Lễ Vật Tân Hôn


Người đăng: dauphaivay

Edit: Ayumi

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Tiếng đàn tựa như mộng ảo từng tiếng một tuôn ra từ tay Mặc Dạ, khuôn mặt
những người đứng xung quanh khi ấy đều bộc lộ vẻ say mê, duy chỉ có Tề Hoan là
ngơ ngác quay đầu nhìn Lưu Nhiễm và cả Kiều Xảo ở bên cạnh.

Lúc sau, tiếng đàn đột ngột hạ thấp, những âm thanh tán thưởng liên tiếp vang
lên. Tên đệ tử vừa so tài cầm kỹ với Mặc Dạ cũng lệ rơi đầy mặt, hô to hai
tiếng “Thần kỹ”.

Mặc Dạ đứng trong đám người mỉm cười bí hiểm, còn tranh thủ nháy mắt vài cái
với Tề Hoan đang đứng ở xa xa. Tề Hoan không nhịn được bật cười, nam nhân này
đúng thật là…

E là ở đây trừ nàng ra, không ai biết tiếng đàn thật sự của Mặc Dạ nghe như
thế nào, âm thanh này, không đúng, phải gọi là tiếng kêu này…Nàng thề, đời này
sẽ không bao giờ để Mặc Dạ đụng tới bất kì nhạc cụ nào nữa.

Trừ cầm kỹ ra, ba đề mục còn lại Mặc Dạ thật sự có tài, dù sao hắn sống lâu
hơn những người này tới mấy vạn năm, nếu như thua thì thật đúng là mất mặt.

Thời điểm so tài họa, người Mặc Dạ vẽ là Tề Hoan, tuy chỉ vẽ có vài nét, mà
dường như Tề Hoan ở trong tranh vô cùng hoạt bát, sinh động. Cuối cùng bức họa
này được đưa tới tay Tề Hoan, nhìn người trên bức tranh, Tề Hoan cảm thấy đời
này nàng buôn bán lãi to rồi.

Cuộc so tài tốn mất nửa ngày, ngắn ngủi chừng ấy thời gian mà toàn bộ đệ tử
phái Thanh Vân đều nhìn Mặc Dạ với ánh mắt sùng bái. Đầu năm này tìm được một
vị trượng phu tính tình tốt, bộ dáng lại đẹp trai, có thực lực, giỏi cả cầm kỳ
thi họa như Mặc Dạ, quả là ước muốn trong lòng của tất cả các nữ tử.

“Bây giờ ta có thể đi đón người phải không?” Mặc Dạ mỉm cười nhìn Linh Vân Tử,
sắc mặt Linh Vân Tử không rõ vui hay buồn, trong mắt hắn có chút mất mát.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng do sư thúc thành thân nên hắn hụt hẫng.
Không ngờ thực ra là vì cuối cùng hắn vẫn không có cơ hội chọc phá Tề Hoan nên
mới vậy. Haiz, cả đời chỉ có mỗi một cơ hội này mà.

Tránh người sang bên cạnh, Mặc Dạ mở đường lên đỉnh Vong Ưu Phong, nhưng chưa
lên đến đỉnh núi hắn đã thấy Tề Hoan một thân áo đỏ rực chạy vội xuống.

Mặc Dạ đứng bên sườn núi, mở rộng hai tay chờ Tề Hoan đến ‘tự chui đầu vào
rọ’. Khăn đội đầu đã sớm bay mất từ lúc Tề Hoan chạy, nàng cũng không thèm đội
cái mũ phượng nặng nề kia, mái tóc ngắn xinh đẹp của nàng càng đặc biệt gây
chú ý.

Khi Tề Hoan lao vào ngực Mặc Dạ, nàng tiện thể nhướn đôi môi đỏ mọng lên hôn
trộm hắn một cái.

Các đệ tử phái Thanh Vân có lẽ đã đoán trước được việc này, thấy tân nương tử
chạy đến cũng chẳng hề kinh ngạc.

Mặc Dạ ôm Tề Hoan đi theo đám người Linh Vân Tử trở về Vong Ưu Phong, hôn lễ
của hai người chính thức cử hành tại ngọn núi cao nhất ở Thanh Vân.

Mặc Dạ là quỷ tiên nên không bái thiên địa, hơn nữa hắn và Tề Hoan đều không
có cha mẹ nên cũng không cần bái cao đường, cuối cùng phu thê trực tiếp giao
bái. Sau đó dưới sự xúi dục của mọi người, Tề Hoan không giữ chút thể diện
nào, ôm Mặc Dạ mãnh mẽ gặm đến khi son trên môi nàng nhuộm đỏ đôi môi mỏng của
Mặc Dạ mới thở hổn hển ngừng lại.

Mặc Dạ hình như rất thích hành động này của Tề Hoan, nếu không phải có ngưởi ở
đây, chắc chắn hắn sẽ không buông tha dễ dàng cho Tề Hoan như thế. Có chút lưu
luyến nhìn Tề Hoan bị đưa vào phòng tân hôn, Mặc Dạ lại bị kéo ra ngoài, trên
danh nghĩa là chúc mừng hắn, thực tế là bị toàn bộ đệ tử phái Thanh Vân thay
phiên nhau chuốc rượu.

Rượu ngon được ủ trăm năm hết ly này tới ly khác bị Mặc Dạ rót vào bụng như
nước lã, dù hắn là quỷ tiên cũng không đấu lại được đám người ỷ đông hiếp yếu
này. Đệ tử phái Thanh Vân đúng là một đám người vô sỉ. Nếu không phải biết rõ
Tề Hoan là sư thúc của Linh Phong Tử, Linh Vân Tử, chỉ sợ sẽ có người hiểu lầm
bọn họ là kẻ thù của nàng.

Hắn là người vô tội mà, chỉ muốn cưới vợ về nhà thôi, không cần phải ép uống
hết hai vò rượu to như thế.

Cũng may rượu được ủ từ hoa có tác dụng chậm hơn bình thường mười lần, những
đệ tử của phái Thanh Vân bình thường tửu lượng không cao, đại đa số đều uống
một ly rồi gục, còn nhóm khác thì uống được năm sáu chén. Chỉ có huynh đệ Linh
Phong tử là uống hết ly này đến ly khác.

Mặc Dạ dù sao cũng không phải là người, mặc dù nhân dịp này sẽ đi kính chút
rượu cho trưởng bối, nhưng rất nhanh sau đó sẽ rút lui, thật ra hắn cũng đã
uống rất nhiều.

Nhìn thấy Linh Vân tử bình thường ít nói nay lại tự mình lôi kéo, rồi không
ngừng vỗ vỗ bờ vai của hắn, bộ dạng vô cùng đau khổ, nói cho Mặc Dạ biết năm
đó mình bị Tề Hoan ức hiếp như thế nào, lại còn nhắc nhở Mặc Dạ, nếu có ngày
hắn không chịu nổi Tề Hoan thì ngàn vạn lần cũng đừng đem Tề Hoan trả về. Coi
như là đang làm việc thiện đi.

Mặc Dạ nghe hắn nói, đầu đầy hắc tuyến, xem ra vị sư điệt này của Tề Hoan
trước kia đã bị nàng đả kích rất lớn. Hai người khác có vẻ khá hơn nhưng về cơ
bản lời nói cũng na ná như nhau. Cuối cùng rượu cũng đã uống sạch, đuổi tất cả
mọi người về xong, Mặc Dạ chẫm rãi chắp tay sau lưng trở về.

Hắn cảm thấy bản thân đang gánh vác niềm hi vọng của toàn bộ phái Thanh Vân.

Mặc Dạ đứng trước cửa phòng, đột nhiên cảm thấy tim đập rộn lên, hắn chưa từng
trải qua loại cảm giác này, đó là sự chờ đợi, sự chờ đợi ấy khiến người ta
hạnh phúc đến run người. Nàng cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về hắn. Tề Hoan
nói, đây là lời hứa sống chết có nhau, nàng đã gả cho hắn, đời này sống là
người của Mặc Dạ, chết là quỷ của Mặc Dạ.

Lặng lẽ mở cửa phòng, Tề Hoan đợi đến hơn nửa đêm đã sớm vứt hết hình tượng,
nằm lỳ trên giường ngủ quên cả trời đất rồi. Thế nhưng khăn choàng vai trên
người nàng vẫn chưa được cởi ra. Mặc Dạ bước nhẹ đến bên giường, vươn tay cẩn
thận thay quần áo cho Tề Hoan.

“Ư… Ưm…” Tay Mặc Dạ vừa chạm vào Tề Hoan, nàng liền có cảm giác, hết cách, đây
là phản ứng bị động, nàng không hề cố ý.

Mở mắt ra, Tề Hoan nằm trên giường nhìn Mặc Dạ đang đứng bên cạnh giường, nàng
cười tươi với hắn rồi duỗi hai tay kéo hắn về phía nàng.

Thân thể hai người vừa tiếp xúc, trên tay Tề Hoan liền hiện ra một tầng lôi
điện, cảm giác đau đớn quen thuộc xuất hiện khiến Mặc Dạ cười khổ, cái này có
phải chính là “chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu” không? Mình
đúng là không sợ chết mà.

“Hôn cái nào.” Tề Hoan chu miệng nhỏ ra, không ngại ngùng hôn Mặc Dạ một cái.

Bây giờ không chỉ có nam nhân háo sắc, mà nữ nhân cũng biết háo sắc nha. Vì
trước đó Tề Hoan luôn ở thế bị động khiến cuộc sống về đêm của hai người gần
đây rất không hài hòa.

Tuy rằng đây chỉ là mấy chuyện da lông không đáng để ý đến, nhưng buổi tối mà
không thể ôm Mặc Dạ đi ngủ thực sự là hơi quá đáng. Quen với lồng ngực ấm áp
của hắn, quen với tiếng tim đập của hắn. Đột nhiên cái gì cũng bị mất, Tề Hoan
cả đêm đều trợn tròn mắt đến bình minh.

“Chàng đã uống bao nhiêu rượu?” Mặc Dạ ngoan ngoãn hé môi để đầu lưỡi của Tề
Hoan tiến vào miệng hắn “phiêu giang đảo hải”. Vơ vét vị rượu ngon trong miệng
hắn. Tề Hoan híp mắt, vô cùng hưởng thụ.

“Không nhiều lắm, nhưng mà rượu ủ hơn trăm năm của sư huynh nàng đã hết sạch
rồi…” Chỉ e cũng chỉ có Mặc Dạ mơi dám nói không nhiều lắm thôi. Rượu ủ hơn
trăm năm của sư huynh phải có đến vài vạc lớn. Một tay của Tề Hoan không thành
thật đưa xuống dưới bụng Mặc Dạ dò xét, ách, làn da trơn nhẵn lại còn co dãn,
thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, đây chẳng phải là đang hấp dẫn nàng sao?

“Ừm..” Tề Hoan không có hứng nói chuyện phiếm. Đêm tân hôn của hai người họ,
nên làm chút chuyện có ý nghĩa hơn. Xoay người đem Mặc Dạ áp lên giường tân
hôn, áo ngủ màu đỏ bằng gấm thêu bức vẽ “ngược phượng trình tường” đầy tục
khí, nhưng Tề Hoan lại không có tâm tư bắt bẻ chuyện này, nàng còn đang suy
nghĩ xem tối nay nên ăn hắn thế nào.

Tề Hoan dường như rất thích vị trí chủ động. Ngược lại Mặc Dạ lại cảm thấy
không sao cả, chỉ cần có thể ăn thì ai trên ai dưới đều chấp nhận được.

Nhìn thê tử đang ngồi trên eo mình, bàn tay nhỏ bé bận rộn cởi hỉ bào, tới đai
lưng lại không thể tháo được thanh kiếm xuống. Vẻ mặt nàng biểu lộ sự thất bại
khiến cho Mặc Dạ suýt chút nữa không nhịn được cười mà tự đưa tay tháo hết
vướng bận xiêm y ra.

Cũng may, lúc này Tề Hoan vẫn ứng biến vô cùng linh hoạt, vài sợi bạc nhẹ
nhàng xuyên qua đai lưng, Mặc Dạ liền cảm thấy bên hông buông lỏng, đai lưng
đã bị cắt thành hai đoạn rồi. Mà đầu sỏ tất nhiên là sợi lôi ti kia.

Một tay kéo quần Mặc Dạ xuống, nhìn toàn thân hắn trần trụi, vóc người đẹp đến
mức nàng xem không biết bao nhiêu lần vẫn chảy nước miếng như trước, Tề Hoan
vui vẻ vô cùng.

Cúi người xuống, nhẹ nhàng liếm điểm màu đỏ trước ngực Mặc Dạ, nàng phát hiện
thân thể hắn cứng đờ, Tề Hoan ác ý cắn nhẹ hắn một cái. Hành vi khiêu khích
của nàng khiến cho dục hỏa trong mắt Mặc Dạ lại càng thêm mãnh liệt, thừa dịp
nàng đang cúi đầu trước ngực mình, Mặc Dạ đưa tay tháo từng kiện, từng kiện
xiêm y trên người Tề Hoan

Giá y của nữ tử khi mặc từng kiện vào vô cùng rườm rà, Tề Hoan đã phải bỏ ra
hơn một canh giờ, vậy mà khi cởi ra lại rất nhanh chóng. Căn bản là Mặc Dạ
thấy kiện nào không cởi ra được liền trực tiếp xé bỏ, chỉ một lát sau trên mặt
đất toàn là mảnh vải đỏ.

“Đây là…” Khi thoát đến kiện cuối cùng, Mặc Dạ đột nhiên ngây ngẩn cả người,
thứ Tề Hoan mặc trong cùng không phải yếm mà là một thứ nho nhỏ tinh xảo hơn
rất nhiều, miễn cưỡng che khuất được bộ ngực của nàng, tơ lụa màu đen với làn
da tuyết trắng tạo nên sự đối lập rõ rệt, kích thích thị giác của Mặc Dạ.

Tề Hoan cúi đầu nhìn áo ngực của mình, đây là lễ vật tân hôn mà nàng tự tay
làm, nhìn vẻ mặt của Mặc Dạ có vẻ như khá hài lòng.

“Đẹp không?”

“Ta thích.” Mặc Dạ nheo mắt lại, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, hắn đang phân
vân nên đem vật nhỏ này xé đi hay từ từ cởi ra.

Dường như đoán được ý nghĩ của Mặc Dạ, hắn vừa mới vươn tay, Tề Hoan đã ngăn
lại. “Không được xé, đây là lễ vật.”

“Tặng cho ta?” Mặc Dạ nhướn mày, lễ vật này hắn rất thích.

Mặc Dạ đưa tay lên, tỉ mỉ từng li từng tí cởi bỏ lễ vật tân hôn của mình, lụa
đen rơi xuốn, bộ ngực mềm mại rơi vào tay hắn. Dù cho bàn tay có vô tình bị
lôi điện chạm vào hơi đau chút nhưng Mặc Dạ vẫn thực sự cảm thấy rất hạnh
phúc.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #145