19:


Người đăng: truyenbonggon

Được đấy !

Nếu anh cho rằng trong thời gian qua tôi không thay đổi, vẫn sợ anh thì anh
sai rồi ! Sai to rồi !

Tôi giận dữ bước đến, nhìn anh quát lên :

- Bây giờ, anh muốn dùng cái gì !!!

Anh hơi giật mình…

Những người có mặt lúc ấy cũng giật mình…

Nhưng chỉ trong giây lát, anh lấy ngay lại vẻ trấn tĩnh :

- Em chọn gì cho anh cũng được !

Tôi không ngăn mình khỏi liếc sang bàn kia, tỏ ra bình thường :

- Anh muốn kem như chị ấy à ?

Anh cười một tiếng :

- Anh không cần nhắc lại.


Khu vực Vip đã không còn tĩnh lặng như trước.

Người đến đây ngày một nhiều.

Họ im lặng, lắng nghe tiếng nhạc, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.

Tôi giận dữ đặt ly cà phê trước mặt anh nhưng do dùng lực mạnh quá nên âm
thanh phát ra rất lớn, cà phê trong ly cũng bắn ra làm anh phải lùi ra sau để
né !

Đáng ! Rất đáng !

Anh nhìn tôi cười, hướng mắt về chiếc ghế bên cạnh :

- Ngồi đây !

Tôi lùi ra sau vài bước, có ý từ chối.

Tia cười trong mắt anh bỗng chốc trở nên khác lạ…

Thế này là…sắp có án mạng rồi !

Tôi vẫn lùi ra sau, hít thở sâu.

Đừng sợ ! Phải mạnh mẽ lên !

Mình là ai, là ai ? Là Vy Anh không sợ một ai ngoài bố mẹ cả !

Vâng, chính xác là như thế cho nên tôi vẫn không ngừng lùi ra sau.

- Vy Anh !

Vừa nghe anh khẽ gọi tôi liền trả lời cuống quít :

- Em…em đi lấy balô để ôn bài.

Anh gật đầu :

- Không được trốn !

- …

Làm sao mà anh biết là tôi định trốn…


Nắng đã bớt gay gắt, ngoài cửa kính, xe cộ vẫn nườm nượp qua lại, mang theo
gió bụi bay đầy trời.

Mặc dù đã cúi đầu thật sát so với mặt bàn nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt
của anh vẫn chưa dời khỏi người tôi lần nào.

Tôi bối rối, tay không ngừng khuấy nát cốc trà sữa ra.

Cùng một lúc, có rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc đồng thời tung nhảy.

Anh cứ thế lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.

Cuối cùng là tôi vẫn không ngăn được mình mà lên tiếng trước.

Giọng tôi rất nhẹ, mang theo sự phức tạp :

- Thời gian qua, anh…như thế nào ?

Giọng anh trầm lạnh,điềm nhiên :

- Không có gì !

Chiếc thìa trong tay tôi ngưng lại…

À, đối với anh ấy là không có gì.

Một tháng với tôi còn hơn địa ngục nhưng với anh ấy lại là không có gì.

Vô tâm thật !

Mà thôi, làm sao phải trách anh ...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh :

- Em cũng thế ! Em cũng không có gì cả. Ngược lại là em rất vui, rất rất vui
là đằng khác.

Anh mỉm cười gật đầu, đôi mắt tĩnh lặng.

Tôi lại cúi đầu, tự kỉ với cốc trà sữa.

Có vẻ như là anh ấy không quan tâm mấy vấn đề này.

Nhìn những hạt trân chân đang xoay tròn trong ly, tôi mím môi, nhỏ giọng :

- Anh không hỏi em tại sao lại vui à ?

Ánh mắt anh hiện lên tia cười :

- Vậy Vy Anh, sao em lại vui thế ?

Vui à ? Vui được không ?

Chẳng có giây phút nào mà tôi thật sự vui vẻ cả.

Những hạt trân châu xoay nhanh hơn, có phần lộn xộn.

Tôi ấp úng :

- Em…em vui vì…em – Không tìm ra lí do nào thích đáng, tôi bắt đầu bực dọc –
mặc kệ em ! Em vui hay buồn không liên quan tới anh ! Anh đừng có hỏi những
việc riêng tư như thế nữa đi !

Quá vô duyên !

Từ khi nào anh ấy lại trở nên lắm chuyện như thế !

Trước thái độ giận dữ của tôi, khóe miệng anh nâng lên, nghiêng đầu nhìn tôi
với vẻ thích thú.

A !

Tôi ngay lập tức xấu hổ mà cúi gằm mặt.

Lúc nãy là do tôi đề nghị anh ấy hỏi mà…

Thôi kệ ! Ai bảo anh ấy nghe làm gì . Ai bắt anh ấy phải làm theo cơ chứ !

Đúng thế ! Với suy nghĩ hợp lí đó, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Anh vẫn im lặng nhìn tôi, đôi khi ho vài tiếng đầy mệt mỏi, hơi thở rất nhẹ.

Khoảng lặng lại ùa về…

Tôi không kìm được mà lại đưa ra câu hỏi :

- Anh có gì thay đổi không ?

Anh gật đầu, nhấm nháp ly cà phê, thản nhiên :

- Anh không làm tổng giám đốc ở Khánh Phong nữa rồi.

Không làm tổng giám đốc ở Khánh Phong nữa !!!

Câu nói ấy giáng mạnh vào đầu tôi.

Tôi mở to mắt, kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt nhìn anh :

- Anh Duy Phong, anh thất nghiệp rồi ?

Cà phê trong ly sóng sáng, anh che miệng ho sặc sụa, có vẻ bất đắc dĩ :

- Vy Anh ! Anh sẽ không để em phải nuôi anh, cho nên, em không cần phải như
thế !

Tôi lườm anh, xí một tiếng rồi sau đó mới nhận ra…có cái gì đó khác thường rồi
!!!

Nuôi anh à ? Tôi nuôi anh ấy à ?

Cái gì ? Tại sao tôi phải nuôi anh ấy ?

Ngừng ! Ngừng ! Ngừng !

Đừng suy nghĩ bậy bạ !

Tôi nhìn anh :

- Anh có phải là con của em đâu ?

Giọng anh đột ngột trầm xuống :

- Vy Anh !

Ngay lập tức, tôi đưa ly trà sữa lên miệng uống một hơi.

Đâu phải tôi muốn nghĩ như thế, mà là do anh ấy nói những câu dễ gây hiểu lầm

Anh cũng không nói gì thêm, thần thái tĩnh lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cà phê
trong tách.

Nhưng mà…tôi không muốn cứ im lặng thế này, tôi muốn nói thêm, vì thế, tôi
kiếm chuyện :

- Anh không làm tổng giám đốc nữa thì làm sao mà có quyền buộc Mun thôi kinh
doanh !

Mặc dù là tập đoàn Khánh Phong không liên quan gì tới lĩnh vực quán Mun nhưng
mà…quyền lực của họ vô cùng rộng lớn.

Điều gì mà không làm được ?

Cũng hơi kì lạ, bố anh ấy là chủ tịch thì tại sao lại cho con trai thôi việc
thế kia…

Tàn nhẫn quá !

Anh khẽ thở dài…

Biết ngay mà ! Chỉ đe dọa người khác thôi !

Bây giờ, mình nên đi, vì ở lại thêm, về sau, ký ức lại càng nhiều…

Dưới màu nắng rực rỡ từng vệt trải dài, căn biệt thư trắng lại càng thêm nguy
nga và tráng lệ.

Giữa nắng trưa gay gắt, vang lên tiếng khóc lớn của một người phụ nữ :

- Ôi ! Con trai yêu của tôi ! Con cưng của tôi !

Căn phòng rộng lớn độc một gam màu xám lạnh lẽo.

Nơi đây đến một tia nắng mạnh mẽ ngoài kia cũng không thể xuyên vào.

Thoang thoảng mùi thuốc dịu nhẹ.

Một người đàn ông đầy uy nghiêm, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía chiếc giường
trống không, giọng nói bình tĩnh :

- Duy Phong đâu ?

Giữa phòng, một đám người áo đen cúi đầu, không dám hé nửa câu.

Một người mang trang phục bác sĩ đứng cạnh giường, phía sau là tốp y tá, trợ
lí.

Ông rụt rè nói :

- Khi tôi bước vào thì đã không thấy cậu chủ.

Hoàng Duy Khánh thở dài một tiếng :

- Không phải là nó chỉ mới tỉnh dậy sáng nay à ?

Người bác sĩ gật đầu :

- Vâng, thưa ông chủ. Cậu chủ tỉnh dậy lúc 5 giờ 20 phút 39 giây.

- Tình trạng thế nào ?

- Các cơ quan chức năng đã gần như là phục hồi. Nhưng vết thương của cậu chủ
vẫn chưa khỏi, mặc dù tôi đã băng kĩ nhưng tốt nhất là phải dành hai tuần
tránh hoạt động mạnh để đảm bảo an toàn. Hơn nữa, cậu chủ còn rất yếu. – Giọng
người bác sĩ nhỏ dần – cậu ấy nên chỉ ở yên một chỗ.

Tiếng khóc của bà Hoàng lớn dần thêm…

Hoàng Duy Khánh ngồi vào chiếc ghế lớn, quát :

- Nếu như thế thì tại sao để Duy Phong rời khỏi đây hả ?

Người bác sĩ toát mồ hồi, run giọng :

- Vâng, thư ông chủ. Tôi …

Hoàng Duy Khánh chỉ vào chiếc giường lớn :

- Nói đi ! Duy Phong làm sao mà đi khỏi đây với tình trạng như thế ? Không
phải ông theo dõi ở đây 24/24 à ?

Người bác sĩ lúng túng :

- Vâng. Nhưng cậu chủ…cậu chủ đuổi tôi ra ngoài. Tôi…tôi…

Hoàng Duy Khánh trừng mắt :

- Nói đuổi ông ra thì ông ra à – giọng nói kèm thêm sự bất đắc dĩ – Ông phải
biết là từ lớn tới bé, nó luôn làm theo ý mình. Nhưng mà bây giờ, nó mới tỉnh
dậy như thế, yếu như thế thì đâu làm được gì ông màp hải sợ ? Hả ?

Người bác sĩ nói một cách khổ sở :

- Cậu chủ…cậu chủ nhìn tôi. Tôi …không thể trái ý cậu ấy.

Hoàng Duy Khánh lắc đầu.

Ông đã biết Duy Phong tỉnh dậy thì lao đi ngay mà !

Chuẩn bị tinh thần rồi mà vẫn không làm được gì !

Ông đưa mắt nhìn nhóm người áo đen đang cúi thấp đầu :

- Không phải ta đã nói là canh chừng Duy Phong à ? Sao lại để Duy Phong đi
rồi hả ? Nói xem, làm thế nào mà Duy Phong đi được hả ?

Một người áo đen bước ra khỏi hàng ngũ, trình bày ngắn gọn :

- Thủ lĩnh phóng xe đua đi.

Hoàng Duy Khánh tức giận :

- Lại xe đua ? Sao lại để tự do thế hả ? Ta đã bảo trong hai tuần này thì
canh gác chặt chẽ vào cơ mà.

Người áo đen vô cùng bình tĩnh :

- Thưa ông chủ. Chúng tôi là Black Company. Chúng tôi chỉ nghe lời thủ lĩnh
Hoàng Duy Phong.

Hoàng Duy Khánh tròn mắt sau đó quát lên :

- Được đấy ! Thế thủ lĩnh các người là ai ? Là con trai ta đấy !!!

Sai lầm lớn…sao ông lại có thể để cho Duy Phong lập nên Black Company chứ.

Lúc đầu vì chuyện kia nên ông chỉ xem như thuê vệ sĩ bảo vệ và theo dõi Duy
Phong thôi.

Ai ngờ Black Company bây giờ thành ra thế này …

Lĩnh vực gì cũng nhúng tay vào được…

Tác oai tác quái !!!

- Thủ lĩnh các người có mệnh hệ thì sao ?

Đám người áo đen cúi thấp đầu biết lỗi, đều giọng :

- Thưa ông chủ. Chúng tôi cũng là bị thủ lĩnh ép buộc.

Hoàng Duy Khánh đập mạnh vào bàn :

- Các người mà cũng sợ à ? Thủ lĩnh thì sao ? ta biết các người trung thành
nhưng mà để thủ lĩnh đi với tình trạng như thế các người xem có được không ?

Cả đám người áo đen cúi gập người :

- Thưa ông chủ. Thủ lĩnh ra lệnh nếu chúng tôi trái ý sẽ phải biến mất ngay
lập tức.

Và bất kì một ai trong B.C đều biế rằng không thể làm khác với mệnh lệnh của
thủ lĩnh trừ khi người đó…không thuộc B.C

Người áo đen đều giọng :

- ông chủ đừng quá lo lắng. Phó thủ lĩnh đã theo sát thủ lĩnh rồi ạ.

Hoàng Duy Khánh thở phào nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn sự lo lắng.

Tiếng khóc của bà Hoàng cũng thôi ầm ỹ.

Căn phóng xám phút chốc được trả về với sự yên tĩnh vốn có.

Trên chiếc giường lớn kia…

Quyển album ảnh đang được lật ra…


Tôi cúi người, túm lấy quai balô định xách lên thì câu nói của anh nhẹ nhàng
tiến thẳng vào tai tôi :

- Vy Anh, anh lên làm CEO rồi.

- …

Tôi hoàn toàn bị bất ngờ, đầu đập vào bàn đau điếng !

Lúc tôi ôm đầu nhìn lên thì thấy anh vẫn vô cùng thản nhiên nhưng ly cà phê
trong tay anh rung nhẹ.

Vậy là…rõ ràng là anh đang nhịn cười !!!

Tôi oán giận lườm anh.

Ồ mà anh làm CEO cơ à ?

Thế thì…, tôi không nhận ra là càng ngày mình càng tò mò và lắm chuyện :

- Anh Duy Phong, thế bố anh không làm nữa à ?

Anh gật đầu, nét cười tinh quái hiện ra :

- Ông ấy lấn sân, chuyển sang làm kỹ sư thiết kế.

Tôi quên hẳn cơn đau kia, tròn mắt :

- Bác Duy Khánh làm kỹ sư thiết kế á ?

- Ừ . – ánh mắt anh nhìn tôi đầy ma mãnh, có phần khiêu khích – bố em cẩn
thận nhé !

Cái gì ! Dám tuyên chiến đến cả người bố vĩ đại của tôi á ?

Anh quá là ngang ngược rồi !

Tôi hung hăng đưa một chiếc bánh vào miệng vừa cắn cắn vừa liếc anh :

- Hứ ! Bố em không việc gì phải sợ cả ! bố em á, là giỏi nhất ! Em nói cho
anh biết, ngay cả…- Lúc này, tôi bị nghẹn, ho một tiếng mới nói tiếp được –
Ngay cả chú Hoàng Duy Thức của anh, kỹ sư thiên tài cũng không bằng bố của em
đâu nhé !

Nói xong, tôi vô cùng đắc chí mà ăn thêm chiếc bánh nữa.

Anh đột nhiên tiến sát lại gần tôi đầy mờ ám :

- Vậy khi nào mình cho hai người ấy cạnh tranh nhé ?

Tôi nghiêng người sang một bên, ngượng ngùng nhưng vẫn rất dứt khoát :

- Tất nhiên là bố em thắng !

- Được ! Cho bố em thắng đi – anh lại tiến sát gần hơn mang theo hơi thở nam
tính và mùi thơm dịu nhẹ quen thuộc làm tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi bối rối :

- Em sắp ngã rồi.

Anh đưa tay khẽ chạm lên mái tóc ngắn ngủi của tôi, tia cười một thêm hiện rõ.

Tôi nhìn đi nơi khác lảng tránh :

- Anh thấy như thế nào ?

Vừa dứt lời mới biết mình hỏi một vấn đề sai trái !

Tại sao lại đi hỏi anh những thế này…

Anh nghiêm túc đánh giá :

- Rất xinh !

Xinh à…Nhịp tim tôi càng thêm hỗn loạn…

Để che đậy những cảm giác đó, tôi tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, thở dài :

- Tất nhiên rồi ! Người nói với em câu này không phải ít . Nghe mãi thật là
chán.

Anh ngày một tiến sát hơn, giọng cười mờ ám :

- Bạn gái anh từ khi nào lại trở nên kiêu căng như thế ?

Ối ! Vừa nghiêng người tránh anh,tôi vừa run giọng :

- Em không phải bạn gái anh.

Anh nheo mắt :

- Không phải ?

Phải không ?

Nhìn thấy ánh mắt đáng sơh của anh tôi lập tức liền muốn trả lời là phải !

Nhưng mà đó là Vy Anh trước kia, còn Vy Anh bây giờ đã khác nên tôi gật mạnh
đầu:

- Không phải !

Vẻ mặt của anh trở nên tĩnh lặng, như đang nghĩ ngợi điều gì đó, nhìn tôi đầy
khó hiểu :

- Vy Anh, em trở thành vợ của anh từ bao giờ thế ?

Rầm !

Tôi từ trên ghế ngã nhào xuống…

Vợ ! Vợ á ?

Tôi choáng váng, đứng dậy một cách khó khăn…nhìn người từ đầu đến giờ vẫn giữ
vẻ thản nhiên kia đầy cảnh giác :

- Anh là ai ?

Là người nào mà lại có ngoại hình, phong thái, cử chỉ, giọng nói giống hệt
anh ấy.

Nói chung là nhất cử nhất động đều giống !

Thế nhưng lại toàn nói những điều trái-đạo-lí !!!

Làm tôi tưởng là anh ấy thật chứ…

Cảm giác hụt hẫng bỗng chốc ôm choàng lấy tôi…

Hm…nhưng cũng may kà không bị hố điều gì…

Anh hơi khựng người lại nhưng sau đó liền mỉm cười.

Nhìn vào thì cứ tưởng nụ cười đó là đơn giản, vô hại nhưng thực ra là không
phải !

Đã biết thế nào là cười mà như không, cười mà như muốn xé xác người ta ra
không ?

Đây chính xác là nụ cười ma quỉ đó !

Anh nghiêng đầu nhìn tôi :

- Em nghĩ tôi là ai ?

Với người thông minh như tôi thì tất nhiên là đã định sẵn cho mình câu trả lời
nên đáp lại rất nhanh :

- Anh là anh em sinh đôi của anh Duy Phong !

Người kia vừa nghe thấy tôi nói thì lại mỉm cười…

Ồ ! Đúng rồi chứ gì !

Hừ, tôi thừa biết đi ! Tôi là ai chứ, là người hiểu anh ấy rất rõ.

Anh ấy làm sao lại có thể như người này, nói những điều như vậy trong khi mọi
chuyện đã kết thúc rồi chứ.

Người kia vứt chiếc thìa nhỏ từ ly cà phê sang một bên rồi đưa lên miệng điềm
đạm uống.

Động tác vô cùng tao nhã nhưng mỗi chuyển động nhỏ như thế lại làm tôi rét
run…

Về mặt này…ừm thì cũng rất giống anh ấy.

Người kia đưa tay ra hiệu cho tôi ngồi lại chỗ cũ.

Được thôi ! Không sợ đâu !

Rất nhiều lí do để mà tôi tự tin đối diện với người này lắm.

Người này cũng chẳng phải anh ấy, tôi sợ cái gì ?

Quán bây giờ cũng rất đông người, toàn người mình cả, tôi sợ cái gì ?

Vì thế, tôi chẳng sợ gì cả, một chút cũng không !

Tôi vững dạ ổn định chỗ ngồi, người kia liền cười, lại là nụ cười ma quỉ đó :

- Em và Duy Phong có quen nhau không ?

À, ra là người này muốn tìm hiểu à ?

Có nên nói không đây ?

Dù sau cũng là người nhà với anh ấy, tiết lộ một chút cũng không sâu đâu nhỉ ?

Tôi gật gật đầu :

- Có.

Nét mờ ám trong mắt người kia lớn dần pha lẫn cả sự tinh ranh :

- Quan hệ như thế nào ?

Ồ ! Vấn đề tế nhị này mà đem ra hỏi một cách ngang nhiên như thế được à ?

Dù vậy, tôi vẫn đáp với vẻ ngượng ngùng, e dè :

- Em với anh ấy là bạn bè.

Làn sương mỏng đem theo sự nguy hiểm phủ kín đôi mắt sâu thẳm của người kia,
giọng nói mang theo hơi lạnh :

- Bạn bè ? Em lớn tuổi bằng Duy Phong ?

Tôi hít một luồng không khí lạnh, ấp úng :

- Không phải. Em…ít tuổi hơn- dưới ánh mắt suy xét và uy hiếp của người kia,
tôi mấp máy môi một cách mất tự nhiên – em và anh ấy có thể xem là từng yêu
nhau.

Người kia lại tiến sát gần tôi, hơi thở lạnh lẽo, nheo mắt :

- Có thể xem ?

Không khí xung quanh càng hạ thấp xuống.

Tôi rùng mình, rụt rè nói :

- Em và anh ấy …chắc chắn được xem là từng yêu nhau.

Người kia gật gật đầu ra chiều đồng ý, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, chất
giọng đột ngột trầm xuống, gằn từng chữ :

- Thế tại sao em không biết Duy Phong là con một hả ?

Anh Duy Phong là con một. Tôi biết điều này chứ.

A ! Sao lại không nhớ ra ! Sao lại có thể quên mất việc này nhỉ !

Tôi không ngừng chớp mắt nhìn người kia, kinh ngạc thốt lên :

- Anh là Duy Phong ?

Người kia hờ hững gật đầu :

- Phải !

Tôi bịt miệng lại…

Ối ! Thì ra người kia chính là anh ấy !

Nhiều suy nghĩ hỗn loạn cùng xảy ra một lúc khiến đầu óc tôi trở nên rỗng
tuếch.

Anh chợt kéo tôi sát lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, chất giọng nhẹ nhàng
vang lên một cách rất thản nhiên :

- Anh rất tức giận.

Anh-rất-tức-giận ?

Đây là lần đầu tiên anh nói ra cảm xúc của mình tuy là theo cách khác người !

Một câu nói như thế mà mang theo vẻ mặt thờ ờ thế kia khiến tôi lạnh người.

Ha, mà kệ anh chứ !

Bất kì ai gặp hoàn cảnh như tôi cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng đó thôi !

Anh đưa tay chạm vào má tôi rất dịu dàng nhưng lại có vẻ như đang dạy bảo :

- Em nghe cho rõ nhé Hoàng Vy Anh. Em vẫn là bạn gái của tôi. Rõ chưa ?

Tôi ngồi im bất động, ngơ ngác gật gật đầu mặc dù từ lúc anh kéo tôi lại thì
não bộ đã không còn tiếp nhận được điều gì nữa rồi.

An toàn là đặt hàng đầu cái đã nên cứ gật đầu thôi…

Anh cứ ở sát nên như thế này làm tôi thấy vô cùng ngột ngạt và khó thở.

Nếu bây giờ không tìm cách hạ hỏa thì có lẽ tôi sẽ tự thiêu mất !

Tôi vội vàng với lấy ly trà sữa nguội lạnh trên bàn mà vân vê trong tay.

Phù…tỉnh táo hơn nhiều rồi.

Ánh mắt anh vẫn chưa hề dời khỏi người tôi, mang theo sự trầm lặng, nhẹ giọng
:

- Vy Anh, chuyện hôm đó…

Xoẹt !

Anh vừa nhắc đến chuyện kia khiến tôi rơi vào sự hoảng loạn, rùng mình, không
tự chủ được mà hất nguyên ly trà sữa lên người anh…

Thế là …xong rồi nhé Vy Anh…

Tôi không ngừng hít thở sâu, tay nắm chặt ly trà sữa trống không, cả người run
rẩy.

Anh vô cùng bình tĩnh nhìn tôi sau đó lười biếng đưa mắt nhìn xuống chiếc sơ
xám, nơi khoảng ngực bị ướt đẫm, lại còn thêm những hạt trân châu dính đầy…

Cảnh tượng lúc này thu hút được vô số những ánh mắt khác thường đổ dồn về phía
chúng tôi.

Chạy trốn thôi, phải chạy trốn thôi !

Ý nghĩ ấy không ngừng hối thúc tôi nhưng thực tế lại rất trái ngược, tôi cứ
ngồi im, cắn môi nhìn.

Anh dựa người vào ghế, hai chân bắt chéo nhau, mang theo khuôn mặt không hề
biểu lộ chút cảm xúc nào cứ thế mà nhìn tôi.

Tôi lấy hộp giấy trên bàn đưa bằng hai ta cho anh một cách lễ phép, run giọng
:

- Anh…lau đi.

Những ngón tay thon dài của anh gõ nhịp trên bàn,mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa
sổ :

- Người nào làm thì người ấy chịu trách nhiệm.

Sự sợ hãi ngay lập tức đã tiêu tan, tôi ấm ức nhìn anh, đặt mạnh hộp giấy về
chỗ cũ, bất mãn :

- Em có cố ý đâu chứ !

Anh không nhìn tôi, lắc đầu với vẻ thờ ơ :

- Anh đâu nói Vy Anh cố ý.

Tôi hứ một tiếng rồi cũng nhìn đi nơi khác.

Làm gì được nhau nào ?

Nhịp gõ vẫn phát ra thật đều đặn và thư thái.

Tôi không kìm được mà hé mắt trộm nhìn anh rất nhiều lần.

Chiếc áo sơ mi xám nơi khoảng ngực càng ngày càng ướt đẫm.

Bẩn ! Bẩn ! Bẩn chết đi được !

Tôi mất kiên nhẫn rút mạnh vài tờ giấy, đứng dậy và nhào tới, lớn tiếng :

- Em lau là được chứ gì !!!

Anh lười biếng gật đâu.

Tôi bặm môi, dùng hết sức đặt vào những tờ giấy ăn, chà thật mạnh trên vết
bẩn.

Anh rên khẽ, hơi nhíu mày sau đó nghiêng đầu quan sát tôi.

Bị nhìn như thế, tôi bối rối nên động tác lại càng hung hăng hơn !

Có cảm giác như anh hơi run, ho mạnh vài tiếng sau đó nhẹ giọng :

- Vy Anh, nhẹ tay một chút được chứ ?

Tôi hung dữ, trong ngữ khí không hề tồn tại chút thỏa hiệp nào :

- Không được ! Lau thế này mới hết bẩn được ! Anh không biết à !!!

Anh lại tiếp tục ho dữ dội, vẻ khổ sở :

- Thế này sẽ không sạch mà sẽ…

(Đọc truyện hay tại KenhTruyen.Info)

Anh đột nhiên im lặng.

Haha ! Tôi cười thầm trong bụng đầy đắc ý nhưng với anh thì hừ một tiếng, ra
vẻ :

- Ý anh là sẽ bị loang ra à ? Có thế mà anh cũng không biết diễn đạt ! Anh
nên học thêm tiếng việt đi !

Anh cười :

- Ừ. Vy Anh dạy anh nhé ?

Tôi lắc lắc đầu :

- Em không có thời gian.

- Bớt đi.

Tay tôi khựng lại nhưng ngay sau đó lấy tiếp những tờ giấy khác mà chà mạnh
thêm, giọng nói mất bình tĩnh :

- Em không thể lãng phí thời gian với anh được ! Anh là ai nào,anh chẳng qua
chỉ là…

Tôi mím môi, im bặt.

Bởi vì…bí từ rồi…

Anh đưa tay vuốt tóc tôi, giọng trầm ấm :

- Là gì ?

Nhịp thở của tôi ngưng lại, động tác cũng theo đó mà chậm chạp hơn…

Không thể để anh nhận ra sự bất ổn này được !

Tôi kiêu ngạo nhìn anh :

- Anh chẳng qua chỉ là một-trong-vô-số những người theo đuổi em thôi !

Vừa nói xong tôi liền nín thở, tay nắm chặt những tờ giấy mỏng…

Nhưng sự thật đúng là như thế mà…

Khóe miệng anh nâng lên.

Tôi cảm thấy mình bắt đầu hoảng sợ thật sự.

Không được ! Đừng sợ ! Vy Anh, phải tỏ ra bất cần đi nào !

Như thế thì anh ấy mới không biết được những cảm xúc hỗn loạn của mình chứ,
mình bây giờ vì anh ấy mà cứ bấn loạn thế này thì khác nào là thừa nhận vẫn
còn yêu anh ấy !

Ý nghĩ đó vừa nảy ra, tôi liền tóm lấy mà phát triển thành hành động.

Tôi nhìn anh với vẻ-xem-thường :

- Mà anh Duy Phong á,anh là người tệ nhất trong số đó – tôi chìa ngón tay ra
– nấu ăn không biết, rửa bát không biết – tôi khẽ thở dài – ngay cả mở tủ lạnh
mà anh còn không biết !

Tôi lắc đầu :

- Anh quá kém cỏi !

Tia sáng kì lạ vụt qua trong đôi mắt lạnh lẽo của anh.

Mặc cho tôi ra sức giãy dụa, anh đặt tôi ngồi lên hai chân, đưa tay ôm tôi,
giọng cười tinh quái :

- Mới hơn một tháng không gặp mà em đã dám mắng anh ?

Tôi sợ hãi cắn môi nhưng vẫn cứng rắn :

- Em…em việc gì mà không dám !

Anh gật đầu :

- Tốt lắm.

Tôi vênh mặt, trừng mắt :

- Đương nhiên !

Vòng ôm của anh siết chặt hơn.

Tôi hoảng hốt la lên :

- Anh mau thả em ra !

Anh thờ ơ chỉ chỉ vào vết loang trên áo, ra lệnh :

- Tiếp tục !

Tôi nghiến răng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, hai tay chà thật mạnh thật mạnh.

Không ngừng lẩm nhẩm trong đầu – Ác độc này ! Đe dọa này ! Mất tích một tháng
nay này ! Quay về thì hống hách này ! Quá đáng này !

Anh rên khẽ, sắc mặt thêm nhợt nhạt,ho dữ dội nhưng vẫn không buông tôi ra.

Đáng lắm !

Trong khi tôi đang bặm môi thì bỗng nhiên vết loang ấy lại ướt đẫm hơn…

Thế này là thế nào…

Tôi khựng tay, tròn mắt !

Ồ …giấy trong tay tôi có màu đỏ !

Tôi nín thở, nhìn chăm chăm vào vết đỏ ấy, tay run rẩy.

Anh vẫn đang quan sát tôi, thấy như vậy thì giật lấy tờ giấy kia, vứt vào
bàn, đồng thời hai tay gài cúc áo khoác ngoài lại.

Vẻ mặt tôi trở nên trắng bệch, sợ hãi kèm theo sự hoảng hốt :

- Anh Duy Phong, là… máu à ?

Anh cười nhẹ :

- Không. Là một chất lỏng màu đỏ.

Chất lỏng màu đỏ ? Thế không phải máu thì là gì nữa !

Tôi lo lắng :

- Là máu thật đấy.

Đôi mắt anh trấn tĩnh, bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán
tôi :

- Là phản ứng hóa học.

Tôi tròn mắt, ngờ vực :

- Phản ứng hóa học ? Vậy chất lỏng màu đỏ kia là do phản ứng hóa học gây nên,
không phải máu ?

Anh gật đầu đầy chắc chắn.

Nhìn anh, tôi không thể nào không tin được.

Tôi cau mày :

- Phản ứng gì lạ vậy nhỉ ?

Anh khẽ cười :

- Với một người mà không biết gì về hóa học thì em hỏi hơi nhiều đấy.

Vẻ mặt tôi trở nên cứng ngắc, xụ mặt nhưng sau đó, mắt liền sáng lên :

- Em giúp anh lau tiếp nhé ! Em muốn quan sát kĩ xem phản ứng này nó như thế
nào.

Nói xong, tôi liền rất tự nhiên mà đưa tay định mở áo khoác anh ra.

Vì do quá hiếu kỳ nên tôi tạm thời đã quên đi hết mọi thứ khác.

Anh giữ tay tôi lại, nhìn tôi :

- Đừng !

Tôi nhăn mặt, cố thoát khỏi tay anh :

- Tại sao lại không được chứ. Em chỉ muốn xem thôi mà !

Phía xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xì xầm.

Tôi bắt đầu cảm nhận được bầu không khí khác thường đang bao trùm.

Khi tôi dần lấy lại ý thức thì tay đã chạm vào loạt cúc áo khoác trên người
anh, người cũng tiến sát lại gần anh rất mạnh dạn, còn anh thì nghiêng người
về phía sau có vẻ tránh né.

Thế này…có giống như là tôi đang sàm sỡ anh không !!!

Người tôi cứng đờ, mặt mũi nóng bừng …

Ánh mắt mọi người có mặt lúc ấy đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Anh liếc tôi sau đó hướng những người đó, lạnh giọng giải thích :

- Cô ấy tò mò về cơ thể của tôi.

Mọi người vừa nghe xong liền muốn ngã nhào.

Tiếng đánh rơi ly thủy tinh vang lên đồng loạt.

Có người lại rất bình tĩnh, tay vẫn giữ nguyên ly đồ uống nhưng lại…đổ hết vào
người.

Tôi choáng váng, hồn phách thất xiêu rời khỏi người anh, thực hiện một loạt
những hành động lộn xộn.

Mở ba lô, rút sách vở ra, cúi gằm mặt, tay cầm bút run rẩy, giọng nói rất nhỏ
:

- Anh không được làm ồn nhé. Em…học bài đây.

Anh bắt chéo chân thản nhiên, vô cùng nhàn nhã quan sát tôi.

Tôi bây giờ chẳng thể tiếp thu được những dòng chữ đang hiện trước mặt mà cứ
bị cảnh tượng lúc nãy bám chặt lấy.

Ôi ! Làm ơn đi !

Anh có nghĩ xấu về tôi không đây !

Chắc chắn là có rồi…bởi vì…ngay chính tôi cũng thấy ghê chính mình nữa là…

Aaaaa !

Trời ơi ! Sao không phóng một tia sét xuống đánh chết con luôn đi !

Trong khi tôi đang chờ sét phóng xuống thì cảm nhận được mùi hương nhẹ dịu và
hơi thở lạnh lẽo.

Ngẩng đầu lên thì tôi không khỏi giật mình.

Cận kề tôi là gương mặt hoàn mĩ của anh.

Giọng anh trầm nhẹ vang lên :

- Để anh giúp em làm.

Tôi sực tỉnh, cuống quít gập vở lại, lắc đầu lia lịa :

- Em không cần.

Anh không nói gì thêm, đưa tay rút quyển vở đang bị tôi ghì chặt một cách tự
nhiên.

Anh vừa cầm quyển vở lên…

Tôi liền nín thở, chân tay bủn rủn, vô cùng căng thẳng chờ đợi…

Đó là quyển vở hóa đấy…

Thảm rồi ! thảm rồi !

Giọng anh mang theo nét cười ma quỉ nhưng cũng không kém phần đáng sợ :

- Xé rồi ?

Tôi giả vờ như không nghe thấy, làm ra vẻ đăm chiêu quan sát trần nhà.

Ồ, thiết kế rất hay, có thể che nắng che mưa !

Đúng là hay thật !

Anh đặt quyển vở xuống rất nhẹ nhàng nhưng làm tôi…thót tim.

Tôi lấy giọng, nhìn anh chớp mắt hồn nhiên :

- Anh Duy Phong nói gì em không hiểu. Xé gì cơ ?

Ngoài mặt thì vẫn trưng ra bộ dạng ngây thơ nhưng trong lòng tôi đang thầm
khen mình nhanh trí !

Anh ngồi thẳng người, những ngón tay gõ nhịp trên quyển vở, nghiêng mắt nhìn
tôi :

- Là thế này. Anh có để lại bút tích ở đây !

Nhanh trí cái gì…có mà nhanh chết ấy…

Tôi cười gượng :

- Haha. Anh nhầm rồi. Làm gì có chứ. Đây là vở của em mà, em có thấy gì đâu.

Anh à một tiếng, có vẻ suy tư :

- Vậy là anh quên.

Sau đó, anh ngang nhiên cầm lấy chiếc bút từ tay tôi, giở quyển vở đó ra…

Những thao tác nhàn nhã, thư thái nhưng mà…xen lẫn sự cảnh cáo.

Từng nét bút dần hiện ra…

Vẫn là dòng chữ đó…

Tim tôi đập loạn nhịp, hơi thở như bị đóng băng.

Anh hướng tôi kèm theo ánh mắt sâu thẳm rất khó nắm bắt :

- Giờ thấy chưa ?

Tôi không ngừng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, hai tay vội vàng che kín mín
dòng chữ ấy lại.

Là vì tôi sợ…mình không tự chủ được mà nhìn vào chằm chằm, giọng nói trở nên
khác thường :

- Ai cho anh vẽ bậy vào vở của em !

Anh nhìn tôi như khiêu khích, xoay chiếc bút trên tay :

- Em có biết hậu quả của việc chống lại tôi không Hoàng Vy Anh ?

Tôi le lưỡi, làm mặt quỉ :

- Em không sợ đâu.

Chiếc bút trên tay anh xoay nhanh hơn, trầm giọng :

- Tốt lắm !

Tôi nhởn nhơ cất quyển vở kia vào balô, đáp :

- Vâng !

Anh thở nhẹ, tay còn lại rút chiếc điện thoại màu đen, ra lệnh :

- Tiến hành đi.

Tiến hành gì cơ ? Tôi rùng mình bất an.

Anh chỉ nói một câu rồi lia thẳng máy lên bàn, sau đó đưa tay véo nhẹ má tôi,
cười ma mãnh :

- Vy Anh của anh đáng yêu thật ! Về sau đừng khóc nhé.

Tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng cả người mềm nhũn, thần trí bay toán loạn :

- Em không sợ đâu. Em có bố mẹ. Em không sợ anh ! Anh mà làm gì em sẽ mách
bố, mách mẹ. Hơn nữa, còn có luật pháp, em có anh huy làm luật sư. Sẽ kiện anh
!

Trình bày xong, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi sở hữu trí thông minh tuyệt
đỉnh trời phú ! Tinh thần cũng vững vàng hơn !

Anh gật đầu đồng ý :

- Ừ ! Đúng rồi ! – chất giọng mang vẻ bất cần – nhưng mà những thứ đó anh đều
không sợ.

- …

Nhìn tôi mặt mày xám tro, cứng ngắc, anh chợt cười mờ ám :

- Chỉ sợ Vy Anh cắn anh thôi !

Tôi trừng mắt :

- Mặc kệ anh. Em không quan tâm, em cũng không thèm cắn anh !

Vừa lúc ấy, mấy chị nhân viên đi qua nhìn hai người tôi đầy ẩn ý và cũng tiện
thế ghim mắt nhìn anh say sưa.

Tôi có hơi mất tự nhiên.

Ánh mắt anh chợt trở nên sâu lắng, nghiêm túc :

- Vy Anh, chuyện lần trước…

Từ này giống như là mũi dao đâm thằng vào vết thương của tôi khiến tôi lập tức
giãy nãy lên, đứng phắt dậy, hướng mấy chị đang đứng cạnh đó, la lớn :

- Chị Hạnh ! Chị gọi em !!!

Loảng xoảng ! Loảng xoảng !

Mấy chị kia đang thất thần nhìn anh thì bị phản ứng của tôi làm cho giật mình,
trượt tay làm rơi thẳng khay đồ.

Chị Hạnh thất kinh nhìn tôi, lắp bắp :

- Chị…chị…chị đâu có gọi em.

Tôi mang trong mình một cảm giác tội lỗi đè nặng, chỉ biết cười trừ nhìn dáng
vẻ chật vật, sợ hãi thu dọn đồ của mấy chị đó.

Cũng đừng trách tôi…Là tại người kia cả thôi !

Anh chợt nắm tay tôi, đôi mắt mang theo làn sương mờ mịt :

- Bé con,em không được phép lảng tránh !

Nhịp tim tôi dừng hẳn lại…

Thế giới dường như không còn âm thanh nữa…

Bé con…Bé con…

Anh đang gọi tôi ?

Bé con…

Tôi ngơ ngác.

- Em không nhớ anh cũng được – Anh khẽ cười – mà làm sao có thể quên anh ?

Tôi thẫn thờ, nhìn anh không chớp mắt.

Hơi thở trở nên dồn dập, môi mím chặt, sắc mặt tái mét.

Anh nhìn tôi hoảng hốt :

- Em làm sao thế ?

Tôi đưa mắt đờ đẫn nhìn anh như người mất hồn, mấp máy môi :

- Em khó chịu. Em ra ngoài một lát.

Rút khỏi tay anh, tôi chạy biến ra khỏi khu Vip ngột ngạt.

Nắng đã trở nên dịu đi.

Không còn mang theo sự hanh khô và bỏng rát như ban trưa nữa.

Tôi hít từng ngụm không khí đầy bụi xe vào chật phổi vẫn không cách nào đẩy
tâm trạng ra khỏi sự rối bời.

Ngày hè mà vẫn cảm thấy lạnh thì kì lạ thật đấy.

Tôi ôm gối, ngồi trên bậc thềm trước quán, đờ đẫn nhìn ra ngoài đường.

Những hình ảnh lúc nãy không ngừng xoay tròn, đè lên nhau khiến tôi hoảng
loạn.

Đầu tiên là Hoài Vân gặp tôi bịa chuyện, sau đó là anh đến bắt Hoài Vân quì
xuống xin lỗi tôi.

Sau đó là anh nói những lời thật kì là và tôi cũng làm những điều thật kì
quặc.

Tôi không biết, thật sự không biết sắp xếp và diễn giải chuyện này ra sao cả.

Hay tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác ?

ảo giác được tạo ra do nỗi nhớ vô tận về anh tích tụ trong hơn tháng nay ?

Ừ, có lẽ là thế rồi. là ảo giác mà thôi.

Gió thêm một nhiều, từng cơn lướt qua làm tóc tôi rối tung.

Cái lạnh xâm chiếm cơ thể dần một tăng.

Đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp, bên tai là giọng nói gây nghiện rất đỗi quen
thuộc của anh :

- Mặc vào đi !

Anh khóac chiếc áo khoác đen lên người tôi rồi ngồi xuống kế bên.

Tôi lắc đầu, tránh người khỏi chiếc áo đó.

Anh vẫn kiên quyết khoác lên, trầm giọng :

- Mặc vào !

Tôi miễn cưỡng đáp :

- Em không muốn.

Anh nhìn tôi, cắt đứt sự đôi co bằng cái nhìn cảnh cáo :

- Đừng có bướng !

Tôi ngoan ngoãn ngồi im, không gạt chiếc áo kia ra nữa, nhưng nhỏ giọng :

- Anh không cần phải tỏ ra là quan tâm đến em như thế đâu. Em không cần.

Anh khẽ thở nhẹ ra :

- Vy Anh ! Đừng ngốc nữa.

Tôi lắc đầu, vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước :

- Em không ngốc. Vì vậy, anh đừng nghĩ là em sẽ bị anh lừa gạt thêm một lần
nữa.

Anh ở bên cạnh, chiếc áo sơ mi xám mỏng chịu từng đợt gió mạnh, ho dữ dội.

Tôi lạc giọng :

- Anh đến đây làm gì ? Biến mất một tháng nay rồi sao bây giờ lại cò xuất
hiện trước mắt em và xem như là chưa từng xảy ra chuyện gì như thế ? – Tôi mím
chặt môi, từng lời tắc nghẹn nơi cổ họng – được rồi, xem như là không có gì
đi. Em và anh sẽ lại quen nhau . Như thế em sẽ lại rất vui vẻ rất hạnh phúc.
Sau đó là anh lại bỏ mặc em ?

Anh ho càng nhều, thần thái vô cùng mệt mỏi, hơi thở gấp gáp, giọng nói đứt
quãng :

- Vy Anh. Đừng như thế !

Gió ngày một lạnh và mạnh bạo hơn.

Dưới từng vệt nắng, bụi xoay tròn và bay tứ tung.

Tôi cười một tiếng :

- Em như thế nào ? Em chẳng sao cả. Anh Duy Phong, những việc anh làm hôm nay
là có ý gì thế ? À, anh áy náy đúng không ?

Anh nắm tay tôi, bàn tay lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.

Mỗi động tác của anh đều chậm chạp và khó khăn, anh lắc đầu, nhẹ giọng :

- Không phải áy náy mà là…

Không để anh nói hết câu, tôi ngắt lời :

- Làm thế nào mà anh lại không áy náy ? Hay là vì anh cho là em theo đuổi anh
trước, em yêu anh như thế còn anh thì không nên anh mới không thấy mình có lỗi
? Còn nếu không áy náy thì tại sao lại có những hành động như vậy ? Anh đến
đây tìm em làm gì ?

Tay anh nắm chặt tôi hơn, quay mặt đi nơi khác ho khan.

Tôi rút tay ra khỏi anh :

- À mà sao em lại cứ nghĩ anh đến đây là vì em nhỉ ? Chị ta cũng tới đây cơ
mà. Hai người giận nhau à, cho nên mới lôi em ra giữa mà làm như thế. Tại sao
chuyện hai người lại cứ phải bắt em chịu ?

Anh đưa tay ôm tôi, hơi thở yếu ớt, nói rất khẽ :

- Anh yêu em.

Tim tôi đập hỗn loạn nhưng lại rất bình tĩnh đáp :

- Anh yêu em à ? Thế thì em nói cho anh biết, em cũng vậy, cũng rất yêu anh.
Rồi thế nào đây ? Có phải anh lại không thể bên em, lại biến mất ? – Giọng
tôi bị bóp nghẹn, ghìm chặt lại, nước mặt lặng lẽ rơi xuống – Nếu như thế thì
em không chịu được, một giây cũng không chịu được ! Một tháng qua, những gì em
trải qua là quá đủ rồi ! Anh …tránh xa em ra !

Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng anh vẫn ôm tôi rất chặt, hơi thở nhẹ bẫng như
không tồn tại, giọng trầm ấm, rất nhẹ…rất nhẹ :

- Sẽ mãi bên em.

Tôi khóc nhiều hơn, toàn thân mềm nhũn :

- Anh muốn thế nào ? Muốn dày vò em như thế nào nữa ? Vì anh mà em làm sai
rất nhiều rồi ! Em không muốn mình lại phạm bất kì sai lầm nào nữa ! Anh có
biết em ghét nhất ngày nào ? Là ngày em sinh ra . – tôi giãy dụa khỏi anh – em
từ lúc nhỏ đã rất bướng, hay cãi lời bố mẹ, hay làm bố mẹ lo lắng. Lúc bố ở
nước ngoài, em khóc lóc nài nỉ bố về. Bây giờ, bố ở đây rồi thì lại làm bố
buồn vì em. Mẹ nữa, em không nghe lời mẹ mà lại gần anh, mẹ cấm thế nào em vẫn
cứ theo anh. Bây giờ thì hay rồi, vì em mà thời gian qua, mẹ mất ngủ, nhiều
đêm em tỉnh dậy còn thấy mẹ đứng bên cửa sổ khóc !

Anh run rẩy nhưng vẫn không chịu buông tôi ra, ở anh toát lên sự lãnh lẽo đến
tột độ.

- Mà em đâu phải chỉ làm liên lụy tới bố mẹ ! Cả Trúc Vũ nữa. Vũ khóc cùng em
rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn em. Những người xung quanh em nữa, đều lo
lắng, tìm cách an ủi em. Còn em, em là con người thế nào đây ? Sao cứ để người
khác phải vì mình mà liên lụy thế này. Nhưng mà…em đã cố gắng quên anh rồi.
Cho nên, anh đừng gặp em nữa.

Vừa dứt lời, tôi đẩy thật mạnh anh ra.

Anh mím môi lại, sắc mặt trở nên trắng nhợt, ánh mắt vẫn nhìn tôi mang theo
thứ cảm xúc phức tạp.

- Có thể là anh chỉ muốn gặp em để xem em thế nào nhưng với em sẽ là khác.
Anh rất ghét em đúng không ? vì ghét em nên mới muốn em cứ mãi đau khổ vì anh
như vậy. – Tôi nhìn ra phía trước, lạc giọng – Thích thì đến, không thích nữa
thì đi để rồi một chút tin tức của anh em cũng không hề biết đến. Anh có biết
như thế thì em phát điên không ?

Tôi gục mặt xuống, không kìm được mà khóc lớn :

- Là vì sao mà anh ghét em như thế ? Em lại còn nghĩ là anh thích em thật ! –
giọng tôi nhỏ dần – Là vì em hay nhắn tin, gọi điện làm phiền anh à ? Chỉ cần
một câu anh không thích thì em sẽ không như thế nữa ! Mà em tại sao lại không
biết phép lịch sự tối thiểu, anh không đáp lại vẫn cứ làm phiền !

Ánh chiều tà đáp xuống.

Nước mắt tôi đã không còn rơi nữa nhưng lại cảm nhận được cái lạnh xấu thương,
lạnh từ trong sâu thẳm trái tim, lạnh đến tê dại.

Bên cạnh, chiếc áo sơ mi xám của anh thêm ướt đẫm, môi tím ngắt, mím lại ,
hơi thở dường như không còn nữa.

Giọng tôi vẫn vang lên :

- Hay là lúc ở quán Mun, em làm phiền hai người sau đó lại còn tới công ty
tìm anh. Tất cả những điều đó làm anh ghét em có đúng không ?

Ánh mắt anh tối sầm lại, không nhìn tôi nữa, cúi đầu, môi mím rất chặt, không
nói gì nhưng tôi cảm nhận được anh đang run rẩy.

- Ghét em như thế thì tránh xa em ra ! Em vì anh mà chịu quá đủ rồi ! Anh
không cần pahỉ hành hạ em thêm. Từ bây giờ, anh không ở bên em được thì làm ơn
cũng đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Em và anh xem như chưa từng có gì với
nhau cả. Mà nếu anh có xui xẻo gặp phải em thì cứ phớt lờ em . vì chỉ cần anh
nhìn em thôi thì em cũng có thể hiểu lầm mọi chuyện đấy ! Em vẫn luôn như thế,
ảo tưởng và ngu ngốc.

Tôi cởi chiếc áo kia ra, cầm tay anh lên, đặt vào đó.

Gió từng đợt ùa đến…

Anh ngồi trên bậc thềm, cúi đầu, mắt nhắm lại, môi mím chặt.

Sắc mặt trắng bệch, tím ngắt.

Bàn tay anh run rẩy…

Chiếc áo không được giữ lại nên bị gió cuốn mất, rơi xuống thềm…

Tôi nhìn anh một lúc, hạ giọng :

- Em đi đây.

Anh đưa tay nắm chặt tay tôi lại, nhưng vẫn không nhìn tôi…vẫn không nói gì.

Tôi dứt tay khỏi anh, quay đi :

- Làm ơn, tránh xa em ra !

Ráng chiều dày đặc phủ kín trên từng bậc thềm lạnh lẽo.

Một chàng trai có mái tóc đen ngắn mang theo vệt nắng chiếu xuống, anh lặng lẽ
ngồi đấy.

Chiếc áo sơ mi màu xám ướt đẫm…màu đỏ tươi…là máu.

Cả người anh không ngừng run lên dưới những cơn gió hè đầy bụi.

Môi anh vẫn mím thật chặt.

Dáng vẻ toát lên mùi vị trầm lặng và cô độc.

Ánh mắt anh tối lại, sắc mặt nhợt nhạt, đưa mắt nhìn về một phía.

Trạm xe bus phía bên kia đường, một cô nhóc vừa bước lên xe.

Chiếc bus vừa lăn bánh…

Anh liền ho dữ dội.

Máu theo khóe môi mà trào ra, thấm đẫm cả người anh.

Anh đưa tay quệt miệng nhìn chiếc áo đen vẫn nằm im dưới đất.

Đôi mắt anh lạnh lẽo mang theo nét cười phức tạp.

Khóe miệng anh khẽ nâng lên, giọng nói trầm âm u :

- Em giỏi lắm !


Chiều hè muộn đầy bụi và gió.

Với chiếc đầu rỗng tuếch, tôi thẫn thờ bước từng bước chậm chạp về phía trước.

Những xác lá vàng dưới chân bị giẫm nát một cách tàn nhẫn.

Thời gian qua, tôi vẫn cứ nghĩ là đã đủ để tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ,
kiên người nhưng không phải thế.

Tôi vẫn không hề thay đổi một chút nào cả.

Trước anh, tim vẫn đập loạn nhịp, mắt vẫn chăm chăm theo dõi theo mỗi động tác
của anh.

Và sâu trong tiềm thức anh vẫn luôn ngự trị.

Tháng qua, tôi rất sợ, sợ anh vĩnh viễn sẽ biến mất mãi mãi, sợ không còn được
nhìn thấy anh thêm lần nữa.

Nỗi sợ ấy cứ lớn dần lên ăn sâu, khiến tôi không ngừng hoảng hốt.

Tôi đã định rằng, mình sẽ lặng lẽ bên anh, sẽ chỉ yêu hết phần của mình…Như
thế là đủ !

Nhưng mà thời khắc anh xuất hiện, những điều đó đã bị phá tan hết một cách
nhanh chóng.

Tôi không làm được điều đó !

Vừa nhìn thấy anh là tôi đã muốn ôm chầm lấy thì phải làm như thế nào ?

Lặng lẽ ở bên ư ? Sao có thể !

Bước chân của tôi ngày một chậm dần, đơn độc trên con đường vắng đầy xác lá.

Dáng vẻ của anh lúc chiều vẫn mãi bám chặt lấy tôi.

Đôi môi thâm tím, mím lại thật chặt.

Mắt khép lại mệt mỏi.

Chiếc áo sơ mi xám mỏng ướt thẫm …máu !

Tôi hít sâu một hơi.

Những lời đó, tôi không tự chủ được…

Khi con người trải qua những mất mát và đau khổ, họ sẽ biết làm tổn thương
người khác nhiều hơn...

Tôi biết, anh không yêu Hoài Vân. Anh đối xử như vậy với chị ấy thì làm sao có
thể yêu !

Tôi chỉ là cứ cố chấp đem cho mình cái lí do đó để lấp liếm đi sự đau đớn,
trống rỗng mà thôi.

Thử hỏi xem, anh đột ngột rời xa tôi như vậy thì khoảng trống trong tôi phải
làm thế nào !

Tôi không còn có thể quay lại được nữa rồi...

Vẫn là...nên bước tiếp.

Tôi run run lấy chiếc điện thoại lạnh ngắt ra, lạc giọng :

- Bố Nhật, con muốn sang Pháp.

Ánh chiều tà bao phủ...

Con đường trước mắt vẫn thật vắng lạnh.


Nền trời thênh thang đen độc một màu.

Những cơn gió hè làm lay động chiếc xích đu nhỏ xinh làm bằng gỗ, giữa khoảng
vườn xanh mượt có ba lá mang hương thơm trong dịu.

Căn phòng xám lạnh lẽo ngập mùi thuốc.

Trên chiếc giường rộng lơn, một chàng trai dựa người vào tường, mắt khép hờ
một cách thờ ơ và bàng quan.

Đứng cạnh bên, người bác sĩ rụt rè nói :

- Cậu chủ, để tôi thay lại băng cho cậu. Vết thương của cậu chưa hồi phục
hẳn, đã lại bị tổn thương rồi.

Chàng trai như không nghe thấy, đôi chân dài duỗi thẳng, hơi thở nhè nhẹ.

Người bác sĩ đầy sốt ruột, e dè nói :

- Cậu chủ. Nếu không thay sẽ bị nhiễm trùng nặng, e là...

Hàng mi của anh mệt mỏi mở ra, ánh mắt tối sẫm màu, giọng nói phát ra đầy đáng
sợ :

- Rời khỏi đây ngay !

Người bác sĩ toát mồ hôi, nhưng mà tình trạng của cậu chủ thế này thì không
thể để im được, ông cố gắng thỏa hiệp :

- Cậu chủ. Tôi xin cậu đấy !

Anh lạnh lùng hướng mắt về phía cửa :

- Đi ra !

Người bác sĩ lắp bắp :

- Cậu...cậu chủ. Nhưng mà...cậu...

Anh nghiêng đôi mắt sắc lạnh nhìn người bác sĩ kia...

Ông ta bủn rủn tay chân, cúi mặt ngoan ngoãn đi ra.

Cửa phòng vừa được đóng chưa bao lâu thì lại mở ra.

Anh cau mày nhưng vẫn thờ ờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tiếng khóc thất thanh vang lên, một người phụ nữ bước đến ngồi cạnh anh ầm ỹ
:

- Con trai yêu, con à, con cứ như thế này thì mẹ sẽ đau lòng lắm. Cả con dâu
nữa. Con ơi, nghe mẹ, nghe bác sĩ nhé – bà cầm tay anh sụt sịt– con cưng mà
bị thế nào thì mẹ không thiết sống nữa.

Tiếng khóc ngày một lớn hơn, người bác sĩ cũng đã quay lại.

Mặt anh tối sầm, nhìn người bác sĩ mà quát lên :

- Còn đứng đấy làm gì ! Ông thích làm gì thì làm đi !

Người bác sĩ nín cười tiến lại.

Bà Hoàng thôi khóc, cười nhìn anh âu yếm.

Duy Phong như anh, vẫn còn có thứ để sợ.

Đó là...nước mắt của mẹ !


Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương #19