14:


Người đăng: truyenbonggon

Ngay lúc này, tôi hận mình không thể hét thật to hơn.

God ! Thường ngày con vẫn hay bảo Người là biến thái...Thật xin lỗi...Qua hôm
nay, con nhận ra rằng ...Người chính xác là...đại biến thái.

Tại sao chỉ một ngày thôi mà mang cho con bao nhiêu là hạnh phúc như vậy...

Chỉ một ngày thôi mà làm cho con có tất cả thế này...

Người không biết là ...hạnh phúc quá như thế này thì sẽ rất dễ đau tim sao ?

Đã gần nửa đêm, không khí trong nhà vẫn còn rất náo động.

Trúc Vũ rất giống mấy nhóc em lúc chiều, khóc lóc xin ở lại nhưng bị bắt về...

Còn tôi, không khá hơn là bao, quấn lấy bố nhưng cũng bị bắt đi ngủ...

Làm sao mà ngủ được cơ chứ !!!

Tôi miễn cưỡng chui vào phòng, giãy nhảy trên giường, hành hạ đám gấu bông
đáng yêu kia.

Sau đó, mở toang cửa sổ ra...

Gió lạnh...làm yên tĩnh phần nào những cảm xúc đang tung nhảy trong tôi.

Trên kia ...là bầu trời đầy sao ...lấp lánh lấp lánh.

Mỗi ngôi sao đều hệt như một viên kim cương nhỏ phát ra hàng ngàn ánh sáng ...

Ồ, kim cương ư ?

Cỏ bốn lá kim cương...

Tôi cẩn thận đưa viên kim cương ấy ra.

Lóe sáng...ánh sáng này lấp lánh và tuyệt đẹp hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu
trời kia.

Tôi đưa tay nhè nhẹ chạm lên từng lá cỏ...

Niềm tin ...

Hy vọng...

May mắn...

Tình yêu...

Tất cả ...tôi đều có hết rồi phải không ?


Anh nhìn vào tên hiển thị đang nhấp nháy trên màn hình trắng, tia ấm áp ngay
phút chốc liền ngự trị lấy đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo kia :

- Vy Anh.

- Vâng, là em. Anh đang còn ở trong công ty à ?

- Ừ. Chơi một ngày rồi mà không mệt ?

- Không mệt tí nào cả. Em rất rất vui. À, em đang ngắm sao.

- Ngắm sao ? – Anh nhíu mày, đi tới cạnh cửa sổ. Nơi này khó nhìn thấy rõ bầu
trời rồi.

- Vâng. Anh Duy Phong ...

Anh im lặng lắng nghe, giọng cô ấy không được bình thường lắm.

- Cảm ơn anh nhé.

- Vì sao ?

- Ừm..Cỏ bốn lá ấy...thật sự là có hiệu nghiệm. Bố em...về rồi.

Anh mỉm cười.

- Anh có đang ngắm sao không ?

Anh kéo chiếc rèm cửa, bầu trời hôm nay đúng là có thật nhiều sao.

Lấp lánh và rực rỡ..

Giọng anh thật nhẹ nhàng:

- Ừ. Rất nhiều sao.

Ngồi phía sau, thư kí Hoàng ngó nghiêng nhìn bầu trời đêm đen tuyền một màu,
lại còn là màu đen kịt nữa chứ. Thư kí Hoàng lắc đầu thở dài :

- Khi yêu, thị lực sẽ trở nên kém đi sao – rồi người nhiều chuyện này đẩy
cặp kính – thế này thì mình phải cẩn thận mới được.

Giọng Vy Anh lại vang lên, pha thêm sự hỗn loạn :

- Duy Phong, em không biết nên làm thế nào cả ?

- Em sao vậy ?

Lại nói năng lộn xộn nhưng anh có thể hiểu rất rõ :

- Em không biết ! Em cảm thấy mình hạnh phúc quá ! Em không biết đâu .
Hức...Em không biết !

Nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc.

Anh cười nhẹ :

- Đừng khóc nhé !

- Em vui quá mà. Duy Phong, anh không biết đâu. Em...cũng không biết nữa.

- ....

- Duy Phong ...anh giống như là mang cả thế giới cho em vậy !

Rồi hai người cùng rơi vào im lặng...cùng cảm nhận...

Cảm nhận thấy hạnh phúc xen lẫn trong từng hơi thở và từng nhịp đập.

Khoảnh khắc này...thế giới dường như tồn tại là vì hai người ấy...

Sáng dậy, đã thấy bố loay hoay phụ mẹ dưới bếp.

Vẫn còn có chút không tin là bố sẽ mãi ở đây.

Bố mẹ đang nói chuyện gì đấy thấy tôi thì im lặng.

Bố nở một nụ cười hiền :

- Chào buổi sáng, con gái.

Mẹ nhìn tôi một lúc rồi cũng mỉm cười :

- Hôm qua mệt lắm hay sao mà lúc ngủ cũng nói linh tinh thế ?

A ! Nói gì thế . Có lẽ là không gì bậy bạ đâu nhỉ...

Tôi ngồi vào bàn, cười tươi :

- Bố mẹ, chào buổi sáng.

- Lát nữa bố đưa con đi học nhé !

Ồ ! Điều này tôi đã nghĩ tới bao nhiêu lần rồi nhỉ ? Tính xem nào, có thể nói
là lúc nào nhớ tới bố cũng nghĩ ngay tới điều này.

Như ngày trước, hai bố con sẽ cùng tới trường rồi lại cùng về nhà với mẹ.

Nhưng bây giờ thì khác ...

- Không cần đâu . Đường ở đây bố không đi được đâu. Với lại con lớn rồi mà.
Ngại lắm !

Bố xoa đầu tôi :

- Haha, cũng biết là lớn rồi à.

Mẹ cẩn thận lấy bánh mì từ trong lò nướng ra, dịu dàng nhìn hai bố con :

- Anh cứ để kệ con. Ở nhà nghỉ ngơi vài hôm. Công việc lại sắp bù đầu rồi.

Bố giúp mẹ phết bơ lên bánh, dù có thế nào cũng cười rất hiền :

- Hai mẹ con không cho thì thôi vậy. Hôm nay, bố ở nhà dọn nhà. Haha.

Lúc chuẩn bị đi học, bố giúp tôi đưa xe đạp ra khỏi cửa, cẩn thận sửa sang lại
balô cho tôi :

- Hôm nay con không có buổi học chiều đúng không ?

Bố là thế, dù mới về hôm qua nhưng mọi thứ về tôi đều nắm rất rõ.

- Vâng. Con không có, trưa con về với bố ngay nhé.

Bố xoa đầu tôi :

- Ừ. Học ngoan nhé con gái !

Tôi cười :

- Bố cũng ở nhà ngoan nhé.

- Ừ. Bố không ngoan thì sợ mẹ đánh lắm. – rồi bố giả vờ thần bí, nói nhỏ – mẹ
con dữ lắm.

- Bố nói xấu mẹ à ? – tôi đưa mắt nhìn vào trong nhà – vợ của bố đang ở kia
kìa.

Bố thấy mẹ đang đứng ở cửa nhìn hai bố con thì làm như giật mình, nháy mắt với
tôi :

- Cái này là hai bố con bí mật thôi nhé.

- Haha, đồng ý. Bố vào với vợ của bố đi, con đi học nhé.

- Ok, trưa gặp lại !

Tôi phóng xe lao đi, không ngoảnh đầu lại cũng biết là bố sẽ đứng đó, nhìn cho
tới khi tôi đi khuất sau ngã rẽ.

Tôi mỉm cười...

Cảm thấy tất cả mọi thứ đơn giản xung quanh đều trở nên thật đẹp.

Hạnh phúc này ...sẽ là mãi mãi, phải không ?


Vẫn đang còn sớm nên sân trường còn thưa thớt bóng người.

Nhưng có một cảnh tượng rất kì lạ.

Một đám học sinh vây quanh bảng thông báo, không ngừng xì xào bàn tán.

Trường lại đưa ra nội qui gì biến thái hay sao ?

Trúc Vũ kéo tôi tới xem...

Hử ? Là một chị có dáng người khá cao nhưng lại gầy, khá dễ nhìn nhưng vẻ mặt
bây giờ là đầy tức tối, không ngừng viết lên bảng thông báo cái gì đó.

Chị dùng lực rất mạnh, giống như dồn hết mọi phẫn nộ lên viên phấn vậy...

Thoáng chốc, viên phấn đáng thương kia đã đứt làm đôi.

Dưới chân, bụi phấn rơi trắng xóa.

Cảnh tượng này sao mà thê lương...

Nhưng...người này không phải trường tôi cơ mà ! Đồng phục hoàn toàn là của
trường khác !

Không nhầm đấy chứ !

Mặc kệ những lời ồn ào xung quanh, chị ấy vẫn tiếp tục viết.

Tôi với Trúc Vũ mon men lại gần, nhún người, ngó nghiêng đọc.

“ Tên Bùi Quang chết bầm kia. Anh dám làm chuyện ấy với tôi rồi bỏ đi. Tôi nói
cho anh biết nếu anh không đền bù cho tôi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả thê
thảm nhất . “

Vừa đọc xong tôi với Trúc Vũ liền đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.

Sau khi gằn mạnh dấu chấm than sau ba chữ " Đồ chết tiệt " thì chị ấy cũng
quăng luôn viên phấn, khoanh tay xem thành quả của mình đầy ưng ý.

Lời bàn tàn càng ngày càng lớn hơn.

- Bùi Quang 12C1 phải không nhỉ ?

- Ừ, trường mình có một Bùi Quang thôi. Mà tên này cũng ngang ngược lắm !

- Hư hỏng đến thế à ? Làm cả chuyện ấy ?

- Haiz, làm xong rồi bỏ chạy. Để người ta phải tới cả đây.

- ....

Trúc Vũ nhíu mày thì thầm :

- Tớ nghĩ là hiểu lầm. Bùi Quang không như thế đâu.

Về vấn đề này thì tôi hoàn toàn đồng ý với Vũ. Bùi Quang dù có xấu xa tới đâu
nhưng không phải là người không biết giới hạn và càng không phải là vô trách
nhiệm.

Tôi nhỏ giọng, đáp lời Vũ :

- Có lẽ chị ấy nhầm.

Vừa dứt lời, chị ấy liền đưa mắt, nhảy bổ vào người tôi mà hét lên :

- Nhầm cái gì mà nhầm !!!

Không phải chứ...tôi đã nói rất nhỏ rồi mà...với lại nhiều người nói chị ấy
còn nặng nề hơn tôi cơ mà...tại sao lại chỉ nạt nộ mình tôi thế kia.

Mãi sau này, chị ấy mới tự thú là do lúc đó ...tôi là người nhỏ nhất ở đấy !

Tôi hơi lùi người về phía sau, vẻ mặt biết lỗi :

- Em xin lỗi. Chị ...không nhầm đâu. Chị...nói rất đúng ! Rất đúng !

Chị ấy mắt sáng lên, kéo tôi lại, thái độ thay đổi nhanh còn hơn cái chớp mắt,
vỗ vỗ vai tôi :

- Em thật dễ thương ! Từ bây giờ em sẽ là em gái của chị !

Tôi ngơ ngác gật đầu ...

Tay còn lại, chị ấy kéo luôn Trúc Vũ đến gần :

- Em là bạn của em gái chị đúng không ?

Trúc Vũ gật đật đầu.

- Vậy thì cũng là em gái chị đúng không ?

Lại gật đầu.

Chị ấy hài lòng nhìn hai đứa tôi còn đang lơ ngơ, ra vẻ thân thiết :

- Vì hai đứa là em gái chị nên chị sẽ nói cho hai em biết một điều. Chị đang
trong quá trình lập mưu tác chiến đòi tên Bùi Quang đáng ghét kia đền bù. Hai
em gái có ủng hộ chị không ?

Chưa kịp phản ứng, chị ấy đã cướp lời :

- Là em gái thì đương nhiên là ủng hộ. Chị cảm ơn.

- ....

- Ủng hộ thì đồng thời cũng nên giúp đỡ, phải không nào.

- Em...

- Rất tốt. Chị cảm ơn.

- ....

- Hai đứa ngoan lắm. Vậy từ nay chị em mình sẽ cùng đòi đền bù.

- ...

Cùng-đòi-đền-bù !!!

Một hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên.

Tôi với Trúc Vũ đờ đẫn nhìn nhau.

Kịp hiểu ra vấn đề, định bỏ chạy thì đám người đứng bên lại ầm ỹ :

- Ồ, Bùi Quang đến rồi.

- Có chuyện hay để xem rồi đấy.

- ....

Chị ấy vừa nghe thấy vậy liền nắm chặt tay hai đứa đang có ý định trốn thoát ,
lôi tuột đi một cách tàn nhẫn.

Vừa bước ra khỏi đám người lộn xộn kia, chị ấy liền hét lên :

- Bùi Quang, anh đứng lại ngay !!!

Bùi Quang tay đút túi, tai đeo phone, đang nghênh ngang đi về phía lớp, nghe
thấy tiếng hét chói tai liền quay đầu lại...

Thảm rồi ! Thảm rồi !

Bùi Quang nhìn ba người vừa mới thiết lập mối quan hệ chị em đầy khó hiểu.

Tôi cảm thấy tay chị ấy cũng đang run run...

Chị ấy...sợ à ? Trách gì mà kéo chúng tôi tới chịu trận chứ !

Nhưng mà rất nhanh, chị ấy liền lấy lại được vẻ mạnh mẽ và hung hăng lúc này,
chỉ tay vào Bùi Quang :

- Anh ! Mau đền bù cho tôi !!!

Xì xầm, xì xầm...

- Vy Anh với Trúc Vũ cũng quen cô ta, vậy thì mọi chuyện là có thật rồi.

- Cái tên Bùi Quang này cũng nên chịu trách nhiệm đi chứ.

- ....

Bùi Quang không phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn tôi.

Chết rồi...sao mọi người đều cứ hướng tôi mà trút thế này ... Không lẽ tôi có
cái gì đó đặc biệt khiến mọi ác quỉ chú ý ư ???

Tôi đang cầu nguyện thì chị ấy đột nhiên véo vào tay tôi, vừa như đe dọa vừa
như...năn nỉ :

- Em gái, hỗ trợ chị.

Bùi Quang ! Đừng trách em ! Là do chị ấy dồn ép em đấy nhé !

Tôi bắt đầu nhìn Bùi Quang đầy căm phẫn, nói thật rõ ràng :

- Anh ! mau đền bù cho chị ấy ngay !

- ....

Mọi người cũng bị tôi làm cho giật mình.

Sắc mặt Bùi Quang đã trở nên rất khó coi, hướng tôi ra hiệu :

- Vy Anh, tới đây. Anh có chuyện muốn nói.

- ....

Tôi cảm thấy như nhiệt độ càng ngày càng hạ thấp dần.

Đáng lẽ ra, trời phải ấm dần mới đúng chứ...

Mà Bùi Quang thì có chuyện gì chứ ! Âm mưu gì kia !

A ! Là cái áo...Đúng rồi...là cái áo.

Con người nhỏ mọn này...bây giờ mới chỉ bắt đầu bước sang tuần thứ hai cơ mà.

Tôi lại hít thở sâu, tự dặn mình phải mạnh mẽ lên, không được để người ta
thấy mình yếu đuối rồi lân la bắt nạt.

Thế là tôi nhìn Bùi Quang, nói đầy kiên quyết :

- Em ! Sẽ đền bù cho anh !

- ...

Cả sân trường im lặng ngay phút chốc rồi lại dậy lên tiếng bàn tán xôn xao.

- Trời ơi ! Vy Anh làm chuyện đó với cả Bùi Quang !

- Vy Anh mà có chuyện đó á ? Tớ không tin.

- Bùi Quang lại bị như thế sao ?

- Mọi người đừng vội nói, Vy Anh là học sinh xuất sắc trường mình.

- Biết đâu được, hoàn cảnh xô đẩy.

- Từ từ, đừng vội kết luận. Tớ đem danh dự mà thề là Vy Anh không như thế.

- Tội nghiệp Bùi Quang.

Trúc Vũ với chị ấy kinh ngạc nhìn tôi, nói không ra câu :

- Cậu...Vy Anh...

- Em...

Một vệt ửng đỏ hằn lên trong mắt Bùi Quang, nhưng vẫn kiềm chế :

- Vy Anh. Bảo em lại đây. Anh có chuyện muốn nói.

Tôi bám chặt tay chị ấy và Trúc Vũ, run giọng :

- Anh có gì thì cứ nói đi. Em...nghe.

- Chuyện này không nói được ở đây.

- Có mà. Anh cứ nói đi.

Lần này, Bùi Quang giận dữ hét lên :

- Tôi đã bảo không được là không được . Có nghe thấy không hả !!!

- ...

Đúng lúc tôi đang bị dọa, định ngoan ngoãn bước đến thì bị một bàn tay nắm
lại, chị ấy đứng chắn trước người tôi.

Woa, dũng cảm như vậy sao.

Chị ấy nhìn tôi yên tâm rồi cũng hét lên với Bùi Quang :

- Anh định làm gì em gái tôi ? Tôi bảo anh đền bù, anh có hiểu không hả !!!

Bùi Quang có vẻ bình tĩnh hơn, tiếp tục nhìn tôi :

- Vy Anh, lại đây.

Tôi nép sau người chị ấy, mạnh mẽ nói :

- Không ! Anh nên đền bù cho chị ấy.

Bùi Quang gằn giọng :

- Vy Anh ! Lần cuối cùng, mau lại đây. Còn cô ta, anh không có gì mà phải đền
cả.

Vừa nghe xong, như bị kích động, chị ấy liền bước lên phía trước, nói to :

- Không có gì à ? Anh nói là không có gì à ? 18 năm của tôi, chỉ trong một
ngày đã bị anh phá tất cả. Anh còn nói là không có gì à ?

- ....

Chị ấy cũng thật là thẳng thắn khi nói ra những chuyện như thế này ...Nhưng mà
có lẽ lúc này, chị ấy đã hoàn toàn bị tổn thương rồi.

Tôi nắm tay chị an ủi.

Trong ánh mắt chị tràn ngập sự đau khổ và uất ức.

Có lẽ ...Vy Anh ! Mình phải ra mặt lấy lại công bằng cho chị gái thôi !

Tôi nhìn Bùi Quang đầy nghiêm túc :

- Bùi Quang ! Anh nên đền bù cho chị ấy.

Ồ ! Câu này không phải chỉ mình tôi lên tiếng ! Còn có cả Trúc Vũ.

Bùi Quang trừng mắt nhìn, giọng gay gắt :

- Thử nói lại lần nữa xem ? Chuyện này các em hiểu gì mà nói hả ?

Vy Anh ! Không được sợ !

- Em hiểu ! Anh không nên vô trách nhiệm như thế.

- Anh nên có trách nhiệm với chị ấy.

Chiếc khuyên tai bên trái đột nhiên lóe sáng một cách lạnh lẽo, Bùi Quang nhìn
tôi một lúc lâu sau đó tiến lại gần trước mặt ba người chúng tôi.

Thật nhanh...rút từ ví tiền ra một xấp tiền lớn...vung mạnh tay...

- Đấy ! Tôi đền bù cho các người đấy ! Được rồi chứ ! Như thế là có trách
nhiệm rồi chứ hả ?

Tiền bay toán loạn...

Cả sân trường kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Im lặng tới nỗi đến cả hơi thở nhẹ cũng có thể nghe thấy được.

Tôi mở to mắt, không nói được câu gì.

Chị ấy trừng mắt nhìn Bùi Quang...

Chắc chắn là phải đau lắm...dù tôi là người trực tiếp liên quan tới vụ việc mà
đã cảm thấy không thể chịu nổi rồi...

- Anh tưởng có tiền là giỏi lắm à ? Tiền á ? Ai mà không có. Chỉ là ít hay
nhiều mà thôi.

Ồ, nói hay lắm !

- Nếu anh nghĩ là dùng cách này mà đền bù được hết cho tôi thì anh nhầm rồi,
nhầm to rồi ! Tôi không phải là người tự cúi mình như thế.

Rất mạnh mẽ ! Rất kiên cường. Phải thế chứ.

Chị ấy khoanh tay nhìn Bùi Quang :

- Vì vậy, anh nên đưa tiền trực tiếp cho tôi hơn là quăng xán thế này.

- ....

Không phải là người cúi mình cái gì chứ...đây là không phải cúi nhặt mới
đúng...

- Còn nữa, cái máy đó dù có tiền cũng không đủ !

- ....

- Trong đó là rất nhiều thứ quan trọng mà trong 18 năm qua tôi khó khăn lắm
mới có được . Anh đã phá vỡ tất cả.

- ....

Tôi đờ người, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Xì xầm, xì xầm...

- Cô ta nói cái máy gì ?

- Dù sao cũng không phải là chuyện đó.

- Thật rách việc. Thế mà từ đầu không nói rõ đi.

- Mấy người suy nghĩ đen tối quá mà.

- ...

Bùi Quang giống như từ nãy giờ không nghe thấy gì cả, vẫn chỉ hằm hằm nhìn tôi
:

- Em đang nghĩ tới chuyện gì thế hả Vy Anh ? Không nghĩ được những thứ khác à
? Đồ đầu đất.

Tôi lấm lét nhìn Bùi Quang :

- Dù chuyện gì thì để chị ấy tìm đến thì anh cũng là người có lỗi rồi.

Bùi Quang lại hét lên :

- Em chán sống rồi !!!

Nói rồi bỏ đi một cách đầy tức giận.

Chị ấy lại hướng Bùi Quang mà la lên :

- Tôi không bỏ qua đâu !

Dần dần, mọi người cũng đã giải tán.

Hai đứa tôi giúp chị nhặt tiền, còn chị đứng kể chuyện.

Vừa nghe tôi vừa giật mình.

Chị này chỉ là một học sinh lớp 12 trường phổ thông gần đây thôi, có phải
phóng viên gì đâu, vậy mà cũng đòi đi phỏng vấn người ta ...lời lẽ lại còn như
thế !

Kể xong, chị không kìm được mà xúc động mà ôm mặt :

- Cái máy đó lưu nhiều thứ lắm. Giọng nói của các thần tượng. – chị nghẹn
giọng – nhất là anh Duy Phong.

- Hả ? Anh Duy Phong ? – Tôi với Trúc Vũ đồng thanh.

Chị ấy đau khổ gật đầu :

- Ừ . Anh ấy rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng mà tiếp xúc cũng cực kì
khó khăn. Chị đã phải gian khổ lắm mới có cơ hội được trực tiếp ghi giọng anh
ấy. Mà...- lại nghẹn ngào – cái máy đó mất rồi. Anh Duy Phong ơi !!!

Nói đến đây, chị ấy như muốn khóc tới nơi.

Tôi với Trúc Vũ lại nhìn nhau...

Thật không ngờ lại có người cuồng anh ấy như thế.

Nếu mà chị ấy biết...người đứng trước mặt chị ấy đây có quan hệ thế nào với
anh Duy Phong thì có bắt tôi đền bù không ...

Không ! Sẽ không ! Chính xác là không !

Bởi vì tới lúc đó, sẽ vàu nát tôi luôn !

Tôi rùng mình.

Chưa hết, chị ấy lại tiếp tục kể lể :

- Hai đứa có biết là vì cái máy đó mà có bao nhiêu người hỏi mua, nịnh bợ,
trả giá rất đắt mà chị cũng không chịu bán ! Và có bao nhiêu người sùng bái
chị ! Vậy mà lại mất đi một cách vô lí như thế ! – Chị ấy đột nhiên dẫm chân
thật mạnh, giống như dưới đất là khuôn mặt của Bùi Quang vậy – Cái tên chết
bầm này !

Cái tên chết bầm ! Đã lâu rồi tôi không dùng từ ngữ trịnh trọng này để hình
dung Bùi Quang ...Tôi bỗng cảm thấy người chị này cũng rất dễ thương mà lại
chất phác !

Nhưng tôi cũng khá tò mò . Anh nói cái gì mà có tầm ảnh hưởng lớn như thế nhỉ
?

Chưa kịp hỏi thì Trúc Vũ đã hỏi trước :

- Nội dung cuộc ghi âm là như thế nào chị ?

Chị ấy hướng đôi mắt mơ màng và thẫn thờ nhìn chúng tôi, mấp máy môi :

- Xin chào ! Tôi là Hoàng Duy Phong.

Hự !

Tôi ngã mất.

Có như vậy mà chị ấy cũng làm ầm lên được. Theo như lời chị kể tôi cứ tưởng
anh phải đọc nguyên tất tần tật mọi thứ về mình ra chứ. Ai ngờ chỉ vỏn vẹn câu
này !!!

Nhưng mà...Tôi cũng có phần xấu hổ. Không phải là lúc trước chỉ cần nghe một
tiếng Alô của anh qua điện thoại cũng đủ để tôi mất ngủ mấy đêm đấy sao...

Hmm...Tôi càng ngày càng thêm chảnh rồi đây...

Thế mà...lại có người còn chảnh hơn tôi, xì một tiếng :

- Tưởng gì ! Có cái đó mà chị cũng làm loạn lên.

Chị ấy trừng mắt dọa :

- Hai đứa biết gì ? Hừ, đã được nghe anh ấy nói chưa kìa.

- Tất nhiên là có rồi. Thậm chí tụi em đây...

Ngay lập tức, tôi bịt miệng Trúc Vũ lại, ngăn chặn kịp thời, vội vã nói :

- Chỉ cần em tìm lại cho chị giọng của anh Duy Phong thì chị không làm loạn
nữa chứ !

Cái này một phần là do tôi muốn giúp chị ấy, cũng là giúp Bùi Quang, cũng là
giúp chính mình.

Mấy người này gây gổ với nhau thì thiệt nhất vẫn là tôi !

Còn phần lớn nhất là ...lúc nãy do tôi quá vội vàng nên nói năng thiếu suy
nghĩ !

Chị ấy nhìn tôi đầy ngờ vực, dò xét :

- Chẳng lẽ em quen anh ấy à ?

- Tất nhiên rồi, cậu ấy là...

Tôi lại phải bịt miệng Trúc Vũ, mới tiếp xúc với thư kí Hoàng một ngày mà đã
lắm chuyện thế này rồi :

- Em ...là fan anh ấy. Đúng rồi, là fan. Em cũng ghi âm được giọng nói anh ấy
!

Vừa nghe vậy, chị ấy liền ra sức lay mạnh người tôi :

- Thật sao ? Em có thật là có không ?

Bị chị ấy lắc cho ngẩn người, không suy nghĩ được gì nữa, tôi nói không ra hơi
:

- Có ! Em có mà. Sẽ đưa chị ngày mai.

Mắt chị ấy sáng rực lên, xúc động :

- Em gái. Em hứa rồi nhé. Ngày mai phải có cho chị.

- ...

Nghe chị ấy nói xong tôi mới giật mình...

Tôi vừa làm cái gì thế này...

Ối má ơi ! Tôi tự đưa mình vào chỗ chết sao ! Tự nhiên lại đi thế thân cho Bùi
Quang chứ !

Nhưng mà...một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi :

- Em làm sao đưa chị cả chiếc máy ghi âm của em được ?

Chị ấy như bị rút hết thần trí, ủ rũ một lúc rồi lại sáng mắt, tìm tìm trong
balô gì đó, sau một lúc dúi vào tay tôi một cái máy nhỏ :

- Máy ghi âm chị mới mua hôm qua ! Em cứ ghi vào đó cho chị.

- Nhưng mà...

Chị ấy trừng mắt :

- Nhưng cái gì mà nhưng ? Có còn hơn không, em cứ ghi vào !

Tôi miễn cưỡng nhận lấy, chiếc máy nhỏ bé mà cứ ngỡ như là cầm nguyên quả bom
. Dù thế còn hơn là bị ánh mắt hung dữ của chị ấy giết chết.

Chị ấy cầm một ít tiền chúng tôi đưa :

- Từng này đủ rồi ! Còn lại, giúp chị trả lại cho tên chết bầm kia.

Sau đó, chị ấy lại vò đầu hai đứa :

- Em gái rất ngoan. Vy Anh và gì nhỉ ?

Trúc Vũ mở miệng khó khăn :

- Em là Trúc Vũ.

Chị ấy ghi ghi chép chép sau đó cất quyển sổ nhỏ vào balô, cười toe :

- Chị là Minh Thư ! Chị phải về trường rồi !

Chị vẫy tay chào chúng tôi rồi đi về phía cổng trường. Đi được một đoạn như
nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn tôi :

- Mai chị tới tìm hai đứa.

(Đọc truyện hay tại KenhTruyen.Info)

Mang theo khuôn mặt hơn cả bí xị, hai đứa tôi lên lớp.

Trên hành lang, có nhiều đứa đứng túm tụm lại với nhau, vừa thấy tôi và Vũ
thì nhào tới...giúp chúng tôi xách balô, cười niềm nở :

- Vy Anh hôm nay xinh quá.

- Trúc Vũ cũng xinh lắm.

- Hai cậu thật dễ thương.

- ...

Mặc dù cái đó là sự thật nhưng khen thế này thì có hơi mất tự nhiên đấy nhé !

Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì !

Hâm đã được xem như là một căn bệnh phổ biến ở nơi đây rồi.

Bước tới cửa lớp, tôi lại còn phải choáng váng hơn nữa.

Cái gì thế này ! Trên bàn của hai đứa tôi chất đầy kem, bánh, tạp chí...

Tôi không chịu nổi tò mò, nhìn quanh :

- Các cậu bị làm sao thế hả ? Hôm nay làm gì có tiết kiểm tra nào đâu ?

Một tràng cười quái dị vang lên.

Đối với tôi là thế nhưng mà thật ra là mấy người kia...cười hiền :

- Hì hì, Vy Anh, cậu đừng nghĩ chúng tớ như thế mà.

Trúc Vũ kéo tôi lại bàn ngồi, đặt chân lên bàn một cách vênh váo :

- Các cậu mà qua nổi cặp mắt tinh anh của bọn tớ ? Nói ! Muốn nhờ gì ?

Mấy người kia lại cười kiểu nịnh nọt đó.

Tôi rùng mình, xoa xoa hai tay đang lạnh lên :

- Các cậu muốn gì cứ nói. Đừng có dọa người !

Tôi vừa dứt lời, tất cả các bạn nữ trong lớp đều kéo lại, hùng hổ :

- Hai cậu giúp bọn tớ cưa đổ anh Duy Phong.

- Cái gì ? – Tôi và Trúc Vũ hét lên.

Cho dù tôi đã có linh cảm chuyện này liên quan ít nhiều tới anh nhưng không
ngờ mấy người này lại nói ra được như thế.

Trước thái độ có phần không hợp tác của hai đứa tôi, vẻ mặt của mấy người kia
trở nên vô cùng gian ác !

Thế là biết rồi đấy...

Một đứa giẫm chân lên ghế đầy oai phong :

- Rốt cuộc là có giúp hay không ?

Lại chiêu cũ đây mà...không dụ dỗ được thì chuyển sang đe dọa.

Tôi có hơi xem thường, có một trò diễn đi diễn mãi.

Nhưng mà...tôi có chút sợ rồi đấy nhé . Lũ hám trai này là nổi tiếng tàn độc !

Một đứa khác nện mạnh quyển sách lên bàn :

- Các cậu dám từ chối xem ! Còn Vy Anh, cậu là em họ anh ấy ! Đừng có nói là
không giúp được.

- Đúng rồi Vy Anh. Là em họ mà giấu bọn tớ từng ấy năm. Giỏi lắm !

- Cậu mà không hợp tác thì chỉ có chết.

- Chết không toàn thây.

- ....

Tôi cắn môi. Em họ á ?

Thấy tôi và anh cùng họ Hoàng thì là anh em họ à ?

Độ hâm của mấy người này tăng cao thế rồi cơ đấy !

Ngay lúc tôi đang định phản bác thì Trúc Vũ giơ tay lên :

- Khoan ! Chúng tớ cần hội ý !

Mấy người kia nhìn nhau một lúc rồi gật đầu :

- Ok. Ba phút thôi nhé.

Dứt lời rồi rời đi nơi khác.

Trúc Vũ nhìn tôi :

- Cậu định nói gì ? Làm em họ mà lũ này còn thế . Cậu thử nói thật ra xem .
Tớ đảm bảo bố mẹ cậu không nhận ra con mình !

Nghe Trúc Vũ nói mà tôi có cảm giác như mình đang rơi vào tay quỉ dữ tới
nơi...Xem ra không nên cho Trúc Vũ tiếp xúc với thư kí Hoàng nữa...Chỉ toàn
phóng đại quá mức ! À mà không phải phóng đại, mà là nhìn nhận mọi chuyện
theo hướng khác người.

- Ai bảo cậu là tớ sẽ nói thật ! Tớ có bị khùng đâu. Nhưng mà tớ cũng không
chấp nhận là em họ anh ấy đâu.

Tôi có chút khó chịu. Em họ cái gì chứ . Hứ.

Trúc Vũ tiện tay lấy sách đánh vào người tôi :

- Cậu khùng rồi . Thứ bảy tuần trước là tớ nói với mấy đứa kia cậu là em họ
nên lũ hám trai ấy mới tha không xử lí cậu đấy. Còn cậu muốn thì bịa lí do nào
tốt hơn đi ! Đừng có nói với tớ là cậu sẽ bảo là không quen anh ấy.

Tôi nhíu mày :

- Ừ. Sao cậu biết là tớ định nói thế.

Trúc Vũ lấy luôn chồng sách đập vào người tôi :

- Ngốc lắm bạn hiền ơi ! Không quen mà anh ấy nhìn cậu như thế à ? Nhìn tới
nỗi mà tớ còn phải ghen đấy nhé ! Không quen mà lại nhắn tin cho cậu chỉ bài à
? Không quen mà ở sân bóng lại xử sự như thế à ? Không quen mà làm cho cả
trường khiếp sợ rồi ngang nhiên dắt cậu đi thế à ?

Ừ nhỉ !

Trúc Vũ lại tiếp :

- Cậu có gan thì cứ đi nói hết ra. Nói cậu là bạn gái anh ấy. À mà không cần
nói bạn gái, thử nói là không phải em họ đi. Tớ dám chắc là biệt đội hám trai
sẽ ném cậu xuống tầng.

Tôi đưa mắt liếc quanh cảm thấy mùi chết chóc thật rõ ràng ! Đáng sợ mà...

Nhưng mà giúp cưa đổ anh Duy Phong ư ?

Cứ mơ đi nhé ! Mà có mơ cũng chỉ gặp ác mộng thôi !

Chờ mà xem !

Một đứa tiến lại gần :

- Hết giờ. Mau nói xem, ok hay không ?

Này thì tưởng tôi sợ chắc. Người mà sở hữu trí tuệ tuyệt đỉnh như tôi thì lo
gì mà không đối phó được những chuyện cỏn con này chứ.

Tôi thản nhiên nhìn mấy người đó :

- Ok cái gì cơ ?

Mấy đứa hét ầm lên :

- Giúp bọn tớ cưa đổ anh họ của cậu, anh Duy Phong ấy !!!

Tôi bịt tai lại. Thật là đau đầu quá đi mất ! Cầm tinh con vượn haysao mà hét
lắm thế !

Tôi giả vờ không để ý, lật quyển sách ra xem, nói bâng quơ :

- Anh họ của tớ không yêu các cậu được đâu.

Lần này, tiếng thét vang lên dữ dội :

- Làm sao mà không được !

Tôi nói một cách thật điềm tĩnh :

- Anh ấy có vấn đề về tâm lí.

- ....

Câu nói của tôi vừa được buông ra, không khí trong nháy mắt đã trở nên thật kì
dị.

Trúc Vũ cũng đờ người nhìn tôi.

Trong lúc tất cả còn chưa kịp lấy lại phản ứng.

Tôi ngẩng đầu, chớp chớp mắt :

- Mà các cậu cũng không đủ tiêu chuẩn đâu. Bạn gái anh ấy phải là một người
vừa tinh tế, vừa thông minh, vừa sắc sảo, vừa tài giỏi và dịu dàng. Có biết
chưa ?

- ...

Nhìn tất cả mọi người đều bị đứng hình, tôi thật sự rất hả hê.

Đã thấy chưa, chỉ ở gần anh có mấy hôm mà khả năng làm người ta chết đứng đã
đạt đến trình độ này.

Và cũng trong ngày hôm ấy, tôi nghe tin là Nguyễn Phương đã chuyển trường...

Cuối năm mà còn chuyển trường thì thật là kì quái, chỉ có những người biến
thái như thế mới làm được.

Có lẽ cũng là do quá xấu hổ.

Dù thế nào thì tôi cũngi cảm thấy mình như trút đi được một cơn ác mộng.

Còn lúc hai đứa tìm Bùi Quang để trả tiền thì Mạnh Vũ bảo Bùi Quang học xong
tiết một rồi về luôn vì....quá tức giận.

Lấy lí do này để cúp học thì cũng thật là quá biến thái.


Tan học, vừa bước ra khỏi trường thì chợt có điện thoại.

Ồ, là một dãy số lạ. Đang định nghe thì Trúc Vũ đột ngột lay mạnh tay tôi làm
rơi cả di động . Ối...pin đi một nơi, cục nguồn đi một nơi rồi...

Trúc Vũ không thèm tỏ vẻ ăn năn hay hối hận, cũng chẳng giúp tôi nhặt lại,
giọng điệu vang lên đầy hào hứng :

- Woa, anh Duy Phong nhà cậu tới đón kìa.

Tôi đưa mắt nhìn...

Phía bên đường, dáng người cao lớn dựa vào chiếc xe màu xám lạnh. Khoác lên
người anh là một chiếc áo choàng dài màu đen, chiếc khăn quàng là màu xám
nhạt...Chỉ toàn gam màu lạnh. Bộ đồ này lại càng tăng thêm vẻ lãnh đạm và có
phần bí ẩn của chủ nhân.

Nhìn anh vừa cuốn hút lại vừa xa cách.

Hôm nay lại anh ấy lại ngụy trang rồi...nên mới đeo kính đen như thế.

Ánh nắng ban trưa nhẹ chiếu lên mái tóc đen ngắn...giống như tất cả ảnh sáng
đều được tập trung lên người anh.

Tôi ngẩn người nhìn anh một lúc...

Trúc Vũ ghé tai tôi thì thầm :

- Anh ấy thay xe cứ như chúng ta thay dép ấy nhỉ ?

- ...

Tôi không thèm để ý tới cái lối so sánh vô duyên của Vũ, nhìn xung quanh rồi
chạy thật nhanh đến cạnh anh.

Nắng hơi chói, tôi nheo mắt ngước lên nhìn anh, cười hỏi :

- Anh rất nhớ em à ? Cho nên mới đến đây phải không ?

Anh khẽ cười gật đầu rồi cúi người cẩn thận quấn lại chiếc khăn len nhiều màu
cho tôi...

Mùi thơm dịu nhẹ...

Dù có ở bên anh nhiều tới mấy thì tim vẫn mãi đập sai nhịp và hỗn loạn.

Tôi căng thẳng nhìn xung quanh...

Ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi ngày càng nhiều.

Tôi ho khan vài tiếng có ý nhắc nhở anh.

Anh chợt nhìn tôi, có vẻ lo lắng :

- Em bị cảm à.

- ...

Lần này thì tôi ho sặc thật !

Cửa hàng sách gần cổng trường, một cô gái đứng đấy nhìn chằm chằm hai người
bên đường với ánh mắt tràn ngập đố kị và tức tối, môi mím lại.

Bóng dáng cao lớn của chàng trai như bao phủ lấy dáng người nhỏ bé của cô
gái...

Tay cô bóp chặt chiếc điện thoại như muốn nghiền nát nó ngay tức khắc...

Mái tóc xoăn khẽ bay trong gió ....


Cách đó không xa, một người mặc trang phục màu đen, ngồi trong chiếc xe cũng
là màu đen...Miệng nhai cao su, tai nghe phone, tay gõ nhịp trên vô-
lăng...Dáng vẻ rất thư thái nhưng thật ra là người đó đang rất chăm chú quan
sát hết thảy mọi thứ. Đôi mắt tinh ranh đầy ý cười, mờ ám nhìn hai người đang
bước vào chiếc xe đua.

Cô bé kia trước lúc vào xe còn quay đầu vẫy vẫy tay với cô bạn.

Rồi anh hướng mắt về cửa hàng sách, cười một cách chế giễu với cô gái đang cố
đứng nép sau gian hàng kia.

Miệng huýt sáo...tay còn lại lôi ra chiếc điện thoại màu đen...

- Hello ! Miss Hoài Vân . Đã biết cô bé ấy là người mà cô không được phép
động tới rồi chứ ! Be careful !

Anh nhếch miệng nhìn cô ta đang hoang mang ngó quanh ...

Chiếc điện thoại chỉ còn lại tiếng tút dài...

Và ngày hôm ấy,ngay chính nơi đó, không hề bất kì một ai phát hiện ra rằng
trong phạm vi gần ngôi trường kia, có tới 10 chiếc xe màu đen nằm rải rác...


Tôi hai tay chống cằm, nhìn anh đang im lặng ăn ở phía đối diện.

Thần thái của anh có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Nhưng mà tôi vẫn phải lo lắng.

Anh chỉ toàn ăn những thứ thế này thì không tốt một chút nào hết !

Đang lúc tôi suy nghĩ mông lung và ngắm anh thì một giai điệu quen thuộc vang
lên.

Ồ, là một trong những bài hát tôi thích nhất đây mà.

Cách không xa chúng tôi, chiếc màn hình Led rộng lớn đang chiếu một Music
Video của Rin Baby.

Tôi mải mê đắm chìm vào đó...rồi liếc anh :

- Em thấy anh làm kinh thế như vậy rất tiếc ! Nếu anh làm nghệ thuật có phải
hay hơn không. Tiêu chuẩn của một nghệ sĩ anh có đủ cả đấy ! – nói xong tôi
còn thở dài.

Tôi là đang suy nghĩ cho ngành nghệ thuật và xem xét dưới con mắt của một
người nghệ sĩ đấy !

Anh hơi ngẩn người nhìn tôi :

- Muốn anh làm mấy cái đó ?

- Anh xem kia kìa – tôi chỉ vào màn hình Led kia – thần tượng em đấy ! Không
bằng một góc của anh mà cực kì nổi.

Nói xong tôi có hơi giật mình. Ngay cả thần tượng bao nhiêu năm trời mà tôi
cũng xem thường rồi...

Anh bỗng gọi phục vụ lại, ra lệnh :

- Tắt cái kia.

Người phục vụ đờ đẫn một lúc mới biết ý anh là tắt chiếc màn hình Led.

Tôi ...cực-kì-mất-hứng !!!

Nhưng hình như tôi hiểu ra cái gì đó rồi, lại liếc anh :

- Anh không cần phải thế mà ! Dù anh hát không hay nhưng mà người ta có thể
chỉnh sửa giọng . Ừm... Diamonds World là sự lựa chọn tốt nhất.

Anh vẫn đang im lặng vừa ăn vừa lắng nghe tôi nói, chợt khựng người lại,
ngẩng đầu, trong ánh mắt như có màn sương mỏng bao phủ và cả những tia phức
tạp :

- Vy Anh, em vừa nói công ty gì ?

Ồ, là do tôi phát âm sai đây mà. Cái từ World đáng ghét kia, không hiểu sao mà
nếu tôi chỉ cần không để ý thôi thì sẽ đọc thành từ Word ngay !

Lần này, tôi cẩn thận phát âm :

- Công ty Diamonds World ấy.

Anh nhìn tôi, sâu trong mắt hiện lên một tia khó đoán...

Một lúc sau, anh khẽ cười :

- Vy Anh ! Mấy thứ ấy rất nhảm nhí.

- ...


Trên con đường vắng, chỉ có những vệt nắng trải dài....

Gió hè nhè nhẹ lay động cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.

Một cậu bé mới chỉ ít tuổi nhưng đã mang dáng vẻ đầy khí chất và toát lên một
sự quyết đoán mạnh mẽ.

Anh ngồi cạnh cánh cửa gỗ, hai chân duỗi thẳng, khóe miệng nâng lên :

- Bé con, nhắc lại nào !

Bên trong cánh cửa gỗ, cô bé nhanh nhảu đáp :

- Word.

Anh bật cười :

- Sai rồi. Là World.

Giọng cô bé có chút phụng phịu :

- Tại sao lại sai hả anh Duy Phong ? Thế giới là Word ,anh dạy em như thế cơ
mà.

Ánh mắt anh thoáng tia cười. Bé con này bắt anh phải dạy bé con tiếng anh. Đã
được ba ngày rồi, bé con học rất nhanh nhưng duy nhất có từ World lại cứ phát
âm thành Word.

Cũng một phần vì hai từ này khá giống nhau, mà tốc độ bắn ngoại ngữ của anh
lại rất nhanh nên bé con khó phân biệt.

- Lại nhé ! – anh cố phát âm một cách chậm nhất có thể - World !

- Word !

- Không phải. World !

- Em không biết. Là word mà !

- World !

- Kệ đấy, em ứ học nữa đâu.

Lúc rời khỏi quán, tôi nói với anh :

- Bây giờ em về nhà với bố đây . Anh sẽ về công ty à ?

Anh lướt qua chiếc đồng hồ màu xám bạc, nhẹ nhàng :

- Không. Tới thành phố A khảo sát một chút.

Thành phố A ? Không phải cách nơi đây rất rất xa à.

Tôi có chút hoảng hốt :

- Anh đi bao giờ mới về ?

- Đi trong ngày.

Tôi vân vê chiếc mũ len trong tay :

- Trong ngày á ? Như thế có gấp quá không ?

- Ừ không. - Anh tháo đôi găng tay đen ra, giúp tôi đội mũ len, cười một
tiếng.

Tôi ngơ ngác :

- Anh cười gì thế ?

Anh chăm chú chỉnh chỉnh lại chiếc mũ :

- Vy Anh rất nổi bật đấy. Nhiều màu thế này.

A ! .... Thì sao chứ...mũ len này là một bộ với chiếc khăn đấy...Đẹp mà !

Tôi cúi đầu ngượng nghịu :

- Anh không thấy đẹp à ?

- Ừ rất đẹp. Like a chameleon !

Chameleon ? Like a chameleon ?

Ngay lập tức, tôi nhìn anh :

- Anh nói em là giống tắc kè hoa à ?

Anh nhìn tôi với vẻ thật vô tội :

- Ồ, tiếng việt là thế à ?

- ....

Thật đáng ghét ! Gài bẫy ...làm cho tôi tự nói mình tắc kè hoa chứ...

Thấy vẻ mặt đầy ấm ức mà không làm gì được của tôi, anh kéo tôi lại ôm thật
chặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát :

- Dù em rất giống một người, nhưng với anh, em vẫn là Vy Anh, không phải là
bất kì người nào khác.

Tuy tôi không hiểu những lời anh nói nhưng tim vẫn đập thật nhanh, đầu óc hoàn
toàn rơi vào trạng thái trống rỗng...

Và tôi có cảm giác như hình như tôi có quen với người ấy...

Tôi đờ đẫn nhìn theo chiếc xe đua màu xám lạnh nhanh chóng hòa lẫn vào dòng
người rồi biến mất.

Sau đó...một ý nghĩ nhảy ra khiến tôi phải giật mình hoảng hốt.

Thảm rồi...tôi còn chưa nhờ anh ghi âm giúp cơ mà !!!

Nghĩ đến cảnh tượng sáng nay, tôi thấy như cuộc sống của mình chỉ còn lại một
màu đen tối !

Liệu ngày mai có phải ngày tận thế không đây ?


Về tới nhà thì tôi thấy bố đang loay hoay dưới bếp.

Vừa phát hiện ra tôi thì bố mỉm cười ấm áp, giúp tôi cất balô, hỏi han mọi
chuyện.

Tôi nhìn bộ quần áo đầy nghiêm chỉnh trên người bố, tò mò hỏi :

- Bố vừa đi đâu về à.

Bố cười :

- Đi đưa cơm cho vợ của bố với lại chuẩn bị cho công tác tại Việt Nam.

Bố lại ham việc rồi. Nhưng chỉ cần bố ở lại đây là tôi không ngừng cười tít
mắt.

- Con ăn gì chưa ?

Tôi ngồi trên ghế, hai chân đung đưa :

- Con ăn ở trường rồi. À bố ơi, chiều bố con mình đi chơi ở đâu đi.

Bố gật đầu :

- Đồng ý ! Con nghĩ xem hai bố con mình nên đến đâu – rồi bố mở tủ lạnh, lúi
húi làm gì đó.

Thật ra bố tôi là một người rất phong độ, đàn ông. Dáng người cao ráo, khuôn
mặt cũng rất đẹp...

- Bố Nhật, ngày xưa là bố theo đuổi mẹ hay là ngược lại vậy ?

Đừng trách là sao bây giờ chuyện này tôi vẫn không biết.

Bởi vì những chuyện quá khứ bố mẹ tôi rất ít nhắc tới và cũng có vẻ không
muốn.

Lúc tôi hỏi dò thì bố chỉ trả lời qua loa còn mẹ thì thẳng thừng cự tuyệt.

Dần dần, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng lúc nãy là buột miệng.

Bố vừa nghe thấy tôi hỏi thì hơi sững người, rồi lại cười :

- Là bố theo đuổi mẹ. Này, cho con gái.

Bố đặt một ly hạnh nhân trên bàn ,nhìn tôi thật chiều chuộng :

- Bố làm từ sáng đấy ! Ăn thử nào.

Tôi tròn mắt kinh ngạc :

- Bố làm á ?

- Chứ sao nữa. Bố vĩ đại không hả ? Haha.

Nhìn thấy tôi vẫn còn không tin, bố nhún vai :

- Con thử mà xem, hoàn toàn khác với kem mà con thường ăn.

Tôi đầy ngờ vực xúc thử một thìa...

Ưm ...đúng là rất khác.

Một thìa nữa...vị này rất quen, hình như đã từng thử rồi.

Một thìa nữa...ồ, nhớ ra rồi, là vị kem mà lần trước tôi ăn ở biệt thự trắng.

Một thìa nữa...chính xác là vị đó, không sai một chút nào cả.

Tôi ngạc nhiên !

Bố ngồi xuống ghế bên cạnh, xoa đầu tồi :

- Thấy chưa hả ? Ngon chứ gì . Haha, bố vất vả lắm mới tìm được công thức này
trên mạng đấy nhé !

Tâm trí tôi đang căng ra thì đột nhiên thả lỏng...

Mọi việc chỉ đơn giản thôi mà nhưng sao vừa nãy tôi lại có cảm giác đầy bất an
nhỉ ?

Một lúc sau hai bố con quyết định tới sở thú chơi !

Ngồi trên chiếc xe ô tô mà bố mới mua sáng nay, tôi thích thú nhìn quanh ,
kiểu gì phải treo thật nhiều gấu bông mới được !

Vừa đi hai bố con vừa kể thật nhiều chuyện.

Đột nhiên, bố mỉm cười :

- Con gái, không còn say xe nữa à ?

Tôi ngó lơ nhìn ra ngoài cửa kính, ậm ừ :

- Vâng, con hết rồi !

Lúc bước vào sở thú, bố để cho tôi dắt đi ngắm thỏa thích.

Thật ra là chỉ cần có bố, ở đâu cũng sẽ rất vui mà.

- Chú ba, đã chịu về nước rồi sao ?

Người đàn ông đứng sau chiếc vòi phun nước, nhìn Vy Anh còn đang ăn kem ở trên
ghế rồi mỉm cười :

- Ồ, tin tức hai người nhạy thế ? Ngay cả số điện thoại mà em mới dùng cũng
có được ?

- Haha. Hoàng Anh Nhật nổi tiếng trong giới kĩ sư, ai mà không biết chứ !

- Nổi tiếng gì ! Tầm phào thôi. So với chủ tịch Hoàng Duy Khánh thì là cái gì
đâu.

Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng một người phụ nữ :

- Này chú ba, kem tôi chỉ chú làm sao rồi.

Anh Nhật xoa xoa mũi :

- Cảm ơn chị nhé. Con bé rất thích.

Người phụ nữ có vẻ rất đắc ý :

- Thích là đúng . Cái đó Duy Phong còn phải khen đấy !

- Chú định ở lại Việt Nam luôn à ?

- Ừ.

- Suy nghĩ kĩ rồi sao ?

Anh Nhật lại đưa mắt về hướng ghế đá, mỉm cười :

- Dù sao cũng ở bên con gái thôi.

Hoàng Duy Khánh có vẻ mong chờ :

- Thế chú vẫn không định cho chúng tôi xem mặt cháu gái à ?

Anh Nhật nở nụ cười nhàn nhạt :

- Giờ em là Hoàng Anh Nhật. Không phải là Hoàng Duy Thức.

Bên kia vang lên tiếng thở dài ...

- Được rồi. Dù không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi tôn trọng quyết
định của chú ! Nhưng vẫn hi vọng là một ngày chú sẽ quay trở lại là Hoàng Duy
Thức.

- Cảm ơn hai người . – Anh Nhật mỉm cười, từ trước tới nay, anh trai ông hoàn
toàn không điều tra gì về quá khứ của ông cả.

- Thế chú cũng nên giúp tôi với chứ ! Sắp tới tập đoàn sẽ xây dựng khu thương
mại lớn nhất thành phố này. Chú tặng tôi một bản thiết kế xem nào . Cứ giúp
người dưng thế.

- Haha. Anh làm gì mà chỉ trích ghê thế ? Năm nào, em chả góp cho anh trên
dưới 10 bản thiết kế chứ ?

- Ôi này, kể công đấy à ? Tôi là muốn bắt cóc chú từ lâu lắm rồi ! Nhân tài
ngay đó mà không cách nào thu phục được. Haiz.

- Từ bây giờ, em tận tâm tận lực giúp Khánh Phong đã được chưa ?

- Vậy sắp tới đây, hai chú cháu hợp tác vui vẻ nhé. Haha.

- Duy Phong của anh chị cừ quá còn gì ! Mới chỉ hai mươi mà tên tuổi trong
giới đã thuộc vào cấp cao rồi ! Như thế này, gái theo nịnh nọt anh chỉ cả ngày
đấy nhỉ.

Duy Khánh cười lớn một tiếng :

- Haha. Chú cứ vớ vẩn . Gái thì kệ chúng nó. Ta có con dâu rồi.

Bà Hoàng cũng lên tiếng :

- Con dâu dễ thương lắm nhé. Khi nào chúng tôi cho chú gặp mặt.

- Ồ, thật vậy sao .Hai người cũng nên trở về đi chứ . Dù cháu trai có tài
giỏi thế nào thì để cháu nó gánh cả tập đoàn khổng lồ như thế không nên đâu !

Hoàng Duy Khánh nói với vẻ vừa tự hào vừa nghiêm nghị :

- Chú lo gì chứ. Duy Phong bắt đầu làm việc từ năm lên chín cơ. Haha.

Giọng bà Hoàng có chút bực bội :

- Ông còn cười được. Chú ba nói đúng đấy ! Con trai tôi không phải để mà cứ
vùi đầu vào công việc như thế nhá.

Hoàng Duy Khánh cười gượng :

- Thả cho Duy Phong một thời gian để xem khả năng thế nào thôi mà.

Anh Nhật cười lớn :

- Thế thấy thế nào ? Vượt mặt anh rồi đúng không ?

Vang lên tiếng thở dài :

- Haiz, có lẽ lần này về, mang tiếng chủ tịch như tôi cũng chỉ giúp kí vài
ba tờ giấy vụn thôi.

Anh Nhật chỉ biết lắc đầu, bố con nhà này, trí tuệ tuyệt đỉnh lại cộng thêm sự
nhạy bén thương mại một cách chuẩn xác . Hợp lại thì còn ai có thể qua nổi đây
!

Nhìn Vy Anh đã ăn xong kem, đang ngó nghiêng, có lẽ là thấy bố đi lâu đây
mà, ông mỉm cười :

- Thôi, nói chuyện sau nhé ! Đang đi chơi với con gái.


Màn đêm ngày một thêm phủ kín.

Bên ánh đèn vàng tỏa ánh sáng ấm áp và có phần ảm đạm, một người đàn ông
chuyên tâm vẽ bản thiết kế.

Những ngón tay thon dài phác từng đường nét trên tờ giấy trắng một cách thật
thư thái.

Giống như, đây chỉ là một thú vui tao nhã của ông.

Có tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, bà Diệp đến bên cạnh, đặt một ly trà thảo
dược xuống ,có phần trách móc :

- Anh mới về nước thì nghỉ ngơi một chút đi chứ. Sao lại làm việc liền như
thế này ?

Ông nở một nụ cười :

- Anh vẫn chưa quen giờ Việt Nam lắm nên không ngủ được. Em cứ ngủ đi.

Bà Diệp không nói gì thêm, lẳng lặng đứng bên.

Anh Nhật dừng bút, ngẩng đầu nhìn bà :

- Có tâm sự gì sao ?

Đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mà vẫn không được một hạnh phục trọn vẹn.

Luôn phải nơm nớp lo sợ một ngày nào đó, bóng đen quá khứ sẽ lại tìm đến.

Và đáng sợ nhất là nó sẵn sàng ập tới bất kì lúc nào.

Hạnh phúc có được thì mỏng manh, luôn lo sợ những thứ đó sẽ tan biến ...

Bà Diệp cố gượng cười để những điều nói ra được nhẹ nhàng hơn :

- Anh sẽ định như thế này mãi à ?

Anh Nhật nhấp một ngụm trà, ánh mắt phảng phất sự phiền muộn :

- Cứ để cái tên Hoàng Duy Thức chết đi. – rồi ông mỉm cười – Anh có em, có
con gái. Còn muốn gì thêm ?

Bà Diệp đặt tay lên vai ông...tất cả những điều muốn nói đều thể hiện qua đó.

Đến bên cửa sổ, bà đưa mắt nhìn xa xăm, không ngăn được mà thở dài.

Hoàng Anh Nhật...

Mọi thứ đều là vì Vy Anh, ngay cả cái tên cũng thế...

Còn đối với bà mà nói, chỉ được xem như là mẹ của Vy Anh mà thôi.

Trên đời này sao lại có một người mang trái tim sâu nặng tới thế !

Đang chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang, bà chợt giật mình, ngoảnh lại thì
cũng thấy Anh Nhật đã đứng dậy.

Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng sang phòng bên...

Trên chiếc giường lớn bày la liệt gấu bông, Vy Anh không ngừng giãy dụa và nói
mê như đang phải chịu đựng một sự hành hạ rất đau đớn.

Anh Nhật hoảng hốt bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, dịu dàng nắm tay
con gái, nhỏ giọng dỗ dành :

- Không sao rồi . Có bố ở đây ! Không sao cả.

Vy Anh nắm chặt lấy tay ông, thôi rên rỉ nhưng vẫn cau màu thật chặt.

Ông khẽ vuốt tóc con gái, không ngừng lặp đi lặp lại :

- Ngoan nào, không sao đâu . Mọi thứ đã qua rồi. Không sao cả.

Được một lúc, Vy Anh mới giãn mày ra...hơi thở đều đặn hơn.

Ông nhặt chiếc chăn mỏng rơi dưới sàn lên, cẩn thận đắp cho Vy Anh.

Bà Diệp đứng phía sau, đôi mắt bị bao phủ lấy bởi bóng đen...


Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương #14