20:


Người đăng: truyenbonggon

Sắc trời về đêm ngày một đen dày hơn.

Chiếc giường xám rộng lớn, trong chiếc áo màu đen, Duy Phong lặng lẽ nhìn về
phía chiếc xích đu nhỏ, khóe miệng vô thức nâng lên.

Vy Anh...

Bé con...

Hỏi tại sao anh lại thấy hai người này có những điểm giống hệt nhau một cách
tuyệt đối như thế.

Chỉ có điều...không nhớ anh thì thật quá vô lí !

Hay thật...

Mười năm trước, bé con đến nơi này cất giấu một thứ của anh, 10 năm sau, Vy
Anh đến lấy.

Lần ở công ty, lúc anh bế Vy Anh lên thì một thứ rơi ra từ áo khoác người
ấy...là tấm hình của anh.

Anh thì có bao giờ để tâm đến chuyện hình này đâu, ngay cả mẹ thuê người chụp
lén, anh cho qua nhưng cũng chẳng ngó ngàng nên không thể biết là những hình
mà mình có là như thế nào.

Có một lần, bé con đã từng khoe với anh đầy hào hứng :

“ Anh Duy Phong, em có cất một thứ của anh. Em đố anh tìm được ra đấy ! "

Nhưng ngay sau đó, anh đã quên mất chuyện này...

Cho đến hôm nay, vừa mới tỉnh dậy thì mẹ đã khóc lóc bảo mất một tấm hình
trong cuốn album...

Thế thì...còn ai khác ngoài nhóc kia ra.

Anh khẽ mỉm cười.

Tìm ra rồi ! lần này sẽ không để vuột mất nữa !

Tiếng chuông điện thoại khô khan cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Tia ấm áp trong mắt anh biến mất trong phút chốc, vẻ mặt trở nên cao ngạo,
giọng nói khô khốc :

- Thế nào ?

Bên kia, người áo đen đang xem một hồ sơ bệnh án, cung kính đáp :

- Thưa thủ lĩnh, Hoàng Vy Anh bị mất trí nhớ !

Mất trí nhớ ? Là vậy à...

Thế nên mới không nhận ra anh là ai !

Đôi mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo :

- Nguyên do ?

Giọng người áo đen đều đều vang lên :

- Thưa thủ lĩnh. 10 năm trước, Hoàng Vy Anh nhập viện trong tình trạng thương
tích chiếm gần 60 phần trăm cơ thể. Rất nguy kịch. Phải trải qua ca phẫn thuật
kéo dài hai ngày đêm ! Não bộ mang một tổn thương lớn do bị va động mạnh !

Thế à...

Những ngón tay của anh siết thật chặt chiếc điện thoại màu đen, bóng tối rất
nhanh ngự trị lấy đôi mắt sẫm mùi chết chóc xen lẫn sự đau lòng, giọng nói anh
sắc lạnh :

- Điều tra rõ vụ việc này cho tôi . Ngay ngày mai, phải có ngay danh sách tất
cả những kẻ liên quan tới việc này !

Anh dứt lời, một tiếng động lớn vang lên !

Chiếc điện thoại đen bị ném mạnh vào tường, lúc rơi xuống thì chỉ còn là những
mảnh vỡ.

Căn phòng xám trở nên yên tĩnh.

Khí lạnh đến kinh người ngập tràn trong không gian.

Hơi thở của anh rất nhẹ nhưng mang theo sự lạnh băng tàn nhẫn.

Ngoài kia, chiếc xích đu gỗ nhỏ vẫn không ngừng đung đưa.

Anh nhìn theo, đoi mắt sâu thẳm tựa đáy hồ, không nhìn rõ được điều gì trong
ấy.

Anh cười lạnh một tiếng.

Bé con, tôi sẽ cho bọn chúng phải chịu đựng sự trừng phạt lớn nhất.

Bọn chúng phải gánh lấy gấp trăm gấp ngàn lần những gì mà em đã phải trải qua.

Sắc trời về đêm ngày một đen dày hơn.

Chiếc giường xám rộng lớn, trong chiếc áo màu đen, Duy Phong lặng lẽ nhìn về
phía chiếc xích đu nhỏ, khóe miệng vô thức nâng lên.

Vy Anh...

Bé con...

Hỏi tại sao anh lại thấy hai người này có những điểm giống hệt nhau một cách
tuyệt đối như thế.

Chỉ có điều...không nhớ anh thì thật quá vô lí !

Hay thật...

Mười năm trước, bé con đến nơi này cất giấu một thứ của anh, 10 năm sau, Vy
Anh đến lấy.

Lần ở công ty, lúc anh bế Vy Anh lên thì một thứ rơi ra từ áo khoác người
ấy...là tấm hình của anh.

Anh thì có bao giờ để tâm đến chuyện hình này đâu, ngay cả mẹ thuê người chụp
lén, anh cho qua nhưng cũng chẳng ngó ngàng nên không thể biết là những hình
mà mình có là như thế nào.

Có một lần, bé con đã từng khoe với anh đầy hào hứng :

“ Anh Duy Phong, em có cất một thứ của anh. Em đố anh tìm được ra đấy ! "

Nhưng ngay sau đó, anh đã quên mất chuyện này...

Cho đến hôm nay, vừa mới tỉnh dậy thì mẹ đã khóc lóc bảo mất một tấm hình
trong cuốn album...

Thế thì...còn ai khác ngoài nhóc kia ra.

Anh khẽ mỉm cười.

Tìm ra rồi ! lần này sẽ không để vuột mất nữa !

Tiếng chuông điện thoại khô khan cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Tia ấm áp trong mắt anh biến mất trong phút chốc, vẻ mặt trở nên cao ngạo,
giọng nói khô khốc :

- Thế nào ?

Bên kia, người áo đen đang xem một hồ sơ bệnh án, cung kính đáp :

- Thưa thủ lĩnh, Hoàng Vy Anh bị mất trí nhớ !

Mất trí nhớ ? Là vậy à...

Thế nên mới không nhận ra anh là ai !

Đôi mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo :

- Nguyên do ?

Giọng người áo đen đều đều vang lên :

- Thưa thủ lĩnh. 10 năm trước, Hoàng Vy Anh nhập viện trong tình trạng thương
tích chiếm gần 60 phần trăm cơ thể. Rất nguy kịch. Phải trải qua ca phẫn thuật
kéo dài hai ngày đêm ! Não bộ mang một tổn thương lớn do bị va động mạnh !

Thế à...

Những ngón tay của anh siết thật chặt chiếc điện thoại màu đen, bóng tối rất
nhanh ngự trị lấy đôi mắt sẫm mùi chết chóc xen lẫn sự đau lòng, giọng nói anh
sắc lạnh :

- Điều tra rõ vụ việc này cho tôi . Ngay ngày mai, phải có ngay danh sách tất
cả những kẻ liên quan tới việc này !

Anh dứt lời, một tiếng động lớn vang lên !

Chiếc điện thoại đen bị ném mạnh vào tường, lúc rơi xuống thì chỉ còn là những
mảnh vỡ.

Căn phòng xám trở nên yên tĩnh.

Khí lạnh đến kinh người ngập tràn trong không gian.

Hơi thở của anh rất nhẹ nhưng mang theo sự lạnh băng tàn nhẫn.

Ngoài kia, chiếc xích đu gỗ nhỏ vẫn không ngừng đung đưa.

Anh nhìn theo, đoi mắt sâu thẳm tựa đáy hồ, không nhìn rõ được điều gì trong
ấy.

Anh cười lạnh một tiếng.

Bé con, tôi sẽ cho bọn chúng phải chịu đựng sự trừng phạt lớn nhất.

Bọn chúng phải gánh lấy gấp trăm gấp ngàn lần những gì mà em đã phải trải qua.

TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN

heoubaotam - 19936 XU - Cấp 10 [ được Cảm Ơn lần ] Thời Gian: Thứ 4,
05/09/2012, 9:20:00 | Bài Thứ 182

Ánh trăng huyền ảo len lỏi xuyên qua ô cửa sổ nhỏ có phần ảm đạm.

Tôi thẫn thờ đưa mắt nhìn quanh căn phòng mà mình đã gắn bó bao năm nay.

Ở góc nhà, đồ đạc đã được gói gọn vào hai chiếc va li lớn.

Mọi chuyện diễn ra nhanh thật đấy…

Chỉ ngay ngày mai là tôi đã sang Pháp rồi !

Hộ chiếu và nhà cửa bên kia bố đã chuẩn bị từ lâu, chỉ còn chờ cái gật đầu của
tôi là xong.

Tôi đang chạy trốn…đây là cách duy nhất mà tôi có thể khiến mình dứt khoát mọi
thứ.

Tôi sợ nếu đối diện với anh như hôm nay nữa thì tôi sẽ sẵn sàng để mình sa vào
một lần nữa mất.

Có tiếng gõ cửa vang lên…

Bố bước vào, mỉm cười :

-

Con gái sao thế ? Khuya rồi, ngủ chút đi, mai đi sớm đấy.

Tôi nhè nhẹ lắc đầu :

-

Con không muốn ngủ - tay tôi chạm vào con thú bông bên cạnh, ủ rũ – Bố, con
muốn đưa hết gấu bông, đưa hết những quà mà mọi người tặng con sang hết bên
kia được không ?

Những thứ này đều gắn với mỗi kỉ niệm mà được xem là một phần xây nên cuộc
sống của tôi, để lại đây thật sự không đành lòng chút nào cả.

Bố xoa đầu tôi :

-

Có khó gì đâu . Một chuyến máy bay vận tuyển thì con thích gì cũng đưa sang
được mà. Cái này bố chuẩn bị sẵn giúp con rồi.

Tôi sáng mắt, ôm lấy cổ bố :

-

Thật ạ ?

Bố gật đầu, mắt liếc qua chiếc đồng hồ trên tường :

-

Bố hẹn rồi. Khoảng sáng mai sẽ có công ty vận chuyển tới giúp. Nhà mình sang
Pháp thì khoảng hôm sau con sẽ lại có gấu bông. Đừng lo nhé !

Tôi cười hớn hở, thơm lên má bố :

Bố Nhật của con vẫn là vĩ đại nhất.

Vừa lúc đó, mẹ cũng bước vào, càu nhàu :

-

Khuya rồi, hai bố con còn ầm ỹ gì thế ? – mẹ lườm bố - anh đừng có chiều con
quá !

Tôi le lưỡi.

Mẹ nghiêm mặt nhìn tôi :

-

Đồ của con nhiều quá, đưa sang hết không ổn đâu.

Tôi lắc mạnh đầu một cách bướng bỉnh :

-

Không đâu, bố nói rồi, con được đưa hết.

Bố ở giữa hai mẹ con tôi cười lảng :

-

Thôi nào. Nhà mình đi ngủ thôi. Mai dậy sớm nhé !

Nói rồi bố bước ra khỏi phòng, đồng thời kéo mẹ ra và tắt bóng :

-

Con gái ngủ ngon.

Tôi ủ rũ, kéo chăn che mặt :

-

Bố mẹ ngủ ngon.

Đêm đó, tôi cứ lăn qua lăn lại, đầu óc nặng trịch, nước mắt thấm đẫm gối.

Bên tay máy ghi âm vẫn nhẹ nhàng phá ra tiếng nói của anh.

Và ánh sáng lấp lánh của viên kim cương bốn lá hiện rõ trong màu đêm đen tĩnh
mịch.


Sáng sớm trong lành.

Gió mang theo không khí tươi mát căng tràn bao quanh không gian.

Tôi bỏ hai tay vào chiếc áo khoác mỏng, ngồi sát cạnh Trúc Vũ trước hiên nhà.

Trúc Vũ từ khi biết tôi sẽ sang Pháp ngay hôm nay thì không ngừng khóc.

Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn giọng :

-

Tớ sai rồi. Tớ xin lỗi . Là tớ vô dụng, tớ không thể ở lại mà đối diện với mọi
thứ. Vũ, người mà tớ có lỗi nhất là cậu. Cậu luôn bên tớ, luôn vì tớ. Vậy mà
tớ lại bỏ cậu thế này. Tớ xin lỗi.

Tôi đưa tay đặt lên vai Vũ đang run lên từng đợt, khóc nấc lên :

Là tớ yếu đuối, ngu ngốc. Mãi mãi mà vẫn không thể vượt qua được ! Tớ xin
lỗi, mong cậu tha lỗi cho tớ !

Trúc Vũ ôm tôi, sụt sùi :

-

Vy Anh ! Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tớ. Tớ không trách cậu ! nhưng mà
cậu sang bên kia, lạ lẫm với mọi thứ. Tớ không yên tâm một chút nào cả. Vy
Anh, cậu không biết tự chăm sóc bản thân mình lại ngờ nghệch, cả tin, dễ bị
lừa phỉnh. Tớ không yên tâm !

Tôi không kìm được mà khóc lớn.

Rồi hai đứa dựa người vào nhau, đờ đẫn nhìn những người trong công ty vận
chuyển ra ra vào vào.

Tim tôi đau quặn từng cơn, mắt đau rát, cay xè.


Chiếc xe lớn có dán logo công ty vận chuyển lăn bánh.

Ngối phía sau ghế điều khiển, một người miệng nhai cao su,tay gõ nhịp theo
radio, huýt sáo, mắt tinh ranh nhìn hai cô bé đang khóc lớn kia rồi cười một
cách gian xảo.


Sân bay náo nhiệt, về hè thì có phần ngột ngạt.

Người người kéo va li, xe hành lí cồng kềnh không ngừng qua lại cứ như diễu
hành.

Không gian xung quanh chẳng yên tĩnh được lấy một tích tắc.

Tôi với Vũ nắm tay nhau thật chặt, ngồi gác chân lên chiếc vali nhiều màu, chờ
giờ bay.

Hôm nay có rất nhiều người tới tiễn tôi.

Những người mà luôn bên tôi từ nhỏ tới bây giờ.

Bố đứng khoanh tay, vẻ mặt trầm ngâm.

Mẹ Trúc ôm mẹ Diệp mà khóc.

Anh Huy với chị Mun không ngừng thở dài :

-

Sắp đến ngày cưới của tụi con, mọi người với em lại thế này.

Mạnh Vũ đứng cạnh ghế chờ, đặt tay lên vai Trúc Vũ, vẻ suy tư.

Không khí vô cùng nặng nề.

Bùi Quang có mặt nhưng tóc đã nhuộm sang màu đen khiến tôi phải trợn tròn mắt
nhìn.

Bùi Quang hỏi tôi :

Sao ? Định cư bên Pháp luôn à ?

Tôi cười gượng :

-

Vâng ! mà sao anh không để tóc đen ngay từ đầu nhỉ ? Cứ phải chơi nổi làm gì.

Bùi Quang lắc đầu, không bị tôi làm cho phân tâm :

-

Anh vẫn muốn em ở lại.

Không ai muốn xa em cả, mà em cũng thế. Chuyện gì thì cũng đối mặt hoặc là hãy
quên hẳn đi. Anh biết là không dễ dàng gì nhưng cũng đừng chọn cách trốn
tránh. Chẳng ai là thích thế cả !

Tôi hít một hơi sâu :

-

Bùi Quang, em không được như anh. Có thể thản nhiên mà hóa mọi chuyện như
không thế này – Tôi cúi đầu, cười nhạt – Em ấu trĩ. Để mọi người buồn nhiều
rồi.Em…đáng chết thật !

Bùi Quang đột nhiên xoa đầu tôi một cách dịu dàng rồi động viên :

-

Cố lên ! Sang kia thì phải biết chăm sóc bản thân mình. Có gì thì liên lạc với
anh, ok ?

Tôi bỗng không kìm được mà nói một câu chẳng có tí liên quan nào :

-

Anh với chị Thư đẹp đôi đấy ! Chị ấy cá tính lại còn xinh nữa.

Bùi Quang đột ngột thay đổi thái độ, nhìn tôi bằng ánh mắt giết người :

-

Em im đi ! Cô ta à, hừ, có ma thèm ! vừa xấu, đanh đá lại mồm to !

Tôi nín cười, hai chân đung đưa nói vu vơ :

-

Anh không thích thì sao lại ngày nào cũng đợi chị ấy đến để cùng sống chết.
Tình cảm như thế, em thấy mà phát ghen rồi !

Bùi Quang im bặt, có chút xấu hổ.

Tôi cười thầm.

Mà đáng lẽ ra lúc này chị ấy phải có mặt ở đây để tiễn tôi rồi chứ nhỉ.

Lúc sáng gọi sang báo, chị ấy hét ầm ầm, đòi tôi đền bù chữ kí của anh làm
tôi hoảng sợ mà tắt máy không thương tiếc.

(Đọc truyện hay tại KenhTruyen.Info)

Bây giờ, lại có hơi bất an :

-

Sao chị ấy vẫn chưa tới nhỉ ?

Đã cũng gần giờ bay rồi, hay là …không đến.

Tôi chợt thấy vô cùng hụt hẫng…mắt nhìn về phía cửa chính.

Thừa nhận đi Vy Anh, người mà mình đang chờ đợi nhất là ai kia…

Bùi Quang hừ một tiếng nhưng vẻ mắt thoáng qua sự lo lắng.

-

Anh thử gọi chị ấy xem ?

Bùi Quang lườm tôi nhưng cũng lấy máy ra, một lúc sau thì hét lên :

-

Cái gì ? Ngủ quên ? Cô là heo đấy à !

Vọng ra là chất giọng đanh đá của chị Minh Thư :

-

Anh khôn hồn thì bớt lời ! Tôi mà heo thì cũng là heo con dễ thương, còn anh,
đồ heo nái !

-

Cô muốn chết ? Im miệng và đến sân bay ngay !

-

Anh đang ra lệnh cho tôi ? haha, anh nghĩ là tôi sẽ làm theo chắc. Đồ chết
bầm, tôi cứ không đi đấy !

Bùi Quang trừng mắt :

-

Vy Anh sắp bay, cô có đến không thì bảo ?

-

Anh đừng có dùng giọng điệu đó mà nói với tôi ! Đồ vàng chóe chết bầm ! Tôi
đang đứng trong sân bay mà đâu biết mọi người ở đâu đâu !!!

-

Ngu ngốc !!!

-

Đồ chết bầm ! Anh mau mò mặt ra mà tìm tôi đi. Tôi đau chân lắm rồi, đi không
nổi đâu.

-

Đau chân thì bò mà tìm. Đầu đất !

-

Đồ chết bầm nhà anh ! Anh liệu mà đến với tôi. Không thì mặc xác nhà anh, mặc
xác…Vy Anh luôn !

Tôi ngồi bên, tím mặt nghe hai người họ mặc dù gián tiếp mà vẫn cãi nhau đầy
khí thế.

Bùi Quang tắt máy một cách tức giận, mặt hằm hằm.

Tôi rụt rè nói :

-

Anh không đi tìm chị ấy à ?

Bùi Quang hét lên :

-

Đồ con heo ấy thì cho chết !

Tôi giật mình, le lưỡi thấy Bùi Quang có vẻ do dự thì nhe giọng :

-

Nhưng anh không tìm thì sao chị ấy đến tiễn em được !

-

Mặc xác !

Tôi xụ mặt, năn nỉ :

-

Xem như là anh vì em đi mà !

Bùi Quang im lặng một lúc rồi liếc tôi :

-

Anh tìm cô ta là chỉ vì em thôi đấy nhé.

Tôi gật gật đầu :

-

Vâng, anh là vì em !

Bùi Quang hừ một tiếng rồi nhanh chóng biến mất.

Ánh sáng phát ra từ chiếc khuyên tai lấp lánh.

Trúc Vũ cười lớn :

-

Haha, anh ấy nhuộm tóc vì sợ bị chị Thư kêu là vàng chóe chứ gì.

Tôi nín cười :

-

Hai người ấy là một đôi thì sao nhỉ ?

Trúc Vũ cười lớn :

-

Sẽ là một đôi kỳ quái nhất lịch sử !

-

Yêu thương được thể hiện qua độ tranh cãi ?

-

Đúng . Càng cãi nhau nhiều thì càng yêu nhau.

-

Tôi vừa nói chuyện với Vũ vừa tưởng tượng ra một khung cảnh rất lãng mạn.

Ánh nến lung linh mờ ảo.

Bản tình ca êm ái vang lên.

Chiếc bàn ăn lớn được bày những món ăn ngon nhất, có cả bánh kem.

Một chàng trai có mái tóc vàng chóe và một cô gái có mái tóc màu đen suôn
thẳng ngồi đối diện nhau.

Chàng trai nhìn cô gái, mở lời một cách cộc cằn :

-

Anh yêu em.

Cô gái đanh giọng :

-

Em yêu anh !

Chàng trai cau mày khó chịu :

-

Em đừng có đớp như thế !

Cô gái sa sầm mặt :

-

Đớp cái đầu anh ấy, đồ chết bầm. Em là đang trả lời anh.

-

Muốn chết à ? Đồ con heo !

-

Chết bầm, chết bầm. Đầu tóc vàng chóe, suốt ngày sống chết. Có mà anh muốn
chết ấy ! Anh đi chết đi.

-

Cô im ngay !

-

Tôi không im thì sao nào. Đồ chết bầm !

-

-

Khung cảnh mà tôi vẽ ra thật quá lãng mạn…

Đang cười ngốc nghếch thì tôi thấy Trúc Vũ ở bên khóe mắt đỏ hoe.

Ồ…giờ bay ngày một đến gần rồi.

Tôi nhìn Mạnh Vũ, đe dọa :

-

Anh không được làm Vũ của em buồn đâu nhé !

Mạnh Vũ cốc đầu tôi :

-

Có mà em ấy !

Tim tôi bị cái gì đó va mạnh vào, cắn môi cười trừ nhìn Trúc Vũ :

-

Mạnh Vũ nhà cậu hung dữ với tớ kìa.

Trúc Vũ không mấy để ý, mắt buồn phiền nhìn bảng giờ bay.

Tôi ghé tai Trúc Vũ nói nhỏ vài thứ.

Ngay lập tức, đôi mắt vẫn luôn đờ đẫn của Vũ hiện ra vô số cảm xúc khác nhau,
hỏi tôi :

-

Cậu nói thật à ?

Tôi gật mạnh đầu.

Thứ cảm xúc phức tạp hiện lên trong khuôn mặt xinh xắn của Trúc Vũ, sau đó Vũ
lấy chân đá mạnh vào người Mạnh Vũ.

Tôi bịt miệng cười lớn.

Mạnh Vũ giật mình, thốt lên :

-

Em sao lại đá anh ?

Trúc Vũ đá thêm vài cái, trừng mắt tức tối :

-

Anh dám làm thế với Vy Anh ?

Mạnh Vũ nhíu mày khó hiểu :

-

Anh làm gì ?

Tia xấu hổ thoáng qua trong đôi mắt của Vũ, lớn tiếng :

-

Anh dám cấm Vy Anh không được đi chơi cùng em.

Tôi ngồi bên cạnh, trưng ra bộ mặt vô cùng đáng thương.

Đầu năm lớp 11, Mạnh Vũ có bảo tôi là…ít đi chơi với Trúc Vũ để hai người ấy
có thời gian bên nhau.

Ghê không cơ chứ…

Mạnh Vũ dùng ánh mắt đầy sát khí lườm tôi :

-

Vy Anh !!! Đây là bí mật của hai anh em mình cơ mà !!!

Tôi giả vờ ngạc nhiên một cách vô tội :

-

Bí mật á ?

Mạnh Vũ đe dọa tôi :

-

Không để cho em đặt tên cho con của bọn anh nữa.

Trúc Vũ hét lên :

-

Ai cho anh quyết định việc này hả ! Em cứ để Vy Anh đặt tên con mình đấy.

Người lớn liếc chúng tôi cảnh cáo.

Tôi cười lớn.

Không khí đã bớt nặng nề hơn rồi.

Trúc Vũ dựa vào người tôi, giọng buồn bã :

Vy Anh, sang bên kia, ngày nào tụi mình cũng gọi điện cho nhau ít nhất là một
tiếng nhé.

Tôi đập tay vào tay Trúc Vũ :

-

Ok ! Sắp nghỉ hè, cậu sang với tớ nhé.

-

Được thôi. Lúc ấy cậu phải chuẩn bị tinh thần mà đưa tớ đi chơi khắp các ngõ
ngách của Paris nhé !

-

Xời, chuyện nhỏ ! Cái đó cậu không phải là nhưng cậu đừng đem theo Mạnh Vũ,
không anh ấy lại cấm đoán tớ !

-

Anh ấy dám ! Tớ lại đẩy anh ta từ

tháp Eiffel

xuống ấy chứ !

-

Mạnh Vũ đứng bên, sắc mặt khó coi nghe hai đứa nói chuyện.

Trúc Vũ đang vui vẻ kể chuyện bỗng nhiên im bặt, mặt mở to, há hốc miệng nhìn
về một phía.

Bùi Quang cũng đã đưa chị Minh Thư tới, biểu cảm chị ấy rất giống Trúc Vũ ,
ánh mắt sáng lên thèm thuồng.

Không khí xung quanh trở nên im ắng một cách kì quái.

Những người có mặt tại đây đều tròn mắt ngạc nhiên tột độ.

Tôi cảm thấy gì đó không ổn, đưa mắt nhìn về phía cửa chính.

Rồi…

Người mà có quyền năng làm tất cả phải bấn loạn chỉ ngay cái nhìn đầu tiên đã
xuất hiện !

Dáng vẻ đầy lạnh lùng, cao ngạo, từng bước soải dài tiến về phía chúng tôi.

Mái tóc đen của anh mang theo mùi vị của nắng.

Người ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng trang nhã, áo khoác đen sang trọng, quần
đen kiểu dáng đơn giản tôn lên đôi chân dài mạnh mẽ nhưng lại toát lên sự tôn
quí đầy uy quyền.

Mọi người đều dừng bước, ngưng hết tất cả các hoạt động lại, nhất loạt hướng
mắt về phía anh, thậm chí lại còn dẹp sang một bên tạo thành lối đi cho anh.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn chiếu thẳng vào người tôi.


Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương #20