Kể Truyện Xưa


Người đăng: Nhionelove

Khi những ngón tay thon thả của mình lướt trên bụng Sword, cô tự hỏi bản thân
điều đó giống như đang mê sảng vậy, trái tim cô đập loạn trong lồng ngực. Và
đúng lúc ấy Cậu duổi tay ra bắt cô kéo vào trong lồng ngực rồi ôm cô rất chặc
như muốn hòa tan làm một ( tg : đùa thôi). Khi cô bị kéo vào lồng ngực thì
giựt mìnhmột lúc mới hồi tinh thần lại giãy giụa và tim cô thì đập càng lúc
càng nhanh, Cậu đang trong mơ thấy cô trong lòng ngực giãy giụa lập tức Cậu
càng siết chặc hơn và nói:

" Cha mẹ đừng bỏ con ở lại mà "

Sword cứ lập đi lập lại câu nói đó, còn cô thì nghe câu lập đi lập lại nói câu
đó mới ngước lên nhìn mặt Cậu, mới thấy khóe mắt cậu xuất hiện nước mắt. Cô
định đưa lên tay lau khóe mắt Cậu thì đúng lúc này-

“À, đó cũng điều tôi đang muốn hỏi đấy. Cậu đang làm gì vậy, Stella-san?”

Khi tỉnh lại và thấy Stella đang nằm trong lòng ngực mình, một tay khác của cô
chuẩn bị làm gì, Sword thốt ra một câu hỏi cho thấy rõ ràng cậu không hiểu
chuyện gì đang xảy ra.

"A-Aieeeeeeeeeeeee!?"

Quá bất ngờ, Stella thét lên một tiếng kinh hoàng và nhảy tránh thoát hai tay
của Sword đang ôm ấp cô.

“Đợi đã! Nếu nhảy mạnh như vậy thì cậu sẽ-“

Lời cảnh báo của Sword đã không đạt kết quả. Vì nhảy lên quá bất ngờ, đầu
Stella đập rất mạnh vào trần nhà và cô rơi khỏi giường trong tiếng tiếng thét
hoảng loạn và cuối cùng rơi xuống sàn nhà.

"S-Stella-saaaaaan!? Cậu ổn chứ!? Đầu cậu có vẻ như―!"

“T-T-T-Tôi ổn mà. Tôi chỉ bị ngã và dính chút sốt cà chua lên trán thôi!”

“Cậu không hề ổn chút nào. Vì thứ sốt cà chua đó đang chảy từ trong người cậu
ra đó! Cứ ngồi yên đó, tôi sẽ giúp cậu! Tôi đi chuẩn bị một chút.”

“Cậu sẽ ổn thôi.”

Sword chăm sóc vết thương của Stella bằng dụng cụ cứu thương trong tủ đồ của
cậu. Stella biểu lộ lòng biết ơn của mình trong sự ngượng ngùng.

“Cậu thực sự giỏi chuyện này nhỉ.”

“Tôi đã sống với bạn mình, có khi tôi và bạn tôi bị thương nên kể từ khi lên
trung học nên chuyện này rất cần thiết cho cuộc sống của tôi.”

Mà thực ra thì cũng đâu có ai giúp mình khi mình cón sống ở ngôi nhà đó.

Khi Sword thở dài, Stella bắt đầu nói.

“Tôi đã nghe về chuyện của cậu từ cô hiệu trưởng.”

“Nghe về tôi?”

“Về cách mà nhà trường và gia đình đối xử với cậu.”

“Ca...tại sao cô ấy lại tiết lộ chuyện riêng của gia đình người khác như vậy?
Tôi xin lỗi vì đó chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.”

“Không phải vậy. Tôi còn muốn cậu kể cho tôi nghe và chuyện gì sảy ra với cha
mẹ cậu nữa.”

“Kể cho cậu nghe điều gì?”

“Làm sao cậu có thể hi vọng trở thành một hiệp sĩ khi bị mọi người đối xử tệ
như vậy?”

“...Tại sao cậu muốn nghe điều đó?”

“Kh-không phải tôi muốn biết nhiều hơn về cậu đâu! Đừng tự phụ! Tôi chỉ tự hỏi
tại sao một kẻ nghiệp dư với ma lực ít ỏi như cậu lại muốn trở thành một hiệp
sĩ! T-tôi chỉ hiếu kì mà thôi.”

“Cậu nói những lời thẳng thừng đó ngay trước mặt tôi như vậy...nhưng nó lại
khiến tôi thoải mái hơn.”

Quá khứ của cậu cũng không có gì đáng để che giấu nhưng Sword vẫn cảm thấy hơi
xấu hổ khi nói về nó. Nếu Stella đã muốn biết như vậy, cậu cũng không thể từ
chối cô.

“Tôi nỗ lực vì muốn trả thù và giống như người đó.”

" Trả thù? Cậu muốn giống như Samurai Senzu và trả thù Samurai Senzu"

Một anh hùng vĩ đại, mục tiêu phấn đấu của bất kì ai trong gia tộc Inder.
Sword nghĩ cũng là lẽ tự nhiên khi cái tên đó nổi tiếng như vậy.

“Không phải, tôi muốn trả thù là cha tôi. Tôi chưa bao giờ có tài năng cả nên
cha mẹ tôi bị họ hàng bức ép nên vì bảo vệ tôi ở lại nên đã tự sát, nhưng họ
hàng lại không làm vậy mà đã hắt hủi tôi ngay từ khi còn nhỏ. Dòng họ của tôi
luôn sản sinh ra các anh hùng xuyên suốt các thế hệ nên một đứa trẻ không có
tài năng chỉ là một gánh nặng. Tôi không được phép tham dự các bài học về ma
thuật của gia đình. Thay vì tham dự tiệc mừng năm mới, tôi tự nhốt mình trong
phòng để tránh mặt những con người đó.”

[ Mày chẳng nên trò trống gì đâu, vậy nên đừng cố làm gì cả.]

Vào sinh nhật lần thứ năm, đó là những lời cuối cùng mà ông nội Sword nói với
cậu, sau đó không còn nói lời nào hay nhìn cậu lần nào nữa. Vì ông cậu là
người đứng đầu gia tộc nên sau đó những người khác cũng đối xử với Inder Sword
như “người không tồn tại”.

Cảm giác đó đau đến mức cậu thực sự muốn biến mất.

“Nhưng vào lúc đó, Senzu-san đã nói với tôi.”

Kể cả cho tới bây giờ, Inder Sword vẫn nhớ rất rõ về cái ngày đầy tuyết đó. Đó
là lễ mừng năm mới và mọi người sum họp với nhau nhưng ngày này chẳng có ý
nghĩa gì với Sword cả. Dù đã nhốt mình trong phòng nhưng cậu vẫn nghe thấy
những lời chúc tụng vầ những tràng cười đó. Quá đau đớn, cậu trốn lên ngọn núi
sau nhà.

Và...cậu bị lạc đường. Không lâu sau, mặt trời lặn và không khí trở nên lạnh
giá. Cơn mưa tuyết nhẹ nhàng đã trở thành một trận bão tuyết ngay sau đó.

Không có ai đi tìm cậu. Lí do quá hiển nhiên, ai lại đi tìm một đứa trẻ bị coi
là không tồn tại chứ? Dù cho Sword có bị đóng băng mà chết thì ông nội và họ
hàng cũng không có ai đau xót vì cậu.

Trong ngôi nhà đó, chả có ai đau vì Cậu.

Nghĩ đến đó, cậu bật khóc. Không chỉ vì cậu không có tài năng mà còn vì chưa
từng có ai tin ở cậu.

Chính lúc đó, Inder Senzu, một người đàn ông lớn tuổi với hai hàng ria mép bạc
trắng, đã xuất hiện trước mặt Sword. Ông nói với Sword còn đang khóc rằng cậu
hãy quý trọng những giọt nước mắt đó.

Những giọt nước mắt đó là bằng chứng cho thấy bản thân cậu vẫn chưa từ bỏ hi
vọng.

[ Nghe đây nhóc. Giờ thì con vẫn chỉ là một đứa ngốc thôi. Khi con lớn lên,
đừng trở thành một kẻ nhàm chán đi tôn sùng một thứ vô vị như tài năng. Đừng
trở thành một kẻ yếu đuối bỏ cuộc trước khi nỗ lực và gọi đó là trưởng thành.
Hãy trở thành một người luôn tiến về phía trước để không ai theo kịp bước chân
của con.Một người không chịu từ bỏ có thê đạt được bất cứ mục tiêu nào. Nhân
loại đã bay tới mặt trăng dù cho họ không hề có cánh đó thôi.]


Nhi Thứ Nguyên Truyền Nhân Sáng Thế Thần - Chương #25