Bắt Lại Irene


Người đăng: ❄ᗪưσηᎶ ࿇ Ɫυâη෴✒️

Người viết Solomon sao?

Nhìn đến viền sách Kenji không khỏi nhếch miệng cười tà một tiếng, Solomon cho
những ai không biết thì có thể tóm gọn lại bằng hai từ Vĩ Đại.

Thế nhưng cuốn sách nghệch ngoạc này được việt từ lúc hắn còn trẻ, có thể nói
chữ không ra chữ, giun bò không ra giun bò, nhưng ngược lại vô cùng hay huyền
bí, trước để ta thử xem có đúng như ngươi nói không đây.

Quyển sách này huyền bí không phải ở chỗ những nét nguệch ngoạc, mà huyền diệu
ở phần sắp xếp, có lẽ sau này Solomon mới tiến hành tu sửa lại.

"Triệu hồi 72 con quỷ sao? Có chút ý tứ, cho Zera đi, dù sao bản thân không
cần đến."

Tốn hao như vậy thời gian tìm hiểu, đơn giản là vì nhàm chán mà thôi, chứ 72
con quỷ chắc cũng không mạnh đi nơi nào, có thể so những con quỷ Zeref tạo ra
thêm mạnh, nhưng cũng chẳng đi đến đâu, có lẽ nên rời đi rồi.

Mavis vẫn còn có chuyện cần làm, Zera cũng vậy, nếu hiện tại Mavis không tạo
ra Fairy tail, tương lai sẽ có thật nhiều cải biến, có thể gặp lại Ingvild,
Erza hay không lại là một chuyện khác.

Sao ra một bản Kenji từ cuốn sách Solomon kia toàn bộ những gì thời gian qua
Kenji tìm hiểu ra thành mới một cuốn sách.

Sáng sớm Kenji xuất hiện trong phòng thấy hai thân ảnh đang ngủ cũng không có
đánh thức.

Lấy ra một chiếc lắc đeo lên chân Mavis, thêm trên một cuốn sách đặt trong
ngực Zera, xong mới lẳng lặng biến mất, Anna cũng theo đó biến mất không chút
dấu vết.

[Biết ngươi không thích đi giày, lí do ta cũng không có hỏi, ba năm qua không
có quà gì, nhưng trên chân ngươi chiếc lắc kia hi vọng ngươi thích, còn
Zera...tương lai ta không dám nói chắc nhưng cuốn sách đó tìm hiểu thật tốt,
nó giúp ích không nhỏ đâu, tương lai không xa sẽ lại gặp lần nữa, hi vọng lúc
đó các ngươi đều trưởng thành.]

Mavis cùng Zera giờ này khóc tu tu như chưa bao giờ được khóc, ba năm qua hoàn
toàn coi Kenji là người thân, nhưng hiện tại biệt tích không hề báo trước lại
như thế nào chấp nhận được.

"Không được khóc Zera, mẹ ta nói những nàng tiên thường không bao giờ khóc,
với lại chẳng phải chúng ta sớm biết cuối cùng Kenji-nii cũng đi hay sao."

"Nói dối! Mavis cũng đang khóc."
Zera hét một tiếng.

Hai người lại khóc to hơn, mãi đến nửa ngày sau hai người lại lau nhanh nước
mắt nắm chặt tay lại ánh mắt kiên định nhìn phía trước, hiển nhiên hai người
đã có riêng mình phần quyết định.

Hai người không biết cái quyết định này sẽ tạo nên một thế giới, một tương lai
tràn ngập sự bất ngờ.

Trên một mảnh mây trời xa xôi.

Nhìn đến Kenji im lặng hồi lâu, Anna quay ra hỏi.
"Vì sao ngài không chào họ một tiếng ?"

"..."
"Ta sợ nếu như vậy liền không rời đi được, hai đứa kiểu gì cũng sống chết đòi
theo ta cho mà xem, nếu ta ở lại thế giới cân bằng sẽ bị đảo lộn tùm lum lên,
như vậy nhật thực chi môn sẽ không thể mở cửa."

"Nghiêm trọng như vậy!!"

Anna nào nghĩ sẽ có kết quả như vậy, chỉ đơn giản ở chung lâu dài sẽ cải biến
kết cục thế giới, lẽ nào hai đứa trẻ kia là một nhân tố nào đó trong tương lai
hay sao?

Đoán được Anna ý nghĩ, Kenji cười một cái.
"Không tệ, Mavis sau này sẽ góp phần tạo nên một thế giới nhiều màu sắc mà
chính ta cũng không tưởng tượng nổi, cứ chờ xem, tương lai còn nhiều thứ hấp
dẫn đang đợi đấy."

"Ah, vậy còn Zera?"

"Zera sao? Zera là ẩn số, là người không tồn tại, nhưng lại là tấm khiến vững
vàng trong bóng tối bảo hộ Mavis, nói đúng hơn là bảo hộ ngôi nhà mà Mavis lấy
tâm huyết xây dựng lên mới đúng chứ."

Gật đầu, Anna không có hỏi thêm, biết quá nhiều về tương lai không có gì tốt
cả, nó chỉ khiến cho tương lai bản thân mất đi hứng thú tiến về mà thôi.

"Hiện tại chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta? Đi gặp một người, một cô gái đáng thương."

Nói đến đây Kenji không khỏi hướng về Irene nghĩ đến, vài trăm năm thời gian,
Irene không có gặp những thứ trong quá khứ, tính cách cũng không vì thể mà trở
nên cực đoan.

Hiện tại có lẽ vẫn chưa gặp gỡ Zeref, cũng không rõ đi đâu rồi, có lẽ là đi
tìm tung tích Acnologia đi.

Đi đến nửa ngày, rốt cục hai người nhìn thấy rồi, Irene hiện tại đang trong cơ
thể rồng, một con rồng với một lớp vảy tuyệt đẹp, một lớp vảy sáng chạy khắp
cơ thể.

"Xem ra đến muộn một bước, đã hoàn toàn mất đi quyền điều khiển cơ thể người
rồi sao?"

Những hạt giống được cấy ghép sát long nhân tương lai, thực tế chỉ là lớp da
mới của Irene phòng hờ trường hợp như này sảy ra mà thôi, thế nhưng Kenji ở
đây liền không có chuyện đó sảy ra nữa.

Nhìn đang thét dài từng tiếng long ngâm, Kenji không khỏi cau mày một cái bắn
ra một luồng ma thuật tác động lên tinh thần thẳng vào đầu Irene.

Đợi đến yên tĩnh Kenji mới lướt người về phía trước.

"Đã lâu không gặp."

"..."

Irene đang từ điên cuồng gào thét, thế nhưng tiếng nói vang lên, cô không khỏi
ngưng lại nhìn Kenji, nhìn một lạt lại tựa như xấu hổ vội vã bay đi.

"Khoan đã."

Trên tay khẽ động, Kenji ngay lập tức phong tỏa không gian nơi đây lại, Irene
tựa hồ cũng cảm nhận được bản thân không thể tiến lên nữa mới đánh dừng lại,
ánh mắt nghi hoặc nhìn Kenji, để ý kĩ vẫn còn nguyên hai hàng lệ chảy dài.

"Ta có thể giúp ngươi!"

Ta có thể giúp ngươi...câu nói như một chiếc búa tạ đầy nặng nề gõ lên Irene,
lại giống như một chiếc nệm lò xo giảm xóc khiến cô bình tĩnh lại không ít.

"Thật sự, nhưng ngươi là ai, vì cái gì lại giúp ta ?"

"???"

"Ngươi không còn nhớ gì sao? Chúng ta từng gặp rồi, cách đây hơn ba trăm năm
trước."

Irene lại tựa như lâm vào tĩnh lặng, thoáng liên hệ trí nhớ, thế nhưng rốt
cuộc không rõ ràng trước mặt là ai.

"A, quên mất."
Kenji như nhớ ra gì giật mình kêu một tiếng, bản thân bây giờ cũng không phải
lục đạo hình thức, bên ngoài cùng người bình thường không mấy khác biệt.

"Không quan trọng, tạm thời nghỉ trước."

Kenji nhấc nhẹ bàn tay vuốt qua tầm nhìn Irene, chỉ thấy trong tròng mắt Irene
bất ngờ xuất hiện một đôi Rinseigan lấp lóe.

"Tinh thần lực mạnh thật, chả trách sau này thành tựu như vậy cao...thế nhưng
hiện tại chưa đủ."

Dứt lời dưới chân Irene lại bao chùm lấy một tầng vòng tròn ma thuật nữa, tựa
như một vụ nổ ánh sáng một dạng, kết hợp ảo thuật, Irene tựa như bị đánh
choáng, ngay lập tức gục xuống không động đậy.

"Trước trở về Thần điện."

Hướng Anna kêu lên một tiếng, ba người dưới chân lóe ra một vòng tròn hoàn
toàn mới, cứ vậy biến mất tại chỗ.

_.. Thần điện .. _

Đã qua hai ngày thế nhưng Irene vẫn chưa có tỉnh dậy, trong hai ngày qua Kenji
tốn một chút công sức cũng thành công tách ra hạt giống rồng trong cơ thể
Irene, rồi lại một lần nữa chuyển toàn bộ sức mạnh rồng thành hạt năng lượng
chuyển sang cho Irene.

Irene hiện tại có thể nói là bình thường người nhưng ẩn sau thân thể đó lại là
sức mạnh của một con rồng, thêm trên hiện tại cô còn sở hữu sát long thuật, có
thể nói hiện tại Irene so tương lai tuy không đáng nhắc đến, nhưng về quá khứ
thì mạnh hơn không chỉ một điểm hai điểm.

"Anna, trước tiên ở lại chăm sóc Irene, ta còn có việc đi trước một bước."

"Vâng."

Không có nhìn thêm Kenji hướng thẳng lãnh địa Chronos bay đi, khoảng cách
tưởng chừng như xa xôi, thế nhưng Kenji liên tục gấp khúc không gian, cho nên
cũng không mất quá nhiều thời gian, liền xuất hiện trước mặt Chronos rồi.

"Thế nào? Hôm nay rảnh rỗi đến chỗ ta, ta nghỉ ngươi hẳn có chuyện cần nhờ
đi."

Chronos vắt chân một bộ không thèm quan tâm, thế nhưng mí mắt vẫn ti hí ra
liếc nhìn Kenji, thế nhưng lúc này hắn thấy Kenji liền giật bắn mình lên.

"Cho ta dừng lại !! Con mẹ ngươi."

Giờ này Chronos không nhịn được phun tục mắng Kenji, hắn rõ ràng thấy cái gì,
Kenji bên đó nhìn khối tinh thể mọc lên, khóe miệng nước bọt sớm tiết ra rơi
vãi xuống đất.

"Ngươi đừng làm bậy, nếu không đừng trách ta."

Chronos uy hiếp nhìn Kenji, trên tay huyền ảo ánh sáng bắt đầu khởi động, chỉ
cần Kenji chạm vào viên tinh thể liền lập tức ra tay ngay.

"Xì! Còn tưởng cái tên mở miệng nói lẫn nhau không được ra tay với nhau."

Bĩu môi một cái Kenji lên tiếng khinh thường nói.

"Hừ! ta nói là công việc chứ không phải chộm cắp cái này việc làm, huống chi
ngươi cũng có, ngươi biết viên tinh thể này đối với một vị thần có cỡ nào quan
trọng sao?"

"Ah, xin rửa tai lắng nghe."

"Hừ! Đây chính là gắn liền với tuổi thọ của chúng ta, mất đi tương đương với
chúng ta biến thành phàm nhân, ngươi đừng nói với ta ngươi không hề biết."

Kenji trong lòng âm thần chửi, của các ngươi cũng không phải của ta, của ta
nhưng trực tiếp ném vào gia viên rồi, dù sao tràn đầy như vậy năng lượng rất
có ích cho việc hấp thu ma lực.


Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả - Chương #342