Hỗn Độn Sơ Khai Thể (1)


Sau khi Dạ Ảnh rời đi cả thiên địa lâm vào yên tĩnh, ngoài tiếng hầm hực khó
chịu của Tiêu Thiếu Kiệt thì chẳng còn tiếng gì cả. Trên bầu trời những chiếc
lá rộng lớn đến hàng trăm mét rũ xuống che đi ánh sáng, làm thế giới chỉ còn
lại những ánh sáng mơ hồ yếu ớt. Cả mảnh thế giới lúc này này cũng không còn
cái gì tiên cảnh hay không tiên cảnh nữa, bởi vì tại thời khắc này nó quá vô
nghĩa vô vị đi.

Hầm hực khó chịu chống đỡ lấy áp bách từ đại thụ đang lơ lững trên hư không
kia đứng dậy, khi đứng dậy hai chân thế mà run rẫy vô cùng, cảm giác sợ hãi
cùng áp lực lan tỏa trong người làm hắn hít thở không thông.

Tiêu Thiếu Kiệt chật vật đứng ở đó, cũng may là không biết lúc nào mà áp bách
giảm dần, chỉ còn lại chút khí tức quanh quẩn, nếu không thì chỉ sợ hắn không
chịu nổi mà ngẻo ở đó luôn ấy chứ. Thở vài hơi thật mạnh hắn ổn định thân hình
rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

Bầu trời vẫn tối sầm như cũ, quang cảnh bốn màu bầu trời đâu còn nữa. Đừng nói
là bầu trời bốn màu lúc trước, tại lúc này đây đến cả ánh sáng còn phải cực
khổ lắm mới rọi xuống được một tí. Cũng vì trời đất tối đen, tầm mắt bị hạn
chế nên mọi vật xung quanh lúc ẩn lúc hiện lại khiến nơi này trời nên thần kì
lạ lùng.

Ở tại mảnh thiên địa này, ngày đêm không rõ mà năm tháng cũng chẳng biết lại
làm cho Tiêu Thiếu Kiệt khó chịu vô cùng. Hắn là một thiếu niên mới lớn, tâm
cảnh chưa có mà tính ham vui lại tràn đầy cơ thể, thế nên hắn sao mà chịu nổi
cái cảnh này chứ.

Trong này mọi thứ đúng là mĩ lệ dị thường, cảnh vật khi ẩn khi hiện cũng làm
cho Tiêu Thiếu Kiệt tò mò. Hắn chậm chạp đi tới, từng bước ổn định đạp lên đại
địa mà tới gần những nơi đó.

“Grừ —” Bỗng một tiếng hống vang lên, trong chớp mắt khi Tiêu Thiếu Kiệt vừa
đi tới được khoảng mười mét, liền thấy phía trước một ánh sáng như lôi điện
phóng tới.

Lôi quang nhanh như thiểm điện xẹt ngang mà tới, hắn giật mình lách người sang
một bên. Nhưng vì không kịp đề phòng nên mọi phản ứng của hắn đều trở nên trể.

”Oanh —“ Lôi quang đánh lên thân Tiêu Thiếu Kiệt, lôi quang đánh trúng liền
tỏa ra từng tia lử điện nhỏ ầm ầm chạm vào cơ thể hắn, liền một cảm giác tê
liệt từ chân lan tới đầu.

Tiêu Thiếu Kiệt tê liệt nằm ở đó, ngay khi còn đang trong trạng thái tê liệt
liền thấy một bóng lôi quang phóng tới, lần này không phải là lôi điện như lúc
trước mà lần này là một đầu yêu thú toàn thân ngập trong lôi điện.

Độc Giác Lôi Thú như hóa thân của lôi thần ầm ầm đánh nát không gian quanh
người phóng tới, trên đầu nó một chiếc sừng bỗng tụ hội lại lôi điện quanh
người nó, tụ lại thành một quả cầu to hơn nắm tay tràn đây lôi điện.

“Xẹt —“ Tại trên đầu nó, quả cầu nhất thời bay ra, mang theo mạnh liệt lôi
điện đánh tới tên nhân loại còn đang nằm ở kia. Lôi cầu đi qua đầu liền nơi đó
trở nên vặn vẹo, không gian cũng có cảm giác như bị hóa lỏng.


  • Con mẹ nó ta còn chưa...

Tiêu Thiếu Kiệt nằm trên mặt đất, chưa kịp nói hết lời đã thấy có một quả cầu
chưa đầy lôi điện lưc lượng đánh tới. Hắn trợn mắt, vội hai tay đập lên mặt
đất, lực lượng Hóa Linh Cảnh theo cánh tay mà ra. Khi hai tay hắn đập xuống
thì một tiếng nổ vang lên, thân thể hắn cũng theo đó mà bay ra một đoạn xa xa,
tránh thoát lôi cầu đang đánh tới.

“Xẹt Xẹt “ Hai tiếng vang lên, lôi cầu đánh hụt liền một đường thẳng bay tới,
phía trước bị lôi cầu đi qua liền trở nên tê dại.

Tiêu Thiếu Kiệt vội vội vàng vàng ổn định cơ thể, nhìn Độc Giác Lôi Thú đang
còn muốn tụ lại lôi cầu liền lướt thân đánh tới. Hắn nếu không đánh thì chỉ sợ
bị nó chơi cho chết a, mỗi quả cầu đều chứa một lượng lôi điện kinh khủng làm
hắn tê liệt không thể cử động trong vài giây. Đừng coi thường vài giây này,
bởi trong một trận chiến chỉ vài giây ngắn ngủi đó, người có thực lực cao siêu
sẽ có thể hủy diệt nguyên một thế giới đó. Chưa nói đến những người đó, chỉ
riêng hắn lúc này thôi cũng đủ, hắn nếu như bị nó đánh trúng lần nữa thì xác
có còn nguyên vẹn không cũng là một vấn đề nan giải a.


  • Bạo Thiên Quyền.

Một tiếng quát vang lên, chỉ thấy nơi tay Tiêu Thiếu Kiệt được một đoàn khí
màu vàng bao bọc lại.

“Oanh —“ Quyền đầu đánh lên cơ thể Độc Giác Lôi Thú, khói bụi dưới đất bị cuốn
bay lên cao che lại mọi thứ bên trong đó. Chỉ là từng tiếng oanh oanh ầm ầm
vang lên không ngừng.

Khoảng nửa giờ sau, Tiêu Thiếu Kiệt quần áo rách nát đi ra, bất quá cũng chỉ
có quần áo bị rách thôi, còn lại thì đều không sao.

Hắn sau khi đi ra liền ngồi bịch xuống đất thờ hổn hển, ánh mắt nhìn tới đầu
Độc Giác Lôi Thú kia mà thầm than khổ. Đây mới chỉ là một đầu yêu thú cấp thấp
nhất mà thôi, thế mà da thịt cứng như kim cương, đánh mãi mới chết được nó.

Đương nhiên cũng là vì hắn không biết, tại trong thế giới này dù là một a miêu
a cẩu bình thường cũng sẽ mạnh hơn gấp mười lần trăm lần bên ngoài kia.

Hắn sau khi than khổ xong liền cảm thấy có một loại cảm giác bất an luẩn quẩn
trong lòng nổi lên, cái cảm giác như bị vô số người nhìn vào vậy, lạnh lạnh
rất khó chịu.

Xoay đầu nhìn lại trong bóng tối mờ ảo, bỗng hắn hét lớn một tiếng kinh hãi.

“Grào —“ Trong bóng tối mờ ảo đó, một loạt tiếng gào thét vang lên, nhất thời
tiếng bước chân rầm rầm như hàng vạn đại quân diễu hành vang lên.

...

Trên một nơi xa xôi nằm trong mảnh thiên địa vô tận bên ngoài vụ trũ bao la
rộng lớn, một đại điện khổng lồ nằm trong một làn sương trắng dày đặc phiêu
hốt bất định, mờ hồ không rõ. Tại trong đại điện này hư, không ngoài kia cũng
như nằm trong tầm mắt vậy, đứng ở nơi này có thể quan sát hết thảy. Cứ như một
vị chúa tể đang đứng ở đó quan sát chúng sinh, như một vị thần nhìn lấy thứ
mình tạo ra. Vui thì nhìn nó trưởng thành, buồn thì hủy diệt tất cả.

Bên trong đại điện một loại cỗ lão khí tức cùng thần uy lẫn lộn, hai bên bổ
sung cho nhau tạo nên một loại thần kì khí tức. Trên đại điện, một kim sắc đế
tọa tỏa ra vô hạn kim quang. Đế tọa này ẩn ẩn một loại tang thương cảm giác
không nói lên lời, như là từ lúc sinh ra đã một dạng.

Bên trên Kim Sắc Đế Tọa, một vị thiếu niên đang ngồi ở đó, hắn đưa mắt nhìn ra
hư không bên ngoài, nhẹ thở dài.


  • Những năm Đế Thần ngài vào luân hồi, Ngũ đại Tinh Vực liền đánh tới Cửu U
    Tinh Vực, hừ, trong đó còn có lão tiểu quỷ Phong Cốt Ma ở Táng Thần Đạo Địa,
    Tuệ Lâm lão đầu trọc kia bỏ đá xuống giếng...


  • ... Huyền Vũ đại nhân chính vì thiên hạ chúng sinh Cửu U Tinh Vực mà lấy
    thân làm trận, dùng một giọt huyết mạch cuối cùng để bày ra Thông Thiên Linh
    Thần Trận, phân tán Cửu U Tinh Vực vào vô tận thời không, tinh vực khác
    nhau...


Bên cạnh hắn, một thanh niên tuấn tú vô cùng đang đứng cung kính ở đó nói ra,
hắn cũng nhìn vào một nơi xa xôi, bóng tối vòng quanh nơi đó, không một tinh
không nào trong đó. Hắn nhìn vào chính là nơi Tử Tinh Vực này.

Thanh niên này chính là Tiêu Chiến Thần, đây chính là một vị Trường Tồn Tiên
Đế, là một vị Tiên Đế có tính uy hiếp nhất mảnh Thiên Địa này, bởi giống như
tên của hắn Chiến Thần, hắn đến cả Thần cũng chiến, đủ nói lên độ cuồng của
hắn. Phải biết rằng Tiên Đế và Thần dù là cách một cảnh giới nhưng thật sự là
thực lực hai bên cách xa một vạn tám nghìn dặm, một vị Thần cảnh có thể đánh
chết mười vị Trường Tồn Tiên Đế a. Thế nhưng kẻ tên Chiến Thần này đã từng
đánh ngang tay với Thần, đủ thấy hắn mạnh mẽ thế nào.

Lúc này nếu như kẻ nào đó thấy Tiêu Chiến Thần vị Tiên Đế bá đạo này đang cung
kính đứng bên cạnh một vị thiếu niên này nhất định sẽ giật mình hoảng sợ, bởi
người có thể khiến hắn cung kính chỉ có một người, mà người này lại là một kẻ
đã khiến cho Thiên Địa từng nơi từng nơi đều là tinh huyết, biển lửa.


  • Huyền Vũ hắn đúng là...

Thiếu niên này chính là Dạ Ảnh, hắn lẳng lặng ngồi ở đó, không ai biết hắn tâm
tình lúc này như thế nào.

Huyền Vũ mà hắn nhắc tới chính là một vị Trường Tồn Tiên Đế dưới trướng hắn
năm đó, vị Trường Tồn Tiên Đế này trên thông thiên văn, bói toán dưới tường
địa lý, trận pháp, chiến lực cũng kinh người vô cùng. Đó là chưa nói đến những
thứ khác như giỏi bố cục, thích âm kẻ khác. Những kẻ bị hắn âm chết không biết
bao nhiêu mà kể. Chính vì thế mà những ai thấy hắn đều như thấy quỷ vội vàng
vòng nơi khác mà đi.

Dạ Ảnh lắng nghe thanh niên nói, đợi sau khi âm thanh của hắn rơi xuống hết,
cơ thể Dạ Ảnh bỗng oanh một tiếng, xung quanh tinh không bên ngoài kia dường
như cũng run rẫy theo đó. Nhất thời một cỗ thần đế chi uy phóng ra, đã lâu rồi
hắn chưa phóng xuất ra loại thần đế chi uy này rồi. Khi cỗ thần đế chi uy
phóng xuất ra, toàn bộ nơi này cứ như chấn động kêu oanh oanh. Dưới cỗ Thần Đế
chi uy này cho dù là thần long cũng phải cuộn lại, là thần thì càng run rẫy.

Thanh niên bên cạnh mặt cũng trắng bệch lại, bịch một tiếng liền quỳ một chân
xuống đại điện, ánh mắt không dám nhìn lên. Hắn hiểu lúc này vị Đế Thần từng
huyết tẩy Thiên Địa này đang muốn làm gì. Một Cửu U Ma Đế sẽ tử lúc này thức
tỉnh, một vị Ma Đế sẽ làm Thiên Địa lần nữa chìm trong huyết hải, chìm trong
một nổi tuyệt vọng chân chính.


  • Tiêu Chiên Thần !

Dạ Ảnh ánh mắt chớp lóe vô thượng đại đạo, không nhìn thanh niên đang quỳ ở
đó, trầm giọng quát một tiếng.


  • Có thần.

Tiêu Chiến Thần nội tâm run lên, hắn vẫn không ngẩng đầu lên. Âm thanh to rõ
của hắn vang lên đáp lại.


  • Kẻ bên dưới kia giao cho ngươi, ngươi chắc là biết ta muốn làm gì?

Dạ Ảnh quay đầu nhìn hắn, âm thanh như phong lôi cuộn lại.


  • Vâng!

Tiêu Chiến Thần đáp một tiếng, hắn là người ở bên Dạ Ảnh rất lâu, hiểu rõ tâm
tư Dạ Ảnh nhất ngoài vài người thì cũng chỉ có hắn.


  • Lui đi!

Dạ Ảnh đợi Tiêu Chiến Thần rời đi, liền đứng dậy. Thần Đế chi uy cũng không
giảm mà còn tăng mạnh, uy áp này mạnh hơn không biết bao nhiêu Đế uy lúc trước
hắn phóng thích ra. Một kẻ từng đứng trên toàn bộ, nắm giữ đệ nhất Tinh Vực,
Đại Thiên đương nhiên sẽ không thể nào như thế tầm thường đế uy. Hắn nhắm mắt
lại rồi chợt mở ra, ánh mắt hắn bừng bừng lửa đen, hắc diễm tuôn ra quanh
người, vô tận quang minh bên ngoài bị thiêu rụi, đến cả kim quang từ đế tọa
sau lưng phát ra cũng bị thiêu đốt làm cho ảm đạm vô cùng.


  • Hỗn Độn Sơ Khai Thể, cũng nên trở về a.

Dạ Ảnh thì thầm một câu, hai tay bỗng khép lại dần rồi mở ra.

“Oanh —“ Một trận điên cuồng phong bạo từ hai tay hắn bỗng sinh ra, liền ngay
tức khắc khi hai tay hắn mở ra, một hố đen như từ vô tận vũ trụ thoát ra, hút
tất cả ánh sáng vào trong. Lỗ không gian càng lúc một to, lực hút như trăm vạn
hố đen cùng tề tụ một chỗ phóng ra, những tinh không bên kia cũng điên cuồng
bị hút tới.

...


Nhất Nộ Đồ Thiên - Chương #17