Sự Cố


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Đứng lại. Ngươi là ai?
    Trời xế chiều, trước cửa Đan gia Đan Phong lại bị chặn lần thứ hai

  • Ông già các ngươi, không nhận ra ta à.
    Đan Phong gương mặt cáu lên nói lớn.
    Tên vai u thịt bắp gãi gãi đầu nhìn hắn liên tục “hình như thấy quen quen”.
    Không đợi hắn nhớ ra, Đan Phong liền đưa khối mộc bài thân phận cho hắn.

  • Thì ra là Đan Phong thiếu gia, he he.
    Tên vai u thịt bắp cười gượng gạo mời Đan Phong đi vào.

  • Lần sau mà còn không nhớ thì cạo đầu ngươi.
    Đan Phong bước đến bậc thang quay đầu lại nói rồi tiến vào Đan gia. Từ lúc hắn
    đi cho đến bây giờ cũng đã được 4, 5 giờ đồng hồ, hắn cân quay lại thăm tiểu
    muội của hắn.
    “Vộp vộp vộp…”

  • Xem ngươi còn dám dụ dỗ con ta nữa không!

  • Á Á…Không không, cháu không có dụ dỗ muội ấy. Hu hu…
    Vừa đến trước cửa phòng tiểu muội hắn liền nghe thấy tiếng hét mắng, khóc lóc
    bên trong. Ngay lập tức hắn mở cửa ra nhưng không được, cửa phòng bên trong đã
    bị khóa.
    “Rầm”
    Hắn dùng sức đá tung cửa phòng, hiện ra trước mắt hắn là tình cảnh khiến máu
    hắn nhất định phải sục sôi, đôi mắt đỏ lên hung tàn, hắn như thở ra khói.
    Trong phòng lúc này chỉ có duy nhất 4 người, một người thanh niên mặc đồ người
    làm đang cầm cây roi quất không ngừng lên tiểu muội hắn nằm dưới đất, một
    người phụ nữ đang nhàn nhã ngồi ghế uống trà được một thị nữ đấm bóp.
    Nghe tiếng cửa bị phá 3 người liền dừng động tác mà quay lại nhìn Đan Phong.

  • Ngươi là ai, sao dám láo xược xông vào đây?
    Người phụ nữ giận dữ quát. Nàng chính là Vũ Tịch vợ của Đan Phách trưởng lão,
    mẹ của Đan Ngọc Thúy, hôm nay nàng đến đây là để trừng phạt Đan Tuyết Nhi vì
    tội lôi kéo, dụ dỗ Đan Ngọc Thúy không cho con nàng tu luyện.
    Đan Phong lúc này nào còn nghe Vũ Tịch nói, bây giờ hắn chỉ nhìn chăm chăm
    tiểu muội đáng thương của hắn đang nằm rên rĩ dưới đất mà không ngừng tiến
    đến. Hắn biết lúc này có lẽ muội ấy đang rất sợ hãi.

  • Ngươi điếc sao?
    Vẫn không thấy Đan Phong trả lời, nàng lập tức nhìn người nam thanh niên ra
    lệnh

  • Đánh hắn.
    “Vụt” tiếng cây roi xé gió bay đến
    “Phặc”
    Đan Phong bắt trúng cây roi kéo về phía mình khiến cho nam thanh niên cũng
    nghiêng người ngã theo về hướng hắn.
    “Bùm”
    Hắn đấm một đấm, đầu nam thanh niên liền nổ ra như quả dưa hấu, răng, môi, hai
    con ngươi, những mảnh vụn của não văng ra khắp nơi trông mà kinh hãi.

  • Á á á
    Người thị nữ thấy cảnh này không khỏi mặt mày trắng bệch, sợ hãi đến ngất. Còn
    Vũ Tích thì vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi run sợ, phải biết
    tên người làm kia là tâm phúc của nàng được nàng bồi dưỡng nên cũng đã có tu
    vi luyện thể cảnh tầng 4 chỉ thua nàng 3 tầng, vậy mà bị một quyền của Đan
    Phong đánh nổ. Điều này ngay cả nàng cũng làm không được, nên nàng sợ nhưng
    nghĩ đến mình là vợ của trưởng lão nên cũng bớt một chút.

  • Ngươi…ngươi dám giết người. Ngươi đợi, đợi ta kêu trưởng lão đến.
    Nàng ra vẻ nói những vẫn không giấu được sụ run sợ trong lòng, sau đó nàng cất
    bước chạy đi ra ngoài. Đan Phong lúc nay cũng chẳng thèm để ý, giờ hắn chỉ
    quan tâm nhất là tiểu muội mình.
    Đan Phong ngồi xuống dự tính ôm nàng vào lòng an ủi nhưng vừa mới dụng vào

  • Đừng, đừng đánh ta nữa, đừng mà
    Nàng sợ hãi mà gập lại tấm thân nhỏ bé khiến hắn không kiềm lòng được mà ôm
    thật chặc nàng, kề đầu vào đầu nàng yêu thương nói nhỏ nhẹ

  • Là ta, ca ca của muội đây
    Nhận ra giọng nói quen thuộc, Đan Tuyết Nhi liền không khỏi uất ức khóc lên
    trong lòng hắn.

  • Là ta sai, ta thật có lỗi, ta lại bỏ muội ở lại một mình
    Hắn vỗ về nàng, tự trách móc bản thân hắn.

  • Không, không phải lỗi của ca ca. Là muội, là do muội yếu đuối, tật nguyền.
    Nàng đáng thương nói.
    Đan Phong nhanh chóng liền vội nói xen vào

  • Không, muội sau này sẽ rất mạnh, cực kì mạnh. Không ai có thể làm gì muội,
    muội sẽ làm run chuyển cả thần giới.
    Hắn nói với giọng điệu tự tin mạnh mẽ khiến Đan Tuyết Nhi cũng xiêu lòng, nàng
    hỏi lại

  • Thật không?

  • Thật.
    Hắn nói

  • Ca ca không lừa muội?
    Đan Tuyết Nhi hỏi

  • Tuyệt đối không lừa.
    Hắn chắn chắn đáp.
    Sau đó hắn bế Đan Tuyết Nhi lên giường, hai người lại tiếp tục “âu yếm” cho
    đến khi có nhiều người đến trước cửa phòng.

  • Là hắn giết người, các ngươi mau bắt hắn lại.
    Vũ Tích đứng sóng vai cùng một người trung niên có một vết sẹo hơi nhỏ ở trán
    trái ra lệnh cho 10 tên chấp pháp gia qui phía sau. Người nam tử trung niên
    này chính là Đan Phách, một trong 7 vị trưỡng lão của Đan gia.
    10 người chấp pháp này nhanh chóng chạy vào đứng trước giường bao vây Đan
    Phong.

  • Là tại muội, nên bọn họ mới đến bắt ca ca. Hức hức
    Đan Tuyết Nhi nghe được những âm thanh liền không khỏi hận bản thân nói

  • Không sao đâu.
    Nói đến đay hắn cuối xuống kề miệng sát tai Đan Tuyết Nhi nói nhỏ

  • Có lẽ muội nên ngủ một giấc.
    Đan Tuyết Nhi tự nhiên thấy ý thức mờ nhạt rồi lâm vào giấc ngủ. Có lẽ hắn lại
    sử dụng “thứ đó”
    Nhìn tiểu muội an giấc ngon lành hắn hơi hoàn hoãn lại chút ít nhưng khi thấy
    vết thương chằng chịt trên người nàng hắn liền thay đổi bộ mặt. Một con quỷ có
    lẽ đang hóa thân xuống Đan gia.
    “ Đến lúc nên biết ta là ai rồi” Hắn âm lãnh nhìn mọi người xung quanh. Hắn
    rời giường bước ra ngoài nơi mà đang có khá đông người tụ tập hiếu kì. 10 tên
    chấp pháp dự định xông lại bắt hắn nhưng nhìn thấy quần áo dính đầy máu, nét
    mặt nguy hiểm cùng với cái xác vẫn còn nằm một đống nơi đó khiến họ không có
    lòng dũng cảm xông vào nên đành bao vây hắn di chuyển ra ngoài.

  • Ê, hình như là tên mặt trắng lúc sáng.

  • Phải he, sao người hắn máu me quá vậy?

  • Nghe nói hắn vừa giết tên người làm thân cận của Vũ Tịch phu nhân.

  • Không phải hắn khờ sao, sao giết người được.

  • Kinh quá vậy, ngay cả luyện thể tầng 4 mà cũng chết.

  • ….
    Mọi người vây quanh bàn tán xôn xao, trong đó cũng có Đan Mĩ đang xem.

  • Ngươi là ai? Trong hàng đề tử Đan gia tại sao trước giờ ta chưa từng thấy?
    Đan Phách không vui mở miệng lên tiếng hỏi
    Đan Phong nhìn Đan Phách một cái rồi liếc qua Vũ Tịch, ánh mắt không khỏi vô
    cảm đến phát lạnh.

  • 3 năm không gặp, Đan Phách trưởng lão sao lại quên Đan Phong phế vật nhanh
    thế.
    Đan Phong mở miệng nói.
    Đan Phách ngạc nhiên, nhìn kĩ hắn hơn một chút, chốc lát Đan Phách như hơi
    nhận ra nói

  • Qủa thật trông khá giống.

  • Nhưng cho dù là như thế, thì tội ngươi giết người cũng không thể tha.
    Đan Phách lại nói

  • Phải, mau dắt hắn đến phòng xử phạt để định tội hắn.
    Vũ Tịch hùng hổ nói, nàng còn tức giận hắn lúc nãy khiến cho nàng phát sợ.
    Đám người chấp phát nghe thì nghe thế thôi chứ có thằng nào dám lên. Bọn hắn
    không hiểu vì sao khi muốn lên tóm Đan Phong thì lại cảm thấy như có sự ngăn
    cản, sợ hãi phát ra từ sâu trong ý thức.
    Bỏ qua lời nói của Vũ Tịch

  • Vậy Đan Phách trưỡng lão muốn phạt ta như thế nào?
    Đan Phong nhìn Đan Phách nói

  • Dựa theo gia quy thì ngươi sẽ phải chịu tội nặng, cụ thể thì ngươi phải đến
    hình phạt đường gặp Đan Hải trưỡng lão sẽ rõ.
    Đan Phách bình thường nói.

  • Được ta sẽ đi.

  • Các ngươi dẫn đường đi.
    Đan Phong nhìn mấy tên chấp pháp nói
    Đan Phách thấy Đan Phong như thế không khỏi thấy kì mà thôi cũng kệ.

  • Dẫn hắn đi.
    Đan Phách nói thế nhưng mà bọn chấp pháp này cũng chẳng làm, cứ đứng thành
    vòng bao vây Đan Phong.

  • Các ngươi điếc sao, mau bắt hắn lại dẫn đi.
    Đan Phách đang cảm thấy kì thì Vũ Tịch quát. Điều này khiến cho 10 người chấp
    pháp quá khó xử.

  • Để ta tự đi.
    Đan Phong đột nhiên mở miệng rồi tiến về phía trước, hắn cũng biết hình phạt
    đường nằm ở nơi nào.
    Nhìn Đan Phong đi, Đan Phách không khỏi buồn bực liếc Vũ Tịch, cái chuyện nhỏ
    này không ngờ lại kêu hắn đến, mình nàng ta không xử được a. Vũ Tịch cũng nào
    dám nói là do mình sợ, nen cũng chỉ ấp ấp úng úng.

  • Các ngươi về phòng đi, bu lại đây làm gì?
    Đan Phách quay lại đuổi bọn người xem kịch.
    Hình phạt đường là một căn phòng khá rộng, có thể chứa tối đa được 50 người.
    Đan Hải đang ngồi cầm một quyển sách đọc thì Đan Phong đẩy cửa vào cùng với
    nhóm người chấp pháp, vợ chồng Đan Phách. Lúc này 10 người chấp pháp chia 5:5
    đứng ra hai bên, Đan Phong thì đứng giữa phòng, còn vợ chồng Đan Phách tìm ghế
    ngồi xuống.

  • Còn không mau quỳ xuống nhận tội.
    Vũ Tịch quát lên với Đan Phong.

  • Chuyện gì đã xảy ra?
    Đan Hải vội nói. Hắn không biết chuyện gì thì sao mà xử.

  • Hắn giết người, một người làm. Ngươi xử đi.
    Đan Phách lên tiếng.
    Đan Hải hơi bất ngờ “nhỏ tuổi thế mà đã giết người rồi, thật có gan. Mà hình
    như thấy hơi quen, giống đứa con phế vật của Đại ca”.

  • Ngươi tên gì?
    Đan Hải hỏi.

  • Đan Phong.
    Đan Hải nghe thế không khỏi ngờ ngợ.

  • Không cần suy nghĩ nhiều đâu Ngũ ca, hắn chính là con cua Đại ca mất tích 3
    năm về trước.
    Nhìn biểu hiện sắc mắt của Đan Hải, Đan Phách không khỏi xen vào nói.

  • Ừm, ra là vậy. Các ngươi lui ra đi.
    Đan Hải nói với 10 người chấp pháp. Bọn họ liền vâng lệnh lui ra.
    “Kétttt” Cửa phòng được đóng lại.
    Đan Hải nhìn Đan Phong trở nên hiền hòa hơn nhiều.

  • Ra là Phong nhi. Mấy năm nay ngươi mất tích kiến cha ngươi cũng là Đại ca
    ta đau buồn hết sức. Aìii, giờ ngươi đã về nhưng mà cha ngươi…thật là bất hạnh
    mà.
    Sắc mặt Đan Hải trở nên buồn phiền, thương tiếc nói với Đan Phong, khiến hắn
    không khỏi có điều suy nghĩ.
    Tình hình này khiến Vũ Tịch sắc mạt không vui.

  • Thôi, ngươi về đi, chỉ là một tên người làm thôi. Nhớ lại tình nghĩa với
    cha ngươi khi xưa, bỏ qua cho ngươi lần này.
    Đan Hải nói tiếp.

  • Sao được, Ngũ ca. Đó là người thân cận của ta.
    Vũ Tịch vội nói, thật sự thì không phải vì nguyên nhân người làm chết mà nàng
    gây khó dễ mà là vì Đan Phong khiến nàng phát sợ.

  • Ngươi xử hay ta xử.
    Đan Hải lườm nàng một cái nói.

  • Ta…
    Vũ Tịch cứng họng.

  • Đi về thôi, chuyện nhỏ mà, có gì ta kiếm cho ngươi một người mới.
    Đan Phách bình thản đứng lên nói nhưng mà ánh mắt hắn không khỏi tức giận với
    nàng “con bà nó, tốn thời gian vãi, một đứa con nít và một người làm mà ngươi
    cũng chấp nhặt, lát về đánh mông ngươi”.
    Vũ Tịch thấy ánh mắt đó liền e dè, cụp đầu xuống chuẩn bị đi theo Đan Phách ra
    cửa.

  • Ha haha ha haha
    Đan Phong im lặng nãy giờ đột nhiên cười lớn

  • Nói đủ chưa, diễn đủ chưa? Bây giờ đến phiên ta chứ.
    Đan Phong quay về phía Vũ Tịch nói, vẻ mặt không nhìn ra sự tức giận gì.


Nơi Tận Cùng - Chương #7