Ứng Tuyển (2) .


Người đăng: $NGỘ@

Ba ngày sau.

Trên một quảng trường khổng lồ . Phượng Thái A đang đứng chờ mọi người tới
đông đủ . Nàng phất tay một cái cổng không gian khổng lổ từ không trung rơi
xuống . Mọi người nhìn cánh cửa không gian được chế tạo vô cùng tinh mỹ này
cảm khái không hổ là Phượng tộc, một trong ba tộc lớn nhất Hồng hoang hiện
nay . Cái thủ bút này dù những chủng tộc khác cũng khó bì nổi.

“Đây là cánh cổng không gian . Nơi này thông đến một nơi gọi là Hỏa Vực . Ta
biết các ngươi từng nghe nói về nó . Nó sẽ sàng lọc các ngươi không phải bọn
ta, tránh hiện tượng lừa dối . Nhớ kỹ, chỉ có 64 người đi đến bên kia cánh
cổng thì xem như là thành công thử thách thứ nhất . Còn những người còn lại có
thể ra về . Ta nói trước . Trong nơi đây chúng ta không bảo đảm các ngươi sẽ
hoàn toàn không bị gì . Chúc các ngươi may mắn .”

Quảng trường dạy sóng vô số người chùn bước . Họ làm sao không nghe qua Hỏa
Vực . Một trong những hiểm địa nguy hiểm của Hồng hoang . Nơi đây chỉ có lửa
và hỏa thú, hầu như không có bao nhiêu người có thể ở lại nơi đây lâu . Trừ
phi đại tới Kim Tiên không thì không thể nào có cơ may sống sót qua nơi đây .
Dương nhiên cũng có môt số trường hợp kỳ tích . Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để
bọn hắn tham gia . Phải biết Kim Tiên hiện tại cả Hồng hoang chưa chắc đạt đến
vạn . Bọn hắn chỉ là đời mới thực lực đa số điều là ở Huyền Tiên sơ kỳ làm sao
dám đi qua.

Chỉ một lát cả quảng trường như vắng bớt đi hơn một nữa . Còn lại điều là
những người có ngạo khí cùng giữ một ích may mắn . Phượng Thái A có chút ngoài
dự đoán . Không ngờ còn nhiều người ở lại như thế . Nàng cứ tưởng ích nhất
phải hơn ba phần tư người rời đi.

“Được các ngươi cứ đi vào . Cáng cổng này sẽ luôn mở, bất cứ lúc nào hối hận
thì cứ quay về .” Nàng tận trách hết mức, còn về bọn hắn sau này thì không
phải truyện của nàng.

Lý Lịch Vũ cũng tới đây sau khi đưa Tiểu Oa Nhi cho Hàm Yên chăm sóc . Hắn
bước vào cánh cổng.


“Vù”

Những ngọn lửa nóng rát phả vào mặt, hắn phát hiện mình đang đứng trên một
biển lửa . Cả một vùng không gian cháy rực tựa hồ không thể nhìn ta gì ngoài
màu xanh của lửa . Hắn đưa tay ra dung “Ý chí” cảm nhận.

“Thì ra nơi đây được tạo thành do tức giận của Bàn Cổ .”

Nhìn ngọn lửa tràn ngập hơi thở nóng giận hắn cũng biết nơi đây là Bàn Cổ hỏa
khí Đại Đạo tính kế tạo thành . Tự thân cảm nhận một người mình cho là người
thân lại hại mình . Cái cảm giác này dù tấm lòng cao thượng như Bàn Cổ cũng
không thể nhịn nổi lên hỏa khí.

Hắn vận pháp lực bay ra khỏi khu vực này về phía đích đến.

“Rầm”

Đang bay một luồn ánh sáng màu hồng bắn trúng hắn . Hiện tại hắn lại vừa phong
ấn tu vi tại Huyền Tiên hậu kỳ . Nên phòng tráo không mạnh . Vừa bị ánh sáng
đánh trúng lập tức nghiên về phía sau.

“Gào”

Lấy lại cân bằng, hắn nhìn phía trước một con thú giống gấu hỏa hồng bao trùm
cơ thể như nhiều mạch máu nổi lên ngoài lớp da, nó vô cùng to lớn, ít nhất
phải chín mươi mét từ dưới chân lên . Chính nó là thủ phạm.

Nhìn lên bộ lông cứng cáp của nó . Hắn muốn xem thực lực của nó ra sao, dùng
pháp lực vào tay chưởng nhấm vào trước ngực nó.

“Bụp”

“Rống”

Quả đấm của hắn rơi vào người nó không hề gây ra một chút viết thương nào cứ
như lúc nảy hắn đang gãi ngứa cho nó . Con thú khinh thường nhìn hắn, như
cười nhạo hắn nó rống to.

“Tên này da quá dày chắc ta phải dùng vũ khí thôi . Không ngờ chưa bao lâu lại
đã phải dùng Linh Khí .”

Lý Lịch Vũ tay phải rút ra thanh Tịch Linh Kiếm một món Tiên Thiên linh bảo
cực phẩm . Thanh kiếm này dài một thước hai, hình dáng một cây cỏ xanh, nặng
980.000 kg, đường nét cực kỳ tinh mỹ . Thanh kiếm này hắn trong lần du lịch
phát hiện nó nắm trên một nhánh hoa của Hoàng Chung Lý . Thanh kiếm này không
như vẻ bề ngoài, nó vô cùng nặng . Tay phải hắn lại tiếp tục lấy ra một thanh
đao . Không phải nói nó giống một cây Thước bảng khổng lồ hơn . Nó tên là Bá
Thiên Xích .Cấp bậc lại là Tiên Thiên Chí Bảo . Màu trắng thủy tinh trong suốt
. Với mặt ngoài khắc hai con rồng uống lượn như muốn rầm rú, quả là một cây
đao vô cùng bá đạo . (Ta không thích kiêu thước nên sao này chỉ gọi là đao
thôi .)

Hắn để Bá Thiên Xích để sau lưng . Tay trái cần lấy Tịch Linh Kiếm vẽ một vòng
tròn âm dương hai cực . Nhấm thẳng vào mặt của con quái vật.

“Âm Dương Trảm”

“Gào”

Nó cũng cảm nhận được luồn nguy hiểm từ chiêu kiếm của Lý Lịch Vũ, dùng máu
huyết cường hóa hai đôi tay cứng cáp của mình lên che chắn trước đường kiếm .
Một âm thanh đau đớn vang lên, trên hai cánh tay của nó một vết thương rộng
hàng chục mét kéo dài từ đầu gối kéo lên cao, vết thương sâu vô cùng . Máu
tuôn ra như suối gần như không còn sức chống trả

Lý Lịch Vũ nhìn thấy hiện trạng của con quái vật cũng giật mình . Hắn bây giờ
cũng biết vì sau những tu sĩ chỉ vì một ít Linh bảo mà tranh nhau bể đầu chảy
máu . Ngay cả bộ lông cứng cáp của con súc sinh này cũng không chịu nỗi một
nhát chém của hắn, có thể biết Linh bảo cao cấp là quan trọng như thế nào với
tu sĩ.

Hắn không buôn tha cho nó . Dùng Tịch Linh Kiếm chặt đứt gân tay sau đó lại
chặt đứt hai gân chân của nó . Con quái vật không đứng nổi ngã ầm xuống đất .
Hắn hạ xuống đầu của nó đâm một nhát kiếm thật mạnh xuyên qua lớp não . Con
thú điên cuồng giẫy dụa, chết trong nháy mắt.

Hắn rút thanh kiếm đeo lại vào vỏ bao . Ngồi xuống cạnh nó hồi lại pháp lực .
Dù sao hiện tại hắn chỉ là Huyền Tiên hậu kỳ vận dụng nhiều pháp lực cũng khá
là mỏi mệt.

“Ha ha . Xem ra bổn đại thiếu không đến chậm nhỉ .”


Nhị Thứ Nguyên Ảo Mộng - Chương #16