13:


Người đăng: truyenbonggon

Cả hai người ngồi ở ghế sofa đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh.

Bùi Vĩnh run run giọng :

- Quang ...Con ...

Anh không nhìn ông, bước đến bên cạnh người phụ nữ :

- Mẹ !

Bà ta không ngờ Bùi Quang lại phản ứng như thế này, như vậy là anh chưa nghe
được gì rồi. Ngay lập tức, vẻ mặt trở nên rất xúc động :

- Quang ! Mẹ tới thăm con đây.

Anh à lên một tiếng, chiếc khuyên tai lóe lên một tia sáng lạnh lẽo :

- Nhưng mà tôi không có mẹ.

Nhìn khuôn mặt người phụ nữ trong phút chốc đã trở nên cứng đờ, anh lạnh
lùng, giọng đều đều :

- Tôi không có mẹ, chỉ có bố. Vì vậy bà đi ngay đi.

Bùi Vĩnh ngạc nhiên...

Đôi môi bà ta mím chặt, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy :

- Con ...con không cần mẹ nữa sao hả Quang !

Anh cười một tiếng :

- Không phải là không còn nữa, mà là chưa bao giờ cần. Đừng để tôi nói thêm.
Bà đi ngay đi. – Anh nhìn ra phía cửa, có ý xua đuổi, câu cuối được ghì mạnh
– và...đừng làm phiền bố tôi.

Người phụ nữ đứng im...Chết trân.

Từ khi nào mà Bùi Quang lại trở nên như thế...chấp nhận và bảo vệ người bố
ấy...

Lúc người phụ nữ kia rời khỏi, Bùi Vĩnh không giấu được sự hạnh phúc, nhìn anh
đầy xúc động :

- Quang! Con chịu tha lỗi cho bố rồi.

Anh không nói gì, đi ngang qua người ông.

Bùi Vĩnh có hơi hụt hẫng nhưng niềm vui sướng vẫn còn hiện rõ.

Lúc bước lên bậc cầu thang, anh quay đầu lại :

- Bố ! Chuyện này đáng lẽ không nên giấu con. Còn nữa, con chưa bao giờ nghĩ
là bố có lỗi với con.

Câu nói này như được anh cất giấu từ lâu.

Bùi Vĩnh nở một nụ cười mãn nguyện :

- Quang ! Con thay đổi rồi. Là vì cô bé kia à ?

Vừa nhắc tới đây, khuôn mặt anh trở nên khó coi, xen lẫn sự do dự và phức tạp.

Anh mím môi, không nói gì.

Bùi Vĩnh đến gần, đặt tay lên vai anh :

- Con thích cô bé ấy.

Anh gật đầu.

- Vậy thì phải nói rõ ràng cho người ta biết.

Anh không trả lời, bước lên những bậc thang tiếp theo.


Anh nhìn tôi, vẻ mặt là có nên cười hay không nữa !

-Vy Anh ! Em rất ngốc.

-À. Mọi người vẫn hay tưởng là vậy. Nhưng thật ra không phải.

-Vậy à?

-Vâng. Em ngược lại là rất thông minh. Chỉ là không có ai đủ khả năng để có thể nhận ra thôi.

-Vậy anh thấy Vy Anh rất ngốc thì anh có khả năng siêu phàm ?

-...

Tuyệt đối không bao giờ tranh luận với anh về vấn đề trí tuệ nữa ! Nhắc đến
khả năng siêu phàm, tôi chợt nhớ ra ...

-Màn ảo thuật đọc suy nghĩ lúc nãy, anh tại sao lại có thể đoán chuẩn các hết tất cả như vậy.

-Suy đoán.

Suy đoán ! Được rồi...Thì là suy đoán...

Tôi khẽ thở dài :

-Vậy tại sao em lại không đoán được ?

Anh thấy vẻ tò mò của tôi thì có hơi buồn cười giải thích :

-Thật ra là cái này không hề khó một chút nào cả. Chỉ cần em tinh ý.

-Thật sao ? Anh chỉ em đi.

-Được. Bây giờ Vy Anh cũng chọn ra hai thứ đi.

Tôi nghĩ nghĩ một chút, nhìn anh :

-Gia đình và sự nghiệp.

-Gia đình.

Tôi kích động :

-A ! Sao anh biết ! Mau chỉ em đi.

-Ừ. Là thế này. Khi em liệt kê hai thứ đó, anh để ý tới ánh mắt và giọng nói của Vy Anh. Lúc em nói tới gia đình, vì đó là thứ em chọn nên sẽ có chút hy vọng và tin tưởng ở em.

Hy vọng và tin tưởng ? Hình như là tôi hiểu rồi .Thế thì ...

Anh thử nói ra hai thứ đi. Em cũng sẽ đoán được cho mà xem.

-Được. – Anh nhìn tôi, chậm rãi nói – Em và tất cả.

Tôi mở to mắt nhìn anh...Mặc dù đây chỉ là phục vụ cho mục đích thể hiện tài
ảo thuật của tôi nhưng mà...ánh mắt anh...giọng nói này...

Em và tất cả ...Câu nói này giống như mộ lời khẳng định thì hơn.

Tôi thất thần nhìn anh.

Đột nhiên anh bật cười :

- Vy Anh ! Em thật sự không có năng khiếu trong việc này.

- ....

Tôi bắt đầu cảm thấy không khí trở nên thật ngột ngạt. Tay anh vẫn để trên má
tôi . Ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa khó nắm bắt...

-Sắp đến giờ xe bus rồi.

-Về cùng anh.

-Đi xe bus gần hai tiếng. Sẽ rất tốn thời gian.

Anh cười một tiếng :

-Em còn có thể ngốc như thế này nữa.

A ! Tôi chẳng hiểu gì cả ! Vẻ mặt cũng trở nên ngơ ngác.

Anh buông tay ra, giọng nói trở nên ấm áp :

-Vào trong. Chơi một lát nữa rồi về.

Tôi gật đầu đi theo anh. Tim vẫn đập sai nhịp.

Cứ mơ màng, có lúc tôi nghĩ mình hiểu ra điều gì đó, có lúc lại không. Cuối
cùng là chẳng rõ ràng được gì cả.

Bên trong, không khí khá trật tự.

Lũ nhóc đang chăm chú nghe thư kí Hoàng kể chuyện gì đó, khuôn mặt đầy nghiêm
túc.

Còn rider Nguyên thì có vẻ nhàm chán lại vừa coi thường, cắm phone nghe nhạc,
lâu lâu lại gắt lên :

-Stop !

Mạnh Vũ và Trúc Vũ cũng im lặng nghe nhưng biểu cảm không khác rider Nguyên là
bao.

Thư kí Hoàng vẫn say sưa kể chuyện.

Tôi cũng bắt đầu tò mò, ngồi xuống lắng nghe.

Ném mình xuống giường, anh thẫn thờ nhìn trần nhà, khẽ thở dài.

Thích một người thì phải cho người ấy biết ! Điều ấy tại sao anh lại không rõ
chứ ! thậm chí anh còn là người ghét cái kiểu cứ giấu diếm không rõ ràng.

Nhưng mà lúc đối mặt với cô bé ấy thì anh lại không nghĩ được như thế.

Giống như cô ấy sống ở một thế giới khác vậy, hoàn toàn cách biệt hẳn với anh.

Anh biết, tất cả là mình sẽ chỉ nhận được con số 0 mà thôi.

Và hôm qua, thấy Duy Phong và Vy Anh như vậy, anh đã biết ai mới là người nên
ở bên cạnh cô ấy.

Chính anh cũng cảm thấy hai người họ mới thuộc về nhau.

Anh nhắm mắt lại...Tâm trí quay về một đêm mùa đông của nhiều năm trước.

Hôm đó, cuộc đua kết thúc, anh không vội về nhà mà lang thang khắp thành phố.

Không phải là anh chán ghét cái nhà đó mà là anh không chịu được sự cô đơn,
lạnh lẽo ở nơi đấy.

Anh cứ phóng xe lao đi như vậy, chẳng hề có điểm dừng. Sương đêm đã bắt đầu
buông xuống.

Mình anh với thành phố đang chìm trong đêm đen.

Cảm giác cô độc ngày càng lớn dần.

Và anh nhìn thấy một điểm sáng...

Anh quyết định dừng ở đó.

Là một quán phục vụ đồ uống, điểm tâm không lớn lắm, nhưng có cách bố trí rất
độc đáo.

Anh mở cửa bước vào...Vắng ngắt. Chẳng có ai cả.

Đã đóng cửa rồi à ? bảng thời gian chỉ báo làm việc tới 10 giờ, bây giờ đã gần
12 giờ rồi...

Anh cau mày, chủ quán là ai sao mà bất cẩn như vậy, quên khóa cửa !

Đúng lúc anh định bước đi thì đột nhiên anh đèn vụt tắt.

Sự hiếu kì và một cảm giác lạ lẫm dâng lên...khiến anh dừng chân và bước hẳn
vào quán.

Mắt anh dừng lại ở một nơi...

Trước ánh sáng lung linh của những ngọn nến nhỏ, có hai cô nhóc đang ngồi ở
đấy.

Một cô nhóc có vẻ nhanh nhẹn, linh hoạt, vẻ mặt đầy háo hức, lấy tay lay lay
cô nhóc ngồi bên cạnh :

- 11 giờ 59 rồi. Vy Anh, cậu chuẩn bị ước đi.

Cô nhóc tên Vy Anh có khuôn mặt rất đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm
vào chiếc bánh sinh nhật đầy nến.

Cô nhóc bỗng trở nên thật nghiêm trang, ánh mắt đầy kiên quyết.

Bùi Quang hơi tò mò, chắc là việc gì đó rất quan trọng nên cô bé đó mới có bộ
dạng nghiêm túc như vậy.

Cô bé hít sâu một hơi, đột ngột nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, lẩm bẩm :

- God, con ước người sẽ mang cho con một người đẹp trai, cao trên 1m80, tài
năng, giàu có, không gay, chung thủy ,… nói chung là tuyệt vời như thiên thần
là đủ rồi.

Bùi Quang suýt nữa thì bật cười ra tiếng.

Nhưng khoảnh khắc đó, anh lại muốn mình trở thành người ấy.

Dù điều ước có ngốc nghếch thế nào nhưng hình như đối với cô bé ấy lại là một
điều vô cùng nghiêm túc.

Không hề ai biết tới sự hiện diện của anh...

Vừa lúc anh anh bước ra khỏi quán thì đèn bật sáng, một cô gái lớn tuổi đi ra
từ chỗ công tắc điện, liếc xéo cô bé :

- Em lại ước cái này à ? Trai như thế không có đâu.

Cô nhóc bên cạnh cũng nhìn cô bé đầy nhàm chán:

- Cậu lại ước cái này mãi mà không chán à. Làm ơn quay về sao hỏa đi.

Trước thái độ của hai người kia, vẻ mặt của cô bé vẫn đầy quyết tâm :

- Người ấy chắc chắn là tồn tại.

- Em lại tự kỉ nữa rồi.

- Tự kỉ mà còn tự sướng.

- Em sẽ chờ người ấy. Em tin là anh ấy sẽ đến tìm em.

- Em ngốc vừa thôi.

- Cậu hâm quá.

- ...

Anh thích cô bé ấy từ lúc đó...Cho đến bây giờ thì có còn là thích nữa không ?

Dù là con số 0 đi nữa, anh vẫn sẽ làm điều đó.

Đơn giản là vì anh không thể giấu được. Càng giấu nỗi đau sẽ càng sâu hơn.


-Cô ấy nói với chú là chỉ cần chú bằng lòng làm bạn trai cô ấy thì cô ấy sẽ bỏ sự nghiệp, tình nguyện ở nhà làm một người vợ ngoan, chăm chút gia đình và nuôi những đứa trẻ. – Thư kí Hoàng kể đến đây có phần vênh lên – Chú nói với cô ấy là anh không cần một phụ nữ ăn bám.

Kể xong, vẻ mặt thư kí Hoàng trở nên vô cùng kiêu ngạo.

Lũ nhóc còn gật đật đầu phụ họa, vẻ mặt như thông cảm....

À, hóa ra là kể chuyện tình sử cho lũ nhóc...Cái gì ? Tình sử ? Không phải thư
kí Hoàng hết chuyện kể nên mới lôi tình sử ra kể đấy chứ !!! Người này nghĩ
mấy nhóc sẽ hiểu được sao ?

Anh ngồi bên cạnh, có vẻ như đọc được suy nghĩ của tôi, khẽ thì thầm :

-Những chuyện này là có thật. Tất cả là 9 cô, anh ấy sẽ kể ra 90 cô. – Anh nhấn mạnh – chỉ có con nít mới chịu nghe anh ấy nói.

Thì ra là vậy. Nhưng tôi thấy cũng...thú vị mà.

Chú cháu nhà này...chú thì cứ nói, cháu thì cứ nghe...nhưng thật ra...chẳng ai
hiểu gì.

Với chất giọng đắc chí nhơn nhơn, thư kí Hoàng tiếp tục :

- Cô nhân viên trong công ty theo đuổi chú. Nói với chú là cuộc sống không có
chú sẽ trở nên rất vô nghĩa, không có chú, cô ấy không thiết sống nữa. Chú nói
với cô ấy, anh không cần một người phụ nữ vô trách nhiệm.

Lần này, lũ nhóc la lên :

- Cô này chú kể rồi.

- Cô vô trách nhiệm chú kể lúc nãy rồi.

Thư kí Hoàng nghệch mặt vài giây, sau đó xua tay :

- Kể rồi ? Các cháu nhớ sai rồi.Chú nhiều cô lắm !

Mấy nhóc em lại nhao nhao :

- Kể rồi mà.

- Chú kể rồi.

- Rõ ràng là kể rồi.

Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, cau mày :

- Đã nói chưa kể là chưa kể ! Có nghe không hả !

- Kể rồi . Kể rồi mà.

- Ta là người kể mà không biết à.

- Chúng cháu là người nghe.

- Nghe sai, sai bét hết rồi.

- ....

Lại còn có thể cãi nhau tay đôi với con nít ...!

Tôi rất nghi ngờ một điều .Thư kí Hoàng có khi là một chứng nhân của sự hợp
tác giữa thế giới ma quỉ và người ngoài hành tinh.

Rider Nguyên gỡ tai phone ra, liếc xéo thư kí Hoàng :

- Please ! Đây là lần thứ ba chú cháu mấy người cãi nhau rồi đấy !!!

Thư kí Hoàng tỏ ra không quan tâm, quay sang hỏi hai người tên Vũ :

- Cô này anh đã kể chưa ? Chính xác là chưa, có đúng không ?

Hai người tên Vũ cười lảng :

- Haha. Đôi khi các cô gái cũng có những hành động giống nhau mà.

- ....

Thế là biết sự thật rồi chứ ! Nhưng thư kí Hoàng...trong từ điển của người này
hình như là không hề tồn tại hai chữ xấu hổ.

Nhanh chóng lấy lại vẻ mặt kênh kiệu, mắt lại lóe lên một tia gian tà, cười
khà khà nhìn lũ nhóc :

- Thế có muốn nghe chuyện của anh Duy Phong không ?

Ngay lập tức, giọng nói đầy hào hứng và phấn khích vang lên :

- A ! Có !

Mọi người đồng loạt hướng ánh nhìn về phía đó.

Tôi le lưỡi, cười gượng, nói một cách rụt rè :

- Em muốn nghe mà...

Anh nhìn tôi, hơi nhíu mày :

- Muốn nghe ? Nhưng anh chẳng có ai cả !

Không có ai ? Chẳng lẽ lại không có ai ?

Vô lí !!! Hoàn toàn vô lí !!!

Anh luôn nổi-bật-kinh-người như vậy mà lại không có ai ?

Có chết tôi cũng không tin. Như thế chưa đủ, phải là chết rồi tôi cũng không
tin.

Thư kí Hoàng sau khi bị tôi dọa thì đã lấy lại bình tĩnh, đẩy gọng kính :

- Cái này chỉ có tôi mới biết thôi bạn Vy Anh. Duy Phong...- nói tới đây, thư
kí Hoàng lắc đầu thở dài vẻ khổ sở, theo tôi thì đây chính xác là nỗi khổ của
một người nhiều chuyện – cậu ấy có bận tâm gì đâu.

Biết ngay mà !!! Hứ, không có ai nữa chứ...Riêng tôi...đã là một người rồi...


Sân bay náo nhiệt...

Một người đàn ông lặng lẽ kéo chiếc vali đi về phía bãi đỗ xe.

Nắng chiều chiếu lên người ông càng thêm kéo dài chiếc bóng cô độc.

Được cất giấu sau bóng dáng đó là cả một bí mật to lớn...và...một tình yêu bất
diệt.


Chắc chắn là các bạn biết ai là người ở sân bay rồi đúng ko ? ^^

Mọi người bắt đầu chú ý hơn, vẻ mặt đầy tập trung.

Còn anh tựa đầu vào tường, tỏ ra bàng quan và mặc kệ.

Thư kí Hoàng nhìn những ánh mắt mong chờ của chúng tôi...đột nhiên nghiêng đầu
sang trái...sang phải...

Chưa hết, hai tay đan chéo vào nhau, xoay xoay...

Hự ! Đây là những động tác khởi động thể dục mà...Đã như thế, vẻ mặt còn cứ
vênh vênh...

Đúng là hơn cả khác người. Thấy chúng tôi để ý nên làm kiêu đây !

Mà...mấy nhóc em lại còn đang làm theo !

Trời ơi...! Đây là tiết thể dục sao ?

Rider Nguyên tút tai phone ra, ném thẳng vào người thư kí Hoàng :

- Say it ! Ngứa mắt !

Ngứa mắt ... Vâng...chính xác là rất ngứa mắt.

Cứ quay qua quay lại như con loăng quoăng.

Con loăng quoăng ấy bị tấn công thì đờ người một tí...

Ồ, đã hết loăng quăng rồi...

Thư kí Hoàng ho vài tiếng lấy giọng, bắt đầu kể :

- Vì có quá nhiều nên chuyện gì tôi nhớ ra thì sẽ kể.

- ....

Một câu nói rất có lí ! Nhưng ...ai mà không biết cơ chứ !!!

Chuyện không nhớ ra thì kể bằng niềm tin sao ?

Mọi người đều lườm thư kí Hoàng, tất nhiên là trừ người đang ngồi cạnh tôi ra.

Cuối cùng, câu chuyện cũng được bắt đầu ...

- Ba năm trước, tại Lon Don, một tập đoàn lớn tầm cỡ thế giới tổ chức một dạ
tiệc. Khánh Phong là một trong những đối tác quan trọng nhất nên tham dự. Lúc
ấy, Duy Phong và tôi đại diện tập đoàn tới đó. Nhưng chỉ đến hai mươi phút cho
có mặt rồi sẽ bay sang Ý. Lúc chúng tôi ra về thì một cô gái trẻ đang vừa đàn
piano vừa hát trên sân khấu. Cô ta là con gái duy nhất của tập đoàn kia – thư
kí Hoàng nhíu mày - tên gì nhỉ, hình như là Kamila Rivera.

Anh từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ. Có lẽ là bây giờ anh cũng
không biết là chuyện đó từng xảy ra hay không nữa...

Vừa nói tới đây, Mạnh Vũ bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng :

- Kamila Rivera ? Tập đoàn đó là R.Conglomerate ?

Thư kí Hoàng mắt sáng lên :

- Đúng rồi. Đúng là R.Conglomerate . Cậu cũng biết à ?

Ừ nhỉ. Sao tôi cũng có cảm giác như là đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

Trúc Vũ đột nhiên la lên đầy kích động :

- Kamila Rivera ! Vy Anh, không phải chúng ta đang đi lùng album mới của chị
ấy à ?

A ! Phải không ? Kamila Rivera ...Một ca sĩ teen mang tầm quốc tế...Rất rất
nổi tiếng.

Người anh, vừa tài giỏi, xuất thân lại vừa danh giá. Là đại tiểu thư của một
tập đoàn lớn.

Ồ ! Thế giới này hóa ra lại nhỏ bé như vậy...

Mà không phải, lúc nào tôi gặp chị ấy thì mới nói được như thế.

Cái này...là anh gặp mà.

Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :

- Tốt ! Mọi người đều biết thì chuyện sẽ hấp dẫn hơn. Nhưng mà...cô ta là ca
sĩ à ?

- .....

Thấy vẻ mặt sa sầm đầy khó coi của chúng tôi, thư kí Hoàng cười lảng :

- Haha. Tôi chỉ biết cô ta là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn đó. Tiếp
nhé. Bữa dạ tiệc đó là tổ chức kỉ niệm Kamila lên 18. Duy Phong và tôi đến rồi
chỉ nhoáng cái là đi nên cũng không để ý gì nhiều. Kamila thì say sưa biểu
diễn trên sân khấu, lâu lâu lại liếc mắt đưa tình với Duy Phong.

- ....

Nói tới đây, tôi đột nhiên liếc anh một cái...nhưng cái này là thăm dò chứ
không phải đưa tình nhé ! Người ấy vẫn giữ thái độ hờ hững...Thế thì có lẽ là
lúc ấy không rung động trước Kamila nhỉ...

- Lúc Duy Phong vừa đứng dậy khỏi bàn tiệc thì Kamila bỗng nhảy vọt xuống sân
khấu, chắn ngay trước Duy Phong, vẻ mặt đắm đuối, giọng nói ngọt ngào, thậm
chí cô ta còn phát âm tên Duy Phong rất chuẩn. – Thư kí Hoàng bỗng nói nhỏ như
thì thào – Phong...Don’t leave me...

Lần này, rider Nguyên ném luôn chiếc MP3 vào người thư kí Hoàng :

- Vietnamese ! Phát âm của anh nghe phát ói đi được.

Phát ói...vâng...đồng ý là thế.

Thư kí Hoàng sa sầm mặt nhưng nhanh chóng kể tiếp, giọng nói thật nhẹ nhàng ,
ánh mắt cũng đắm say...nhưng mà vẻ mặt người này chỉ hợp với ác quỉ, bắt chước
người ta như vậy thật...phát ói :

- Phong...đừng bỏ em một mình. Phong ! Có biết là em dành bữa tiệc này chỉ để
cho anh không ? Ngày hôm nay, em bước sang 18 rồi, đã là một cô gái trưởng
thành rồi. Em muốn thực hiện một việc quan trọng nhất đời mình, đó là...thổ lộ
với anh một điều. Phong...em yêu anh...Hãy để em được bên anh. Chỉ cần anh cho
phép, em sẽ theo anh tới bất cứ nơi đâu. Phong...làm ơn, chấp nhận em..

Wow ! Thật lãng mạn ! Anh hạnh phúc như vậy ! Được chị Kamila thổ lộ trực tiếp
thế này...

Tôi cũng thật sự cảm thấy như mình đắm chìm trong khoảnh khắc ấy...

Kamila xinh đẹp đầy quyên rũ...ngọt ngào và say đắm...

Giống như nàng công chúa chờ đợi hoàng tử của mình.

- Lúc đó, mọi người đều đổ dồn về phía chúng tôi. Hàng loạt máy quay phim
cũng đều được chuẩn bị để ghi lại hình ảnh đó. Duy Phong nhìn Kamila...

Tim tôi bỗng nhiên đập rất nhanh...Vừa hồi hộp vừa bất an...

Thư kí Hoàng bắt chước anh, ánh mắt đầy lạnh lẽo và thản nhiên, vẻ mặt hờ
hững, giọng nói không cảm xúc :

- Sorry, were you talking to me ? ( Xin lỗi, cô đang nói chuyện với tôi à ? )

Căn phòng phút chốc trở nên im bặt, bị bao phủ bởi không khí quái dị...

Mặc dù là thư kí Hoàng chỉ bắt chước lại thôi nhưng như thế cũng đủ để làm cho
chúng tôi bất động – chết lặng – sững sờ - kinh ngạc.

Một từ thôi – Sốc.

- Haha. Mọi người không chứng kiến mà còn như thế thì phải biết lúc đó, bữa
dạ tiệc như thế nào . Haha. Phải gọi đó là dạ-tiệc-hóa-đá. Haha. Lúc DP nói
xong, cùng tôi rời đi thì khung cảnh ở đó vẫn không hề thay đổi . Tất cả đều
nhìn nhau như thế này này . – Thư kí Hoàng mở to mắt, há miệng rồi lại tiếp
tục cười lớn.

Rider Nguyên là người đầu tiên có phản ứng, ngã lăn xuống sàn, nhìn trần nhà
, cười và cười. Giống như từ trước tới nay người này đều phải khóc.

Liền sau đó, hai người tên Vũ cũng cười tới nỗi ngã nhào...ngồi dậy...cười
lớn....lại ngã nhào tiếp.

Còn tôi ư ...vẻ mặt vẫn cứng ngắc...Thật muốn khóc mà !

Tôi từ từ ...từ từ đưa mắt nhìn người ấy.

Ngay lập tức ..thần trí còn chưa hồi phục hẳn lại bị chấn động !!!

Anh tựa đầu vào tường, đôi chân dài duỗi thẳng ra, mắt nhắm lại ...

Ồ...anh ấy đang ngủ ...

Ngủ ? Ngủ ư ? Còn có thể như thế nữa !!!

Ngủ ...trong khi mọi người đang nói chuyện về mình ???

Tôi tự ghi nhớ vào đầu một kinh nghiệm lớn – sau này không nên tiếp xúc nhiều
với anh, như thế sẽ có thể bị đau tim bất cứ lúc nào.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của người ấy...đến lúc ngủ cũng hờ hững và thờ ơ như
vậy...

Tiếng cười quá lớn làm anh khẽ nhíu mày.

Tôi nhìn mấy người còn cười bò kia, ra dấu :

- Suỵt ! Mọi người đừng cười nữa . Để anh ấy ngủ.

Mọi người tất nhiên là...vẫn cứ cười ha hả . Không phải họ không muốn mà căn
bản là đã không thể dừng lại được nữa rồi.

Tôi bất lực nhìn họ...Mấy nhóc em cũng đã lăn ra ngủ từ lúc nào.

Tôi lại tiếp tục nhỏ giọng :

- Mọi người đừng làm ồn...

Nhưng câu nói của tôi chưa kịp dứt thì đã có một giọng nói trầm ấm cắt ngang :

- Kệ họ.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó nhưng đôi mắt đã mở ra, vương chút mệt mỏi.

A ! Anh sao lại dậy rồi...

Mà cũng phải thôi, tiếng cười như muốn làm nổ tung cả cô nhi viện chứ đừng nói
là đánh thức anh.

Tôi tiến lại gần anh, thì thầm :

- Anh mệt lắm có phải không ?

Anh lắc đầu, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh. Im lặng.

Cuối cùng mấy người kia cũng chịu ngưng cười nhưng vẻ mặt lại đầy bất đắc dĩ.
Không ngừng ôm bụng và xoa xoa miệng.

Sau đó, thư kí Hoàng liếc tôi và anh rồi bảo mọi người đưa lũ nhóc trở về
phòng.

(Đọc truyện hay tại KenhTruyen.Info)

Tôi dựa vào người anh, lo lắng :

- Anh cũng nên về phòng nghỉ một chút.

Anh nhẹ giọng :

- Không cần.

- Vậy anh có đói không ? Ăn cái này nhé !

Tôi bóc sẵn bánh ra, cái này là bánh qui thuộc dòng Bebe, là nhãn hiệu nổi
tiếng đấy ! Vì cái này mà tôi sẵn sàng tẩy chay cơm . Yêu không kém gì kem
hạnh nhân đâu, mà ăn kèm với kem thì rất rất tuyệt.

Tôi đi đâu cũng mang theo một gói bánh nhỏ bên mình.

Anh nhìn lướt qua rồi cười :

- Thích cái này à ?

Tôi cực kì tự tin, giọng nói có chút khoe khoang :

- Vâng . Cái này còn có rất nhiều loại.

Thật ra nhiều loại của tôi ở đây là ám chỉ ...nhiều màu. Mỗi vị thì trên bao
bì mang theo một màu riêng. Tôi lần nào đi siêu thị cũng vơ hết tất cả các
màu. Mỗi ngày một màu mà nhấm nháp.

Cuộc sống thật là đầy màu sắc.

Tôi đưa một chiếc bánh nhỏ cho anh :

- Anh ăn nhé.

Anh hơi nhíu mày :

- Anh không nghĩ là anh sẽ ăn được.

Tôi có chút không vui :

- Tại sao ? Từ trưa giờ anh còn chưa ăn gì mà.

- Anh không đói.

Tôi xụ mặt, đưa miếng bánh đó lên cắn cắn :

- Rất ngon đấy . Anh thật sự không muốn ăn à ?

- Ừ.

Tôi bắt đầu chuyển sang năn nỉ :

- Anh ăn đi nhé. Một chút thôi mà. Làm ơn đi.

- ....

Thấy anh có vẻ suy nghĩ, tôi lại tiếp tục :

- Duy Phong ! Anh ăn đi mà.

- ....

Thoáng qua trên gương mặt anh là sự phức tạp, anh nhìn tôi cười :

- Anh ngủ nhé ?

- ....

Được thôi ! Anh cứ ngủ đi, ăn một mình càng tốt !

Tôi buồn bực ăn bánh ...nhưng lại không thể ngăn mình khỏi đưa mắt nhìn người
ấy.

Mái tóc đen ngắn này...mắt đã khép lại này...

Đôi mắt này, có lúc nhìn vào thì thật dịu dàng ấm áp.

Có lúc lại thật lạnh lẽo và vô cảm, làm cho người ta dù có can đảm đến mấy
cũng không dám lại gần.

Có lúc lại ngang ngược và pha chút ma mãnh.

Nhưng có điều không thể thay đổi ở trong đôi mắt đó...là một sức mạnh ma quái
khiến người khác bị mê hoặc.

Lần đầu tiên trong ngày có chút thời gian để tâm trí ổn định, bình tâm lại
nghĩ ngợi một chút.

Nhưng...thực ra cũng không có gì để nghĩ cả.

Chỉ là...anh chẳng bao giờ dứt ra khỏi tâm trí tôi mà thôi.

Tôi thất thần nhìn anh.

Căn phòng tĩnh lặng...cả thế giới đột nhiên biến mất.

Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đã đập sai nhịp...

Vẻ đẹp của anh làm người ta quên đi rất nhiều điều.

Tôi mím mím môi, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm thật khẽ vào môi của người ấy.

Anh hơi nhíu mày..

Tôi giật mình, rút tay về ngay lập tức.

A ! Anh đang nhìn tôi ...

Tôi đánh thức anh rồi sao...

Nhưng chưa ai kịp nói thì thì một giọng điệu đầy nghiêm nghị vang lên, tất
nhiên là pha lẫn gian ác :

- Bạn Vy Anh định ám sát tổng giám đốc của chúng tôi là không được đâu nhé !

Lấp sau cánh cửa, thư kí Hoàng cười đắc ý.

- ....

Oan hồn ! Oan hồn ! Người này rõ ràng là oan hồn !

Ối má ơi...thật hết chịu nổi.

Nhưng mà cũng may, oan hồn ấy đã giải thoát tôi khỏi sự lúng túng vừa nãy rồi.

Đột nhiên lúc này tôi lại nghĩ ra một câu – oan hồn là người bạn tri kỉ.

Nghĩ xong liền không khỏi rùng mình ...

Nhìn vẻ mặt không hài lòng của anh, thư kí Hoàng rón rén bước vào, khẽ hắng
giọng :

- Tôi không cố ý đâu. Tôi đến để bắt tên này. – Nói rồi bế cậu nhóc còn lại
đi.

Lừa gạt...Đến để đưa đi nhưng mà không biết oan hồn kia đã đứng ở cửa bao lâu
rồi.

Căn phòng thoáng chốc lại trở nên thật yên tĩnh.

Chiều dần buông, qua ô cửa sổ nhỏ, đã thấy vài vệt nắng chiều rải rác, yếu ớt
chiếu vào

.

Giọng anh nhẹ nhàng vang lên :

- Em tiếp tục đi.

Tôi ngơ ngác . Tiếp tục gì cơ ?

Hừm...Không phải bây giờ đang im lặng à, vậy thì tiếp tục thôi.

Đợi một lúc, anh gọi tôi :

- Vy Anh.

Hừm...bảo người khác im lặng rồi lại cố ý lôi kéo người ta lên tiếng. Nham
hiểm !

Tôi có chút đề phòng :

- Vâng.

- Lúc nãy có phải định cắn anh không ?

Hừm...anh đừng nên nghĩ linh tinh như thế chứ, lúc nãy tôi chỉ...Lúc nãy ? Cái
gì cơ ?

Chết rồi...lúc nãy...lúc nãy...vậy là anh biết những hành động tội lỗi mà tôi
đã làm.

Không phải là anh đang ngủ à...Tại sao ngủ mà còn có thể như thế. Ác!Độc!

Tôi đỏ mặt, gục đầu vào hai chân, nhỏ giọng :

- Không phải đâu. Em ngồi im từ nãy giờ mà.

Giọng anh đầy ý cười :

- Vậy à ?

Tôi vùi đầu sâu hơn, giọng cũng nhỏ hơn :

- Vâng, em không nói dối đâu.

- Được rồi. Mình nói chuyện đi.

Đã thoát ! Lần sau không nên nhìn anh nữa...nếu nhìn là mất hết kiểm soát .
Quá nguy hiểm.Anh có một ngoại hình quá nguy hiểm.

Anh muốn nói chuyện à ? Nhưng sao tôi lại có cảm giác không bình thường nhỉ ?

- Anh muốn nói gì ? Em nghe đây.

- Nói chuyện yêu đương.

- ....

Trong khi tôi còn choáng váng nhìn người ấy thì...

Rầm !!!

Một tiếng động mạnh mẽ vang lên ...

Rider Nguyên ngã nhào dưới đất, mặt nhăn nhó, hướng về phía cửa quát ầm ỹ :

- Damn it !!! Đã rình người ta rồi còn xô đẩy . Stupid !

- ....

Đã-rình-người-ta-rồi-còn-xô-đẩy. Những lời ngây thơ vô tội này mà cũng nói ra
được sao ?

Lần này...vẻ mặt của anh tối sầm lại...đứng dậy...sải bước ...mang theo mùi vị
lạnh lẽo đầy sát khí.

Thư kí Hoàng đang đứng ở cửa, liếc thấy anh thì vội vàng chạy như bay vào ,
lôi Rider Nguyên vẫn còn hồn nhiên ầm ỹ đi ra.

Sau đó...còn hướng chúng tôi, mỉm cười thật nhã nhặn :

- Xin lỗi vì đã làm phiền. Hai người có thể tiếp tục được rồi.

Anh có vẻ là tức giận.

Nhưng mà...nhưng mà...

Anh vừa ngoảnh đầu lại...

Ngay lập tức...tôi liền :

- Ha ha !!! Hahaha...

Tôi không kìm được nên cười ra tiếng ! Cảnh tượng lúc nãy đúng là không thể
chịu nổi mà.

Vì vậy...tôi cứ...cười lớn...mặc dù vẻ mặt của anh không được tốt cho lắm.

Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt anh cũng trở nên có nét cười.

Nét cười này...vừa tinh quái vừa nguy hiểm.

Anh đi về phía cửa...đột ngột mở toang cánh cửa ra...

Ngay sau đó liền có tiếng hét chói tai vang lên :

- Aaaaaaa !!! Trời ơi. Giết người ! Giết người !

- Oh my godddddd !!! Sát nhân ! Sát nhân !

- ....

Tôi hiếu kì chạy ra xem thử.

À ...thì ra là hai oan hồn kia vẫn ở ngoài. Bộ dạng trông cực kì thê thảm.

Thư kí Hoàng mang vẻ mặt đau khổ, không ngừng nắn bóp xoa xoa cái mũi đang đỏ
lên.

Còn Rider Nguyên ngồi phệt dưới đật, nghệch mặt, không ngừng lắc lắc đầu.

Nhìn bộ dạng sắp khóc của họ, thương tâm thì ít mà dã tâm thì nhiều.

Tôi lại cười lớn.

Anh dựa người vào cửa, khoanh tay lại, điềm nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thư kí Hoàng ...oán hận nhìn anh.

Rider Nguyên...phẫn nộ nhìn anh.

Ánh mắt của họ rực lửa, vẻ mặt của họ đầy tức tối.

Rồi họ...mỉm cười, cúi đầu :

- Tổng giám đốc, anh có muốn dặn bảo gì không ?

- ....

Biểu hiện của anh vẫn không hề thay đổi, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ xám bạc :

- Hai người đi chuẩn bị.

Lại mỉm cười, cúi đầu :

- Vâng . Thưa tổng giám đốc.

Lúc họ đi rồi, anh nhìn tôi :

- 5 giờ 20.

Ồ, 5 giờ 20 rồi à. Chiều muộn rồi. Nếu được ở đây ngắm hoàng hôn sẽ rất đẹp.
Tâm trí tôi trở nên mơ màng.

Đã có lần bố mẹ và tôi đến ngọn núi gần đây, chờ mặt trời lặn.

Cảm giác lúc đó là háo hức nhưng cũng không quá mong chờ.

Như một điều gì đó thật tự nhiên sẽ đến với mình.

Như..Như cái gì !!! 5 giờ 20 rồi ! Tôi không nghe lầm chứ ?

Đã 5 giờ 20 ...

Tôi vật vã kêu thầm ...

Bus ! Bus !

Thấy dáng vẻ vừa chật vật vừa hoảng hốt của tôi, anh nhíu mày :

- Bus ?

Tôi khóc không ra nước mắt, cắn môi nhìn mũi giày :

- Vâng. Em bị trễ bus rồi ...Bị trễ rồi.

Thảo nào không thấy hai người tên Vũ. Hóa ra là đi rồi. Quá đáng !

Anh khẽ cười rồi kéo tôi đi.

Tôi bây giờ giống như...bỏ mặc tất cả. Trễ bus rồi ! Sao cũng được hết !

Đi theo anh vậy...

Là khoảnh sân đây mà...

A ! Hai người tên Vũ kìa...còn có cả các mẹ đang đứng đó nữa.

Lần này, tôi cảm giác như phía trước thật rực rỡ...kéo anh đi.

Các mẹ thấy tôi thì mỉm cười, ôm tôi dặn dò :

- Về thành phố học ngoan. Rảnh thì lại tới đây.

- Nghỉ hè rồi tới. Đi trong ngày rất mệt.

Tôi gật đầu. Nhưng vẫn còn có cái gì đó thiếu thiếu.

Đúng rồi...Là nhóc em.

Tôi có chút mất mát :

- Mấy nhóc vẫn đang ngủ ạ.

- Ừ. Như vậy là tốt nhất. Để chúng nó biết các con đi, sẽ buồn hơn.

Tôi gật đầu nhưng cảm giác như mình là người bỏ mặc lũ nhóc vậy. Có chút không
yên tâm.

Nhưng mà vừa lúc chúng tôi còn chuẩn bị đi thì nghe tiếng trẻ con vang lên :

- Đợi em !

- A, đợi em với.

Hử ? Mấy nhóc ...tôi vừa quay người lại thì đã bị lũ nhóc ôm lấy, cả Mạnh Vũ
và Trúc Vũ cũng bị.

Các mẹ cười thật tươi :

- Anh chị em nhà này như có thần giao cách cảm thế.

Tôi xoa xoa đầu bé Nhi :

- Ở đây ngoan . Nghe lời các mẹ. Nhớ chưa ?

Lũ nhóc gật đầu vâng dạ.

Goodbye kiss ! Nụ hôn tạm biệt nào...

Nhưng lần này người thực hiện sẽ là mấy nhóc.

Bé Nhi ôm cổ tôi, thơm thật manh lên má. Cô nhóc còn lại cũng vậy.

Bây giờ tới lượt mấy cậu nhóc.

Nhưng Bé Tít vừa định tiến tới thì đột nhiên tôi bị kéo đi, đứa bé bị mất đà
suýt thì ngã, may mà Rider Nguyên nhanh tay đỡ kịp.

Mọi người ngơ ngác...

Tôi nhìn người vừa gây ra ...Người ấy mang vẻ mặt hờ hững, thản nhiên như
không.

- Anh ...sao lại kéo em ?

Người ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, không hề biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, giọng
nói có chút nghiêm nghị :

- Không được phép !

A ! Chẳng hiểu gì cả.

Anh cũng không bận tâm nữa, nhìn đi nơi khác.

Thư kí Hoàng cười vài tiếng quái dị, hướng lũ nhóc còn đang chớp mắt nhìn anh
:

- Các cậu nhóc sau này không được làm thế với chị Vy Anh nữa . Có biết không
?

- Tại sao ?

Tại sao ? Câu đó tôi cũng muốn hỏi.

- Vì các nhóc là con trai. Haha. Anh Duy Phong không cho phép ! Có hiểu chưa
?

À ! Thì ra là vậy ! Mà...vậy là sao ?

Tôi càng ngày càng rối không hiểu gì cả.

Còn ánh mắt mọi người đều rất giống nhau, có tia cười quái dị nhìn tôi và anh.

Mọi người ở đây thì trừ lũ nhóc ra.

Lúc chào tạm biệt các mẹ, tôi mới hiểu ra là tôi đi cùng anh về thành phố.

Thật là ngớ ngẩn mà. Hôm nay, toàn một mớ hỗn độn cứ thi nhau không ngừng nhảy
vào đầu tôi làm mọi thứ cứ rối tung lên. Nhiều chuyện một lúc mà chuyện nào
cũng không rõ ràng...

Phía trước, Rider Nguyên đội mũ phi hành viên, thoáng chốc đã trở thành một
phi công đầy khí phách.

Thư kí Hoàng ngồi bên...oan hồn thì vẫn là oan hồn.

Anh ngồi cạnh cửa sổ...nhắm mắt...ngủ.

Còn bên kia, Trúc Vũ thích thú ngắm nghía, còn Mạnh Vũ thì chăm chú quan sát
thiết kế nơi này.

Rider Nguyên làm một vài thao tác ở bộ điều khiển, cao giọng :

- Are you readyyyyyyyyy ? We....

Bỗng một giọng nói cắt ngang, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực :

- Nguyên ! Just do it !

Thư kí Hoàng hí hửng đẩy cặp kính :

- Nghe thấy chưa ? Mau làm đi.

Rider Nguyên liền im bặt, nhỏ giọng :

- Ok. Here we go !

Chiếc trực thăng cất cánh hòa vào bầu trời cao thẳm...

Tôi nhìn sang người bên cạnh.

Lúc nãy là phản xạ có điều kiện của anh. Thư kí Hoàng từng nói nếu anh nghe
ngôn ngữ gì thì sẽ đáp lại ngôn ngữ đó. Nhưng nếu bây giờ mà hỏi anh thì anh
sẽ bảo là mình đã nói tiếng Việt. Lúc nào, phải thử xem mới được !

Tôi khẽ thở dài...Chắc chắn là anh mệt lắm nên mới ngủ liền như vậy.

Không gian im ắng tới lạ...vì anh ngủ nên mọi người đều giữ trật tự.

Tôi nhìn mọi nơi chán chê, ánh mắt bắt đầu dời sang ô cửa.

Mây...từng cụm mây cứ bồng bềnh, ngay sát bên . Tôi cứ cảm tưởng như là có thể
cầm lấy mà vò nát.

Tôi không biết, chính mình đã cuốn theo khung cảnh bên ngoài từ lúc nào, người
đã nhấc lên, nghiêng sang bên ghế của anh cho tiện quan sát.

Thiếu chút nữa thì ...gọi anh dậy ...đổi chỗ luôn rồi.

Những điều này là sau này tôi mới nhận ra, còn bây giờ, tôi vẫn đang thả mình
theo những đám mây ngoài kia.

Bỗng tôi nghe tiếng rên khẽ.

Cảm giác vi vu phút chốc bay đi mất...

Hmm...Một số ý nghĩ bắt đầu được sắp xếp.

Ôi ! Khi tôi nhận ra điều gì thì đã đứng hẳn trước mặt anh từ lúc nào...chân
còn giẫm lên...giày của anh.

Anh hơi nhíu mày nhưng vẫn im lặng, nhìn tôi có chút buồn cười.

Tôi bịt miệng, im bặt nhìn anh.

Tia cười trong mắt anh càng hiện rõ hơn, anh nghiêng đầu như đang chờ đợi điều
gì đó.

- À, em xin lỗi.

Anh gật đầu.

A ! Nhưng sao anh vẫn nhìn tôi như thế chứ. Không phải là tôi đã xin lỗi rồi
đó sao.

Càng suy nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn mà không biết là điều gì.

Tôi với anh vẫn nhìn nhau như thế.

Một lúc sau, anh nói với vẻ khổ sở :

- Vy Anh. Đừng giẫm lên chân anh nữa.

Tôi từ từ nhìn xuống.

- ....

Được thôi ! Tôi đã muốn nhảy luôn ra ngoài kia rồi !

Tôi ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, sau bao chuyện như thế này tôi cảm thấy mình
vẫn còn tồn tại quả là điều vĩ đại nhất !

Vừa thấy anh dậy ...ngay lập tức không khí liền náo nhiệt.

Rider Nguyên huýt sáo...

Thư kí Hoàng hát vu vơ...

Trúc Vũ nói với vẻ hào hứng :

- Em sẽ mang tất cả các ảnh chụp với trực thăng này đem khoe cho mọi người.
Haha – suy nghĩ một lát rồi nói tiếp – như thế chưa đủ, còn đăng lên blog,
facebook.

- Không được.

Trúc Vũ nhìn ba người vừa nói ra câu ấy...

Là Rider Nguyên, thư kí Hoàng và cả Mạnh Vũ.

- Tại sao lại không được ?

Mạnh Vũ tỉ mỉ giải thích :

- Cái này thuộc siêu trực thăng, mệnh danh là quái vật trên không. Nếu em
không nhầm thì siêu trực thăng này chỉ thuộc quyền sở hữu của anh Duy Phong ?

Thư kí Hoàng hơi ngạc nhiên :

- Cậu biết nhiều như thế à ? Đúng rồi, siêu trực thăng này là được đặt độc
quyền . Nếu để ý sẽ thấy logo tập đoàn K.P ngoài kia đấy.

Rider Nguyên nói thêm :

- Chủ tịch Duy Khánh cũng có một cái. Trên thế giới chỉ có duy nhất hai cái
này thôi.

Trúc Vũ vẫn lơ mơ :

- Như thế thì có liên quan gì tới việc em đăng ảnh không ?

Câu này cũng là tôi muốn biết !

Mạnh Vũ thở dài :

- Em ngốc lắm . Nếu em đủ dũng cảm đối diện với giới truyền thông thì cứ đăng
lên.

Trúc Vũ gật đầu, nhưng có vẽ hụt hẫng :

- Không đăng thì thôi vậy. Để lại xem một mình cũng được.

- Đăng đi.

Giọng nói ấy vừa vang lên, mọi người đều nhìn anh.

Anh vẫn chăm chú xem quyển tạp chí kinh tế, lạnh nhạt nói :

- Cậu biết phải làm gì rồi chứ ?

Rider Nguyên gật đầu nghiêm túc.

Và chúng tôi không biết đây là sự bắt đầu cho việc Black Company theo sát
chúng tôi từng giờ.

Lúc đáp xuống khỏi trực thăng, anh với thư kí Hoàng về công ty còn Rider
Nguyên đưa chúng tôi về nhà.

Tất nhiên là xe chỉ dừng lại đầu ngõ.

Ánh chiều tà đã buông xuống.

Con đường quen thuộc phút chốc trở nên thật ảm đạm.

Bên cạnh, hai người tên Vũ vẫn còn tíu tít trò chuyện còn tôi, tuy im lặng
nhưng những suy nghĩ đan xen không ngừng làm loạn khiến tôi chỉ biết mỉm cười.

Chỉ một lát, đã thấy ngôi nhà thân thuộc của mình, khoảng trống trong lòng lại
trỗi dậy.

Tôi khẽ thở dài, lấy chìa khóa mở cửa...bố đã lâu rồi không ở đây.

Về sớm thế này không biết là mẹ có ngạc nhiên không ?

Định bước vào nhà thật nhanh để gặp mẹ, tôi bỗng đứng lặng ở cửa.

Chùm chìa khóa đang cầm trong tay cũng rơi xuống...

Tiếng động đó làm mọi người trong nhà đều quay đầu lại nhìn tôi.

Mẹ Diệp, mẹ Trúc, anh Huy...và một ánh mắt yêu chiều mà ở trong đó, dường như
tôi là tất cả.

Người ấy nhìn tôi nở một nụ cười thật ấm áp.

Thời gian như ngừng trôi...cả thế giới như biến mất...

Tôi vẫn đứng bất động.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây sau...

Bằng tốc độ nhanh nhất, tôi chạy ào tới ôm chầm lấy cổ người ấy, không ngừng
la hét một cách đầy kích động :

- A ! Bố về rồi. Bố về rồi.

Bố cười, giọng nói đầy yêu chiều :

- Con gái, bố về rồi.

Tôi nghẹn giọng, không ngừng lặp đi lặp lại :

- Bố về rồi ! Cuối cùng bố đã chịu quay về rồi.

Bố xoa đầu tôi, cười lớn :

- Xấu quá ! Cả khóc cả cười như thế này thật xấu ! Con đã hứa là không khóc
nhè mà.

Tôi cứ thế ôm bố thật chặt...thật chặt ...

Mẹ đứng bên cạnh, mắng :

- Con làm như thế bố sao mà thở được nữa ?

- Kìa con gái, đã nghe mẹ nói chưa...khụ, đừng ôm bố chặt như thế chứ.

- Kệ, mặc kệ, con cứ như thế đấy. Ai bảo bố bây giờ mới chịu về.

Mọi người xung quanh đều cười.

Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên khiến tôi đang xúc động cũng phải giật
mình.

- Bố !!! Bố đã về !!!

Ngay sau đó, Trúc Vũ liền lao đến, ôm chầm lấy bố, cũng giống hệt như tôi, vừa
cười vừa khóc.

- Haha, hai đứa này ghét anh quá nên mới như thế.

- Khụ, Trúc Vũ con cũng học theo Vy Anh muốn làm bố nghẹt thở à ?

- Mặc kệ. Con cứ ôm bố đấy !

- Ừ, haha.

- ...

Phải thật lâu sau, hai đứa tôi mới chịu thả bố ra bởi vì...đói.

Ngồi vào bàn ăn, bố nhìn ngắm hai đứa sau đó cười tủm tỉm :

- Vy Anh cao thêm được hai phân, còn Trúc Vũ, con cao hơn được 4 phân. Đã lớn
rồi.

Hai mẹ liền càu nhàu :

- Chả thấy lớn thêm gì cả ! Chỉ có điều là càng ngày càng phá phách.

- Có sao đâu mà. Chỉ sợ không phá thôi . Haha.

Anh Huy lên tiếng :

- Chú cứ bênh hai đứa ! Nghịch như gì, đến cháu mà tụi nó còn bắt nạt đây.

Hai mẹ cũng hùa theo :

- Rồi hai đứa cứ cậy là bố Nhật đồng ý, bố Nhật nói không sao rồi nghịch phá.

Bố tôi vẫn chỉ cười :

- Như thế là cá tính mà.

Bố Nhật vẫn là nhất ! Một đồng minh lớn của hai đứa tôi đấy !

Bữa ăn, hai đứa vẫn ngồi hai bên, quấn lấy bố.

Này thì gắp, gắp và gắp.

Tôi gắp cho bố một miếng cá rán :

- Bố ăn cái này đi, không phải bố hay than vãn là bên Pháp chỉ có gà Marengo
thôi à.

Phía bên cạnh, Trúc Vũ cũng không tha :

- Thịt bò hầm, rất là ngon, bố ăn đi.

- Bố cũng thử cái này đi.

- Cái này nữa.

- ...

Hai đứa tôi cứ không ngừng gắp cho bố, giống như là muốn đem tất cả thức ăn
cho bố luôn vậy. Cũng chẳng để ý bố đã ăn hết hay chưa.

Một lúc sau, bố dựa người vào ghế, nhìn cái bát vẫn còn chất đầy thức ăn, thở
dài một tiếng :

- Bố no lắm rồi ! Hai nhóc làm ơn tha cho bố đi !

Tôi bê nguyên tô canh đặt trước bố :

- Vậy bố ăn canh đi nhé !

Trúc Vũ cũng đẩy đĩa sa lát sang :

- Bố ăn thêm cái này đi.

- ....

Mọi người chỉ biết lắc đầu cười nhìn ba bố con.

Vừa ăn xong, hai đứa tôi lại tấn công tiếp, ngửa tay ra :

- Quà tụi con đâu !

Bố chỉ vào chiếc vali đặt ở góc nhà :

- Tất cả kia là quà hai nhóc đấy ! Bố không có thời gian nên bảo trợ lí mua .
Hai đứa thử xem đi.

Vừa nghe thấy, hai đứa tôi liền mắt sáng chạy tới bới tung chiếc vali ra.

Oaaa, rất rất nhiều thứ...

Từ sô cô la, bánh cho tới gấu bông, sổ, khung ảnh...

Xem chán chê hai đứa lại quấn lấy bố hỏi han đủ thứ :

- Bên kia mùa đông có lạnh lắm không bố ?

- Bố có hay đi đâu chơi không ?

- Bố ở đấy có nhiều người Việt không ?

- Bố đẹp trai thế này thì có cô nào tán bố không ?

- ....

Tất nhiên là hỏi tới tấp, cũng chẳng để bố kịp trả lời.

Lúc ăn hoa quả, bố đột nhiên nhìn mọi người, mỉm cười :

- Lần này, bố sẽ ở lại, làm việc tại Việt Nam luôn. – Rồi âu yếm nhìn hai
đứa tôi – Không đi đâu nữa hết. Bên hai nhóc thôi.

Hai đứa tôi lại lao tới ôm lấy bố, la hét ầm ỹ :

- Bố nói thật ?

- Bố sẽ ở Việt Nam . Haha.

- Bố là vĩ đại nhất.

- Chỉ có bố Nhật là tuyệt vời.


Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương #13