Nói Chuyện


Người đăng: Nhionelove

Ông nói điều đó với nụ cười đầy sức sống và đưa tay hạt đi những bông tuyết
trên đầu Sword.

“Tôi đã...rất vui sướng. Đó là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng đừng từ
bỏ bản thân. Dù chỉ là một đứa trẻ nhưng tôi vẫn biết đó chỉ là những lời nói
bình thường và ông sẽ không đảm bảo bất cứ điều gì về tương lai của tôi cả.”

Dù vậy, Sword vẫn rất hạnh phúc. Những lời đó đã cứu vớt cuộc đời cậu.

“Vậy nên,tôi đã quyết định ngay lúc đó. Khi tôi trưởng thành, tôi sẽ trở thành
người giống như ông ấy và đi trả thù. Và nếu tôi có gặp tình huống tương tự,
tôi sẽ nói 'Đừng từ bỏ' và chỉ ra rằng giá trị của một người không chỉ nằm ở
tài năng của họ. Tôi sẽ trở thành người truyền những lời của ông ấy tới những
người khác. Lúc này, tôi vẫn chưa đủ tốt để làm điều đó. Tôi phải trở nên mạnh
hơn, mạnh như ông ấy, nếu không lời nói của tôi chỉ là những lời nói vô vị của
kẻ yếu. Đó là lí do tại sao tôi không thể chỉ dừng lại tai nơi tôi đang đứng
lúc này được. Nếu muốn mạnh như Inder Senzu thì chiến thắng Lễ hội Thất Tinh
Kiếm Vũ là điều tối thiểu mà tôi phải làm.”

“...Tôi hiểu rồi. Vậy ra đó là mơ ước của Sword.”

“Cậu không cần kêu Sword đâu, cứ kêu word là được. Cậu nghĩ điều đó là vô vọng
sao?”

Sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt Stella. Cô nghĩ mơ ước của Sword đúng
nghĩa và thật tuyệt vời nhưng...để đạt được nó-

“Cậu không cần nói gì cả cũng không cần làm bộ mặt đó đâu. Tôi biết điều đó
không dễ dàng. Nhưng dù vậy Stella san, nếu cậu có một giấc mơ không thể từ bỏ
và ai đó nói cậu ‘Cô không thể làm được điều đó đâu, hãy bỏ cuộc đi’,
vậy...cậu sẽ ngoan ngoãn từ bỏ sao?”

“A-“

Đôi mắt Stella mở to, con ngươi màu hồng ngọc sáng rực lên. Cô đã hiểu ra. Nếu
cô chấp nhận từ bỏ-

“Hahaha...”

Nét mặt khó xử của Stella biến mất và cô cười phá lên.

“Phải rồi, tôi đã hiểu. Dù có bị bỏng nặng đến đâu chăng nữa, sao tôi phải từ
bỏ chứ?”

Sau khi nghe những lời của Sword, cô nhớ về bản thân mình vài năm trước.

“Vậy ra đó chính là lí do. Đúng vậy, chúng ta không cần lo lắng về ước mơ của
mình. Nếu cố gắng của tôi là vô ích ngay cả khi tôi đã làm tất cả những gì có
thể, tôi sẽ chấp nhận nó là không thể. Nhưng chúng ta không thể biết được
những điều đó có vô ích hay không nếu chúng ta không thử cố gắng.”

“Chính xác. Dù cho tôi có thiếu tài năng thế nào đi nữa và mọi người đều nói
tôi vô dụng, tôi sẽ không từ bỏ. Vì tôi ghét thất bại.”

“Tôi không nghĩ sẽ gặp một người cũng ghét thất bại giống tôi đó.”

Nói xong, Stella lại cười phá lên. Tràng cười không chỉ chứa đựng sự ngạc
nhiên mà còn niềm hạnh phúc.

“...A, tôi đã thua rồi. Tôi đã nhìn nhận cậu với định kiến về thần đồng và kẻ
tầm thường của mình mà không thấy được con người thật của câu. Ngay từ đầu đã
không có cơ hội nào để tôi thắng với sự tự phụ và hời hợt đó. Tôi thất bại
hoàn toàn rồi, Sword.”

Nói ra điều đó, Stella thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô không còn nghi ngờ gì về lời
khuyên của Kurono nữa. Sword là một người giống như cô và cậu mạnh hơn, đó là
lí do cô có thể học hỏi từ cậu và cứ đuổi theo cậu, cô chắc chắn sẽ trở nên
mạnh hơn bây giờ. Từ tận đáy lòng, cô rất biết ơn vì đã gặp được Sword. Tại
sao không chứ, không phải cô đến nơi này vì muốn trở nên mạnh hơn sao?

Và Sword, sau khi thấy nét mặt thoải mái đó, thấy rằng cuối cùng thì Stella
cũng hiểu cậu. Cô có vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu. Nếu vậy thì-

“Tôi thấy chúng ta đã đạt được sự đồng ý về vấn đề này giờ có phải chúng ta
nên thảo luận một vấn đề quan trọng khác không nhỉ?”

“Hả? Phần nào cơ?”

“À, Ý tôi là...tôi đã thắng trận đấu đó, phải không?”

“Tất nhiên. Dù ghét thua cuộc nhưng tôi không ương bướng đến mức phủ định
chuyện đã rồi một cách vô lí.”

“Vậy nghĩa là, Stella-san là người hầu của tôi kể từ bây giờ, phải không?”

“...Ơ?”

Đôi mắt Stella mở to vì bất ngờ, giống như chim bị trúng tên vậy.

"Cậu không nhớ vụ cá cược của chúng ta sao? Người thua sẽ phục tùng kẻ thắng
cuộc và tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào."

Ngay lập tức, gương mặt Stella đỏ bừng rồi lại chuyển thành màu trắng xanh. Cô
đã hoàn toàn quên mất vụ cá cược đó vì quá nhiều chuyện xảy ra sau trận đấu.

"Vì tôi đã thắng, thỏa thuận này cũng nên có hiệu lực rồi―"

"Ca, ca-cái, cái đó! Chỉ là một ca-cách nói mà thôi, và, lúc đó tôi đã hơi
kích động,và...!"

"Hmm, Tôi đang xem xét nên đưa ra yêu cầu nào đầu tiên đây. Cậu sẽ tuân thủ
bất cứ điều gì, phải không?"

"B-Bất-Bất cứ điều gì ư!? Kh-không, đúng là tôi có nói vậy, nhưng bất cứ điều
gì thì không ổn chút nào, đúng không!?"

Stella lùi vào góc giường và giấu mình trong chăn như để tránh khỏi Ikki. Có
vẻ cô hoàn toàn quên mất mình đã nói gì trước đó về sự ương bướng vô lí rồi.

"Hả? Stella-san, cậu muốn rút lại lời đã nói sao?"

"Ugh…."

"À, nếu cậu không tình nguyện thì thôi vậy. Haizz, tôi đoán Hoàng gia
Vermillion không thể giữ được lời hứa của mình rồi, phải không?"

"Aa, ugh…."

"Tôi hơi thất vọng đó."

"Ch-chờ chút đã!"

Đúng như Sword đoán, Stella đã phản ứng lại nhận xét quá đáng của cậu. Trườn
ra khỏi chăn, cô nhìn Sword với đôi mắt như sắp khóc.

"Ai nói tôi không được lời hứa!? Đư-được thôi!. Tôi sẽ làm người hầu của cậu!
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn! Đồ háo sắc! Đồ ngốc! Tôi ghét cậu!"

"Chuyện này do cậu đề nghị trước và giờ cậu lại nổi giận vì nó ư!?"


Nhi Thứ Nguyên Truyền Nhân Sáng Thế Thần - Chương #26