Không Đúng!


Người đăng: hanhsin98@

Ta đưa mắt nhìn về phía nữ chủ đại nhân vừa tiến vào, nàng ta mặc một bộ váy
lam nhạt thanh khiết, nhìn qua vô cùng xinh đẹp chói mắt. Hơn nữa trên người
nàng ta toát ra một loại khí chất cao quý, khiến cho người ta chỉ dám nhìn
không dám sờ.

Chậc chậc chậc, nữ chủ đại nhân quả nhiên không hề hữu danh vô thực, khí chất
của nàng so với mô tả của ta còn muốn tốt hơn.

"Ngươi là... Tuyết Nhi?" Lam lão gia ngạc nhiên hỏi, trong mắt chỉ có kinh
ngạc cùng không thể tin.

Ta không khỏi âm thầm lắc đầu, Lam lão bá a, người như thế nào lại không nhận
ra con gái mình? Quả nhiên là bao nhiêu năm qua ông không hề quan tâm đến cái
tam nha đầu này, cho nên cũng không hề biết nàng ta có hình dáng như thế nào.

Lam Nhược Tuyết nghe được lời này, ánh mắt nhìn Lam lão gia lại lạnh đi vài
phần, nhưng rất nhanh ánh mắt lưu chuyển, biểu hiện bên ngoài chính là nhu
thuận đáp lời:

"Dạ, phụ thân."

Lam lão gia không được tự nhiên sờ sờ cái mũi, sau đó vẫy vẫy tay ý bảo nàng
ngồi xuống, lại hướng về phía ta cong môi, có chút ý cười:

"Tiểu Nhật, đây là nữ nhi của ta, tên là Lam Nhược Tuyết." Nói rồi lại hướng
về phía Lam Nhược Tuyết, ánh mắt không khỏi có chút kỳ quái: "Tuyết Nhi, đây
là biểu muội ngươi, Hạ Tiểu Nhật."

"Hạ Tiểu Nhật?" Lam Nhược Tuyết nghe được lời này vô cùng kinh ngạc mà lớn
tiếng hỏi, hai mắt mở to nhìn ta.

Ta nhìn nàng thất thố mà tò mò, này, chẳng lẽ cái danh bang chủ cái bang Hạ
Tiểu Nhật của ta đã bay xa đến mức đến được tai của Lam Nhược Tuyết này? Nghĩ
tới, ta liền mở miệng hỏi nàng, giọng điệu phá lệ thân thiết:

"Tuyết biểu tỷ, ngươi quen biết ta sao?"

Vừa nghe được lời nói của ta, trong mắt Lam Nhược Tuyết loé lên cái gì ta
không rõ, chẳng qua rất nhanh biểu hiện kinh ngạc của nàng ta biến mất, thay
vào đó là sự lãnh mạc vốn có. Nàng ta vẫn như cũ nhìn ta thêm vài lần nữa, mở
miệng đáp lời:

"Không quen."

Nghe được lời này, lòng hư vinh của ta từ trên cao ngã nhào xuống đất. Haizzz,
ta còn tưởng thế lực của bản thân đã lên một tầm cao mới chứ?

Suốt cả một canh giờ, chúng ta đều ngồi ở sảnh đường nói chuyện qua lại. Nói
là chúng ta thì không đúng cho lắm, bởi vì hầu như chỉ có đại phu nhân một câu
hỏi, ta một câu đáp, lâu lâu Lam lão gia lại chen vào một câu, những người
khác cũng không có gì để nói, mỗi người tìm một cái cớ để rời đi.

Nha nha, ta cũng muốn tìm một cái cớ để rời đi, ta muốn ăn uống a, muốn tắm
rửa a, muốn đi ngủ a... Đại phu nhân người vì sao lại lắm câu hỏi như vậy,
thậm chí có nhiều câu hỏi quá mức vô nghĩa, chẳng hạn như:

"Tiểu Nhật, nghe nói trước đây ngươi phải làm ăn mày, chắc là khổ sở lắm nhỉ?"

Hỏi thừa, lão bà bà người thử đi làm ăn mày một ngày xem, đảm bảo giảm cân còn
nhanh hơn cả tập yoga!

"Tiểu Nhật, nghe nói ngươi phải đi chăm ngựa, có vất vả không?"

Phi, lời này còn thừa thãi hơn, nếu không phải ta áp dụng biện pháp răn đe có
hệ thống, chắc hẳn ta đã chết vì mệt ở Cẩm Mạc Phủ, cũng không có rảnh rỗi mà
nói chuyện với bà bà người nha...

"Tiểu Nhật này, ta nghe nói tên trước đây của ngươi là A Đại, vậy tên Tiểu
Nhật là ai đặt cho ngươi?"

Thật chậm chạp, tất nhiên là ba ta đặt cho ta, nếu không bà nghĩ ai đặt cho
ta? CHẳng lẽ là một tên ăn mày tốt bụng à?

"Tiểu Nhật..."

A a a a a... Đại phu nhân a, người có thể cười hoài không mỏi miệng, thế nhưng
ta cười đến mức khoé miệng co rút hết cả rồi, ta không thể nào trụ nổi nữa, ta
nhận thua a...

Mãi cho tới khi Lam lão gia nghe tới chán tai, đứng dậy rời đi, ta mới có thể
huy hoàng thoát khỏi cái máy nói là Tô Phương Ngạn. Ta thề, sau này không bao
giờ ngồi nói chuyện với lão bà bà này nữa, thật sự quá nhiều lời.

Lết tấm thân tàn theo sau lão Lâm, ta rốt cuộc cũng thấy được nơi ta ở sau
này. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh: Ôi
lạy chúa, nơi này dành cho người ở sao? Thật sự là đùa ta đúng không?

Ta liếc mắt nhìn về phía lão Lâm, ánh mắt mang hàm ý rõ ràng: Lão Lâm a, có
phải ông đùa ta?

Thế nhưng cái nhìn của ta trong mắt lão Lâm lập tức bị xuyên tạc theo một
nghĩa khác:

"Hạ tiểu thư, nếu như không thích nơi này, có thể đổi nơi khác lớn hơn."

Ta vừa nghe tới khoé miệng không nén nổi mà liên hồi giật giật, nơi này còn
chưa đủ lớn hay sao?

Đây vốn không phải một phòng, mà là một biệt viện. Không chỉ là biệt viện tầm
thường, nơi này còn là một biệt viện vô cùng lớn. Cái kia hoa viên còn lớn hơn
chuồng ngựa chứa trăm con của Cẩm Mạc Huyền, nơi này phòng ốc còn muốn nhiều
phòng hơn hậu cung của lão hoàng đế. Từng phòng từng phòng trang hoàng lộng
lẫy, ngay cả một cái chén đặt ở trong phòng cũng đáng giá vạn lượng hoàng
kim...

Oa ka ka ka, rốt cuộc ông trời cũng đối sử tốt với ta, cuối cùng ta cũng có
thể sống kiếp tiểu thư ai nhìn cũng mơ ước. Thiên a, ta yêu ngươi chết đi
được.

"Không không, ta rất thích nơi này." Ta lập tức tươi cười 'hiền lành' nhìn lão
Lâm, cố làm ra vẻ bình tĩnh từ tốn.

Chẳng qua vì sao miệng của lão Lâm lại co rút như vậy?

"Vậy ta không làm phiền tiểu thư nữa." Lão Lâm cúi người rời đi, nhìn tác
phong của ông ta thật lanh lẹ, chạy quả nhiên còn nhanh hơn cả ta. Không biết
lão Lâm là bị làm sao, chạy nhanh như vậy không sợ ngã hay sao?

Lão Lâm (Kinh hãi): Hạ tiểu thư, ta đã già rồi, cháu ta cũng gần bằng tuổi
ngươi, cho nên tiểu thư cũng đừng nhìn ta bằng ánh mắt 'si mê' 'say đắm' như
vậy. Trái tim già cỗi của ta không chịu nổi a~~

Ta đứng ở sân viện nhìn ngắm cơ ngơi của mình, trong mắt sáng lấp lánh kim
quang. Tiền a, nơi này đâu đâu cũng là tiền, chỉ cần ta đem một cái chén đem
bán cũng đủ tiền dùng cho cả đời sau. Oa oa oa, tiền của ta.

"Tiểu thư?"

Từ phía sau vang lên một giọng nói dễ nghe, ta lập tức thu lại nước miếng sắp
chảy ra, vô cùng nghiêm túc nhìn người vừa mở miệng.

Người tới là một cô nương nhỏ tuổi, dung mạo thanh tú đáng yêu, trên người mặc
quần áo nha hoàn, mà ánh mắt nàng nhìn ta lại ánh lên sợ hãi.

Nha? Sợ hãi? Ta lập tức chớp mắt nhìn nàng, khó hiểu hỏi lại:

"Tiểu muội muội sao thế?"

Vừa nghe được lời nói của ta, thân thể tiểu cô nương rụt lại một chút, ánh mắt
nhìn ta có chút e dè:

"Nô tỳ... nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư."

"Ừ?" Ta vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng, ý ta chính là vì sao ngươi lại sợ ta,
ai chả biết ngươi là nha hoàn được cử tới đây.

Tiểu cô nương nuốt nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn ta lại càng e dè
hơn:

"Hạ... Hạ tiểu thư, nước miếng của người..."

A? Ta vô thức đưa tay lên miệng, không nghĩ tới nước miếng lại cứ thế trào ra.
Quá mất mặt! Ta lập tức nhìn tiểu cô nương dễ lừa kia, vừa lau nước miếng vừa
trợn mắt lấp liếm:

"Cái này không phải nước miếng, là ta vừa uống trà, không may bị đổ ra thôi."

"Dạ!" Tiểu cô nương gật đầu tỏ ý đã biết, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn ta kinh
dị. Nha nha nha, ta cũng không có thèm thịt người.

Ta cùng với Tiểu Thuý kia đi tới sương phòng, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một
người mà ta không hề muốn gặp.

"Ngươi ra ngoài trước đi." Lam Nhược Tuyết nhìn đến Tiểu Thuý, thanh âm trong
trẻo lạnh lùng, thành công doạ Tiểu Thuý nhát gan lập cập lui ra.

Ta có chút nghi ngờ nhìn Lam Nhược Tuyết, không biết nàng ta có chuyện gì mà
lại tìm đến ta, bọn ta bất quá cũng chỉ gặp nhau có một lần, có thân thiết đến
mức đến phòng của nhau tán gẫu hay không? Hơn nữa ban nãy biểu hiện của nàng
khi nghe tên ta cũng rất kì lạ. Làm ta có cảm giác nàng biết thật ra ta không
phải tên như vậy.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của ta, Lam Nhược Tuyết lạnh lùng liếc ta một
cái, thanh âm thanh lãnh mà uy hiếp, khiến nhiệt độ trong phòng giảm đi vài
độ.

"A Đại, ngươi không nhận ra ta sao?"

Ta nghe nàng gọi cái tên này, có chút bàng hoàng, nàng biết tên ta là A Đại?
Điều này rất vô lý!

"Tuyết biểu tỷ, người vì sao biết tên trước kia của muội là A Đại?"

Nghe ta hỏi, nàng ta hơi nhếch khoé miệng, để lộ ra một đường cong lạnh lùng,
khiến cho khuôn mặt vài phần giống ta trở nên hoàn toàn khác biệt. Ta thật sự
nghi hoặc không rõ, nàng hiện tại chưa đến mức lạnh lùng như vậy, chỉ khi nàng
ta trở thành nữ hoàng, nàng ta mới có thể lạnh lùng mà tàn nhẫn như thế.

Khoan đã... Có cái gì đó sai sai...

"Tên ngươi trước kia? Chẳng phải đó là tên ngươi sao? Ta không biết vì sao
ngươi lại trở thành biểu muội của ta, nhưng tốt nhất nên yên phận một chút,
đừng khiến ta chướng mắt như ngươi của kiếp trước." Nàng ta nói lời này, giọng
nói âm trầm ác độc, làm ta không khỏi lạnh sống lưng.

Mà cái cụm từ 'ngươi ở kiếp trước' có nghĩa là gì?

Trong đầu ta nổi lên bao nhiêu dấu hỏi to đùng, cũng không chú ý đến ánh mắt
dò xét của Lam Nhược Tuyết. Nàng ta cũng không nói gì thêm, cao ngạo rời đi,
để lại ta một mình trong phòng, ngơ ngơ ngác ngác không biết rốt cuộc ý nàng
nói là gì.

"Tiểu thư?" Giọng nói của Tiểu Thuý lại vang lên lần nữa, thành công đánh thức
ta khỏi những suy nghĩ vớ vẩn. Ta chớp chớp mắt nhìn nàng, một bộ dáng khó
hiểu hỏi:

"Tam tiểu thư nhà ngươi trước nay đều như vậy?"

Tiểu Thuý vừa nghe ta hỏi lập tức lắc đầu, ánh mắt mơ màng không rõ:

" Nô tỳ không rõ, Tuyết tiểu thư khi còn nhỏ rất tốt bụng, thường bị đại phu
nhân và nhị tiểu thư bắt nạt. Hình như từ năm nàng 10 tuổi, nàng đột nhiên trở
nên rất lạnh nhạt, ngay cả đại phu nhân cũng bị nàng chỉnh đến không còn mặt
mũi, từ đó đại phu nhân cũng không dám động đến nàng. Mà bên người nàng ngoài
Tiểu Hỷ ra, không có ai khác, cho nên cũng không ai biết vì sao tam tiểu thư
lại như vậy."

Nghe Tiểu Thuý nói, ta có chút ngờ ngợ, quả thật không đúng, lẽ ra nàng ta
xuyên qua phải là khi 15 tuổi, những lại chuyển mốc thời gian thành năm 10
tuổi? Thảo nào ban nãy đại phu nhân không hề đả động đến Lam Nhược Tuyết, lại
một mực lôi kéo ta hỏi những chuyện linh tình. Không nghĩ tới ta lại làm lá
chắn cho bà ta, thật là...

Ta có chút đau đầu xoa trán, xem ra không chỉ có ta đến nơi này thay đổi số
phận, mà dường như ngay cả nữ chủ đại nhân cũng muốn thay đổi số phận rồi. Mà
một người thay đổi có thể không loạn, nhưng cả hai cùng thay đổi theo hai
chiều hướng khác nhau, cốt truyện, quả thực không thể giữ nguyên như cũ đâu!

Vậy rốt cuộc Lam Nhược Tuyết kia thay đổi ở chỗ nào? Ta cũng không rõ...


Nữ Chủ, Ta Là Mỗ Tác Giả - Chương #10