Phượng Tổ .


Người đăng: $NGỘ@

“Ta là …Phượng Tổ .”

Phượng Thiên Nhi vừa nói xong . Nhân lúc hắn bất ngờ đến chết đứng nàng lập
tức thuần di đi mất.

“Cái * . Làm sao có thể …nàng lại là …Phượng Tổ .”

Lý Lịch Vũ trong nháy mắt đứng hình . Trong tưởng tượng của hắn Phượng Tổ phải
là một ngự tỷ thành thục hay là một thiếu phụ đầy mê hoặc . Không ngờ nàng chỉ
là một con loli . Hắn nhìn nàng bay đi, hiện tại thực lực của hắn muốn bắt
kịp nàng cũng vô cũng dễ dàng nhưng hắn không làm vậy . Người ta đã muốn đi
hắn cũng không có lý do gì bắt ở lại.


Một tháng qua đi kể từ lần cuối hắn gặp Phượng Thiên Nhi.

Cuộc sống của hắn ở nơi đây không tẻ nhạt như hắn tường . Ngày nào cũng có mấy
cô gái tràn ngập mẫu tính chăm sóc Tiểu Oa nhi giùm hắn, lại thêm thường
xuyên có người chạy đến nơi hắn ở vui đùa trò chuyện . Chẵng bao lâu hắn cũng
nổi tiếng là người thú vị nhất ở đây . Lúc nào điều có các cô gái ở đây hỗ trợ
hắn làm việc nhà . Điều làm hắn khó hiểu là các nàng điều không sử dụng pháp
lực mà điều chính tay mình làm . Nhiều lần hắn khuyên các nàng từ bỏ nhưng các
nàng điều từ chối cuối cùng hắn cũng mặc các nàng.

“Ồ, ngươi có diễm phúc nhỉ . Lúc nào cũng thấy có người giúp ngươi .”
Không biết từ đâu Hàm Yên xuất hiện trước cửa gần nơi hắn đang ngồi uốn nước .
Dù không biết tại nàng cùng Tố Trinh cùng Tú Tinh điều mặt hầm hầm . Hắn cũng
tỏ vẻ bất lực, hỏi thăm : “Các ngươi bị gì thế, sau cả tháng nay lúc nào gặp
ta mặt cũng khó chịu thế có phải là ta làm gì sai nữa không .”

Hầm Yên, Tố Trinh cùng Tú Tinh đầu như muốn bốc hỏa . Sau tên này là một Đại
La Kim Tiên mà ngu ngốc như đứa trẻ . Các nàng đã làm rõ ràng thế mà ….Các
nàng không thèm quan tâm hắn nữa quay mặt đi tham gia vào đám người đang vệ
sinh nhà cửa kia . Nhà hắn vô cùng lớn cả trăm người cũng một ngày điều chưa
lau sạnh hết nên không lo dư người.

Lý Lịch Vũ đổi mồ hôi, nhìn các nàng vừa vệ sinh vừa mắng nhỏ hắn cảm thấy
nơi đây tràn đầy khói thuốc . Chết cũng sớm muộn . Hắn liền chạy đi tìm con
loli ba không hôm trước, lâu rồi không gặp nàng hắn có chút nhớ.


Phượng Cung.

Hắn đi tới đây vì nghe đồn nàng sống ở xung điện này . Dùng ngọc bài mà Phượng
Thái A đưa cho, nhét vào ổ khóa . Lặp tức một cánh cổng không gian liền mở ra
. Hắn chầm chậm bước vào.

“Phượng Tổ, người có chắc muốn làm như thế không .”

“Có…Bây giờ trong tộc, dân số cực ít chỉ bằng một phần mười tộc nhân Long và
Kỳ Lân tộc cứ kéo dài thế này thì cũng không phải cánh .”

Hắn đi về phía trước hành lang, vừa đi tơi trung tâm cung điện liền nghe hai
âm thanh quen thuộc vang lên . Hắn đi chậm lại nghe các nàng nói rõ ràng.

“ Người có biết thế nếu điều nay được xác thực thì Phượng Tộc sẽ nguy hiểm vô
cùng . Chúng ta lại hầu như không thể tin các nam nhân chủng tộc khác được .”

Trong tiềm thức của Phượng Thái A . Chỉ có nam nhân các tộc lớn mới có khả
năng ứng đáp ứng nổi những yêu cầu khắc khe từ Phượng Tổ . Dù có được thành
công nhưng giao vận mệnh của cả tộc vào một người khác cũng là mười cho đi lấy
lại một, thất bại gần như tuyệt đối.

“Phượng Thái A, ta biết muội lo lắng cho cả tộc . Nhưng có lúc cũng phải mở
rộng tầm nhìn ra chứ . Không thể bó buộc trong cái lồng giam ảo tưởng của bấy
nhiêu năm qua . Cứ thế này thì cả tộc chỉ cần thời gian thôi cũng đủ lưu lại
lịch sử được rồi …Mà ta cũng biết suy nghĩ của muội . Một số tán tu vẫn vô
cùng mạnh mẽ . Đặt biệt là hắn . Chẵng lẽ muội nghi ngờ cả hắn à …”

Phượng Thái A nghe Phượng Tổ hỏi dồn dập vừa định phản bác lại nghe nàng lôi
cả hắn vào . Nàng hốt hoảng im miệng ngay lặp tức.

Nhìn thấy Thái A im lặng trong lòng Phượng Thiên Nhi cũng có chút đắc chí ,
nàng thấy từ lúc tên kia xuất hiện thì Đại trưởng lão này tựa hồ trở nên nghe
lời hơn.

“Ồ, chào hai người . Thiên Nhi muội đi đâu mà lâu rồi ta không thấy .”

Hai nàng nghe thấy tiếng nói của hắn liền giật mình nhìn về phía cửa . Hắn nở
nụ cười ôn nhu nhìn hai nàng, đi bước tới ghế ngồi hình Kim Phượng trên trung
tâm khán đài . Ôm Thiên Nhi vào ngực thương yêu như một con búp bê.

“Tránh xa ta ra, tên biến thái .”

Nàng bị hắn bất ngờ chộp được, có vùng vẫy ra khỏi vòng tay đang ôm lấy người
mình . Hắn nhìn nàng dẫy dụa, ôm nàng thật chặt không cho nàng thoát . Phượng
Thiên Nhi sao một hồi phát hiện hắn không có dấu hiệu buôn tay liền phìn mặt
ngồi trong long hắn, cam chịu cho hắn muốn làm gì thì làm.

Phượng Thái A từ xa nhìn hai người đùa giỡn có chút kinh ngạc cùng đau xót .
Nàng không ngờ hai ngươi đã thân đến mức này …thân hơn cả nàng.

“Như vậy, lúc nãy có chuyện gì thế có thể nói cho ta được không .”

Hắn ngỏ lời hỏi hai nàng . Hắn cũng muốn biết rối cuộc là chuyện gì mà lại
liên quan đến cả vận mệnh của Phượng Tộc.

“Ta muốn mở một cuộc tuyển chọn người nam nhân cho cả tộc . Ta từ lâu đã có ý
định này khi phát hiện chỉ cần một người nam nhân hấp thụ vận mệng cả tộc
Phượng Hoàng, người đó có khả năng duy trì nồi giống cho tộc nhân mà không
cần phải nuốt Hỏa Diễm Bổn Nguyên nữa . Điều này vô cùng nguy hiểm, nếu chọn
lầm người không đáng tin cậy cả tộc sẽ hao mòn vận mệnh đến tận diệt . Nếu
không phải có lời khuyên của ngươi thì ta sẽ không bao giờ chọn phương án này
.”

Hắn bất ngờ nhìn Phượng Thiên Nhi làm nàng đỏ hồng mặt cuối xuống . Hắn khó
tin là mình trong tim nàng lại giữ vị trí to đến thế . Nhưng điều nàng nói
cũng làm hắn xụ mặt.

Nhìn hắn không vui, Phượng Thiên Nhi cũng biết hắn nghĩ gì, đáp : “ Tên háo
sắc đừng lo đến lúc đó ngươi cũng có trong danh sách . Ngươi phải trổ tài thật
tốt nhe . Nếu không ta cũng không chợ giúp được nữa đâu .”

Quả đúng thế, dù không biết tại sao hắn cực không vui khi hay tin những người
phụ nữ hắn quen biết có người đàn ông khác . Hắn chỉ tự mách bảo là do quan
tâm đến người khác mà thôi, không có ý nghĩ gì khác ….

( ta viết gấp mất đi làm nên chương này hơi lỗi . ) ( cầu commet đi )


Nhị Thứ Nguyên Ảo Mộng - Chương #14