Không Nghĩ Ra Tên


Người đăng: ❄ᗪưσηᎶ ࿇ Ɫυâη෴✒️

"Quỳ xuống!!"

Âm thanh như có ma lực một dạng, giọng nói đầy tư tính mang theo vẻ không cho
phép cự tuyệt.

Đô con vừa đến trước mặt Kenji, bỗng nhiên khuôn mặt co rút lại trừng lớn mắt,
đôi chân bắt đầu run rẩy.

"Không....không thể nào!!"

Hắn cố giữ cho đôi chân cứng rắn không phải quỳ, lực áp bách lớn lắm, lớn đến
nỗi hắn không quan tâm trước đó Kenji, hiện tại hắn chỉ cắn răng cố không để
bản thân quỳ rơi xuống.

Rắc rắc!!

Vô ích chống cự, vài tiếng xương gãy bắt đầu vang lên, đô con ngay lập tức mồ
hôi ứa ra đau đớn, đôi chân xương bị đứt gãy lập tức quỳ bẹp xuống đất kinh
khủng nhìn Kenji.

"Thấy chưa? Đây mới là nơi tầm mắt ngươi nhìn ta, ai cho phép ngươi đứng từ
cao nhìn ta vậy?"

"Ngươi... Ngươi là ai?"

Kenji lắc đầu nhìn đô con không có trả lời, khẽ đưa ngón tay thẳng mi tâm hắn
nhếch miệng : "Chết đi."

Chết đi vừa xuống, đô con thần tình vặn vẹo, cả cơ thể lập tức hóa bụi bay tứ
tán, không còn một mảnh cặn.

Trước sự ngơ ngác khiếp sợ của Mavis, Kenji lại chẳng lấy chuyện vừa nãy để
trong lòng, chỉ là một vài con chuột nhỏ mà thôi, một ánh mắt cũng đủ giết vạn
lần.

"Lại đây..."

Khẽ vươn bàn tay xuống, Mavis không tự chủ được cũng tương tự nhấc lên nhỏ bé
bàn tay nắm lấy, chỉ là một cái nắm tay nhỏ, nhưng đây là hiệp ước, hiệp ước
mà suốt đời Mavis không quên.

Thổi nhẹ một đoạn phép thuật ru ngủ, Kenji nhấc lên hai đứa bé, phân biệt mỗi
người một bên đứng lên xoay người rời đi, biến mất hoàn toàn khỏi thành phố
này, tựa như chưa bao giờ tồn tại.

Một tuần sau tại một hoang đảo, Kenji tùy ý sáng tạo ra một căn biệt viện
khổng lồ, có phần giống trong gia viên kiến trúc, dù sao bản thân cũng quen
thuộc như vậy.

"Tính toán hai nhóc con hẳn nên tỉnh."

Tuy Rinseigan có thể sáng tạo mọi thứ, cho dù là thức ăn, thế nhưng Kenji vẫn
ưa thích tự tay làm bếp hơn, cũng chính vừa nghĩ đến hai đứa trẻ tỉnh dậy xong
ngay lập tức đằng sau hai thân ảnh chạy vào đến.

Mỗi người phân biệt một bên kéo chân Kenji.

Kì thật một tuần qua hai người cùng Kenji cũng sớm quen thuộc, hoàn toàn coi
Kenji là chỗ dựa, dù sao thì cha mẹ cũng không còn, thế nên đối với Kenji cũng
mười phần thân cận, chí ít hai người biết Kenji sẽ không làn hại họ.

"Được rồi, ra kia ngồi đợi một lát, thức ăn liền xong."

Lúc này hai người mới trong veo đôi mắt trung thực gật đầu ngồi xuống bàn đung
đưa đợi.

Rất nhanh một bữa ăn thịnh soạn chính thức dọn lên, vẫn như thường ngày vài
ngày qua, hai người cũng rất vui vẻ tự nhiên ăn.

Qua hồi lâu ăn xong bữa cơm hai người lại lần nữa lẽo đẽo theo Kenji, Kenji
cũng không ngăn cản mà tùy ý để đi theo, ba người cứ vậy mà hướng lên đỉnh núi
cao nhất trên đảo, nơi mà có thể nhìn thấy toàn cảnh bốn mặt biển còn có xa xa
đất liền.

"Mavis lại không đi giầy sao?"

"Hì hì, quen thuộc rồi, như này sẽ thoải mái hơn."

"Ah~ vậy sao..."

Kenji không muốn hỏi thêm, lí do bản thân cũng biết, mà Mavis đi chân trần sẽ
hợp hơn.

"Hai người lại đây."

Hai người chen nhau mà đi, mỗi người một bên ngồi trên vách núi nhìn ra phía
xa, lúc này Kenji mới hỏi:
"Muốn học phép thuật đúng không?"

Cái này Kenji vốn dĩ sớm biết, chỉ là hai đứa bé này không giám mở miệng nói
mà thôi, thế nhưng Kenji xưa nay cũng không bao giờ úy kị cái gì, ma thuật mà
thôi, có cái gì tốt giấu diếm.

Hai người nghe đến phép thuật liền vội vàng quay đầu nhìn Kenji, đôi mắt ngôi
sao sớm bắn ra tứ phía, còn một vẻ mê li chảy nước nữa `~

"Được rồi, từ mai bắt đầu học, có ý kiến không?"

Hai người nào dám ý kiến, nhao nhao gật đầu, trong lòng vui vẻ hớn hở.

Kenji cũng không có gì nhiều dạy, nếu dạy vậy liền giống như nguyên tác, dù
sao đống ma thuật của Zeref, Kenji cũng chẳng lạ gì.

Còn Zera nghĩ đến thích hợp nhất là nhiều chủng loại hơn, dù sao tính cách
Zera khá trầm ổn nên sẽ nghiêm túc phát huy được nhiều hơn, còn Mavis thì hơi
bị ham chơi tinh nghịch, cũng may được thiên phú bù đắp.

"Kenji-nii, hai ta trước tiên muốn học bay trước."

"A... Học bay sao?"
Nhìn hai người gật đầu như gà mổ thóc, Kenji không khỏi tâm tắc, dù sao thì
ước muốn của con người chính là được bay, được chân chính bay lượn chứ không
phải nhờ đến công cụ.

Bay loại này có muôn chủng muôn loại, trước đây khi ở hải tặc thế giới, Kenji
chính là tự dựa theo Shunpo đạp năng lượng tự nhiên mà bay lên, đến Naruto thì
Naori cũng có thê tự dựa theo xung quanh năng lượng đạp lên, nhưng rồi về sau
quen thuộc cho nên có thể bỏ qua đạp bước năng lượng xung quanh, thay vì đó
thì đạp lên không khí, rồi tiếp đạp lên không gian.

Rất đơn giản nhưng ít người quan tâm, bởi lẽ họ cho rằng việc đó là không thể
nào.

"Hai nhóc có cảm nhận được xung quanh dòng chảy ma lực đang tuôn trào trong
không khí không? Những hạt vật chất đang lơ lửng đây này. Nói thế nào nhỉ, hẳn
con người gọi nó là Ethernano đi."

Đây là thuật ngữ của bên dưới sinh vật sống, còn tại các lãnh địa của thần, họ
không gọi là Ethernano, họ gọi đó là hạt vật chất.

Hai người tĩnh tâm lại đúng là có cảm nhận được, đây là trước đây hai người có
nghe qua rồi, cũng đồng dạng có thể cảm nhận được, thế nhưng lại liên quan gì
đến bay đâu.

"Ta biết hai nhóc đang suy nghĩ gì, kì thật nhìn đơn giản như vậy thôi, thế
nhưng nó lại khiến người ta vô cùng bất ngờ đấy, tỉ như ta có thể dựa vào nó
để bay lên."

"Thật có thể dựa vào nó bay lên sao?"

"Tất nhiên, cứ dựa theo ta nói, năm phút là có thể bay."
Kenji cười khẽ một tiếng, duỗi ra ngón tay điểm lên đầu hai người, hai người
cứ vậy tiếp nhận đủ loại thông tin về cách bay, các loại vận dụng làm sao tăng
tốc, đạp mạnh.

"Cảm ơn Kenji-nii."

Hai người vui vẻ nhảy chân sáo, mỗi một nhảy một mảnh năng lượng xung quanh bị
vỡ vụn ra, người khác không thây nhưng Kenji không thể không thấy, đây ý chính
tỏ là hai người này ngay lập tức có thể vận dụng theo như Kenji lời nói, đó là
đạp vỡ.

Qua thời gian dài, hai người càng ngày càng quen dần với việc đạp mạnh lẫn nhẹ
nhàng, hai người thoăn thoắt tự do bay liệng xung quanh, đáng tiếc còn hơi
thấp một xíu, dù sao thì cũng mới tập.

Kế theo đó một thời gian hai người hoàn thành tốt vai trò học sinh gương mẫu,
các loại chăm chỉ đến nỗi Kenji không khỏi nghĩ ngay đến trước đây Kuina cũng
là như vậy.

Cứ vậy thời gian trôi qua cũng nhanh, thấm thoát liền ba năm đi qua, ba người
sinh hoạt vô cùng tốt, ngày ngày vui vẻ học tập, tối đến bày đủ thứ trò vui vẻ
không ngớt, ba năm qua Anna cũng rời khỏi thư viện, như vậy từ ba người sinh
hoạt biến thành bốn người.

Anna ra ngoài cũng không nghĩ rằng hiện tại đã đi qua hơn ba trăm năm, tuy
kinh ngạc nhưng nghe Kenji giải thích cũng không nói thêm gì, ở trong thư viện
cô thu hoạch cũng rất khá, đủ loại tri thức nhồi nhét lên đầu, có thể nói Anna
bây giờ là bác học, một bậc thầy ma thuật.

Đang ngồi trong phòng đọc dở một cuốn sách, đây là một cuốn sách mà Kenji cảm
thấy khó hiểu nhất, cho dù vận dụng Toàn tri cũng chỉ thấy được một góc nhỏ,
cũng không phải toàn tri yếu, mà cuốn sách này viết sai quá nhiều, thế nhưng
từ những cái sai đấy lại vô cùng tạo cho một cảm giác huyền bí.

Lúc này cửa phòng đẩy ra, Anna bước vào.
"Kenji-sama."

"Hm, vừa ra ngoài không nghỉ ngơi sao?"

Hướng về Anna mỉm cười, Anna nhìn không khỏi ngây ngốc nhìn Kenji, "Xác thực
rất giống."

"Đang suy nghĩ về những người bên trong thư viện ấy hả?"

"Há?"
Anna cũng không nghĩ Kenji đoán ra cũng liền gật đầu vâng một tiếng. Lúc này
Kenji mới mở miệng nói.

"Họ là vợ ta, còn Keiko là con gái ta, đúng như ngươi suy nghĩ."

"A__"

Tuy rằng đoán ra được rồi, thế nhưng từ chính miệng Kenji nói, Anna không khỏi
kinh ngạc vạn phần, chả trách lại giống nhau như vậy.

"Ta có ba đứa con, vợ cũng rất nhiều, thế nhưng họ không ở vùng không gian
này, có thể sau này ngươi sẽ gặp."

"Có thể sau này sẽ gặp? Ý gì."

Kenji cười nhạt không nói.
"Ý gì liền sau này hết thảy rõ ràng, có đôi khi vận mệnh là một thứ huyền ảo
khó nắm bắt, thế nhưng chạy lại không thể thoát."

"Trở về nghỉ sớm, đi hay là muốn nghỉ ở ta phòng?"

Kenji cười đểu một cái liếc Anna, đối phương không khỏi run một cái chuồn lẹ
ra bên ngoài đóng ầm cửa lại.

"Hả hả, thật biết dối lòng bản thân đâu? Lòng dạ đàn bà như mò kim đấy biển a,
đáng tiếc đối ta biển cũng không quá rộng lớn."

Nhếch miệng cười một cái lại vùi đầu đọc lấy trên tay nghệch ngạc cuốn sách.


Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả - Chương #341