3. Hệ Thống.


Thời gian chậm rãi qua đi, trong hang động rộng lớn có phần cô tịch, Mạc Huyền
Vũ lúc này đang ngồi dựa lưng vào tường và ngủ. Hắn chả biết làm gì ngoài ngủ
cả, dù rất muốn làm gì đó, nhưng hắn lại sợ làm phiền Lâm Nguyệt Linh đang tu
luyện ngoài kia. Theo như hắn phán đoán, cô nàng này rất có thể là một võ giả
hoặc là một pháp sư. Nhìn cái cách nàng ngồi xếp bằng hai tay đặt một thế ấn
kì lạ, hơi thở đều đều như đang ngủ là Mạc Huyền Vũ cũng đủ đoán ra được.

Bởi vì hắn không giống với các Xuyên việt giả khác, hắn chả có chút kiến thức
nào về thế giới này, cho nên hắn không thể đoán ra được thân phận của nàng.
Nhưng hắn biết, nàng chắc hẳn là đệ tử hoặc một học viên của một thế lực nào
đó khá lớn.

Lúc này, Mạc Huyền Vũ vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Hắn cũng đang tận
hưởng giấc mơ kì lạ của bản thân. Không hiểu sao, hắn mơ thấy hắn gặp một ông
bụt râu tóc bạc trắng. Lão bước tới đá đít hắn một cái rồi hỏi.
- Tại sao con khóc?

Fuck đù mẹ! Mạc Huyền Vũ không thể nào mà tưởng tượng nổi. Tự nhiên lão tới,
đá vào đít hắn một cái rõ đau, sau đó lại còn hỏi hắn tại sao hắn khóc. Dù hắn
có khóc mẹ đâu.
Bực tức, Mạc Huyền Vũ liền lườm lão một cái rồi hỏi lại.
- Thế con đá vào đít ông xem ông có khóc hay không nhé! Vớ Vẩn.


  • Ơ Thằng này láo! Ta đang hỏi mi cơ mà?
    Nghe Mạc Huyền Vũ nói vậy lão Bụt già không khỏi nổi cáu, lão lập tức trừng
    mắt rồi hỏi.

Lúc này, Mạc Huyền Vũ liền hừ nhẹ một cái rồi hỏi.
- Hừ! Thế ông kiếm cháu có việc gì không? Chắc không chỉ là đến đá đít người
ta một cái rồi hỏi Làm Sao Cháu Khóc nhỉ?.


  • Hazz! Ta là một ngươi chuyên đem những điều ước ban tặng cho người tốt a!
    Nhà ngươi chớ có vô lễ với ta à nha! Ta tới gặp ngươi chỉ là muốn tặng cho
    ngươi một điều ước mà thôi.
    Lão Bụt già thở dài một cái rồi nói.

Nghe vậy Mạc Huyền Vũ không khỏi nghi ngờ! Dù hắn biết đây chỉ là một giấc mơ
mà thôi, nhưng đéo ngờ nó lại thật tới vậy!
- Có tin được hay không đây! Nhìn mặt ông gian lắm đấy?
Mạc Huyền Vũ lườm lườm lão một cái rồi nghi ngờ hỏi.


  • Hừ! Ngươi không thích thì thôi! Để ta còn gạch tên ngươi khỏi sổ. Mẹ nó, đi
    làm phúc mà con vị nghi ngờ nữa, đúng là gặp mấy thằng nhóc như ngươi mất thời
    gian thật!.

Nói rồi lão lôi ra một quyển sách cùng một cây bút. Thấy vậy Mạc Huyền Vũ liền
phát hoảng hắn vội vàng xua tay nói.
- Ấy khoan khoan! Từ từ đã! Chuyện lão vừa nói là thật sao?


  • Chẳng lẽ bố đùa mi à! Này ta không có thời gian lằng nhằng với ngươi đâu
    nhé!
    Lão Bụt già tức giận nói.


  • Ahaha! Bố già bớt giận, vậy ta có thể ước luôn được chứ?.
    Mạc Huyền Vũ cười Khà Khà mấy tiếng rồi nói.


  • Uớc gì thì nói lẹ! Ta còn đi tới chỗ khác!
    Lão già bực mình nói.


  • Ừm! Vậy Bố già, con ước con có một cái hệ thống với tất cả 99% là từ thế
    giới Naruto, 1 phần trăm còn lại có cái gì cùng được.
    Mạc Huyền Vũ vừa gãi gãi cằm vừa nói. Có lẽ ước muốn của hắn hiện tại chỉ có
    như vậy. Một cái hệ thống giúp hắn có thể giao dịch các đồ vật trong Naruto,
    vậy là đủ rồi.


Nghe vậy Lão Bụt già liền gật đầu rồi sau đó tích vào sổ. Lão càu nhàu nói
- Đúng là bọn trẻ trâu, sao bố gặp đứa nào cũng đều chỉ ước có cái hệ thống
này nhỉ.

Lúc này, Mạc Huyền Vũ chỉ biết cười trừ đồng thời trong lòng không khỏi giật
mình. Lão nói là lão gặp khá nhiều người và những người kia đều ước muốn có hệ
thống! Nếu như vậy, chẳng lẽ chuyện này là thật sao?


  • Được rồi đấy! Chốt sổ rồi nhá, bố đi đây.
    Nói rồi lão liền phủi đít rời đi, để lại Mạc Huyền Vũ ở lại đang hò hét

  • Bố già đi thong thả.

Khoảng khắc lão vừa đi, cũng là lúc mà Mạc Huyền Vũ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.
Mặc dù khắp nơi trên cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng sau một giấc ngủ vừa rồi,
hắn cảm giác thoải mái hẳn.

Hai mắt của Mạc Huyền Vũ lúc này liền đảo xuống dưới đất, hắn khá bất ngờ khi
trông thấy hai cái bánh bao cùng một lọ thuốc đặt ngay ngắn dưới chiếc lá cây
khá lớn. Thấy những thứ này Mạc Huyền Vũ không khỏi cảm động nhìn sang phía
Lâm Nguyệt Linh đang tu luyện ở trên chiếc giường đá.


  • Cảm ơn!
    Khoé miệng khẽ lẩm bẩm, Mạc Huyền Vũ liền cầm theo mấy thứ đồ này rồi đi ra
    bên ngoài. Hắn không muốn quấy rầy Lâm Nguyệt Linh tu luyện.

Bước ra bên ngoài, lúc này ngoài trời đã là sáng sớm, một cảm giác lạnh lẽo ập
vào mặt khiến cả cơ thể của Mạc Huyền Vũ khẽ run lên. Hắn vẫn mặc một bộ quần
áo rách nát như trước, hắn rất muốn đổi một bộ đồ cho đỡ ngại, nhưng tiếc là
hắn chả có.

Cầm hai chiếc bánh bao lên đút vào miệng, một mùi vị của thịt, mộc nhĩ, và
trừng cộng thêm cả bột nở. Tất cả hoà quyện vào nhau tạo ra một hương vị khá
rất lạ và ngon. Có lẽ đây sẽ là chiếc bánh bao mà hắn cảm thấy ngon nhất từ
trước tới nay. Hoặc cũng có thể là do hắn đang đói nên cảm giác như vậy.

Rất nhanh, hai chiếc bánh bao bị Mạc Huyền Vũ ăn sạch. Lúc này hắn mới để ý
tới lọ thuốc mà Lâm Nguyệt Linh để lại. Đưa tay mở nắp lọ ra, một hương thơm
nhè nhẹ có chút giống với mùi cao bóp sộc vào mũi của Mạc Huyền Vũ.
- Đây là Cao trị thương sao?
Nghĩ vậy Mạc Huyền Vũ liền đổ một chút ra tay rồi thoa hết lên các vết thương
trên người. Ngay lập tức, một cảm giác mát lạnh từ khắp các vết thương trên
người truyền tới khiến Mạc Huyền Vũ được một trận sảng khoái.

Mạc Huyền Vũ có thể cảm nhận rõ ràng, các vết bầm trên người hắn dần dần biến
mất. Có lẽ chỉ trong thời gian một tới hai tiếng là sẽ biến mất mà thôi. Chỉ
có những vết cào do vuốt của ba con chó sói chết tiệt kia sẽ lâu hơn một chút
mà thôi.


  • Chán thật! Nếu như vừa nãy không phải là mơ thì có phải là hơn không?
    Nghĩ về chuyện vừa rồi, Mạc Huyền Vũ không khỏi than thở. Mặc dù hắn vẫn có
    thể học tập trở thành Pháp sư hay là võ giả, nhưng chưa chắc đã có thể. May
    mắn thiên phú của hắn ngon ngon một chút thì còn có thể, chứ không thì cũng
    chỉ yên phận mà làm người thường mà thôi.

Đúng lúc này, hai mắt cửa Mạc Huyền Vũ bất chợt díu lại. Hắn chưa kịp ú ớ gì
thì đã mất đi ý thức.
Khoảng chừng 15 phút sau, Mạc Huyền Vũ mới tỉnh lại. Trước mắt của hắn lúc này
là một không gian tối om, chỉ cơ duy nhất một chiếc màn hình điện tử 3d trong
suốt đang lơ lửng trước mặt hắn.

Lúc này, thanh âm của một cô gái vang lên truyền vào tai của Mạc Huyền Vũ.
- Chào mừng chủ nhân đến với hệ thống giao dịch nhẫn giả.
Nương theo giọng nói nhẹ nhàng nhưng có hơi chút máy móc kia. Một cô gái rất
trẻ và khá xinh xắn bước ra từ bóng tối. Trên người của nàng là một bộ đồ của
tiếp viên hàng không bó sát khiến cho những đường cong trên cơ thể lộ ra trông
khá gợi cảm.


  • Ngươi! ngươi là hệ thống sao?
    Mạc Huyền Vũ tỏ vẻ không thể tin được lắp bắp nói. Hắn chỉ vừa mới than thở về
    chuyện hắn không có hệ thống mà. Tại sao hiện tại nó lại trở thành hiện thực.
    Với lại cả những gì đã diễn ra trong giấc mơ của hắn nữa. Tất cả là trùng hợp
    sao?


  • Vâng thưa chủ nhân! Hiện tại người đang ở trong giao diện chính thức của hệ
    thống!
    Cô gái kia mỉm cười một cách cực kì tự nhiên rồi nói. Cứ như kiểu nàng là một
    người thật sự chứ không phải là một ảo ảnh do hệ thống lập trình ra vậy.


  • Nhưng mà tại sao ngươi lại xuất hiện trên người ta? Ta không nghĩ là do
    trùng hợp.
    Mạc Huyền Vũ bắt đầu hỏi dò, hắn muốn xác định xem có phải là hệ thống này là
    do Lão Bụt già thực thể hoá ước mơ của hắn hay không.


  • Hừm! Có lẽ do chủ nhân là người may mắn, hoặc cũng có thể là do sự trùng
    hợp mà chủ nhân vừa nhắc tới!
    Cô gái kia ngơ ngác nói. Có thể chính nàng cũng không biết tại sao lại xuất
    hiện trên người của Mạc Huyền Vũ vậy.



Ninja Tại Dị Giới - Chương #3