Ứng Tuyển (3)


Người đăng: $NGỘ@

“Ha ha . Xem ra bổn đại thiếu không đến chậm nhỉ .”

Một thanh âm kiêu ngạo từ bầu trời vọng xuống . Một tên nam nhân trẻ tuổi cùng
hai lão già . Người thanh niên đi trước thái độ vô cùng ngào mạn đứng từ thiên
không nhìn xuống . Hai lão giả thì như người hầu trung thành cẩn cẩn đi phía
sao.

“Thiếu gia, con Hỏa Diễm Liệt Hùng này là một con thú đã Huyền Tiên trung kỳ
trên người khá nhiều bảo vật đặt biệt là tay gấu cùng da gấu vô cùng hữu dụng
.”

Một lão giả áo đen lên tiếng . Hắn cùng lão giả bên cạnh điều là Thái Ất Huyền
Tiên làm sao nhìn không ra cấp bậc của Hỏa Diễm Liệt Hùng này.

“Hử, thế thì lấy nó đi sẵn tiện giết luôn con súc sinh nhỏ bé đó luôn .”

Đồ Kinh Minh nghe thấy hai vị lão giả lên tiếng cũng không để ý phất tay để
hai người làm việc, trong Hồng hoang Hỏa Diễm Liệt Hùng cũng tính là một loài
sinh vật quý hiếm.

“Tiểu tử, có trách thì trách ngươi không may, ta chỉ tính lấy đi con con gấu
này ai mà ngờ ngươi làm thiếu chủ bọn ta chướng mắt .”

Lão giả cảm nhận được Lý Lịch Vũ chỉ là một Huyền Tiên . Cũng không cố kỵ nữa
, dùng một chưởng năm thành công lực giết chết hắn thật nhanh . Phải biết trên
lệch giữa mỗi cảnh giới vô cùng lớn . Dù chỉ năm thành công lực lão giả cũng
tin tưởng giết Lý Lịch Vũ như giết một con kiến.

Nhưng lão đã lầm, bàn tay dầy đặt tiên lực của lão chưa tới gần Lý Lịch Vũ
một tấc thì bàn tay của lão đã bị hắn nắm lại . Lão giả không tin được mở to
mắt nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đang nắm lại tay của mình.

“Làm…làm sao có thể, ngươi chỉ là …”

“Rầm”

Hắn chưa nói hết Lý Lịch Vũ đã đấm vào mặt lão . Lão giả nhưng bị hàng triệu
tấn công-te-nơ đâm trúng bay ra sau cả chục dậm, trên đường đi của lão vô số
cây cối đồ sộ đứt ngang.

“Làm sao có thể .”

Nhìn Đồ Tả tàn tạ như sắp chết, khuôn mặt nát be nát bét . Đồ Tiễn cùng Đồ
Kinh Minh trừng to hai mắt . Hai người bỗng cảm thấy cả bầu trời đột nhiên
biến sắc, thiên không lan tràn sát khí đến mức những sinh linh nhỏ yếu gần đó
điều chịu không nổi áp lực mà chết . Ngước lên bầu trời nơi những luồn khí
khủng bố lan tràn . Hai người chỉ nhìn thấy người thiếu niên tuyệt mỹ lúc nãy
đang đứng đó . Trên người hắn giờ đây tản từng luồn khói đen đậm đặc.

“Các ngươi rất giỏi . Ta chỉ muốn tăng thêm kinh nghiệm thực chiến không ngờ
bị bọn ngươi năm lần bảy lượt phá hủy . Có lẽ ta không thuộc con đường kỹ sảo
mà thích hợp bá đạo hơn .”

Những thanh âm cuồng ngạo từ miệng hắn thốt ra làm Đồ Tiễn cùng Đồ Kinh Minh
xương sống như đóng băng . Đồ Kinh Minh sợ hãi đến mức, tiểu ra trong quần .
Đồ Tiễn tuy tốt hơn nhưng hai chân hắn run như máy lắc vậy.

“Vị tiền bố này xinh hãy tha thứ cho ta, ta chỉ là nhất thời ngu ngốc không
biết đã quấy rầy tiền bối, ta là Thiếu tộc trưởng của Đồ tộc có thể giúp
người nhiều việc .”

Đồ Kinh Minh cố gắng nén cảm giác nhày nhụa từ phía dưới quần cầu xin . Đồ
Tiễn cũng muốn làm như thế nhưng tôn nghiêm của một cường giả không cho hắn
quỳ xuống.

Lý Lịch Vũ không trả lời nghẹo đầu ngửa cổ lên cấm Tịch Linh Kiếm xuống đất .
Từ sau lưng lấy ra Bá Thiên Xích . Vừa lấy nó liền được hắn đưa vào Âm Dương
đạo hỏa làm cả thanh đao rực lên ngọn lửa hai màu.

“Tiền bối …người…AAA”

Hắn cầm thanh đao không cần chém, chỉ cần quơ nhẹ qua thì cả người Đồ Kinh
Minh điều bị ngọn lửa nóng đến cháy thành tro bụi . Nhìn tro bụi Đồ Kinh Minh
dưới đất đang bị những luồn gió thổi đi Đồ Tiễn một tia tôn nghiêm cuối cùng
cũng biến mất.

Nhưng chưa đợi hắn quỳ xuống một thanh đao rực lửa đã rơi vào người hắn . Lý
Lịch Vũ còn tiện tay, phung một ngụm nước bọt vào nơi tên Đồ Tả . Một cột
sáng từ khu rừng phát lên . Một giọt nước bọt của hắn đã như một quả bom sang
phẳng chu vi hàng nghìn dậm . Vô số sinh linh lẫn những người tham gia vô cớ
chết đi.

Hắn lại tiếp tục trên con đường tiến công của mình . Bỏ lại sau lưng một đống
hỗn độn.


Trong lúc đó cả hồng hoang như có cơn động đất, các lộ cường giả lánh thế
cũng giật mình tỉnh lại . Bọn hắn nhìn cả bầu trời tràn đầy sát khí mịt mờ .
Dù có tính toán như thế nào thì cũng không tính ra nguyên nhân là do đâu.

Trong một động phủ, một lão giả mặc đạo bào, một chùm râu dài, mặt mày vô
cảm ngồi thiền trên đầu một cái đĩa ngọc bay qua lại . Lão giả hai mắt mở ra
trong con mắt già nua nhưng vô cùng sáng suốt.

“ Hồng hoang lại sấp xẩy ra chuyện gì kinh thiên sao .”


Trong nơi tận cùng hồng hoang . La Hầu đang ngồi, bỗng tỉnh giấc . Hai mắt
lóe lên một tia giận dữ.

“Có lẽ sắp có biến cố . Ta không biết ngươi là ai nhưng tốt nhất không nên phá
đi kết hoạch của ta không thì ta đảm bảo ngươi không có kết cục tốt …”


Trong một động phủ . Dưới Bất Chu Sơn

Thông Thiên, Nguyên Thủy cùng Lão Tử ba người điều một lược mở mắt.

“Hai vị sư huynh Hồng hoang sấp có biến .” Thông Thiên dáng vẻ đại thúc lông
mày rậm dáng vẻ lại vô cùng hiền hòa.

“Thông Thiên nó không liên quan chúng ta, bọn súc sinh kia chỉ tu nguyên thần
không tu tiên đạo ngày nao đó cũng tất diệt vong .”Lão Tử với vẻ ngoài già nua
lão niên lên tiếng.

“Đại huynh nói đúng . Thông Thiên đệ không cần nhiều truyện .” Nguyên Thủy
trung niên mắt mày cương quyết, ra vẻ quản giáo.

Thông Thiên thật ra cũng không thích cách nói sinh linh của hai vị đại ca
nhưng dù sao hai người vẫn là thân huynh đệ hắn cũng không tiện lên tiếng
tránh mất hòa khí.

(móe mệt vãi .) ( cầu commet)


Nhị Thứ Nguyên Ảo Mộng - Chương #17