Trời Không Dung Hắn.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Ayumi

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Vốn dĩ hết thảy mọi chuyện đã phải “nước chảy thành sông”, nhưng vì trên trời
đột nhiên có tiếng lôi điện phát ra rất to nên miễn cưỡng phải dừng lại. Đêm
tân hôn của Tề Hoan, trong tiếng lôi điện chết tiệt này, đã phải điểm thêm một
dấu phẩy.

Nếu chỉ đơn thuần là thời tiết biến hóa, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tiếng
sấm khủng bố như vậy. Hơn nữa ở trong thế giới nhỏ này, nếu không phải người
điều khiển cố ý thay đổi thời tiết, ngoại trừ nhật nguyệt luân chuyển sẽ không
có chuyện xuất hiện mưa dông sấm sét. Nói cách khác chính là có người xâm nhập
vào đây, lại là người có thể điều khiển lôi điện.

Tề Hoan nghe thấy tiếng sấm phản ứng đầu tiên là nhảy xuống giường, không để ý
Mặc Dạ đã bị mình khiêu khích dục hỏa đốt người, tìm mặc quần áo vẫn còn vương
đầy đất.

Mặc Dạ hối hận thở dài, đây là đêm tân hôn của hắn nha, tuy tiện khoác vài
kiện quần áo trên người, Mạc Dạ mở cửa đi ra khỏi phòng.

Hắn vừa mới bước một bước liền thấy một đạo Diệt Thế Thần lôi lớn cỡ thùng
nước đánh xuống trước mặt. Có thể xuất ra Diệt Thế Thần lôi, hắn không cần
nhìn cũng biết là ai tới.

Trong trời đất này chỉ có ba người có khả năng xuất ra Diệt Thế Thần lôi, khả
năng củaTề Hoan không tính là rất giỏi, có thể tự xuất ra lôi điện bằng cánh
tay đã là tốt lắm rồi. Người có năng lực lớn như vậy, e là trừ Lôi Thần thì
không còn ai khác.

Nhanh như vậy đã tìm đến nơi, hơn nữa lại còn cố tình chọn ngày hôm nay, thật
làm cho người khác khó chịu. Tròng mắt Mặc Dạ hiện lên sát khí nồng đậm.

“Diệt Thế Thần lôi.” Thấy đạo lôi kia đánh về phía Mặc Dạ, Tề Hoan nhăn mày
đưa tay thu lấy đạo lôi điện kia.

Lôi điện trên không đánh xuống mặt đất, liền tục nhằm về phía Mặc Dạ. Tiếc là
vì có Tề Hoan bên cạnh hắn nên tất cả lôi điện đánh xuống đều bị nàng hấp thụ
vào người. Lôi Thần đứng giữa không trung nhìn một màn này cũng không giấu nổi
ngạc nhiên.

Tề Hoan dám hấp thu lôi điện hắn đánh ra, nàng không muốn sống chăng? Phải
biết rằng bản thân hắn cũng không dám tùy ý hấp thu lôi điện do người khác
xuất ra, lôi điện chi lực do mỗi người luyện ra đều không giống nhau, nếu
không có tháp Lôi Thần tổng hợp, rất dễ khiến hai loại lôi điện khác nhau bị
trộn lẫn, dẫn tới thân thể của bản thân bị hủy diệt.

Lôi Thần không ngờ tới trong người Tề Hoan còn có một tòa tháp Lôi Thần, cho
nên bất kì loại lôi điện chi lực nào, nàng vẫn có thể thu vào để bản thân tùy
ý sử dụng.

“Nhanh như vậy đã tìm tới rồi.” Mặc Dạ biết rõ, chuyện hắn là Qủy Tiên sớm
muộn gì cũng có người biết đến, những lời tiên đoán bịa đặt kia của Tiên Giới
xem ra lại hoàn toàn chính xác, nhưng hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm
trọng như vậy. Chín đại Tiên Tôn, ngoại trừ Đoạn Tuế ra, mọi người đều đến
đông đủ.

Chỉ sợ Đoạn Tuế tiên tôn vì bảo trụ phái Thanh Vân nên mới không thể đến, một
người tuy có lợi hại nhưng cũng không thể đấu lại tám người.

“Tề Hoan, ta nể tình ngươi không biết thân phận của người này, sẽ không truy
cứu trách nhiệm của ngươi, chỉ cần ngươi theo ta trở lại Lôi Thần điện, tất cả
mọi chuyện ta sẽ coi như chưa từng xảy ra.”

Tiếng lôi điện lớn như vậy mà không một người nào trong phái Thanh Vân thức
dậy, xem ra quả thực là muốn đến bắt Mặc Dạ rồi. Tề Hoan không thể nào hiểu
nổi, rốt cuộc là vì sao bọn họ tự nhiên biết được thân phận của Mặc Dạ mà chạy
tới bắt người?

“Lôi thúc người không ngại thì nói cho ta hay, hắn có thân phận thế nào mà ta
không biết?” Bất kể ra sao nàng cũng không thể mặc cho người khác định đoạt.
Nếu địch nhân của bọn họ là tiên, thì nàng đành phải buông bỏ thân phận tiên
nhân này vậy.

“Hừ, Qủy Tiên ra đời, Lục Đạo sụp đổ, ta nói đúng chứ Mặc Dạ Quỷ Tiên.” Tiếng
nói của Lôi Thần vang lên cuồn cuộn như tiếng sấm. Hắn vốn muốn đi tìm Tề
Hoan, mà Minh Hỏa cũng có ý định đó nên hai người họ cùng đi tới trước tấm
Thiên bi tiên đoán của Tiên Giới, Thiên bi cũng biết chuyện năm trăm năm
trước, nhưng muốn thôi thúc Thiên bi tiên đoán, nhất định phải trả giá rất
đắt. Lôi Thần và Minh Hỏa xin mười hai Thiên Tôn hợp sức ra tay, khó khăn lắm
mới thôi thúc được Thiên bi, nào ngờ lại chỉ nhìn thấy chuyện xảy ra 12 năm
trước.

Vốn họ muốn tìm ra Tề Hoan, nhưng lời tiên đoán của Thiên bi lại đề cập đến
việc Tề Hoan và Quỷ Tiên đang ở cùng với nhau. Quỷ Tiên là mục tiêu diệt trừ
hàng đầu của Lục Đạo, khiến việc tìm Tề Hoan rớt xuống hàng thứ hai, diệt trừ
Quỷ Tiên mới chính là chuyện quan trọng nhất.

Lôi Thần nói xong, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tề Hoan hỏi Mặc Dạ
giờ liều chết hay trốn chạy? Nàng biết rõ dù Mặc Dạ có lợi hai đến mấy cũng
không thể đối phó được với tám đại Tiên Tôn của Thiên Giới, nếu như có người
bắt nàng uy hiếp Mặc Dạ, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

Cho dù thường ngày Lôi Thần đối xử với nàng không tệ nhưng lúc này Tề Hoan
không thể tin bất cứ kẻ nào, vì mục đích của bọn họ đều là diệt trừ Mặc Dạ.

Mặc Dạ nhìn ra ánh mắt lo lắng của Tề Hoan, việc hắn muốn trốn đi là chuyện
rất đơn giản, nhưng lại không thể dễ dàng mang theo Tề Hoan. Oán khí của hắn
ngày càng bài xích Tề Hoan, hắn không thể mang nàng trở về địa ngục được.

Huống chi cho dù chạy được tới địa ngục thì sao? Quan hệ của hắn với Minh
Vương cũng không quá thân thiết, cho dù thoát được nhất thời thì cũng không
thể trốn chạy cả đời. Huống chi hắn không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Nếu như không có Tề Hoan, hắn nhất định sẽ liều chết đánh với mấy tên Tiên Tôn
này, giết được vài người coi như đủ vốn. Nhưng hiện giờ hắn lại không nỡ,
trong lòng không thể không lo lắng, không nhẫn tâm để Tề Hoan lại một mình.

Hai người chỉ im lặng đối mặt, Tề Hoan lại có thể nhìn ra suy nghĩ của Mặc Dạ,
nàng nhẹ nhàng tiến tới ôm hắn. Trong lòng thề, hắn không thể nào biến mất
được.

Hai người ôm nhau thoạt nhìn rất bình thường, nhưng đối với Minh Hỏa đang ở
trên không lại như một cái gai không ngừng đâm vào trái tim hắn. Người này
chính là người mà Tề Hoan yêu.

Cho dù biết rõ hai người không thể ở bên nhau, vậy mà nàng vẫn không chịu
buông tay.

Đến cùng nàng vẫn còn chấp nhất chuyện gì? Trùng Thiên hỏa diễm trên người
Minh Hỏa bùng lên, đêm tối đen như mực cũng bị ngọn lửa nhuộm đỏ rực. Mà trong
mắt Tề Hoan từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất Mặc Dạ.

“Lôi thúc, người nói sai rồi, ngay từ đầu ta đã biết thân phận của hắn.” Tay
Tề Hoan được Mặc Dạ nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

“Tề Hoan, ngươi…” Lôi Thần đương nhiên biết ngay từ đầu nàng đã nhận ra thân
phận hắn, nhưng nói như thế là để làm bậc thang tiếp bước cho Tề Hoan. Cho dù
quan hệ giữa nàng và Quỷ Tiên có sâu sắc đến mấy, chỉ cần hắn muốn giữ lại Tề
Hoan, ai còn dám phản đối. Chẳng qua Lôi Thần không ngờ đến tình cảnh này rồi
mà Tề Hoan vẫn còn không biết tốt xấu như vậy.

“Muốn mạng của hắn, đương nhiên có thể. Chỉ cần bước qua xác ta là được.”
Không phải chỉ là chết thôi sao? Ai sợ ai? Chuyện sinh tử nàng đã trải qua vô
số lần, có thêm lần nữa cũng không sợ, huống chi lần này lại có hắn đi cùng.

Chỉ khi anh hùng cứu mĩ nhân mới có thể nói mấy câu như vậy, không ngờ có ngày
mình cũng có thể làm một đấng anh hùng. Tuy nhiên mĩ nhân nghe nàng nói vậy,
sắc mặt lại có chút lúng túng. Aiz…đó là một nam nhân nha.

Đại khái là ngày thường uể oải quen rồi, nói xong nàng vẫn còn có thời gian
nhìn sắc mặt của Mặc Dạ. Hết cách, nhìn ngắm nhiều năm như vậy mà vẫn thấy
chưa đủ, sau này nếu không thể ngắm nữa nàng sẽ rất đau lòng đó. Nên lại phải
nhìn thêm vài lần nữa.

“Hừ, ngày đó trong người ngươi tỏa ra ma khí, chúng ta đã không truy cứu, vậy
mà không ngờ người lại còn dây dưa với Quỷ Tiên. Nay bất kể là ai cầu xin đều
khó có thể dung tha cho ngươi.” Không đợi Lôi Thần lên tiếng, bên Thiên Võ
Tiên Tôn liền nói trước.

Hôm nay Võ Tiên Tôn quả nhiên là ngoan cường như gián, đến nay vẫn còn sống
sót. Tuy rằng tu vi đã bị giảm xuống không ít nhưng dù sao thực lực vẫn còn,
hắn muốn xông vào đầu tiên để tranh công giết Quỷ Tiên.

Nếu là trước kia, Thiên Võ Tiên Tôn nhất định sẽ không dám phản bác lại lời
nói của Lôi Thần, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đã xảy ra sau khi gặp Tề Hoan,
Thiên Võ Tiên Tôn liền không nhịn được đổ hết tất cả sự phẫn nộ lên đầu Tề
Hoan. Đều tại nàng ta, nếu không có nàng, mình sẽ không bị Cửu Vĩ Hồ đuổi
giết. Nếu không phải vậy, Thiên Võ điện của mình sao có thể bị hủy sạch như
thế? Nếu không có nàng ta, sao bộ dạng của hắn bây giờ có thể thê thảm như
vậy?

Chuyện này Lôi Thần không muốn tranh luận, dù sao Tề Hoan đã tự thừa nhận sự
thật chuyện nàng biết thân phận của Mặc Dạ, theo quy định của Thiên Giới kết
cục của nàng cũng sẽ là hồn phi phách tán.

“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Không thể nào nói chuyện êm xuôi thì đành phải
liều chết một phen vậy. Tề Hoan không đợi Thiên Võ nói tiếp, hai đạo lôi điện
liền bổ về phía hắn.

Vì không ai nghĩ nàng có thể động thủ với tám vị Tiên Tôn nên khi hai đạo Lôi
nổ tung, nhất thời không ai né tránh kịp.

“Cửu U Tà lôi! Tề Hoan, Lôi Thần tháp…” Thấy thứ Tề Hoan đang dùng là Cửu U Tà
lôi, Lôi Thần và Thiên Lôi đồng thời kêu lên, trong thâm tâm liền dấy lên nghi
hoặc, không lẽ chín tầng tháp của tháp Lôi Thần sập xuống có liên quan tới Tề
Hoan?

Tề Hoan căn bản không để bọn hắn có cơ hội nói chuyện, từng đạo lôi điện liên
tiếp bổ đến, đáng tiếc tu vi của nàng không nên đợi đến lúc tám vị Tiên Tôn
kia ra tay, công kích của nàng liền mất đi tác dụng, chỉ có thể hạn chế hành
động của bọn họ mà thôi.

Cũng may trong đó có không ít Tiên Tôn biết Lôi Thần và Minh Hỏa cố ý giữ lại
Tề Hoan, bọn họ chỉ cố gắng cầm giữ nàng, không cho nàng qua giúp đỡ Mặc Dạ
thôi, còn lại là nhìn Minh Hỏa và Lôi Thần liều mạng dốc sức đánh Mặc Dạ.

Hai đấu một, bọn họ đúng là đề cao Mặc dạ. Dù vậy nhưng Mặc Dạ nhìn qua vẫn
không bị rới vào thế hạ phong, ba người vậy mà lại đánh ngang bằng nhau. Thực
lực của Quỷ Tiên quả thực là khiến các Tiên Tôn khác kinh hãi.

Đây chính là Lôi Thần và Minh Hỏa đó, Lôi Thần lôi điện chi lực, Tiên Tôn linh
hỏa của Minh Hỏa là thứ có thể hủy diệt vạn vật, vậy mà không phá nổi oán khí
trên người Mặc Dạ.

Tề Hoan biết rõ, oán khí của Mặc Dạ không còn chống đỡ được bao lâu, phái
Thanh Vân lúc này đang bị phong tỏa, bên trong không có oán khí để Mặc Dạ chắt
lọc năng lượng, trừ khi hắn rời khỏi nơi này…

Ngay tại lúc Tề Hoan còn thất thần, Thiên Võ Tiên Tôn chẳng biết đã chạy tới
sau lưng nàng lúc nào, đánh vào sống lưng nàng một chưởng. Đợi đến lúc Tề Hoan
phát hiện ra, lòng bàn tay của Thiên Võ đã chạm vào lưng nàng.

“Tề Hoan!” Tiếng thét của Mặc Dạ cách đó không xa vang lên, Tề Hoan chỉ cảm
thấy lồng ngực nóng rực, thân thể như không thuộc về mình, vô cùng đau đớn.

Mặc Dạ sốt ruột, càng đánh càng bức bối, Minh Hỏa và Lôi Thần cũng lo lắng cho
Tề Hoan. May mà Thiên Lôi nhanh tay, Thiên Võ vừa đánh một chưởng vào Tề Hoan
liền bị hắn bổ một đạo lôi vào đầu.

Nhìn vẻ mặt muốn giết người cho hả giận của Thiên Lôi, các Tiên Tôn dù bất mãn
với hành vi của hắn thì cũng không dám mở miệng. Thiên Lôi không giống Lôi
Thần, hắn dù sao cũng không phải cai quản Lôi Thần điện, nên tình cảm hắn dành
cho Tề Hoan là xuất phát từ tâm, không như Lôi Thần, trong thâm tâm hắn còn có
mục đích riêng.

Tuy không thể chấp nhận việc Tề Hoan và Mặc Dạ ở bên nhau nhưng không có nghĩa
là ai cũng có thể làm Tề Hoan tổn thương.

Bên kia Tề Hoan sống chết không rõ, Mặc Dạ không thể nào tập trung được, hơn
nữa oán khi trong người ngày càng cạn kiệt, thời gian dần trôi qua, hắn bắt
đầu rơi vào thế bất lợi, ba người đánh đều vô cùng chật vật, chỉ là cố gắng
không ngã xuống mà thôi.

Có điều Lôi Thần, Minh Hỏa ngã xuống còn có người tiến lên trợ giúp, mà Mặc Dạ
ngã xuống chỉ e vĩnh viễn không thể đứng dậy.

“Ta rất xem trọng ngươi, nhưng dù thế nào ngươi vẫn phải chết.” Minh Hỏa nhìn
Mặc Dạ, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy sát khí, lạnh như băng khiến người ta hít
thở không thông.

Mặc Dạ nhếch miệng, “Cho dù ta có chết đi thì nàng cũng là của ta.” Hai nam
nhân hiểu lời nói của nhau. Lúc này bọn hắn liều mạng không phải là vì Lục Đạo
muôn dân trăm họ mà là vì một nữ nhân.

Những lời này như một mồi lửa, thiêu cháy triệt để lý trí của Minh Hỏa. Vì sao
hắn đợi hơn một nghìn năm, nhớ thương hơn một nghìn năm mà nàng lại đi yêu
người khác? Vì sao nàng biết rõ hắn là ai nhưng lại không chịu cho hắn cơ hội?
Chẳng lẽ trong mắt nàng hắn vĩnh viễn kém cỏi hơn Mặc Dạ?

Công kích của Minh Hỏa phát ra ngày càng sắc bén, Lôi Thần biết Mặc Dạ không
thể trốn thoát nên chiều theo ý Minh Hỏa, lui ra để bọn hắn quyết đấu.

Tuy sức Mặc Dạ không đủ nhưng thực lực vẫn hơn Minh Hỏa, không có Lôi Thần,
Minh Hỏa không chiếm được chút tiện nghi nào. Đột nhiên vẻ mặt Minh Hỏa kinh
hoàng nhìn về phía Tề Hoan kêu lên một tiếng “Tề Hoan”.

Mặc Dạ thấy cảm xúc của hắn có vấn đề, liền quay đầu lại, nhưng lại phát hiện
có một chiếc đinh lớn kì lạ, to bằng bàn tay đâm vào ngực. Chiếc đinh này có
màu đen kịt, trên bề mặt có những hoa văn phiền phức. Vật này hắn không biết
là gì, chỉ biết oán khí trong người chậm rãi biến mất mà không cách nào ngưng
tụ lại.

Quả nhiên, nhược điểm của mình chính là Tề Hoan ư…

Mặc Dạ nặng nề ngã xuống, cảm nhận sức lực của mình dần dần tan biến. Minh Hỏa
dẫm lên chiếc đinh trên ngực Mặc Dạ, nhìn hắn từ trên cao, vẻ mặt không biết
là đang đồng tình, phẫn hận hay là vui sướng.

Mặc Dạ quay đầu nhìn Tề Hoan, nàng cũng đang nhìn hắn, miệng lại không ngừng
hộc ra máu, trên vạt áo khắp nơi đều là vệt máu phiếm vàng, Thiên Lôi ôm nàng,
vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Bọn họ không hiểu vì sao nàng lại ho ra máu, nước mắt cũng rơi xuống không
ngừng, nàng cứ nhìn hắn như vậy, không nói gì, chỉ khóc như muốn đem nước mắt
đời này chưa từng chảy tuôn ra hết một lần.

Đây là kết cục mà hắn đã sớm đoán được, nhưng lại không phải là kết cục mà hai
người họ muốn. Nếu có thể, hắn muốn mình có kiếp sau. Đây là lần đầu tiên Mặc
Dạ cầu xin được lên trời, đáng tiếc, trời sẽ không cho hắn toại nguyện.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #146