2. Lâm Nguyệt Linh!.



  • Này! Ngươi tỉnh lại! Tỉnh lại!.

Không biết qua bao lâu, Mạc Huyền Vũ mới chậm rãi mở hai mắt ra. Chính xác là
một giọng nói ấm áp của một cô gái nào đó đã đánh thức hắn.


  • Ngươi tỉnh lại rồi! May quá!

Thanh âm vừa rồi lại vang lên, lúc này Mạc Huyền Vũ mới đảo mắt về phía chủ
nhận của giọng nói ấm áp đó. Đập vào mắt của hắn là cô gái rất đẹp, đúng vậy,
dung nhan của nàng không chỉ dùng một chữ Đẹp là có thể diễn tả hết được. Như
một tiên nữ vậy, nàng mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc đen nháy được thả
ra phía sau. Khuôn mặt có chút ngây thơ, nàng ước chừng chỉ khoảng 17, 18
tuổi.


  • Này này! Ngươi không sao chứ?
    Thấy phản ứng kì lạ của Mạc Huyền Vũ, cô gái thần bí liền vẫy vẫy mấy cái rồi
    hỏi. Nàng không hề biết rằng vẻ đẹp của nàng đã hớp hồn Mạc Huyền Vũ, khiến
    cho hắn phải ngây người.

Nghe cô gái kia hỏi vậy, Mạc Huyền Vũ mới giật mình. Mặc dù cơn đau từ khắp
toàn thân đang dày vò hắn, nhưng hắn cố gắng chịu đựng. Nở một nụ cười có phần
gượng gạo, Mạc Huyền Vũ nói:
- Ta không sao? Cảm ơn cô nương đã cứu giúp.


  • Ngươi không sao là tốt rồi!
    Cô gái thần bí kia khẽ mỉm cười nói, lúc này, nàng đứng dậy phủi phủi tay mấy
    cái rồi lại nói tiếp:

  • Thực ra ta phát hiện ngươi lăn từ cửa hang lăn xuống nên ta tới gọi ngươi
    dậy mà thôi. Đừng cảm ơn ta.

Nghe vậy Mạc Huyền Vũ liền ngớ người. Này là sao chứ? Mạc Huyền Vũ giở khóc
giở cười, hắn không nghĩ tới cô nàng này lại thay đổi thái độ nhanh tới vậy.
Thở nhẹ một cái Mạc Huyền Vũ nói.
- Dù sao thì cũng cảm ơn cô nương đã đánh thức ta dậy! Không biết quý danh
của cô nương là gì?

Mặc dù không hiểu ý của cô nàng này là gì, nhưng Mạc Huyền Vũ vẫn nói tiếng
cảm ơn một lần nữa. Đồng thời hắn cũng không quên hỏi tên của nàng, mặc dù
không có ý đồ gì, nhưng mà hắn cũng cần biết tên để dễ xưng hô.


  • Hừ! Ngươi hỏi tên của bổn cô nương làm gì? Có ý đồ gì thế?

Thái độ của cô nàng này lập tức thay đổi, khiến cho Mạc Huyền Vũ phải âm thầm
so sánh nàng hiện tại và trước đó có phải là một người hay không.
Nghe vậy, Mạc Huyền Vũ lập tức xua tay lắc đầu nói.
- Ta không có ý đồ gì cả? Ta chỉ muốn biết tên của cô nương để dễ xưng hô mà
thôi. Với lại cô nương nhìn xem, ta khắp nơi toàn là thương thế, ta đâu thể có
ý đồ gì với cô nương được. Đúng không nào?

Lúc này cô nàng này mới nhìn kĩ Mạc Huyền Vũ. Thân thể hắn lúc này nát không
thể tả được, y phục tuy có hơi kì lạ, nhưng lại bị xé rách tơi tả. Trên người
thì có vô số những vết móng vuốt cào. Ngoài ra chỗ nào cũng bị bầm tím. Với
những vết thương này của hắn, nàng có thể đoán ra được tên này vừa nãy chắc
chắn là bị yêu thú truy sát. Sau đó mới vô tình lăn xuống nơi này.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái cô gái thần bí này liền nói.
- Tạm thời tin ngươi vậy! Ta tên là Lâm Nguyệt Linh. Nhớ đấy! Nếu ngươi mà có
ý đồ bất chính với bổn cô nương. Coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi đó!

Nhìn vẻ mặt hăm doạ của nàng, Mạc Huyền Vũ chỉ biết cười cười. Ta còn yêu đời
lắm nha! Vả lại đang thương thế đầy người như này thì có cái ý đồ gì được cơ
chứ?
Nghĩ vậy, Mạc Huyền Vũ khuôn mặt méo mó, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười rồi
nói.
- Ahaha! Tại hạ không dám! À đúng rồi! Ta là Mạc Huyền Vũ, không biết cô
nương có thể cho ta ở lại dưỡng thương vài hôm được không?

Cũng khá khó khăn khi đưa ra cái ý định này, bởi vì Mạc Huyền Vũ biết được
tình trạng hiện tại của hắn. Toàn thân thương thế chưa lành, hắn cũng có thể
rời đi và tìm một nơi khác để dưỡng thương. Nhưng chưa chắc hắn đã có thể dữ
được mạng sống để tới khi tìm được chỗ trú. Nên nhớ ba con yêu thú kia có lẽ
vẫn còn đang rình hắn ở ngoài kia.
Cho nên hiện tại chỉ có thể mặt dày xin phép trú lại cho tới khi thương thế
khỏi hẳn mà thôi.

Nghe thấy lời đề nghị của Mạc Huyền Vũ, Lâm Nguyệt Linh cũng trầm mặc. Không
phải là nàng sợ sẽ bị con hàng Mạc Huyền Vũ hấp diêm. Mà là có chút không
tiện.
Ánh mắt đảo qua những vết thương trên người của Mạc Huyền Vũ, cùng với vẻ mặt
trông có vẻ chân thành của hắn, nàng bất giác gật đầu đồng ý.
- Trông ngươi cũng có vẻ không có ý đồ gì! Thôi được! Bổn cô nương coi như là
làm phúc để ngươi ở lại dưỡng thương vậy. Nhưng mà ta nhắc trước, đừng để ta
biết ngươi có ý đồ gì với ta, nếu không... Hừ!.

Hừ nhẹ một cái Lâm Nguyệt Linh lập tức quay lưng lại rồi đi tới phía chiếc
giường đá rồi ngồi xuống. Thấy vậy, Mạc Huyền Vũ cũng chỉ biết cười khổ, lúc
này hắn mới có thời gian để quan sát kĩ hơn cái hang động này. Cái hang động
này khá rộng, cũng may mắn là có một vài viên đá phát sáng ở trong này khiến
cho cái hang này có phần sáng sủa hơn một chút.

Các vách đá ở trong này có vẻ như đã được ai đó điêu khắc thành các vật dụng
như bàn, ghế và giường. Các vết cắt rất ngọt, nhung nếu nhìn kĩ thì đó là do
vết đao hoặc kiếm chém vào. Tới đây Mạc Huyền Vũ không khỏi rùng mình, đá ở
đây rất cứng, vậy mà có thể dùng kiếm hay là đao gì đó để mà chém những vết
chém ngọt như vậy thì chắc hẳn người đó phải là cao thủ.

Nghĩ vậy Mạc Huyền Vũ không khỏi đổ mồ hôi hột, hai mắt hắn có một chút sợ
hãi, một chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nguyệt Linh. Đúng vậy, hắn nghĩ rằng
tất cả những thứ này đều là do nàng làm ra. Nếu như vậy thì?...

Lúc này, như cảm nhận được Mạc Huyền Vũ đang nhìn mình, Lâm Nguyệt Linh không
khỏi nhướng mày. Nhưng khi trông thấy ánh mắt của hắn có phần sợ hãi cùng kinh
ngạc hết nhìn nàng rồi lại nhìn mất đồ vật ở đây nàng mới hiểu ra. Khẽ nở nụ
cười Lâm Nguyệt Linh lên tiếng.
- Ha ha! Nhìn cái mặt ngươi kìa! Những thứ này không phải do ta làm, trước
khi ta tới đây những thứ này đã có ở đây rồi.

Nghe Lâm Nguyệt Nhi giải thích vậy, Mạc Huyền Vũ mới ngớ người. Thì ra không
phải là do nàng làm ra.

Lúc này, như nghĩ ra thứ gì đó, Lâm Nguyệt Linh mới nhìn Mạc Huyền Vũ chằm
chằm rồi hỏi.
- Đúng rồi! Ta không cảm nhận được chân khí trong người của ngươi! Ngươi là
thường nhân sao?

Nghe vậy Mạc Huyền Vũ gật đầu nói.
- Đúng vậy! Ta là một người bình thường.


  • Vậy tại sao ngươi lại ở trong Mê Huyễn Đại Sâm Lâm này. Chẳng lẽ ngươi
    không biết vào đây ngươi sẽ trở thành miếng mồi trong bụng của yêu thú sao?
    Lâm Nguyệt Linh tò mò hỏi. Nàng có chút không hiểu, tại sao một kẻ bình thường
    như Mạc Huyền Vũ lại có thể đi vào trong này rồi bị thương năng tới như vậy.

Nghe Lâm Nguyệt Nhi hỏi vậy, Mạc Huyền Vũ không khỏi trầm mặc. Hắn chưa hề
nghĩ tới chuyện này! Có nên nói thật cho nàng biết hắn là người của thế giới
khác hay không nhỉ? Mà nói ra chưa chắc cô nàng đã tin. Vậy thì nói bừa vậy.
- Không phải là ta không biết? Mà do hôm trước ta nghe nói ở Vương Quốc có
một học viện của võ giả đang chiêu sinh. Cho nên ta muốn tới đó để thử vận
may. Nhưng không ngờ rằng trên đường gặp phải một con yêu thú kì lạ. Trông nó
giống với đại bàng, nhưng nó lớn và toàn thân có bộ lông màu đỏ rực. Con yêu
thú đó tấn công bọn ta và ta bị nó bắt về tổ. Khó khăn lắm ta mới thoát được
nhưng cuối cùng bị ba con chó sói kia truy đuổi.

Lúc này, Lâm Nguyệt Linh khẽ gật gù, câu chuyện tuy có hơi khó hiểu, nhưng
cũng không phải không có lí. Nhất là con yêu thú dạng Đại Bàng kia, nó rất có
thể là Yêu thú cấp 6 Hoả Ảnh Ưng.
- Vậy hiện tại ngươi tính thế nào?
Lâm Nguyệt Linh nhìn Mạc Huyền Vũ hỏi.

Thấy Lâm Nguyệt Linh không nghi ngờ gì về những gì mà mình nói, Mạc Huyền Vũ
mới thở phào một cái nhẹ nhõm. Hắn đáp.
- Nếu như có thể thì ta vẫn muốn tới Học Viện đó, chỉ là hiện tại đang bị
thương, cộng thêm việc ta cũng không hề biết đường ra khỏi khu rừng này.


  • Ra vậy!
    Lâm Nguyệt Linh khẽ lẩm bẩm một tiếng sau đó không nói gì nữa. Mạc Huyền Vũ
    cũng không hề biết nàng đang suy nghĩ gì. Nhưng thôi kệ vậy, hắn trước tiên cứ
    nghỉ ngơi dưỡng thương đã. Khỏi rồi thì tính sau.


Ninja Tại Dị Giới - Chương #2