Người đăng: hanhsin98@
Ta đảo mắt nhìn gian phòng trước mặt, màn trướng hoàn toàn màu trắng, rủ xuống
che đi tầm mắt. Xung quanh lại toả ra mùi hương u lan nhẹ nhàng thanh thoát
khiến ta không khỏi tò mò.
Phật dạy... tò mò không phải cái tội. ( À, hình như phật từng nói thế thì
phải, đúng không nhỉ?)
Tiến vào bên trong, mùi hương toả ra càng đậm, bài trí trong này cũng rất đơn
giản, một chiếc giường, một bàn trà, phía trên là một nghiên mực cùng một bức
tranh vẽ một thiếu nữ, một tấm bình phong cao quá đầu người. Ngoài những thứ
đó ra, ta hoàn toàn không thấy thêm một thứ gì khác, ngoài màu trắng.
Ồ, đây không phải là nhà tang lễ đấy chứ? Không phải người ta rất kiêng kị sử
dụng màu trắng hay sao?
Lại nhìn tới bức tranh đặt trên bàn, ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn...
Đó là mĩ nữ đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt u nhã, mang theo một nét
buồn ảm đạm. Thế nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà trọng điểm chính là, cô
gái đó có khuôn mặt rất giống ta, ấy nhầm, giống với thân thể của ta. Tuy có
đôi chút khác biệt, nhưng nhìn qua chắc chắn sẽ nhầm ta là nàng ấy.
Ta dám khẳng định, đây không phải là ta!
Vì sao ư? ' Ta' trong truyện là con gái của một nông dân nghèo, khi ta xuyên
qua thì đã trở thành ăn mày, cũng chưa từng diện qua trang phục nữ nhân. Thế
nhưng cô nương trong tranh kia lại mặc trang phục thực đẹp mắt, hơn nữa nơi
nàng ta ngồi chắc chắn là một nơi lầu các trang nhã trong một phủ đệ nào đó.
Không thể có chuyện ta có quan hệ với nàng.
Cái này rất lạ nha, ta cũng không có mô tả ta giống với ai trong truyện, chẳng
lẽ người vẽ bức tranh này là tượng tượng ra khi gặp ta ngoài đường?
Nếu thực sự hắn nhìn thấy ta trong bộ dáng ăn mày mà vẽ được đến trình độ này
thì quả thực ta phục hắn sát đất. Không không, có khi ta còn đưa hắn lên bàn
thờ mà vái lạy ấy chứ.
Nhìn hàng chữ đề bên cạnh bức tranh, ta không khỏi sửng sốt thêm lần nữa.
" Lam Nhược Tuyết..."
" Ai?"
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau bình phong, rất nhanh từ phía đó
xuất hiện một thân ảnh màu trắng phóng tới, nhân lúc ta không kịp trở tay mà
bóp lấy cổ ta.
" Ngươi là... Tuyết Nhi?"
Nhìn đến kẻ đang bóp cổ mình, ta không chút cốt khí mà hoa mắt... OA, mĩ nam,
là mĩ nam a...
Gương mặt này nhìn qua không giống nam nhân nha, so với nữ nhân còn muốn đẹp
hơn, mái tóc còn ẩm ướt xoã tung, lại thêm đôi đồng tử màu lam nhạt, trông hắn
chẳng khác gì tiên nhân, không không không, gọi hắn là thần tiên tỉ tỉ.
Ta đối mặt với ánh mắt tràn ngập bi thương nồng đậm của hắn mà khóc thét, thần
tiên tỉ tỉ, người làm ơn buông cái cổ yếu ớt của ta ra rồi tính tiếp nha.
Ta tuy rằng có thể chết vì cái đẹp, nhưng làm ơn cho ta tư thế chết đẹp hơn
một chút có được hay không, vì sao lại nắm cổ ta như nắm cổ một con gà?
Dường như cảm nhận được ánh mắt ai oán, thần tiên tỉ tỉ cũng ý thức được bàn
tay đang nắm cổ ta, lập tức buông tay, thế nhưng hành động ngay sau đó của hắn
lại tiếp tục làm ta đứng hình.
" Nhược Tuyết, ta nhớ nàng." Hắn ôm chặt ta vào lòng, dường như sợ nới lỏng
tay một chút ta sẽ bay mất.
Cái đó, chẳng lẽ hắn biết Lam Nhược Tuyết?
Quên chưa giới thiệu, Lam Nhược Tuyết, nữ chủ đại nhân trong truyền thuyết,
chiếu theo kịch bản, nàng ta có khi còn là biểu tỉ của 'ta' nữa.
Mẫu thân của 'ta' là muội muội của phụ thân nàng, trước đây gả cho Cẩm Mạc
Nguyên làm quý phi nương nương, sau khi vứt bỏ 'ta' liền không thể sinh con,
hiện tại đang tu tâm dưỡng tính ở chùa Tam Nhân, chính thức trở thành ni cô.
Lại nói tới Lam Nhược Tuyết, nàng ta trước khi xuyên qua là một cô gái ngây
thơ đơn thuần đến không chịu nổi, đại phu nhân lợi dụng tính cách này của nàng
ta mà luôn dắt mũi, thậm chí đối xử với nàng ta không bằng một hạ nhân.
Sau này, khi mà Lam Nhược Tuyết ở hiện đại xuyên tới, tuy vẫn là một cô gái
lương thiện, nhưng cũng không ngốc nghếch đến mức cam chịu, hơn nữa sau cùng
vì đấu đá hậu cung của nam chủ, cũng học được không ít thủ đoạn, thậm chí còn
có thể cao ngạo bước chân lên làm nữ vương Mạc quốc. Mà trọng điểm ở đây là
gì?
Chính là thần tiên tỉ tỉ lại biết tới cái kía Lam Nhược Tuyết.
Không phải ta gặp phải hậu cung nữ chủ đấy chứ? Chiếu theo kịch bản mà nói,
người duy nhất có khí chất thanh lãnh như tiên nhân chỉ có một người, Dạ Thiên
Hàn, con trai lưu lạc của hoàng đế Lân quốc từng được nữ chủ đại nhân cứu mạng
khi còn nhỏ.
Nghĩ tới, ta không khỏi rùng mình một cái, vị này yêu đến mức thành si, có thể
vì mĩ nhân mà đánh đổi cả giang sơn, sau này khi nữ chủ chính thức lên ngôi nữ
vương đầu tiên trong lịch sử Mạc quốc, hắn bỏ cả ngôi vị hoàng đế Lân quốc mà
vào hậu cung của nàng... Ách, mà hiện tại hắn nhầm ta là Lam Nhược Tuyết.
" Thần Tiên ..., vị tiểu ca này, ta không phải Lam Nhược Tuyết." Ta vô cùng
kiên nhẫn vỗ vỗ vào lưng hắn, giọng điệu chẳng khác dụ dỗ trẻ con là mấy.
" Nhược Tuyết..." Kẻ nào đó vẫn ôm chặt lấy ta không rời.
Lúc này trong lòng ta không khỏi có chút bực mình, ta không phải Lam Nhược
Tuyết, cũng không muốn làm Lam Nhược Tuyến, cho dù hắn có đẹp đến mù mắt, ta
cũng sẽ không chấp nhận hắn ăn đậu hũ của ta... Ừm, tuy rằng ta cũng ăn đậu hũ
của hắn...
" Ta đã nói ta không phải Lam Nhược Tuyết." Ta vận hết sức lực đẩy hắn ra,
giọng nói cao lên một bậc, phá tan không khí ưu thương của buổi trùng phùng.
Nghe ta nói, thần tiên tỉ tỉ vẫn như cũ ném cho ta ánh mắt chan chứa yêu
thương, lại thực tâm đánh giá ta từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, sau nữa
lại lạnh lùng phán một câu:
" Ừm, chỗ đó nhỏ hơn một chút..."
Ta lập tức muốn phun máu, nam nhân a, cho dù có là thần tiên tỉ tỉ đi nữa thì
cũng không thoát khỏi định luật thân dưới.*
*Định luật thân dưới: Chính là nam nhân thường suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Sau khi đánh giá xong điểm khác biệt, thần tiên tỉ tỉ lại trở về với khuôn mặt
lạnh lùng không chút cảm xúc của mình, hướng ánh mắt lạnh băng mà nhìn ta,
thậm chí chuyển mặt cũng không thèm chớp mắt một cái, Hạ Tiểu Nhật ta bái
phục, bái phục a...
" Ngươi tới đây có mục đích gì?"
Đối mặt với 'mặt đá tảng' đại nhân đã quen, ta cũng không còn bị doạ bởi phong
thái lạnh lùng của hắn, lập tức lên tiếng trả lời, bộ dáng còn tưng tửng giống
với một tên lưu manh:
" Ta đến đây chơi."
" Đến chơi?" Hắn đề cao âm lượng lên một chút, không khí trong phòng lại giảm
đi vài độ: " Một cô nương như ngươi tới tiểu quan quán? Thành chủ đại nhân gần
đây rất nhàn rỗi thì phải."
Thậm chí hắn còn nhấn mạnh 'thành chủ đại nhân'.
Ta thực muốn hét vào mặt hắn, là thành chủ mang ta tới đây đấy, thì làm sao
nào? Sau đó vênh mặt rời đi, nhưng vì sao hắn biết ta là...
" Ngươi thấy ta giống nữ nhân?" Ta hạnh phúc muốn rớt nước mắt nhìn hắn... Oa
oa oa, có một người xem ta giống nữ nhân, quả nhiên là thần tiên tỉ tỉ có mắt,
ta yêu ngươi chết đi được.
" Hạ Tiểu Nhật?" Một giọng nói mang theo ý cười ôn nhu vang lên làm nụ cười
trên môi ta vừa hé ra đã lập tức bị đông cứng, không xong không xong, thành
chủ đại nhân giá đáo.
" Có... có nô tài."
Ta lập tức bỏ lại thần tiên tỉ tỉ ở tại trong phòng, dùng tốc độ không thua gì
tốc độ ánh sáng đứng trước mặt thành chủ đại nhân xinh đẹp của ta, nở một nụ
cười vô cùng chân chó.
Cẩm Mạc Huyền nhàn nhạt nhìn ta, lại 'vô tình' nhìn vào bên trong phòng, lướt
qua một mớ màn trướng trắng xoá, cuối cùng mới hỏi ta đầy ý vị:
" Ngươi vào thắp hương cho ai thế?"
Ta vừa nghe tới lập tức muốn cười, nhưng nhớ tới 10 điều cơ bản khi làm hạ
nhân Cẩm Mạc Phủ, kiềm chế lại kìm chế, lập tức hùa theo:
" A, là một vị tiểu quan không may mắn bị... chết trên giường, đúng đúng đúng,
là làm việc năng suất quá ấy mà..."
Rắc... rắc...
Ta thề ta còn nghe thấy tiếng ai đó bẻ đốt ngón tay.
Ta toát mồ hôi hột nhìn vào trong, lại nặn ra một nụ cười còn xấu xí hơn cả
khóc mà nói với Cẩm Mạc Huyền:
" Đến cái giường nó cũng sắp gãy..."
" Phải không?" Thành chủ đại nhân nhếch khoé môi tươi cười chói mắt, lại đưa
mắt phượng nhìn ta: " Ừm, không phải bên trong là vị tiểu quan nào đấy chứ?"
Nói xong còn tốt bụng đưa tay sửa quần áo cho ta. Ta lập tức lùi lại tránh
cánh tay của hắn, tự mình sửa sang lại quần áo một lượt, cuối cùng ngẩng đầu
lên nhìn thành chủ đại nhân tươi cười khẳng định:
" Không có, chỉ có một cỗ quan tài thôi..."
" Rầm..." Lần này bên trong vang lên tiếng đổ vỡ đinh tai nhức óc, quả thực là
khiến người ta phải nghi ngờ.
Thế nhưng thành chủ đại nhân hoàn toàn không để ý tới bên trong, hắn cười nhạt
thu lại bàn tay còn đang lơ lửng trên không trung, xoay người rời đi:
" Về phủ."
Ta cũng không dám chần chừ, lập tức theo đuôi Cảm Mạc Huyền rời khỏi. Thần
tiên tỉ tỉ không thể trách ta, nếu như ngươi lỡ miệng nói ra thân phận của ta,
không phải ta sẽ bị thành chủ đại nhân cho vào nồi làm nhân bánh bao hay sao?
Vì lợi ích của ta, thần tiên tỉ tỉ, người vẫn là chịu thiệt chút đi...
( Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.)
◄Chương sau: Khách tới thăm.►