điện chủ kế tiếp của điện Lôi Thần, Tề Hoan cũng đã dần thay thế Lôi
Thần tiếp quản các sự vụ lớn nhỏ.

Ngày mai, chính là ngày Lôi Thần tuyên bố với toàn bộ Tiên giới, cho nàng tiếp
quản điện Lôi Thần.

Nàng đợi mười năm, mười năm đối với một Tiên nhân mà nói thì quá ngắn, nhưng
lại khiến Tề Hoan cảm thấy có chút không thể chờ được.

“Nhị thúc, không phải thúc đã trở về thành Tình Thiên sao?” Tề Hoan ngồi bên
hồ nước, một tay cầm cần câu, ánh mắt nhìn chằm chằm con cá đang bơi trong hồ.

Thiên Lôi bảy năm trước đã cùng Điện Mẫu trở về thành Tình Thiên quê hương
mình, nghe Lôi Thần nói, sau khi giao điện Lôi Thần cho Tề Hoan xong, hắn cũng
sẽ trở lại nơi đó.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, Tề Hoan có thể chứng minh nàng có đủ thực
lực.

Điều Lôi Thần muốn Tề Hoan chứng minh, đơn giản là ám chỉ tòa tháp Lôi Thần
này. Mặc dù việc đưa tháp Lôi Thần ra ngoài đối với Tề Hoan mà nói vẫn còn
chút khó khăn, nhưng trong mười năm qua, Tề Hoan cũng không phải chỉ biết ăn
cơm không.

Nàng muốn đối phó, không phải chỉ một người. Lúc trước, nàng đã thề, nếu Mặc
Dạ không còn, tam giới lục đạo, nàng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào an ổn, bất
cứ kẻ nào!

Hôm nay Mặc Dạ sống chết không rõ, có lẽ đã sớm biến mất ở một nơi nào đó cũng
không chừng. Không sao, không sao cả. Tề Hoan mỉm cười, mười năm, trong lòng
nàng đã không còn chờ đợi bất kỳ điều gì nữa rồi, chỉ sợ mình mơ giấc mơ quá
đẹp, kết quả giấc mộng tan vỡ làm cho mình không cách nào tiếp nhận nổi.

“Ngày mai là ngày trọng đại, ta không yên lòng về ngươi.” Thiên Lôi ngồi bên
cạnh Tề Hoan, nhìn Tề Hoan, bất giác thở dài.

Tề Hoan nghe thấy Thiên Lôi thở dài, quay đầu nhìn hắn cười cười, “Nhị thúc
cho là ta không quản được điện Lôi Thần sao?”

“Tất nhiên không phải.” Thủ đoạn của Tề Hoan thậm chí còn cao hơn Lôi Thần,
mới mấy năm thôi, trên dưới điện Lôi Thần đã toàn bộ ngoan ngoãn nghe lời
nàng, nhưng mà, hắn vẫn lo lắng. Ngay cả chính bản thân Thiên Lôi cũng không
biết, rốt cuộc hắn đang lo lắng cái gì.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #147