Phượng Thiên Nhi .


Người đăng: $NGỘ@

Lý Lịch Vũ bất ngờ quay đầu lại . Phát hiện phía sao lưng là một con loli.

Nàng vô cùng xinh đẹp như một con búp bê . Mặc một bộ đồ màu trắng, bộ tóc
trắng, hai cái búi tóc buộc trước mặt, phía sau tóc dài buộc thành một bím
tóc dài hình đuôi Phượng, có thể nói nàng trắng tinh từ trên xuống dưới không
nhiễm một hạt bụi trần.

Lý Lịch Vũ tạch lưỡi : “ Cực phẩm loli, cực phẩm trong cực phẩm .” . Hắn chưa
phải chưa thấy loli nhưng lần đầu tiên thấy một con hoàn mỹ đẹp hơn cả búp bê
như thế này, ngay cả Trúc Nguyệt cùng Lam Hinh đã là vô cùng xinh đẹp nhưng
cũng phải thua kém nàng một ít.

“ Ta có gì lạ sao, sau ngươi cứ nhìn chầm chầm ta thế .”

Phượng Thiên Nhi có chút ngốc manh hỏi . Nàng lần đầu tiên có người chăm chú
như thế.

“A… A không có gì, chỉ là ta hơi bất ngờ lại phát hiện một cô bé xinh đẹp như
ngươi đây đứng sau lưng . Ta không có ý xúc phạm, thật có lỗi .”

Hắn cũng cảm thấy ngại ngùng, hắn lại mất mặt trước một cô bé thật là khó
chịu a . Trong miệng thì vẫn hiền hòa nhận lỗi cùng khen nàng, ít nhất cho
nàng bỏ qua là được . Hắn không tin, nàng không thích được người khác khen.

“Ồ . Thế à .”

Trái vơi suy đoán của hắn . Phượng Thiên Nhi chỉ gật đầu, chấp nhận lời thứ
lỗi . Mặt nàng không biểu lộ thêm một tý xúc cảm nào.
Lý Lịch Vũ hai mắt hiện lên đốm sao . Không ngờ không những là một loli cực
phẩm còn là ba không ngốc manh nữa chứ . Có vẻ Loli chi hồn trong tâm hắn đã
thức tỉnh.

“Ngươi cò gì không . Ta hiện tại rất buồn .” Phượng Thiên Nhi vẫn ngốc manh ,
khuông mặt vẫn không cảm xúc.

“Vậy thì …Ngươi có bao giờ đi du ngoạn chưa .”

Lý Lịch Vũ nhìn cô bé ngốc manh, nghẹo đầu hỏi . Có chút thương tiếc, dù
không biết tại sao cô nhóc này lại buồn nhưng hắn nghĩ có nguyên nhân gì đó
làm nàng không vui . Hắn nghĩ đến kiếp trước theo nhiều chỉ dẫn thì đi dạo là
cách giải tõa nỗi buồn tốt nhất . Hắn không biết cô bé đã từng làm chưa, liền
hỏi.

“Chưa, mà du ngoạn là gì .” Cô bé không hiểu nghẹo đầu hỏi hắn.

Lý Lịch Vũ nghe nàng nói . Càng thêm thương tiếc . Theo hắn thấy trong Phượng
tộc, trẻ em vô cùng được thương yêu không có khả năng người thân từ bỏ nàng
được . Trừ khi, người thân nàng đã mất.
“Vậy đi theo ta nào, ta sẽ chỉ cho .”


Cả một buổi sáng, Lý Lịch Vũ dắt cô bé đi khắp nơi vui đùa tại một khu rừng
lớn trong Phượng tộc . Hai người điều không dùng pháp lực, tản bộ dưới tán
cây hồng đỏ rực . Hắn dắt nàng đi khắp nơi bắt các loại con trùng chơi đùa .
Trong thời gian này hắn cũng biết tên của nàng là Phượng Thiên Nhi.

“Thiên nhi hôm nay đi chơi vui không .”

Nhìn nàng trên tay còn một con bọ màu trắng tinh, hắn mỉn cười . Con bọ này
là vô tình hai người phát hiện nó sống trong một cái động gần con sông .
Phượng Thiên Nhi vô cùng thích nó, nàng mang theo nó từ lúc hắn bắt cho nàng
.

“Văng, rất vui .”

“Này Vũ đại ca …”

“Sao, muội muốn nói gì à …”

Nàng hỏi bất ngờ làm hắn giật mình.

“Vũ đại ca nghĩ, nếu ta phải chọn giữa kéo dài hơi tàn cùng chấp nhận nguy
hiểm sáng tạo cơ hội thì ta nên làm như thế nào .” Cô bé ngước lên nhìn hắn.

“Ta nghĩ tùy theo sự việc mà làm, tùy vào mức độ khác nhau mà lựa chọn . Có
người thì thà kéo dài hơi tàn cũng không muốn chịu nguy hiểm . Có người thì
ngược lại . Nhưng theo ta, ta nghĩ là nên chịu hiểm tìm phú quý . Ít nhất còn
cơ hội . Còn kéo dài hơi tàn có thể sẽ không chịu nguy hiểm nhưng cúng có một
ngày hơi tàn cũng chấm dứt .” Nàng không nói rõ thì hắn cũng không hỏi nhiều .
Hắn chỉ có thể trả lời câu hỏi của nàng theo suy nghĩ của mình còn lựa chọn
thì vẫn nằm ở nàng.

“Cám ơn ca, ta hiểu rồi .”

Phượng Thiên Nhi như quyết định gì đó, nhìn lên mặt hắn cảm ơn . Bỗng nàng
lại nhìn hắn hỏi tiếp : “Ca có biết vì sao Phượng tộc chỉ toàn là phụ nữ không
.”

Lý Lịch Vũ cũng bất ngờ về câu hỏi của nàng lắc đầu chờ nàng nói tiếp.

“Phượng Tộc cũng tính là một trong những Tiên Thiên sinh linh thậm chí độ
huyết mạch còn cao cấp hơn cả Long tộc cùng Kỳ Lân tộc . Nhưng hai tộc đó lại
có thể sinh sản nhờ tộc có khả năng song tu . Còn Phượng tộc chỉ đa số là
thiên địa sinh ra, họ không có nam vì chỉ Cực Âm mới phù hợp với Niết Bàn chi
hỏa . Từ xưa tới nay chúng ta muốn sinh con điều phải nuốt Tinh Hoa Chi Hỏa ,
một loại hỏa bổn nguyên sinh ra ở vùng hỏa dễm vô tận như ở đây …”

Nàng ngừng lại cảm khái một lát.

“ Đáng tiếc loại hỏa này, thời gian xuất hiện một đóa là cả hàng nghìn năm .
Tương đương với một con rồng thời gian trưởng thành . Trong khi Phượng tộc chỉ
sinh ra một sinh linh thì những chủng tộc khác đã có hàng trăm sinh mệnh mới
ra đời . Có lẽ dù sớm hay muộn Phượng tộc sẽ dần yếu kém không còn so cùng hai
tộc kia được …mà Phượng tộc lại bị các tộc khác dòm ngó không chỉ vì tài
nguyên tu luyện còn cả sắc đẹp …không biết đến lúc đó Phượng tộc có còn tồn
tại hay không .”

Lý Lịch Vũ trầm lặng nghe nàng nói cũng cảm giác khác lạ . Phượng Thiên Nhi
biết nhiều việc trong tộc như thế cũng không thể nào là một người có địa vị
bình thường, thậm chí cả các trường lão cũng không thể nào tiết lộ thông tin
trong tộc cùng người khác, nhưng nàng lại có thể . Hắn bây đang muốn biết rốt
cuộc nàng là ai . Nhìn vào mắt nàng, hắn tin một thời gian bên nhau nàng chắc
cũng hiểu hắn đang muốn hỏi gì.

Đúng như dự đoán nàng nhìn hắn quan sát mình, nàng như hiểu hắn muốn hỏi .
Hít một hơi, nàng nói :
“Ta là …”
( đoán y “Tác sẽ làm cho cả … cái này thành ….của …”, ta luôn trong sang mờ
:) )

( COMMET đâu cầu commet, com và phát cho ta lấy niềm tin coi . )


Nhị Thứ Nguyên Ảo Mộng - Chương #13