Người đăng: Natalyho
Hẻm Xéo là một thành phố rộng lớn trải đầy đá cuội, hàng ngàn phù thủy thường
xuyên lui tới nơi đây tạo nên một khung cảnh chen chúc đến ngộp thở. Luna cùng
Steven bắt đầu đi về phía cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin.
Luna nhoẻn miệng cười:
Cả hai cùng bước vô tiệm. Đập vào mắt Steven là một cửa hàng trang trí bằng đá
cẩm thạch màu đen. Bên trong chất đầy giá treo quần áo cao đến tận nóc nhà.
Steven tưởng Luna sẽ tư vấn cho mình, nhưng cô nàng lại nói:
Cậu có thể tự do chọn đồng phục trong đó. Mình phải đi sắm mấy bộ đồ riêng
tư của con gái, khi nào xong cứ ngồi đợi mình nhé mình sẽ qua đón.
ok! Steven gật đầu miễn cưỡng.
Nhìn bóng lưng thon thả của Luna quay đi, cậu đành mở cửa phòng làm việc của
phu nhân Malkin một mình, trong lòng cảm thấy cũng hơi hồi hộp.
Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu
hoa cà. Cậu vừa há miệng toan nói thì bà đã tươm tướp:
Khi bước vào, cậu nhìn thấy một cậu bé hơi gầy gò đeo kính có mái tóc lộn xộn.
Ở giữa trán cậu ta có vết sẹo hình tia chớp hơi mờ mờ đang chạy vút ra khỏi
cổng. Có tiếng nói với theo từ bên trong:
Steven đoán ra ngay mình vào đúng thời điểm cốt truyện Harry và Draco Malfoy
lần đầu gặp gỡ tại tiệm bán đồng phục. Hiển nhiên, Harry không mấy vui vẻ gì
khi trò truyện cùng Draco Malfoy cho lắm.
Đằng sau cửa hàng, một thằng bé có gương mặt nhọn nhợt nhạc đang đứng trên cái
bục cho một mụ phù thủy khác lượt thử cái áo chùng đen của nó. Phu nhân Malkin
đặt Steven đứng trên một cái bục khác bên cạnh, trùm một cái áo dài qua đầu
nó, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.
Thằng bé nhợt nhạc nói:
Steven đáp:
Ừ.
Trông mày cao ráo đẹp trai hơn thắng oắt con đeo kính vừa nãy. Nó chạy đi
không thèm cả trả lời câu hỏi của tao.
Giọng thằng bé này có âm điệu nhừa nhựa chán ngắt. Nó lại nói nhiều:
Thật ra tao cũng chỉ muốn làm quen với bạn mới trước khi nhập học mà thôi.
Nhưng mà tao thấy thằng nhãi đeo kính đó trông như một đứa Muggle ngốc nghếch.
Nhân tiện, tao tên Draco còn mày?
Steven. Tao cũng là dân Muggle mà.
Draco Malfoy sửng sốt nhìn Steven hồi lâu:
Thằng bé nói xong vội nhảy ngay khỏi cái bục. Nó cất giọng:
Steven chưa kịp mở miệng thì phu nhân Malkin đã lại nói trước:
Con xong rồi cưng ạ. Thân hình của con mặc bộ này nhìn cực kì đẹp, vừa như
in. Con nghĩ sao nếu đồng ý làm người mẫu cho tiệm của ta?
Cám ơn phu nhân nhưng con nghĩ con nên tập trung học ở trường Hogwarts thì
hơn. Steven trả lời xong chào bà ta và cất bước ra khỏi tiệm.
Vừa bước ra, cậu đã thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp với mái tóc dài màu đen
đứng đợi sẵn.
Luna vẻ mặt hài lòng mà nhìn Steven. Cô trầm trồ khen dáng người cậu khi khoác
bộ đồng phục phù thủy trông rất hợp. Luna nói: “Chúng ta đi trước mua đũa thần
đi. “
Hai người đứng đối diện một gian cũ nát hẹp hòi cửa hàng, phía trước cửa sổ có
một cây ma trượng màu xanh da trời ánh hào quang đang trôi nổi bồng bềnh để
triển lãm.
Trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm
382. Bước vào bên trong hành lang bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa
duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.
Khi đôi bạn bước vô trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu
đó ở sâu dưới sàn. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một
chiếc ghế đu đưa duy nhất đề cho Steven ngồi chờ. Nó cảm thấy lạ lùng như thể
nó vừa bước vào một thư viện rất ư nghiêm ngặt.
Nó phải ráng nuốt vô rất nhiều câu hỏi chỉ chựt vọt ra khỏi miệng, giương mắt
ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Không biết tại
sao bỗng dưng Steven cảm thấy như cổ mình bị kim chích. Cái vẻ bụi bặm và lặng
lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một
thứ phù phép bí ẩn gì đó.
Bất chợt, một lão già có chút cao tuổi phù thủy đứng chôn ở một đống ma trượng
không ngừng tìm kiếm cái gì. Cất giọng: “Tôn quý khách nhân.” Ollivanders từ
đống đũa phép cổ xưa gian nan mà bò ra tới, “Nguyên lai là Luna tiểu thư, ta
hiện tại còn nhớ rõ ngươi bị chị của mình mang lại đây mua đũa phép tình cảnh,
đó là lông của một con phượng hoàng cùng gỗ thích làm thành đũa phép”
“ Ollivanders đã lâu không thấy, đây là bạn của ta Steven. Ta dẫn hắn tới
tuyển một cây ma trượng.”
Ollivanders đôi mắt xuyên thấu trên dưới đánh giá Steven một chút, “Tốt, một
chàng trai trẻ rất đẹp trai, trong người toát ra khí chất cực kì cuốn hút, xin
hỏi ngươi thuận tay nào?”
“Tay phải”
“Oh, đây là bẩm sinh tay thuận nắm đũa phép, “ Ollivanders cầm thước cuộn khoa
tay múa chân một chút,” ta biết nó thiếu cái gì, “Nói xong bò đến rất cao trên
giá,lục lọi rút ra một hộp,” thử xem cây này, gỗ sồi, móng vuốt kỳ lân, dài
bốn tất, thực đặc biệt một cây đũa phép.
Steven tay phải hất lên một chút, đũa thần phát ra dễ nghe ngâm khẽ.
“Oh, quá tuyệt vời, nó trời sinh nên là của ngươi.” Thực ra thì chính cây đũa
phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy."
Ollivanders gật gù đầy hài lòng.
( sao lại thế này, không nên lấy ra tới vô số cây đều không được, cuối cùng
mới lấy ra một cây phù hợp sao? Nhanh như vậy đã tìm được rồi, chẳng lẽ, ta
quả nhiên là vai phụ? )
Luna trả cụ bảy đồng Galleons vàng để mua cây đũa, và cụ Ollivanders cúi chào
tiễn hai người ra tận cửa.