Tiêu Thiếu Kiệt hét lên, hắn rùng mình một cái, mắt đang nhắm chặt đột ngột mở
ra.
Lúc đôi mắt hắn mở ra, trong đó liền có vô tận mờ mịt. Sau lưng mồ hôi lạnh
thấm đẫm làm hắn lạnh người ,chợt hắn kinh hô:
Lời vừa ra liền thấy có gì đó không đúng nhưng không biết là không đúng ở đâu.
Trong đầu hắn lúc này trống rỗng, toàn bộ sự việc vừa rồi cứ như mộng, không
cách nào nhớ rõ ràng được.
Dạ Ảnh nhàn nhạt nói:
Hắn càng thêm khó hiểu, nhìn hết nơi này đến nơi khác chợt lớn tiếng nói:
Bão cát, lão quỷ... đúng rồi, lão quỷ lúc nãy đâu rồi, còn nữa, sao ta ở
đây, không phải là bị lão quỷ kia bắt đi rồi sao?
Ngươi nghĩ xem?
Dạ Ảnh nhìn hắn có chút thú vị cười nói. Hắn đương nhiên biết chuyện gì mới
xảy ra.
Tiêu Thiếu Kiệt nói với vẻ rất khẳng định. Nói xong trong đầu không tự chủ
hiện lên cảnh khủng khiếp vừa rồi, kèm thêm đánh xuống âm thanh kia làm hắn
hoảng sợ không thôi, trên trán là mồ hôi tuôn ra như mưa.
Cười cười, Dạ Ảnh gật đầu nói:
Thường thì những người rơi vào huyễn cảnh sẽ không bao giờ phát giác được mình
ở trong huyễn cảnh, chính vì trong huyễn cảnh, mọi thứ sẽ rất chân thật. Như
vậy có thể thấy Tiêu Thiếu Kiệt nhanh như vậy đã đoán được thì cũng rất hiếm
có người a.
Khi ngươi ở trong huyễn cảnh, tinh thần ngươi luôn căng thẳng dù ở trong đó
ngươi có thể đang rất thoải mái khoái hoạt, nhưng nếu ngươi đánh mất bản tâm
trong đó thì sẽ vĩnh viễn ở trong đó, không lối ra. Nếu không có Dạ Ảnh thì
Tiêu Thiếu Kiệt chỉ sợ vĩnh viễn không thể tìm được lối ra.
Không đợi Tiêu Thiếu Kiệt trả lời, hắn đã nhìn trời nói:
Tiêu Thiếu Kiệt còn đang suy nghĩ miên man, nghe thế thì theo cảm tính hỏi:
Nói xong ngay lập tức cảm thấy bầu trời đột nhiên tối lại, hắn nhìn lên nhất
thời bị dọa cho nhảy dựng đến bên cạnh Dạ Ảnh.
Trên bầu trời, từng đám mây bỗng che lấy mặt trời, ánh sáng không cách nào lọt
xuống đại địa được. Thế nhưng cái đáng nói không phải là cái này, mà là tại
cuối chân trời một đám mây như vượt qua hư không vạn giới mà tới, từng tiếng
rầm rầm kinh tâm vang lên vọng tới.
Một đám mây to lớn không cách nào hình dung như cắt ngang hoang mạc, trời đất
lướt tới. Càng khó tin hơn là trên đám mây đó có rất nhiều đại thụ che trời,
trên mỗi đại thụ lại có từng chiếc lá phủ xuống tạo thành một trận pháp, ảo
diệu vô cùng.
Tiêu Thiếu Kiệt há mồm cực đại, từ lúc mở mắt nhìn trời, hắn đây là lần đầu
tiên thấy cảnh tượng thần kì như vậy. Hết huyễn cảnh kì lạ lúc trước giờ đến
thứ càng không thể tin nổi hơn.
Dạ Ảnh nhàn nhạt nói, lời hắn liền là một châm thấy máu đâm trúng tâm, làm cho
Tiêu Thiếu Kiệt càng thêm khát vọng thực lực. Đây là lần thứ hai Tiêu Thiếu
Kiệt hắn khát vọng mãnh liệt ngoài lần thứ nhất nhìn mẫu thân bị người ta giết
chết như vậy.
Tiêu Thiếu Kiệt nhỏ giọng nói với chính mình, hai tay nắm chặt lại:
Hắn nói vô cùng nhỏ nhưng Dạ Ảnh là nhân vật bậc nào, những gì hắn nói Dạ Ảnh
đều nghe chỉ là Dạ Ảnh không nói gì mà thôi.
“Oanh Oanh” Chợt ngay lúc đó, thiên địa như rách ra, đám mây kia càng lúc càng
tới gần, mà càng nhìn thì càng thấy nó to lớn như thế nào. Đúng là không thế
nào nghĩ tới được, nó thoát ra khỏi suy nghĩ của hắn, của rất rất nhiều người.
Tiêu Thiếu Kiệt lắp bắp không thôi, lúc trước thấy đại thụ vốn tưởng là cao
vài trăm mét mà hắn đã không tin vào mắt mình, nhưng lúc này càng khó nói lên
lời bởi một chiếc lá đang che lấy đại thiên của đại thụ kia đã rộng đến trăm
mét, thậm chí là hơn. Nếu như thế thì đại thụ đó cao bao nhiêu, cái này chỉ sợ
không ai biết.
Đại thụ chọc lên trời cao, xé rách không gian mà đâm thẳng vào hư không vũ trụ
bao la rộng lớn. Nó như một đại trụ vĩ đại do Thần thánh tạo ra đễ chống lấy
trời cao không cho nó sập đổ.
Dạ Ảnh hiếm khi cười lớn. Hai tay hắn bỗng vẽ một vòng tròn có từng đạo phù án
kì lạ, hắn quát:
Trong chớp mắt đó, vòng tròn bỗng vượt lên hư không, ánh sáng tứ sắc chiếu
thẳng vào đám mây, một âm thành kì quái vang lên vọng lại chân trời. Vòng tròn
tứ sắc bay lên cao, ánh sáng từ nó chiếu ra làm đám mây bỗng nổi lên bốn màu
xanh đỏ tím vàng, những ánh sáng đó như được làm từ vô tận tinh cầu, lấp lánh
ánh sáng không gì so được.
“Rầm rầm” đột ngột một âm thanh nặng nề trầm đục vang lên, từ đám mây bỗng trở
nên đám mây bốn màu, từ trong đám mây bốn màu chỉ thấy một vật to lớn như cánh
quạt đang hạ xuống, tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt một cái mà đã xuống dưới
cách mặt đất mười mét. Nhìn kỹ thì thấy đây là một chiếc lá tỏa ra vô thượng
sinh cơ. Chiếc lá như một tấm thảm bay, lơ lững ở ngoài dị giới.
Dạ Ảnh nói một tiếng, liền mang theo Tiêu Thiếu Kiệt còn đang ngơ ngác ở đó
bay lên chiếc lá lớn đó.
“Ong” một tiếng vang lên trong đầu, Tiêu Thiếu Kiệt chóng mặt như say, rất là
muốn ngủ. Đợi vài giây sau thì cơn chóng mặt cũng tiêu tan, cứ như chưa từng
có. Hắn nhẹ mở mắt ra, nhìn lên trời thì thấy bầu trời bốn màu như lưu tinh di
chuyển không ngừng, chiếu sáng làm nơi đây giống như tiên cảnh trong truyền
thuyết.
Ngay khi dời mắt xuống liền không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, phái trước
hắn một ngọn núi kim quang chói sáng, không phải là một mà là ba ngọn núi mới
đúng. Những ngọn núi này toàn bộ đều là Kim Linh Thạch tạo thành. Đây là Kim
Linh Thạch a, trong giới linh thạch thì có rất nhiều loại linh thạch khác nhau
được phân theo màu sắc như Thanh Linh Thạch, Hồng Linh Thạch, Tử Linh Thạch,
Kim Linh Thạch, phái trên thì là những tiên thạch thần thạch khác nhau nữa.
Bất quá dù là gì thì Kim Linh Thạch cũng xem như là cực phẩm linh thạch rồi.
Từng núi cao ngất ngưỡng ở đó làm hắn không cách nào khống chế bản thân được
mà muốn ngay lập tức tới cướp a, thế nhưng mà hắn không thể tới cướp được bởi
quanh những núi kim sắc đó là những đầu yêu thú nhìn như lang như cẩu, ánh mắt
đề phòng nhìn hắn như nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.
Tốc độ ăn của những đầu yêu thú này cực nhanh, cứ mỗi giây lại mất cả trăm
linh thạch, cả trăm đó, đây chính là hơn cả năm tích lũy của gia tộc hắn đó.
Tiêu Thiếu Kiệt nhìn chúng ăn vô cùng buồn cười chỉ là nụ cười còn hơn khóc.
Mắt không nhìn tâm không loạn, hắn biết câu nói này nên rời mắt ra khỏi đống
linh thạch đó, nhìn tới một nơi thì thấy Dạ Ảnh đang phía trước.
Hắn từ từ đi tới, khi đi ngang qua núi linh thạch thì không kìm được mà chộp
lấy một viên rồi chạy nhanh tới để lại phía sau những đầu yêu thú rống giận
kia.
..
“Oanh Oanh” mặt đất đột nhiên run rẩy, từng cơn chấn động làm run chuyển mặt
đất. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, dù là Tiêu Thiếu Kiệt còn đang cách
xa cũng bị chấn bay hộc máu.
Mặt đất nổ mạnh, từ dưới đất truyền lên một âm thanh kinh khủng tiếng nổ, liền
tiếp đó một đạo ánh sáng xuyên qua vô tận thời không từ mặt đất bay lên.
“Rầm” một tiếng, ngay chính nơi Dạ Ảnh vừa đứng cách trăm mét, một gốc cây nhỏ
bé bỗng không biết lúc nào đã đứng ở đó, cứ như nó đã luôn đứng ở đó từ trước
đến nay vậy.
Chỉ là chưa qua được vài giây, từng tiếng oanh oanh vang lên liên tục, chỉ
thấy một đạo ánh sáng xuyên thủng hư không, xé toạc bầu trời tứ sắc xung thẳng
lên trời.
“Xì xì” tiếp theo liền thấy như có vô tận bóng đên rũ xuống, nhất thời cả
thiên địa tối sầm lại, vạn pháp như bị nhốt lại kêu lên từng tiếng leng keng
như muốn đánh vỡ không gian mà trốn.
“Phanh” “Phanh” Hai tiếng nặng nề vang lên, bầu trời bị đâm thủng một lỗ lớn
vô cùng. Trong lỗ thủng có rất vô số tinh quang lấp lánh, nhưng trong chớp mắt
đó, có vô tận lốc xoáy vòng quanh nó tạo thành một lốc xoáy tinh quang, lốc
xoáy càng lúc càng nhanh những tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Khi lần nữa đưa mắt nhìn lại thì vô cùng vô tận tinh quang đã ầm ầm sập đổ,
những tinh quang bị xoáy tan thành ngàn vạn mảnh nhỏ rơi xuống, tạo thành một
trận mưa tinh quang như sao băng xẹt ngang trời, nhất thời làm sáng cả một
vùng vũ trụ rộng lớn. Những tinh không có hàng vạn tinh cầu gần đó chỉ trong
chớp mắt đã bị hủy diệt sạch sẽ không còn một mống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến mức không thế dùng từ ngữ nào diễn tả được.
Nếu như có thể dùng từ ngữ để nói thì chỉ có thế nói hai chữ Băng Diệt! Quả
thật khủng khiếp, một tinh không dù rất rất nhỏ bé trong vũ trụ bao la, phải
nói là không khác gì hạt cát trên sa mạc nhưng nếu nói nhỏ cũng không nhỏ, dù
thế nào thì bên trong tinh không cũng có hàng ngàn tinh cầu, mà mỗi tinh cầu
ít nhất cũng có hơn trăm vạn người a.
Chỉ một cái hắc hơi ngắn ngủi đã hủy diệt một tinh không, như thế nào khủng
bố? Như thế nào đáng sợ?
Bên này Tiêu Thiếu Kiệt đau đớn rên một tiếng, khe miệng chảy máu đỏ tươi. Đưa
tay lau vết máu, hắn ngồi dậy thở hồng hộc. Nhìn lên trời thì đồng tử co rút
lại mạnh mẽ, một cỗ áp bách như đế thượng, như chúa tể nắm giữ quyền sinh sát
trong tay đang áp lên người hắn. Một cảm giác nhìn lên trước nay dù có nhưng
không mãnh liệt trong lòng hắn nhất thời tuôn ra. Cảm giác này rất khó chịu,
cái cảm giác bị người khác nhìn xuống như nhìn con kiến đúng là con mẹ nó khó
chịu.
Hắn hầm hực vùng vẫy ở đó như là một con kiến đang muốn thoát ra móng vuốt của
thần long.
Trong lúc hắn đang hầm hực khó chịu thì Dạ Ảnh đang đúng trên hư không, ánh
mắt nhìn tới phía trước đó. Bỗng nghe ‘phanh” một tiếng, ngay lúc đó quanh
người Dạ Ảnh bỗng nổi lên từng đóa hắc sắc chi liên, những đoá hắc sắc chi
liên này như điên cuồng chấn động, không gian nơi đó như bị uốn nắn vặn vẹo
không thôi.
Dạ Ảnh ánh mắt phun ra hắc sắc, một cỗ thần uy không thể khinh nhờn bao trùm
thế giới này, từng ngóc ngách trên thế giới này đều có thần uy của hắn. Hắc
bước tới một bước, dưới chân đạp vô số hắc sắc chi liên. Một bước này như vượt
qua hư không, vượt qua trăm vạn năm thời gian đi đến một thời đại xa xôi khác.
...