Người đăng: deptrai2k7
Thanh kiếm nguyên bổn đang nằm yên dưới mặt đất thì bắt đầu chầm chậm bay lên
như có một lực kéo nào đó.
Diệp Tiểu Hàn hơi kinh ngạc, hắn lui về mấy bước.
Lưỡi kiếm phát sáng, thứ ánh sáng màu lam nhè nhẹ rất rõ ràng trong căn phòng.
Không có âm thanh nào phát ra, thanh kiếm bay tới giữa khoảng không căn phòng
thì dừng lại. Ánh sáng phát ra lúc này trở nên hỗn loạn. Lam quang, lục quang,
hồng quang, ô quang,.. thay phiên nhau được thanh kiếm phát ra.
Diệp Tiểu Hàn kinh nghi bất định. Hắn nhanh chóng đẩy cái bàn ngã và ngồi quay
lưng lại sau cái bàn. Ai biết thanh kiếm này còn phát sinh cái gì, lỡ nó đâm
loạn xạ khắp phòng thì chẳng phải đi đời nhà ma sao? Vả lại cũng đã tới giờ
giới nghiêm nên hắn không thể ra ngoài được.
Diệp Tiểu Hàn chăm chú quan sát thanh kiếm, vô thức hắn thiếp đi sau 1 ngày
mệt mỏi.
- Gì vậy? Ta còn sống sao? - Diệp Tiểu Hàn mơ màng tỉnh dậy, kèm theo tư thế
không thể buồn cười hơn, hét lớn.
Lúc này hắn mới từ từ mở đôi mắt ra.
Ở giữa không đã không còn thấy thanh kiếm. À không, nói đúng hơn là... đây
không phải căn phòng của hắn!
Diệp Tiểu Hàn giật mình.
" Chẳng lẽ hắn vẫn còn đang ngủ mơ? " - Diệp Tiểu Hàn tự véo má. Để tăng tính
xác thực, hắn còn dùng 2 tay xoa xoa bóp bóp...
Rất nhanh sau...
Đây là hiện thực! Hai bên má của hắn đã đỏ lên đến mức mắt có thể nhìn rõ.
Điều này càng làm Diệp Tiểu Hàn kinh sợ.
Hắn phải cố gắng để đè nén tâm tình, bình tĩnh trở lại.
Diệp Tiểu Hàn lúc này mới quan tâm tới xung quanh.
Hắn đang ngồi trên một mô đất nhỏ. Đưa mắt nhìn xung quanh, có thể thấy rất
nhiều... cây cổ thụ cao che tầm mắt. Mỗi gốc cổ thụ cách nhau cả chục trượng
vì tán cây phát triển hết mức khiến cho Diệp Tiểu Hàn có cảm giác ngột ngạt
khi nhìn lên.
Rồi thì ánh mắt Diệp Tiểu Hàn bị thu hút bởi vô vàn thanh kiếm cắm quanh các
gốc cổ thụ. Tuy chỉ nhìn thấy chuôi kiếm và một phần lưỡi kiếm, bất quá những
thanh kiếm này, không thanh nào là không có nét tinh xảo, mỗi thanh lại có
những khí chất rất riêng.
Cảnh vật xung quanh làm Diệp Tiểu Hàn hoa cả mắt. Ở đâu cũng có màu xanh của
cây lá, màu đặc trưng của những thanh kiếm cắm sâu vào nền đất. Chắc có lẽ chỉ
có mô đất Diệp Tiểu Hàn đang ngồi là không thấy có những thanh kiếm kì lạ.
Diệp Tiểu Hàn càng dị nghị. Bất quá, tuy hắn không biết sao lại xuất hiện ở
đây, nhưng vẫn phải cố gắng tìm cách trở về. Diệp Tiểu Hàn lòng thầm suy đoán
việc này có thể liên quan đến thanh kiếm gãy kia.
Hắn đứng dậy, đang định bước đi len qua khoảng trống giữa các thanh kiếm thì
bỗng có cảm giác khác lạ.
Diệp Tiểu Hàn cảm thấy thân thể nhẹ bỗng. Một luồng khí chạy qua người, ấm áp
và cũng mềm mại rồi nhanh chóng biến mất, trở nên lạnh buốt sượt qua da Diệp
Tiểu Hàn.
" Đây là... " - Diệp Tiểu Hàn kinh nghi kêu lên, vẻ mặt hắn còn khó đỡ hơn lúc
mới tỉnh dậy ở đây.
Diệp Tiểu Hàn vội ngồi xuống, lấy từ túi áo ra một quyển sách, đúng là công
pháp Thiên Thanh Quyết!
Hắn lật nhanh tới trang thứ 4.
" Vậy là rõ rồi... " - Diệp Tiểu Hàn cười mỉm, không giấu được sự vui sướng
trong lòng. Rồi hắn nhắm mắt vào, trước đó đã nhìn sơ qua các bước tu luyện.
Sau khi hắn bất động như vậy khoảng 15 tức, thì Diệp Tiểu Hàn đột nhiên mở
mắt. Hai tay hắn run run, mắt đã mang 1 tuy thần sắc khác, ngửa mặt lên trời.
- Đây là Linh Khí, đúng là Linh Khí! - Diệp Tiểu Hàn cười lớn.
Sở dĩ hắn kích động như vậy là do như trong Thiên Thanh Quyết nói, hắn vừa cảm
nhận được Thiên Địa Linh Khí, cảm giác thật khác lạ!
Diệp Tiểu Hàn tự biết tư chất hắn không tốt, vậy mà tại sao hắn có thể dễ dàng
cảm thấy Thiên Địa Linh Khí, bỏ qua cả bước hoà mình vào thiên địa như lúc
này?
Diệp Tiểu Hàn nghĩ nghĩ mãi không ra. Hắn lắc đầu, lại mở Thiên Thanh Quyết
ra.
Khả năng ghi nhớ của Diệp Tiểu Hàn rất tốt nên hắn dễ dàng đem thuộc pháp
quyết tầng 1 sau 1 canh giờ. Pháp quyết tầng 1 chẳng có gì cao siêu, tối
nghĩa, chỉ đơn giản là chỉ ra phương pháp dẫn Thiên Địa Linh Khí vào trong cơ
thể qua các đường chân lông. Từ các đường chân lông, Thiên Địa Linh Khí sẽ đi
vào Kinh Mạch. Trải qua 1 vòng kinh mạch khắp cơ thể mới có thể sản sinh ra
chân khí.
Diệp Tiểu Hàn nhắm mắt lại, tiếp tục bất động như tượng gỗ nhưng miệng thì
không ngừng lẩm bẩm pháp quyết.
Cứ như vậy, thời gian trôi rất nhanh, đã 2 canh giờ qua đi.
Lúc này, tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Tiểu Hàn đều mở rộng. Làn da
hắn càng nhạy cảm hơn với Linh Khí, khiến hắn cảm thấy rõ ràng hơn những dòng
khí xung quanh. 20 đường kinh mạch của Diệp Tiểu Hàn dần dần được đả thông,
lúc này đã được hơn 1 nửa đường kinh mạch thứ nhất.
Lại qua thêm 1 canh giờ nữa, tốc độ đã thông của linh khí đã tăng đáng kể vì
Diệp Tiểu Hàn ngày càng cảm thấy được Thiên Địa Linh Khí rõ ràng hơn. Hắn đã
thấy được, có 2 luồng khí nóng và lạnh cũng đan xen và kết hợp lại với nhau.
Cuối cùng, đường kinh mạch thứ nhất đã được đả thông hoàn toàn. Lỗ chân lông
của Diệp Tiểu Hàn tiết ra những chất nhờn, chất dịch đen kịt. Đến hắn còn phải
cảm thấy dơ dáy, không nhịn được mà dừng tu luyện lại.
Tại nơi này, phảng phất như không có thay đổi, vẫn là những thứ ánh sáng ấy
hòa trộn vào nhau.
" Không thể ở đây mãi được, phải tìm cách trở về thôi. " - Diệp Tiểu Hàn nghĩ
nghĩ, đồng thời đứng dậy tiến về phía trước.
Hắn đi tới dưới 1 gốc đại thụ, ngẩng đầu cao lên nhìn. Từ dưới gốc lên sẽ
không thấy ngọn, khiến cho ta bỗng có cảm giác nhỏ bé.
Rồi thì Diệp Tiểu Hàn nhìn xuống dưới đất, dùng 2 tay định nhấc lên 1 thanh
kiếm. Nhưng... hắn không thể. Thanh kiếm không nhúc nhích mảy may dù cho Diệp
Tiểu Hàn đã dùng hết sức mình.
Hắn tuy không cam lòng nhưng tự nghĩ sức mình chỉ có vậy nên nhìn nhìn mấy
thanh kiếm này lần nữa thì ngay lập tức đi tiếp.
Ngang qua mấy cây cổ thụ nữa, Diệp Tiểu Hàn không thể không cảm thấy hơi mệt.
Hắn nhận thấy có vài chỗ mô đất nổi lên như mô đất hắn ngồi trên khi tỉnh dậy.
Diệp Tiểu Hàn ngồi tựa một gốc cây nghỉ ngơi, tại chỗ này cũng đồng dạng là
một mô đất nổi lên như thế.
Hắn thở dài 1 hơi, tu luyện cũng thật khó khăn đi. Dù sao thì hắn mất tới tận
4 canh giờ tổng cộng để đả thông kinh mạch đầu tiên. Sau này còn phải làm như
thế đến 20 lần nữa. Rồi còn những cấp tu vi sau... Diệp Tiểu Hàn nghĩ đến lại
cảm thấy hơi chán nản.
Bất quá ý nghĩ ấy nhanh chóng tiêu tán đi. Diệp Tiểu Hàn nắm tay, quay người
đấm thật mạnh vào thân cây. Tuy cảm thấy như muốn rã rời đôi tay nhưng hắn cắn
răng tự nhủ: " Ta phải giết Hùng Sơn . "
Một thiếu niên mang theo ý nghĩ của một kẻ muốn giết người đang cúi gầm mặt
xuống tựa đầu vào cổ thụ, tay nắm chặt đặt trên thân cây, miệng không ngừng
lẩm bẩm:
- 2 người... ta sẽ giúp 2 người...
.